Chương 38
Vainy
15/10/2020
Về tới bản gia, công tác chồng chất như núi lập tức đè lên đầu Đông Phương Ngọc, thần sắc nãi nãi không giận tự uy, ném lại cho y một đống thư tín, đại ca hòa ái đặt lên bàn cả chồng văn kiện cao ngất ngưởng tươi cười nói “Kính nhờ”. Khóe miệng Đông Phương Ngọc run run, nhưng cũng không có cách nào.
Đông Phương Ngọc nghĩ không có Đoạn Thủ, An Trữ ở nhà một mình nhất định sẽ chán muốn chết, liền muốn dẫn hắn cùng đi làm công. Không ngờ An Trữ lại chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước: “Ngọc ca ca, gần đây thân thể ta thật sự mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đông Phương Ngọc sờ sờ trán hắn, cũng không thấy khác thường, không khỏi giật giật khóe môi: “Đừng nói ngươi là thực sự.”
An Trữ nhún nhún vai, rất là vô tội.
Đông Phương Ngọc đối hắn không có biện pháp, liền kéo lại hôn nhẹ lên trán hắn một cái: “Ta đây đi ra ngoài trước, ngươi không có việc gì làm có thể đi tìm lão thất, hắn thường ngày đều ở nhà.”
Ân, đang muốn đi tìm hắn mà. An Trữ thầm nói trong lòng, ngoài miệng lại ngọt ngào: “Biết rồi, ngươi đi thong thả nga.”
Đông Phương Lỗi chính đang ở trong tiểu viện của mình, đốt trầm hương vẽ vẽ tranh, chợt thấy An Trữ ở bên ngoài ló đầu nhìn vào, không khỏi cười nói: “Tam tẩu, mời vào.”
“Ai nha, ngươi đừng có trêu ghẹo ta.” An Trữ cau mày nói, hăm hở bước vào.
“Tới tìm ta có chuyện gì?” Đông Phương Lỗi có chút ngạc nhiên.
“Có chuyện quan trọng a.” An Trữ ung dung bước lại gần, cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn hắn, “Ngươi thường ngày không có việc gì liền ở nhà làm mấy việc này a? Có thể bán lấy tiền sao?”
“Thú vui tiêu khiển thôi.” Đông Phương Lỗi nói.
“Vậy ngươi cứ ở nhà chơi bời lêu lổng ăn chơi không làm việc đàng hoàng mê muội mất cả ý chí?” An Trữ nghiêng nghiêng đầu.
“….” Khóe miệng Đông Phương Lỗi hơi hơi giật giật, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
An Trữ chớp mắt, nhìn hắn: “Ta chỉ là rất ngạc nhiên, ngươi làm cái gì mà?”
Đông Phương Lỗi nhún nhún vai: “Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Có phải là ám sát hay âm thầm tác loạn hoặc gây rối gì gì đó đúng không?” An Trữ lại chớp chớp mắt mấy cái.
“….” Đông Phương Lỗi nhìn hắn, sắc mặt có chút quỷ dị, “Là ai nói với ta ngươi là tên tiểu tử ngốc chứ?”
Giờ lại đến phiên An Trữ nhún nhún vai: “Ai nha ai nha, ta mặc dù ở tại lãnh cung, nhưng mấy việc này trong sách cũng có nói thôi. Trương công công thỉnh thoảng cũng kể cho ta nghe một chút tin đồn thú vị trong cung nha…”
“…” Đông Phương Lỗi khoanh hai tay trước ngực, “’Tam tẩu’, xin hỏi ngươi tới, rốt cục là muốn làm gì đây?”
An Trữ xoay người, cúi đầu nhìn nhìn bức họa kia, sầu muộn thở dài: “Ngươi cũng biết tướng mạo ta xấu xí….”
Khóe miệng Đông Phương Lỗi run run, tổng cảm thấy có mùi nguy hiểm a….
“Ngọc ca ca tuy rằng vẫn luôn nói với ta là không thèm để tâm, nhưng mà…” An Trữ lại tiếp tục phiền muộn nói: “Nhưng mà, ta vẫn thực để tâm nha…Y thường ngày làm công bên ngoài, việc buôn bán hay gì đó, khó tránh khỏi phải đến chỗ phong nguyệt, gặp những cô nương mỹ mạo như hoa, nhất định là sẽ thấy hấp dẫn…”
Đông Phương Lỗi âm thầm lùi ra phía sau, trực giác ám bộ đầu lĩnh của Đông Phương gia nói cho hắn biết, nếu không đi, chắc chắn sẽ không thể tự kiềm chế mà dính vào…
An Trữ hợp thời ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn: “Ta nghĩ đi gặp mặt mấy vị hoa khôi kia, xem bọn họ tao nhã phong tư như thế nào, ta đi học học, nói không chừng có thể làm cho Ngọc ca ca đối ta càng chuyên tâm, không còn muốn đi chỗ đó nữa.”
…Đông Phương Lỗi lại khẳng định tiểu tử này bình thường chắc chắn là phẫn trư ăn lão hổ, chỉ riêng bản lĩnh có thể nói trắng thành đen này, đâu thấy hắn ngốc chỗ nào, ngốc chỗ nào a!
“Khụ, An Trữ, ngươi nhất định là quá lo lắng rồi…” Đông Phương Lỗi thử khuyên can.
An Trữ lại thở dài: “Ta lại là nam tử, cũng không thể sinh hài tử…Hiện giờ ta còn trẻ, dáng người thon dài, mềm mại, tiếp qua vài năm ta cũng đã trưởng thành, còn có điểm nào có thể hấp dẫn Ngọc ca ca mà…”
“Sẽ không, thật sự, ngươi phải tin tưởng Tam ca…” Đông Phương Lỗi cố gắng tiếp tục khuyên can.
“Ngươi chuyên môn làm ám sự, hẳn là biết cách đem hoàng kim đổi thành ngân phiếu hoặc ngân lượng đi?” An Trữ ngẩng đầu, hỏi. (kiểu như rửa tiền ấy, đổi vàng lấy tiền đi gặp tình địch =)))
….A, ai cũng được, làm ơn mau mau đến cứu hắn đi! Đông Phương Lỗi khóc không ra nước mắt.
Trước cửa Di Bảo lâu Tô Châu, đứng hai nam tử dùng mạng sa màu đen che mặt, cái cao khẽ nói với cái thấp: “Quên đi, chúng ta vẫn nên quay về đi….”
Dáng thấp đã sớm một bước đi vào, thanh âm khàn khàn hô to: “Ma ma, ta muốn gặp hoa khôi nhà các ngươi!”
Dáng cao không còn cách nào, chỉ có thể đi theo. Dưới cái khăn che mặt là bộ dạng sầu não như khóc tang, trong lòng thầm nghĩ lúc về không biết ăn nói thế nào với Đông Phương Ngọc….
Ma ma thấy hai kẻ vừa vào hành vi quỷ dị lại còn không dám lộ mặt, nhất thời nghiêm mặt: “Người nào dám tại đây giương oai, hoa khôi bản lâu, há có thể tùy tùy tiện tiện cho người ta gặp?!”
Tay An Trữ vừa hạ xuống, một tờ giấy phiêu phiêu rơi xuống mặt bàn: “Bạc trắng ngàn hai, có thể gặp sao?”
Ma ma ôm ngực, kinh hô một tiếng, vội vàng cầm ngân phiếu lên, quả nhiên là ngân phiếu ngàn hai hàng thật giá thật.
“Có thể có thể, xin công tử chờ cho một chút, ta đây phải đi tìm Thúy Bảo Nhi cô nương đến.” Ma ma liên tục mời An Trữ cùng Đông Phương Lỗi ngồi xuống, gọi người nhanh chóng dâng trà tới.
Đông Phương Lỗi ngồi xuống, phù trán, thầm nghĩ, Tam ca, ngươi mau đến đây đi, bảo bối này, cũng chỉ có ngươi có thể chế phục được a…
Có lẽ là ông trời nghe được Đông Phương Lỗi thỉnh cầu, bên kia Thúy Bảo Nhi cô nương vừa mới xuất hiện tại cửa thang lầu, đang định chậm rãi bước xuống dưới, bên này cửa chính một thanh âm nổi giận đùng đùng cũng truyền đến: “An Trữ!”
An Trữ chính cách hắc sa đối tuyệt sắc mỹ thiếu nữ trong lời đồn kia nhìn không chuyển mắt, vừa nghe được tiếng Đông Phương Ngọc, cả kinh rùng mình, lập tức quay đầu hỏi Đông Phương Lỗi: “Sao Ngọc ca ca lại đến đây?!”
Đông Phương Lỗi thực thức thời đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Đông Phương Ngọc: “Tam ca, ngươi đã tới….”
Ma ma thấy tình thế không ổn, cười cười hòa giải: “Đây không phải là Đông Phương Tam đương gia sao, như thế nào, lần trước Thúy Bảo Nhi cô nương hầu hạ tốt lắm, lần này lại đây thăm? Yêu ha hả ha hả, thật là vinh hạnh cho chỗ chúng ta a….”
Đông Phương Ngọc vốn là đến khởi binh vấn tội kiêm luôn trói người về nhà, nhưng ma ma vừa nói, lập tức thầm kêu nguy rồi, vội vàng nhìn về phía An Trữ. Quả nhiên, tuy rằng cách hắc sa, nhưng Đông Phương Ngọc vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hỏa khí bừng bừng.
Đông Phương Lỗi lặng lẽ lui ra sau ba bước, bo bo giữ mình mới là quan trọng nhất.
“An Trữ?” Đông Phương Ngọc tiến tới, thử vươn tay.
“Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Tức giận như vậy làm cái gì?” Thanh âm lạnh lùng của An Trữ vang lên, “Ngươi không phải chột dạ thì là vì cái gì?”
Đông Phương Ngọc thật là khóc không ra nước mắt, xoay người hung hăng liếc mắt trừng Đông Phương Lỗi một cái, nếu không có ngươi giúp hắn tới đây, thì đâu có loạn thành như vầy?!
Đông Phương Lỗi thực vô tội a, người ngay cả ngươi cũng không chế phục được, ta làm sao có thể đối phó được đây?
Rõ ràng chính là muốn xem kịch vui đi?!
Đông Phương Lỗi nhún nhún vai, khóe môi dưới hắc sa mang theo ý cười, ai nha nha, bị nhìn thấu rồi.
Đông Phương Ngọc tiến lên đặt hai tay lên vai An Trữ: “An Trữ, chúng ta về nhà trước, được không?”
An Trữ một tay đẩy tay y ra: “Vì sao phải về nhà? Nơi này có gì không tốt? Ta không thể tới đây sao? Vì cái gì ngươi có thể đến mà ta lại không thể chứ?”
Đông Phương Ngọc phù trán, đột nhiên quay qua: “Ai, vị cô nương này, lần trước ta đến bàn chuyện làm ăn là ngươi ở bên cạnh đi?”
Thúy Bảo Nhi hành lễ: “Hồi Tam đương gia, là Thúy Bảo Nhi.”
“Ta đây hiện tại mời ngươi cùng chúng ta quay về Đông Phương gia, sau đó thay ta làm chứng, hướng vị công tử này thuyết minh một chút, ngày đó ta ngoại trừ đứng đắn nghiêm túc bàn chuyện làm ăn, chính là cái gì cũng chưa từng làm, có được không?” Đông Phương Ngọc hỏi.
Thúy Bảo Nhi chọn mi, nhìn y cùng người đội mũ sa trừng mắt qua lại, tươi cười dần gợi lên: “Đương nhiên có thể.”
Đông Phương Ngọc nghĩ không có Đoạn Thủ, An Trữ ở nhà một mình nhất định sẽ chán muốn chết, liền muốn dẫn hắn cùng đi làm công. Không ngờ An Trữ lại chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước: “Ngọc ca ca, gần đây thân thể ta thật sự mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đông Phương Ngọc sờ sờ trán hắn, cũng không thấy khác thường, không khỏi giật giật khóe môi: “Đừng nói ngươi là thực sự.”
An Trữ nhún nhún vai, rất là vô tội.
Đông Phương Ngọc đối hắn không có biện pháp, liền kéo lại hôn nhẹ lên trán hắn một cái: “Ta đây đi ra ngoài trước, ngươi không có việc gì làm có thể đi tìm lão thất, hắn thường ngày đều ở nhà.”
Ân, đang muốn đi tìm hắn mà. An Trữ thầm nói trong lòng, ngoài miệng lại ngọt ngào: “Biết rồi, ngươi đi thong thả nga.”
Đông Phương Lỗi chính đang ở trong tiểu viện của mình, đốt trầm hương vẽ vẽ tranh, chợt thấy An Trữ ở bên ngoài ló đầu nhìn vào, không khỏi cười nói: “Tam tẩu, mời vào.”
“Ai nha, ngươi đừng có trêu ghẹo ta.” An Trữ cau mày nói, hăm hở bước vào.
“Tới tìm ta có chuyện gì?” Đông Phương Lỗi có chút ngạc nhiên.
“Có chuyện quan trọng a.” An Trữ ung dung bước lại gần, cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn hắn, “Ngươi thường ngày không có việc gì liền ở nhà làm mấy việc này a? Có thể bán lấy tiền sao?”
“Thú vui tiêu khiển thôi.” Đông Phương Lỗi nói.
“Vậy ngươi cứ ở nhà chơi bời lêu lổng ăn chơi không làm việc đàng hoàng mê muội mất cả ý chí?” An Trữ nghiêng nghiêng đầu.
“….” Khóe miệng Đông Phương Lỗi hơi hơi giật giật, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
An Trữ chớp mắt, nhìn hắn: “Ta chỉ là rất ngạc nhiên, ngươi làm cái gì mà?”
Đông Phương Lỗi nhún nhún vai: “Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Có phải là ám sát hay âm thầm tác loạn hoặc gây rối gì gì đó đúng không?” An Trữ lại chớp chớp mắt mấy cái.
“….” Đông Phương Lỗi nhìn hắn, sắc mặt có chút quỷ dị, “Là ai nói với ta ngươi là tên tiểu tử ngốc chứ?”
Giờ lại đến phiên An Trữ nhún nhún vai: “Ai nha ai nha, ta mặc dù ở tại lãnh cung, nhưng mấy việc này trong sách cũng có nói thôi. Trương công công thỉnh thoảng cũng kể cho ta nghe một chút tin đồn thú vị trong cung nha…”
“…” Đông Phương Lỗi khoanh hai tay trước ngực, “’Tam tẩu’, xin hỏi ngươi tới, rốt cục là muốn làm gì đây?”
An Trữ xoay người, cúi đầu nhìn nhìn bức họa kia, sầu muộn thở dài: “Ngươi cũng biết tướng mạo ta xấu xí….”
Khóe miệng Đông Phương Lỗi run run, tổng cảm thấy có mùi nguy hiểm a….
“Ngọc ca ca tuy rằng vẫn luôn nói với ta là không thèm để tâm, nhưng mà…” An Trữ lại tiếp tục phiền muộn nói: “Nhưng mà, ta vẫn thực để tâm nha…Y thường ngày làm công bên ngoài, việc buôn bán hay gì đó, khó tránh khỏi phải đến chỗ phong nguyệt, gặp những cô nương mỹ mạo như hoa, nhất định là sẽ thấy hấp dẫn…”
Đông Phương Lỗi âm thầm lùi ra phía sau, trực giác ám bộ đầu lĩnh của Đông Phương gia nói cho hắn biết, nếu không đi, chắc chắn sẽ không thể tự kiềm chế mà dính vào…
An Trữ hợp thời ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn: “Ta nghĩ đi gặp mặt mấy vị hoa khôi kia, xem bọn họ tao nhã phong tư như thế nào, ta đi học học, nói không chừng có thể làm cho Ngọc ca ca đối ta càng chuyên tâm, không còn muốn đi chỗ đó nữa.”
…Đông Phương Lỗi lại khẳng định tiểu tử này bình thường chắc chắn là phẫn trư ăn lão hổ, chỉ riêng bản lĩnh có thể nói trắng thành đen này, đâu thấy hắn ngốc chỗ nào, ngốc chỗ nào a!
“Khụ, An Trữ, ngươi nhất định là quá lo lắng rồi…” Đông Phương Lỗi thử khuyên can.
An Trữ lại thở dài: “Ta lại là nam tử, cũng không thể sinh hài tử…Hiện giờ ta còn trẻ, dáng người thon dài, mềm mại, tiếp qua vài năm ta cũng đã trưởng thành, còn có điểm nào có thể hấp dẫn Ngọc ca ca mà…”
“Sẽ không, thật sự, ngươi phải tin tưởng Tam ca…” Đông Phương Lỗi cố gắng tiếp tục khuyên can.
“Ngươi chuyên môn làm ám sự, hẳn là biết cách đem hoàng kim đổi thành ngân phiếu hoặc ngân lượng đi?” An Trữ ngẩng đầu, hỏi. (kiểu như rửa tiền ấy, đổi vàng lấy tiền đi gặp tình địch =)))
….A, ai cũng được, làm ơn mau mau đến cứu hắn đi! Đông Phương Lỗi khóc không ra nước mắt.
Trước cửa Di Bảo lâu Tô Châu, đứng hai nam tử dùng mạng sa màu đen che mặt, cái cao khẽ nói với cái thấp: “Quên đi, chúng ta vẫn nên quay về đi….”
Dáng thấp đã sớm một bước đi vào, thanh âm khàn khàn hô to: “Ma ma, ta muốn gặp hoa khôi nhà các ngươi!”
Dáng cao không còn cách nào, chỉ có thể đi theo. Dưới cái khăn che mặt là bộ dạng sầu não như khóc tang, trong lòng thầm nghĩ lúc về không biết ăn nói thế nào với Đông Phương Ngọc….
Ma ma thấy hai kẻ vừa vào hành vi quỷ dị lại còn không dám lộ mặt, nhất thời nghiêm mặt: “Người nào dám tại đây giương oai, hoa khôi bản lâu, há có thể tùy tùy tiện tiện cho người ta gặp?!”
Tay An Trữ vừa hạ xuống, một tờ giấy phiêu phiêu rơi xuống mặt bàn: “Bạc trắng ngàn hai, có thể gặp sao?”
Ma ma ôm ngực, kinh hô một tiếng, vội vàng cầm ngân phiếu lên, quả nhiên là ngân phiếu ngàn hai hàng thật giá thật.
“Có thể có thể, xin công tử chờ cho một chút, ta đây phải đi tìm Thúy Bảo Nhi cô nương đến.” Ma ma liên tục mời An Trữ cùng Đông Phương Lỗi ngồi xuống, gọi người nhanh chóng dâng trà tới.
Đông Phương Lỗi ngồi xuống, phù trán, thầm nghĩ, Tam ca, ngươi mau đến đây đi, bảo bối này, cũng chỉ có ngươi có thể chế phục được a…
Có lẽ là ông trời nghe được Đông Phương Lỗi thỉnh cầu, bên kia Thúy Bảo Nhi cô nương vừa mới xuất hiện tại cửa thang lầu, đang định chậm rãi bước xuống dưới, bên này cửa chính một thanh âm nổi giận đùng đùng cũng truyền đến: “An Trữ!”
An Trữ chính cách hắc sa đối tuyệt sắc mỹ thiếu nữ trong lời đồn kia nhìn không chuyển mắt, vừa nghe được tiếng Đông Phương Ngọc, cả kinh rùng mình, lập tức quay đầu hỏi Đông Phương Lỗi: “Sao Ngọc ca ca lại đến đây?!”
Đông Phương Lỗi thực thức thời đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Đông Phương Ngọc: “Tam ca, ngươi đã tới….”
Ma ma thấy tình thế không ổn, cười cười hòa giải: “Đây không phải là Đông Phương Tam đương gia sao, như thế nào, lần trước Thúy Bảo Nhi cô nương hầu hạ tốt lắm, lần này lại đây thăm? Yêu ha hả ha hả, thật là vinh hạnh cho chỗ chúng ta a….”
Đông Phương Ngọc vốn là đến khởi binh vấn tội kiêm luôn trói người về nhà, nhưng ma ma vừa nói, lập tức thầm kêu nguy rồi, vội vàng nhìn về phía An Trữ. Quả nhiên, tuy rằng cách hắc sa, nhưng Đông Phương Ngọc vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hỏa khí bừng bừng.
Đông Phương Lỗi lặng lẽ lui ra sau ba bước, bo bo giữ mình mới là quan trọng nhất.
“An Trữ?” Đông Phương Ngọc tiến tới, thử vươn tay.
“Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Tức giận như vậy làm cái gì?” Thanh âm lạnh lùng của An Trữ vang lên, “Ngươi không phải chột dạ thì là vì cái gì?”
Đông Phương Ngọc thật là khóc không ra nước mắt, xoay người hung hăng liếc mắt trừng Đông Phương Lỗi một cái, nếu không có ngươi giúp hắn tới đây, thì đâu có loạn thành như vầy?!
Đông Phương Lỗi thực vô tội a, người ngay cả ngươi cũng không chế phục được, ta làm sao có thể đối phó được đây?
Rõ ràng chính là muốn xem kịch vui đi?!
Đông Phương Lỗi nhún nhún vai, khóe môi dưới hắc sa mang theo ý cười, ai nha nha, bị nhìn thấu rồi.
Đông Phương Ngọc tiến lên đặt hai tay lên vai An Trữ: “An Trữ, chúng ta về nhà trước, được không?”
An Trữ một tay đẩy tay y ra: “Vì sao phải về nhà? Nơi này có gì không tốt? Ta không thể tới đây sao? Vì cái gì ngươi có thể đến mà ta lại không thể chứ?”
Đông Phương Ngọc phù trán, đột nhiên quay qua: “Ai, vị cô nương này, lần trước ta đến bàn chuyện làm ăn là ngươi ở bên cạnh đi?”
Thúy Bảo Nhi hành lễ: “Hồi Tam đương gia, là Thúy Bảo Nhi.”
“Ta đây hiện tại mời ngươi cùng chúng ta quay về Đông Phương gia, sau đó thay ta làm chứng, hướng vị công tử này thuyết minh một chút, ngày đó ta ngoại trừ đứng đắn nghiêm túc bàn chuyện làm ăn, chính là cái gì cũng chưa từng làm, có được không?” Đông Phương Ngọc hỏi.
Thúy Bảo Nhi chọn mi, nhìn y cùng người đội mũ sa trừng mắt qua lại, tươi cười dần gợi lên: “Đương nhiên có thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.