Quyển 1 - Chương 17: Những Hiệp Sỹ Lãng Du Trên Đại Hoang (3)
Thụ Hạ Dã Hồ
09/09/2013
Sưu Thần Ký
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Quyển I: Tám Ngàn Dặm Đường
Chương 17: Những Hiệp Sỹ Lãng Du Trên Đại Hoang (3)
Nhóm dich: Đội Dịch Từ Thiện Bạch Ngọc Sách
Dịch giả: Nhatchimai0000
Biên Tập: Phượng Vũ
Nguồn: http://bachngocsa
Sức nóng vẫn điên cuồng trong cơ thể Thác Bạt Dã. Cả người hắn nóng lạnh bất định, đang định mở mồm thì cảm thấy có vài luồng chân khí ào ào xô vào lồng lực, nhưng bị nghẽn lại. Hắn lại lâm vào hôn mê. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy tiếng gọi của Vũ Sư Thiếp, cảm giác ngón tay mềm mại nhẹ nhàng tách môi của hắn ra, bờ môi mềm mại ướt át đặt trên miệng của hắn mớm cho hắn vài giọt chất lỏng lạnh buốt đắng chát.
Thác Bạt Dã mê man, cứ như vậy không biết thời gian đã qua bao lâu, hắn lờ mờ cảm giác Vũ Sư Thiếp tựa vào người mình, thân thể mềm mại ngát hương duỗi dài dọc cơ thể. Hắn ăn không biết bao nhiêu thứ đã được nghiền nát ra thành nước, có chua, có ngọt, có đắng, còn có cả nước mắt giá lạnh của nàng. Cái tư vị đắng chát từng chút một truyền qua lưỡi, thấm sâu vào đáy lòng hắn.
Lần thứ ba tỉnh lại đúng vào lúc sáng sớm, hắn nằm trên chiếc nệm lông cừu dày, đầu gối lên đùi thon dài mềm mại của Vũ Sư Thiếp. Nàng ngắm hắn đến thất thần. Buổi sáng lành lạnh, sương mai đọng trên đồng cỏ thỉnh thoảng phản chiếu ánh nắng khẽ loé lên. Vầng mặt trời hồng mọc từ phương đông, ngàn vạn tia sáng tinh khôi phóng vào không trung. Tia sáng mặt trời chiếu vào nàng như dát vàng lên mặt, giọt nước mắt còn đọng trên má được ánh mặt trời chiếu vào tự nhiên long lanh nhiều màu.
Thác Bạt Dã ngơ ngác nhìn nàng thầm nhủ:
"Nếu nàng không phải là yêu nữ Thuỷ tộc, nếu như ta chưa gặp tiên nữ tỷ tỷ thì nhất định phải hôn nàng một cái, hôn lên nước mắt của nàng."
Trong lòng hắn đột nhiên đau đớn, chân khí nóng bỏng lại chạy loạn. Hắn hét lên một tiếng đau đớn lại tiếp tục hôn mê.
Về sau hắn tỉnh rồi lại hôn mê mấy lần nữa, có khi tỉnh thì thấy Vũ Sư Thiếp đang nghiền nát một loại hoa quả kỳ lạ, lúc lại thấy nàng lấy đang lấy một cái gì đó trên mình con thú lạ, còn thấy nàng nhìn hắn đầy kinh ngạc, hai mắt đỏ như quả đào. Trong thời gian đó hắn ăn rất nhiều thứ quái lạ. Những chất lỏng lạnh buốt chui tọt vào cổ khiến toàn thân mát lạnh. Luồng nhiệt nóng ran trong cơ thể cũng dần dịu xuống.
Lần tỉnh lại sau cùng vào đêm khuya, sấm đánh ầm ầm, mây đen cuồn cuộn, mưa tầm tã. Hắn và Vũ Sư Thiếp ngồi trong một quả cầu màu đen trong suốt. Mưa đập vào thành quả cầu đen thui rồi trôi tuột xuống mà không thẩm thấu vào được. Vũ Sư Thiếp toàn thân trần trụi, ngồi xếp bằng, hai tay đang áp vào ngực của hắn. Một luồng lực thanh lương liên tục tuôn vào chạy khắp toàn thân. Luồng chân khí này chính là làm nhiệm vụ dẫn đường cho chân khí bên trong, chúng chảy đều làm hắn rất thoải mái. Đột nhiên hắn nhìn thấy trên bả vai và cánh tay nàng có hơn mười vệt cào nhỏ dài rớm máu. Hắn hốt hoảng nhớ lại, đúng là đã từng nhìn thấy nàng đánh một con thú cực lớn để lấy một hạt châu trong cơ thể của nó. Chẳng lẽ vết cào này là do con quái thú đó lưu lại trong lúc đánh nhau sao? Nhưng nàng có thể điều khiển những loài Thương Long giác thì vì sao lại phải tự mình ra tay? Rất nhiều sự nghi hoặc nổi lên làm hắn lại chìm vào giấc ngủ. Trong mộng hắn dường như cảm nhận được hơi thở thơm như lan và cái hôn ướt át ngọt ngào.
Mưa tầm tã, chớp đánh liên tiếp sáng rực góc trời. Ánh sáng hắt lên khuôn mặt như được tạc bằng ngọc đang say ngủ. Khuôn mặt tươi cười thơ ngây, phải chăng là nghĩ đến nàng trong mộng? Vũ Sư Thiếp dịu dàng nhìn Thác Bạt Dã đến thất thần.
Mười sáu năm qua mình chưa từng yêu mến bất kỳ nam nhân nào. Thật không ngờ được giờ đây lại động tâm với một thiếu niên mới mười bốn tuổi. Lúc đó thấy Thác Bạt Dã phát cuồng ngã xuống, trong lòng nàng hối hận, tiếc nuối, khổ sở đến nghẹn ngào rồi khóc rống lên mãi không thôi. Từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy Thác Bạt Dã thống khổ rên rỉ trong mộng là nàng như bị kim đâm trong ruột, khổ sở rơi lệ. Nước mắt của ba ngày qua thế mà nhiều hơn cả mười sáu năm cộng lại. Chẳng lẽ số mệnh đã định nàng và thiếu niên này có một đoạn duyên phận hay sao?
Trong cơ thể của thiếu niên này có mười lăm luồng chân khí cực kỳ kinh khủng, chúng trùng kích lung tung, nếu lại không có cái dẫn đường thì chỉ ba ngày sau không những lục phủ ngũ tạng mà xương cốt toàn thân đều vỡ vụn. Lúc đó nàng dùng nội lực khai thông chân khí trong cơ thể hắn, không ngờ bị những luồng chân khí hùng hồn kia chấn bay ra mấy trượng. Kình lực mạnh quá sức tưởng tượng. Nhiều ngày mang theo Thác Bạt Dã bôn tẩu khắp nơi, giết chết mười bảy con linh thú to lớn. Vì sợ thanh âm tê hống bén nhọn của Thương Long giác quá mạnh làm ảnh hưởng tới thương thế của Thác Bạt Dã nên nàng không thể không tự mình ra tay. Nàng trộn linh châu và các loại linh quả tiên thảo rồi nghiền nát thành dược thuỷ mát lành, ngày ngày mớm cho hắn. Cứ thế hàng ngày làm cho chân khí chí cương chí liệt dần dần thoái lui.
Hàng đêm vào thời khắc chí âm, nàng lại trần trụi dùng nội lực thuần âm dẫn dắt chân khí chí dương chạy chậm trở lại, tụ vào đan điền và rải khắp các đại huyệt toàn thân hắn. Sau khi khai thông hết vào tối nay thì mười lăm luồng chân khí đã dịu dần và nhập vào kinh mạch lẫn khí huyệt toàn thân. Sau này chỉ cần mỗi ngày vận khí dẫn đường là có thể dần dần thu nạp để sử dụng.
Thương thế của hắn mỗi ngày một tốt, liệu có giống như đêm nọ lặng lẽ bỏ đi hay không? Nghĩ đến điều này trong lòng nàng nhức nhối, nước mắt không kiềm được lại tuôn rơi. Hôm qua nàng không chịu được sự tò mò mà mở huyết thư của Thần Đế ra xem lén. Nàng cực kỳ thông minh, thêm chút suy đoán liền hiểu rõ chân tướng. Nhưng nghĩ đến việc Thần Đế đã chết, chẳng những nàng không thấy may mắn chút nào mà lại trở nên lo lắng không thốt lên lời. Với tính tình của đại ca, nếu biết Thần Đế đã chết liệu có từ bỏ ý đồ hay không?
Cả đêm nàng ngồi cạnh Thác Bạt Dã suy nghĩ mông lung trăm nghìn mối nhợ cho đến bình minh.
Hôm sau, Thác Bạt Dã đã tỉnh lại. Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ. Chân khí gây sóng gió trong cơ thể phần lớn đã yên ổn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn muốn xông lên nhưng sức nóng đáng ghét đã không còn nữa. Nhiệt khí trong đan điền chu chuyển làm cho tinh thần hắn phấn chấn. Hắn vẫn dựa vào ngực của Vũ Sư Thiếp. Mùi vị ngọt ngào xông vào mũi làm tâm của hắn động ầm ầm. Hắn lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vũ Sư Thiếp đang ngắm nghía rồi nở một nụ cười. Nụ cười vẫn xinh tươi lẳng lơ như trước nhưng gương mặt hơi chút tiều tuỵ. Có lẽ mấy ngày nay bôn ba khắp chốn rất mệt nhọc.
Trong lòng Thác Bạt Dã thầm cảm kích, cảm giác khác thường nổi lên. Hắn nhịn không được bèn nghiêng đầu hôn vào bộ ngực mềm mại trắng nõn. Vũ Sư Thiếp kêu "Á" lên một tiếng, cả người mềm oặt, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng cấu mạnh vào đùi Thác Bạt Dã, sẵng giọng:
"Ghét thật. Tiểu bại hoại vừa tỉnh đã không thành thật như thế."
Thác Bạt Dã bị đau, kêu ầm lên. Vũ Sư Thiếp kinh hãi nhưng thấy khoé miệng hắn cười tinh nghịch mới biết là mắc mưu. Nàng vung tay nhè nhẹ cho hắn một cái bạt tai, cao giọng mắng:
"Hết bệnh rồi sao? Tinh thần khá nhỉ? Sớm biết thế thì khỏi cần trị bệnh, cho người bất tỉnh thêm ba ngày nữa."
Thác Bạt Dã mỉm cười bảo:
"Ta đau ở thân thì nàng đau tại tâm. Ta bị hôn mê lại thì chẳng phải tiên cô muội tử phải khóc hết nước mắt sao?"
Vũ Sư Thiếp cười khanh khách bảo:
"Ngươi sướng hả? Cái gì mà tiên cô muội tử với tiên cô tỷ tỷ lung tung thế, tỷ tỷ tên là Vũ Sư Thiếp, nhớ kỹ nhé."
Thác Bạt Dã hỏi đùa:
"Vũ Sư Thiếp? Là mưa, là ẩm ướt, là khóc. Chả trách nhiều nước mắt hơn người thường.”
Hắn lại ưỡn ngực bảo:
"Ta tên là Thác Bạt Dã."
Vũ Sư Thiếp ha ha cười lớn:
"Là cởi quần áo làm trò lưu manh à?"
Hai người ha ha cười lớn.
Hai người đang ngồi trên Tượng Long Thú chạy như gió, cây cối đồi núi chập trùng khắp nơi, chim hót hoa nở, bướm bay tung tăng. Theo hướng của mặt trời thì hai người đang tiến lên phương Bắc. Thác Bạt Dã nhớ tới ước định với Đoạn Duật Khải, trên người mình cầm tín vật trọng yếu là sứ mệnh với thành Thận Lâu. Hắn tỉnh cả người, mình đã hôn mê ba ngày, theo ước định bảy ngày thì còn có hai ngày nên trong lòng khẩn trương, vội vàng hỏi:
"Cái túi nước mắt, chúng ta đang đi đâu đây?"
Vũ Sư Thiếp liếc hắn một cái, nàng khẽ mỉm cười bảo:
"Ngươi muốn chạy tới thành Thận Lâu sao?"
Thác Bạt Dã thầm nghĩ:
"Chung quy chúng ta vẫn là địch nhân."
Tâm trạng hắn hơi khổ sở, chỉ gật đầu không nói. Vũ Sư Thiếp im lặng một lúc rồi nhỏ nhẹ bảo:
"Tiểu đầu đất, ngươi cũng biết thành Thận Lâu đã bị mấy vạn binh Thuỷ tộc vây khốn, chỉ trong mấy ngày nữa là phá được thành không. Ngươi muốn chạy tới chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Thác Bạt Dã bảo: "Được Thần Đế phó thác, không thể không đi."
Vũ Sư Thiếp nghĩ thầm nếu như đưa hắn đến thành Thận Lâu thật thì chẳng phải trở thành địch nhân của toàn bộ Thuỷ tộc. Ngay cả khi đại ca nể mệnh lệnh của Thần Đế mà tạm thời lui binh, nhưng một khi cừu hận đã kết rồi thì vĩnh viễn không thể hoá giải. Ngày sau mình và hắn gặp lại muốn được như hôm nay thì không bao giờ được nữa. Nghĩ đến đó, tim như bị dao cắt. Nàng cắn chặt bờ môi bảo:
"Chỉ cần ngươi vào thành Thận Lâu thì sẽ là địch nhân của Thuỷ tộc, từ nay về sau không bao giờ có ngày lành. Không bằng ... không bằng giao Thần mộc lệnh cho người khác rồi theo ta trở lại Vũ Sư quốc đi thôi?"
Thác Bạt Dã nhìn ánh mắt nóng bỏng của nàng, hắn thấy trên khuôn mặt đẹp đầy sự cầu khẩn. Lại nhớ tới ba ngày qua nàng đối xử tốt với mình trong lòng mềm xuống suýt nữa thì buột miệng đồng ý. Nhưng đột nhiên hắn tỉnh táo lại, nếu mình theo nàng thì cô phụ sự nhờ vả của Thần Đế, hơn nữa một trường chiến hoả không thể tránh khỏi, bèn nhẫn tâm lắc đầu.
Vũ Sư Thiếp thất vọng không nói sự khổ sở trong lòng mà lại dãn mặt cười khanh khách bảo:
"Tiểu đầu đất, ngươi bắt tỷ tỷ trở thành người hiếm có như vậy sao? Ta sẽ ném ngươi vào Thành Thận Lâu. Ngươi đừng có hối hận, sau này gặp lại tỷ tỷ không có chuyện ôm hôn vui vẻ thế này đâu."
Nàng kéo con Tượng Long Thú quay đầu lại. Cả hai phi theo hướng Thành Thận Lâu như điện chớp.
※※※
Thác Bạt Dã cũng có nỗi khổ trong lòng. Ba ngày vừa rồi giữa hai người đã có những biến hoá vi diệu. Trong lòng Thác Bạt Dã, Vũ Sư Thiếp hiện giờ không còn là yêu nữ Vũ Sư Thiếp phóng đãng ngày trước nữa. Nếu biệt ly thế này hắn cũng nhớ mãi không nguôi.
Hai người đều nén sự phiền muộn trong lòng mà nói nói cười cười, một đường chạy như bay.
Chạng vạng tối, hai người đã đến chân núi Khải La. Vũ Sư Thiếp nói:
"Đi thẳng hướng đông bốn trăm dặm là địa giới thành Thận Lâu. Phía trước có cái dịch trạm, đêm nay chúng ta vào nghỉ chân ở đó thôi."
Kỳ thật bốn trăm dặm đường, với cước lực của Tượng Long Thú thì chỉ khuya là tới nhưng căn bản nàng thật sự không muốn chia tay ngay với Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã cười bảo: "Vừa lúc bụng ta cũng đói meo, chúng ta đến đó ăn chút gì đã."
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Quyển I: Tám Ngàn Dặm Đường
Chương 17: Những Hiệp Sỹ Lãng Du Trên Đại Hoang (3)
Nhóm dich: Đội Dịch Từ Thiện Bạch Ngọc Sách
Dịch giả: Nhatchimai0000
Biên Tập: Phượng Vũ
Nguồn: http://bachngocsa
Sức nóng vẫn điên cuồng trong cơ thể Thác Bạt Dã. Cả người hắn nóng lạnh bất định, đang định mở mồm thì cảm thấy có vài luồng chân khí ào ào xô vào lồng lực, nhưng bị nghẽn lại. Hắn lại lâm vào hôn mê. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy tiếng gọi của Vũ Sư Thiếp, cảm giác ngón tay mềm mại nhẹ nhàng tách môi của hắn ra, bờ môi mềm mại ướt át đặt trên miệng của hắn mớm cho hắn vài giọt chất lỏng lạnh buốt đắng chát.
Thác Bạt Dã mê man, cứ như vậy không biết thời gian đã qua bao lâu, hắn lờ mờ cảm giác Vũ Sư Thiếp tựa vào người mình, thân thể mềm mại ngát hương duỗi dài dọc cơ thể. Hắn ăn không biết bao nhiêu thứ đã được nghiền nát ra thành nước, có chua, có ngọt, có đắng, còn có cả nước mắt giá lạnh của nàng. Cái tư vị đắng chát từng chút một truyền qua lưỡi, thấm sâu vào đáy lòng hắn.
Lần thứ ba tỉnh lại đúng vào lúc sáng sớm, hắn nằm trên chiếc nệm lông cừu dày, đầu gối lên đùi thon dài mềm mại của Vũ Sư Thiếp. Nàng ngắm hắn đến thất thần. Buổi sáng lành lạnh, sương mai đọng trên đồng cỏ thỉnh thoảng phản chiếu ánh nắng khẽ loé lên. Vầng mặt trời hồng mọc từ phương đông, ngàn vạn tia sáng tinh khôi phóng vào không trung. Tia sáng mặt trời chiếu vào nàng như dát vàng lên mặt, giọt nước mắt còn đọng trên má được ánh mặt trời chiếu vào tự nhiên long lanh nhiều màu.
Thác Bạt Dã ngơ ngác nhìn nàng thầm nhủ:
"Nếu nàng không phải là yêu nữ Thuỷ tộc, nếu như ta chưa gặp tiên nữ tỷ tỷ thì nhất định phải hôn nàng một cái, hôn lên nước mắt của nàng."
Trong lòng hắn đột nhiên đau đớn, chân khí nóng bỏng lại chạy loạn. Hắn hét lên một tiếng đau đớn lại tiếp tục hôn mê.
Về sau hắn tỉnh rồi lại hôn mê mấy lần nữa, có khi tỉnh thì thấy Vũ Sư Thiếp đang nghiền nát một loại hoa quả kỳ lạ, lúc lại thấy nàng lấy đang lấy một cái gì đó trên mình con thú lạ, còn thấy nàng nhìn hắn đầy kinh ngạc, hai mắt đỏ như quả đào. Trong thời gian đó hắn ăn rất nhiều thứ quái lạ. Những chất lỏng lạnh buốt chui tọt vào cổ khiến toàn thân mát lạnh. Luồng nhiệt nóng ran trong cơ thể cũng dần dịu xuống.
Lần tỉnh lại sau cùng vào đêm khuya, sấm đánh ầm ầm, mây đen cuồn cuộn, mưa tầm tã. Hắn và Vũ Sư Thiếp ngồi trong một quả cầu màu đen trong suốt. Mưa đập vào thành quả cầu đen thui rồi trôi tuột xuống mà không thẩm thấu vào được. Vũ Sư Thiếp toàn thân trần trụi, ngồi xếp bằng, hai tay đang áp vào ngực của hắn. Một luồng lực thanh lương liên tục tuôn vào chạy khắp toàn thân. Luồng chân khí này chính là làm nhiệm vụ dẫn đường cho chân khí bên trong, chúng chảy đều làm hắn rất thoải mái. Đột nhiên hắn nhìn thấy trên bả vai và cánh tay nàng có hơn mười vệt cào nhỏ dài rớm máu. Hắn hốt hoảng nhớ lại, đúng là đã từng nhìn thấy nàng đánh một con thú cực lớn để lấy một hạt châu trong cơ thể của nó. Chẳng lẽ vết cào này là do con quái thú đó lưu lại trong lúc đánh nhau sao? Nhưng nàng có thể điều khiển những loài Thương Long giác thì vì sao lại phải tự mình ra tay? Rất nhiều sự nghi hoặc nổi lên làm hắn lại chìm vào giấc ngủ. Trong mộng hắn dường như cảm nhận được hơi thở thơm như lan và cái hôn ướt át ngọt ngào.
Mưa tầm tã, chớp đánh liên tiếp sáng rực góc trời. Ánh sáng hắt lên khuôn mặt như được tạc bằng ngọc đang say ngủ. Khuôn mặt tươi cười thơ ngây, phải chăng là nghĩ đến nàng trong mộng? Vũ Sư Thiếp dịu dàng nhìn Thác Bạt Dã đến thất thần.
Mười sáu năm qua mình chưa từng yêu mến bất kỳ nam nhân nào. Thật không ngờ được giờ đây lại động tâm với một thiếu niên mới mười bốn tuổi. Lúc đó thấy Thác Bạt Dã phát cuồng ngã xuống, trong lòng nàng hối hận, tiếc nuối, khổ sở đến nghẹn ngào rồi khóc rống lên mãi không thôi. Từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy Thác Bạt Dã thống khổ rên rỉ trong mộng là nàng như bị kim đâm trong ruột, khổ sở rơi lệ. Nước mắt của ba ngày qua thế mà nhiều hơn cả mười sáu năm cộng lại. Chẳng lẽ số mệnh đã định nàng và thiếu niên này có một đoạn duyên phận hay sao?
Trong cơ thể của thiếu niên này có mười lăm luồng chân khí cực kỳ kinh khủng, chúng trùng kích lung tung, nếu lại không có cái dẫn đường thì chỉ ba ngày sau không những lục phủ ngũ tạng mà xương cốt toàn thân đều vỡ vụn. Lúc đó nàng dùng nội lực khai thông chân khí trong cơ thể hắn, không ngờ bị những luồng chân khí hùng hồn kia chấn bay ra mấy trượng. Kình lực mạnh quá sức tưởng tượng. Nhiều ngày mang theo Thác Bạt Dã bôn tẩu khắp nơi, giết chết mười bảy con linh thú to lớn. Vì sợ thanh âm tê hống bén nhọn của Thương Long giác quá mạnh làm ảnh hưởng tới thương thế của Thác Bạt Dã nên nàng không thể không tự mình ra tay. Nàng trộn linh châu và các loại linh quả tiên thảo rồi nghiền nát thành dược thuỷ mát lành, ngày ngày mớm cho hắn. Cứ thế hàng ngày làm cho chân khí chí cương chí liệt dần dần thoái lui.
Hàng đêm vào thời khắc chí âm, nàng lại trần trụi dùng nội lực thuần âm dẫn dắt chân khí chí dương chạy chậm trở lại, tụ vào đan điền và rải khắp các đại huyệt toàn thân hắn. Sau khi khai thông hết vào tối nay thì mười lăm luồng chân khí đã dịu dần và nhập vào kinh mạch lẫn khí huyệt toàn thân. Sau này chỉ cần mỗi ngày vận khí dẫn đường là có thể dần dần thu nạp để sử dụng.
Thương thế của hắn mỗi ngày một tốt, liệu có giống như đêm nọ lặng lẽ bỏ đi hay không? Nghĩ đến điều này trong lòng nàng nhức nhối, nước mắt không kiềm được lại tuôn rơi. Hôm qua nàng không chịu được sự tò mò mà mở huyết thư của Thần Đế ra xem lén. Nàng cực kỳ thông minh, thêm chút suy đoán liền hiểu rõ chân tướng. Nhưng nghĩ đến việc Thần Đế đã chết, chẳng những nàng không thấy may mắn chút nào mà lại trở nên lo lắng không thốt lên lời. Với tính tình của đại ca, nếu biết Thần Đế đã chết liệu có từ bỏ ý đồ hay không?
Cả đêm nàng ngồi cạnh Thác Bạt Dã suy nghĩ mông lung trăm nghìn mối nhợ cho đến bình minh.
Hôm sau, Thác Bạt Dã đã tỉnh lại. Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ. Chân khí gây sóng gió trong cơ thể phần lớn đã yên ổn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn muốn xông lên nhưng sức nóng đáng ghét đã không còn nữa. Nhiệt khí trong đan điền chu chuyển làm cho tinh thần hắn phấn chấn. Hắn vẫn dựa vào ngực của Vũ Sư Thiếp. Mùi vị ngọt ngào xông vào mũi làm tâm của hắn động ầm ầm. Hắn lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vũ Sư Thiếp đang ngắm nghía rồi nở một nụ cười. Nụ cười vẫn xinh tươi lẳng lơ như trước nhưng gương mặt hơi chút tiều tuỵ. Có lẽ mấy ngày nay bôn ba khắp chốn rất mệt nhọc.
Trong lòng Thác Bạt Dã thầm cảm kích, cảm giác khác thường nổi lên. Hắn nhịn không được bèn nghiêng đầu hôn vào bộ ngực mềm mại trắng nõn. Vũ Sư Thiếp kêu "Á" lên một tiếng, cả người mềm oặt, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng cấu mạnh vào đùi Thác Bạt Dã, sẵng giọng:
"Ghét thật. Tiểu bại hoại vừa tỉnh đã không thành thật như thế."
Thác Bạt Dã bị đau, kêu ầm lên. Vũ Sư Thiếp kinh hãi nhưng thấy khoé miệng hắn cười tinh nghịch mới biết là mắc mưu. Nàng vung tay nhè nhẹ cho hắn một cái bạt tai, cao giọng mắng:
"Hết bệnh rồi sao? Tinh thần khá nhỉ? Sớm biết thế thì khỏi cần trị bệnh, cho người bất tỉnh thêm ba ngày nữa."
Thác Bạt Dã mỉm cười bảo:
"Ta đau ở thân thì nàng đau tại tâm. Ta bị hôn mê lại thì chẳng phải tiên cô muội tử phải khóc hết nước mắt sao?"
Vũ Sư Thiếp cười khanh khách bảo:
"Ngươi sướng hả? Cái gì mà tiên cô muội tử với tiên cô tỷ tỷ lung tung thế, tỷ tỷ tên là Vũ Sư Thiếp, nhớ kỹ nhé."
Thác Bạt Dã hỏi đùa:
"Vũ Sư Thiếp? Là mưa, là ẩm ướt, là khóc. Chả trách nhiều nước mắt hơn người thường.”
Hắn lại ưỡn ngực bảo:
"Ta tên là Thác Bạt Dã."
Vũ Sư Thiếp ha ha cười lớn:
"Là cởi quần áo làm trò lưu manh à?"
Hai người ha ha cười lớn.
Hai người đang ngồi trên Tượng Long Thú chạy như gió, cây cối đồi núi chập trùng khắp nơi, chim hót hoa nở, bướm bay tung tăng. Theo hướng của mặt trời thì hai người đang tiến lên phương Bắc. Thác Bạt Dã nhớ tới ước định với Đoạn Duật Khải, trên người mình cầm tín vật trọng yếu là sứ mệnh với thành Thận Lâu. Hắn tỉnh cả người, mình đã hôn mê ba ngày, theo ước định bảy ngày thì còn có hai ngày nên trong lòng khẩn trương, vội vàng hỏi:
"Cái túi nước mắt, chúng ta đang đi đâu đây?"
Vũ Sư Thiếp liếc hắn một cái, nàng khẽ mỉm cười bảo:
"Ngươi muốn chạy tới thành Thận Lâu sao?"
Thác Bạt Dã thầm nghĩ:
"Chung quy chúng ta vẫn là địch nhân."
Tâm trạng hắn hơi khổ sở, chỉ gật đầu không nói. Vũ Sư Thiếp im lặng một lúc rồi nhỏ nhẹ bảo:
"Tiểu đầu đất, ngươi cũng biết thành Thận Lâu đã bị mấy vạn binh Thuỷ tộc vây khốn, chỉ trong mấy ngày nữa là phá được thành không. Ngươi muốn chạy tới chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Thác Bạt Dã bảo: "Được Thần Đế phó thác, không thể không đi."
Vũ Sư Thiếp nghĩ thầm nếu như đưa hắn đến thành Thận Lâu thật thì chẳng phải trở thành địch nhân của toàn bộ Thuỷ tộc. Ngay cả khi đại ca nể mệnh lệnh của Thần Đế mà tạm thời lui binh, nhưng một khi cừu hận đã kết rồi thì vĩnh viễn không thể hoá giải. Ngày sau mình và hắn gặp lại muốn được như hôm nay thì không bao giờ được nữa. Nghĩ đến đó, tim như bị dao cắt. Nàng cắn chặt bờ môi bảo:
"Chỉ cần ngươi vào thành Thận Lâu thì sẽ là địch nhân của Thuỷ tộc, từ nay về sau không bao giờ có ngày lành. Không bằng ... không bằng giao Thần mộc lệnh cho người khác rồi theo ta trở lại Vũ Sư quốc đi thôi?"
Thác Bạt Dã nhìn ánh mắt nóng bỏng của nàng, hắn thấy trên khuôn mặt đẹp đầy sự cầu khẩn. Lại nhớ tới ba ngày qua nàng đối xử tốt với mình trong lòng mềm xuống suýt nữa thì buột miệng đồng ý. Nhưng đột nhiên hắn tỉnh táo lại, nếu mình theo nàng thì cô phụ sự nhờ vả của Thần Đế, hơn nữa một trường chiến hoả không thể tránh khỏi, bèn nhẫn tâm lắc đầu.
Vũ Sư Thiếp thất vọng không nói sự khổ sở trong lòng mà lại dãn mặt cười khanh khách bảo:
"Tiểu đầu đất, ngươi bắt tỷ tỷ trở thành người hiếm có như vậy sao? Ta sẽ ném ngươi vào Thành Thận Lâu. Ngươi đừng có hối hận, sau này gặp lại tỷ tỷ không có chuyện ôm hôn vui vẻ thế này đâu."
Nàng kéo con Tượng Long Thú quay đầu lại. Cả hai phi theo hướng Thành Thận Lâu như điện chớp.
※※※
Thác Bạt Dã cũng có nỗi khổ trong lòng. Ba ngày vừa rồi giữa hai người đã có những biến hoá vi diệu. Trong lòng Thác Bạt Dã, Vũ Sư Thiếp hiện giờ không còn là yêu nữ Vũ Sư Thiếp phóng đãng ngày trước nữa. Nếu biệt ly thế này hắn cũng nhớ mãi không nguôi.
Hai người đều nén sự phiền muộn trong lòng mà nói nói cười cười, một đường chạy như bay.
Chạng vạng tối, hai người đã đến chân núi Khải La. Vũ Sư Thiếp nói:
"Đi thẳng hướng đông bốn trăm dặm là địa giới thành Thận Lâu. Phía trước có cái dịch trạm, đêm nay chúng ta vào nghỉ chân ở đó thôi."
Kỳ thật bốn trăm dặm đường, với cước lực của Tượng Long Thú thì chỉ khuya là tới nhưng căn bản nàng thật sự không muốn chia tay ngay với Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã cười bảo: "Vừa lúc bụng ta cũng đói meo, chúng ta đến đó ăn chút gì đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.