Chương 39
Vainy
15/10/2020
Trên xe ngựa, An Trữ ngồi bên cửa sổ, ai cũng không để ý tới, chăm chăm nhìn ra bên ngoài. Đông Phương Ngọc ngồi cạnh, kiên quyết cầm tay hắn, cười khổ. Đối diện là Đông Phương Lỗi cùng Thúy Bảo Nhi, Đông Phương Lỗi cúi đầu thức thời ngồi yên, Thúy Bảo Nhi cô nương tất nhiên phóng khoáng, cười khanh khách nhìn tình cảnh có chút quỷ dị này. Đông Phương Lỗi cùng An Trữ cũng đã bỏ mạng sa. Đông Phương Lỗi kế thừa dung mạo tuấn mỹ vốn có của Đông Phương gia, mà người được gọi là “An Trữ” kia, lại là sửu tiểu tử bộ mặt khó coi.
Cũng may đường xá không tính xa xôi, cũng không mất nhiều thời gian, liền đã tới phủ đệ của Đông Phương gia.
Đông Phương Lỗi xuống xe trước, lễ độ giúp Thúy Bảo Nhi xuống xe. Sau đó là Đông Phương Ngọc, vươn tay muốn ôm An Trữ xuống, lại bị An Trữ hất ra.
An Trữ tự mình nhảy xuống xe, có hơi vấp một chút, té ngã vào lòng Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc nhân cơ hội giữ chặt người trong lòng: “Đừng nháo loạn nữa, ta còn có rất nhiều công sự a, làm không xong nãi nãi với đại ca sẽ không bỏ qua cho ta nha….”
An Trữ liếc nhìn y một cái, quay đầu đối Thúy Bảo Nhi nói: “Chúng ta đi vào nói.”
Thúy Bảo Nhi vui vẻ gật đầu, trong lòng đã có điểm hiểu rõ.
Bốn người cùng nhau vào đại đường, An Trữ đột nhiên xoay người nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với Thúy Bảo Nhi cô nương, các ngươi đi ra ngoài trước.”
Đông Phương Ngọc cùng Đông Phương Lỗi liếc mắt nhìn nhau một cái, Đông Phương Lỗi nhún nhún vai, rời đi trước. Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ, lại nhìn Thúy Bảo Nhi cô nương, chỉ có thể dặn vài câu: “Thỉnh Thúy Bảo Nhi cô nương nói ra tình hình thực tế ngày hôm đó, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Thúy Bảo Nhi hành lễ: “Tam đương gia yên tâm, Thúy Bảo Nhi nhất định sẽ nói đúng sự thực.”
“Đa tạ.” Đông Phương Ngọc đáp lễ nói, lại nhìn nhìn An Trữ, mới xoay người rời đi.
An Trữ mời Thúy Bảo Nhi ngồi xuống, sai người dâng trà, mới yên lặng nhìn mỹ thiếu nữ đứng đầu Di Bảo lâu: “Thỉnh cô nương nói đi, ngày đó là chuyện gì xảy ra.”
“Ngày đó, Tam đương gia cùng Hà gia đến Di Bảo lâu,” Thúy Bảo Nhi nhấp một ngụm trà, cười chậm rãi mở miệng, “Hà gia công tử là kẻ háo sắc, bên người có vài cô nương hầu hạ, chỗ chỗ sờ loạn.”
“Vậy Đông Phương Ngọc thì sao?” An Trữ vội vàng hỏi.
“Bên cạnh Tam đương gia cũng có vài cô nương.” Thúy Bảo Nhi tiếp tục nói, “Nhưng mà Tam đương gia ngoại trừ để chúng ta rót rượu, thậm chí ngay cả tay của chúng ta cũng chưa hề chạm vào một chút.”
“Thật sự?” An Trữ trợn to mắt.
Ý cười trong mắt Thúy Bảo Nhi càng sâu, một tia sáng xẹt qua đáy mắt, kề sát vào tai An Trữ: “Trả lời như vậy, hẳn là có thể làm Tam đương gia vừa lòng đi?”
An Trữ cắn môi: “Có ý tứ gì?”
Thúy Bảo Nhi tiếp tục cười nói nhỏ: “Nhưng nếu ta nói, sự thật cũng không phải như thế đâu?”
An Trữ khẽ cắn mạnh thêm, trên môi đã có dấu, nhưng không nói lời nào, chỉ tiếp tục mặc hoa khôi nói.
“Tam đương gia ngày đó, có thể nói là trái ôm phải ấp, thoải mái không thôi mà…Cuối cùng, là Thúy Bảo Nhi hầu hạ Tam đương gia, về phần hầu hạ như thế nào, chắc là không cần Thúy Bảo Nhi nói cho An Trữ công tử biết đi?” Khóe môi Thúy Bảo Nhi hàm chứa ý cười, chậm rãi nói xong, sau đó rời khỏi bên tai An Trữ, lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Kế tiếp ngẩng đầu, quả nhiên thấy người nọ trợn to mắt nhìn nàng.
Thúy Bảo Nhi lại nhấp một ngụm trà, An Trữ lại đối nàng vẫy vẫy tay, cũng chầm chậm kề sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói:
“Ta tin y.”
Đến lượt Thúy Bảo Nhi mở to hai mắt, không dám tin dịch lùi ra, muốn nhìn rõ xem hắn nói thực hay giả, đã thấy hai mắt hắn long lanh nước, mặt nhăn mày nhíu, một bộ nỗ lực chịu đựng ủy khuất.
“Ngươi” Khóe môi Thúy Bảo Nhi run run, nói không ra lời.
“Ngươi đi đi.” An Trữ trầm trầm nói một tiếng, nước mắt đã như châu ngọc đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Đây rốt cuộc là thế nào vậy? Chính mình bị sửu tiểu tử này giăng bẫy? Thúy Bảo Nhi còn chưa hiểu rõ, An Trữ đã đứng dậy, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, ta đi trước.”
Nói xong, An Trữ cũng không đợi đối phương đáp lại, xoay người chạy hướng về phía tiểu viện của mình. Lưu lại một mình Thúy Bảo Nhi, ngây ngẩn hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng, quả nhiên, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều là bị tiểu tử này tính kế nha.
Cũng may đường xá không tính xa xôi, cũng không mất nhiều thời gian, liền đã tới phủ đệ của Đông Phương gia.
Đông Phương Lỗi xuống xe trước, lễ độ giúp Thúy Bảo Nhi xuống xe. Sau đó là Đông Phương Ngọc, vươn tay muốn ôm An Trữ xuống, lại bị An Trữ hất ra.
An Trữ tự mình nhảy xuống xe, có hơi vấp một chút, té ngã vào lòng Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc nhân cơ hội giữ chặt người trong lòng: “Đừng nháo loạn nữa, ta còn có rất nhiều công sự a, làm không xong nãi nãi với đại ca sẽ không bỏ qua cho ta nha….”
An Trữ liếc nhìn y một cái, quay đầu đối Thúy Bảo Nhi nói: “Chúng ta đi vào nói.”
Thúy Bảo Nhi vui vẻ gật đầu, trong lòng đã có điểm hiểu rõ.
Bốn người cùng nhau vào đại đường, An Trữ đột nhiên xoay người nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với Thúy Bảo Nhi cô nương, các ngươi đi ra ngoài trước.”
Đông Phương Ngọc cùng Đông Phương Lỗi liếc mắt nhìn nhau một cái, Đông Phương Lỗi nhún nhún vai, rời đi trước. Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ, lại nhìn Thúy Bảo Nhi cô nương, chỉ có thể dặn vài câu: “Thỉnh Thúy Bảo Nhi cô nương nói ra tình hình thực tế ngày hôm đó, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Thúy Bảo Nhi hành lễ: “Tam đương gia yên tâm, Thúy Bảo Nhi nhất định sẽ nói đúng sự thực.”
“Đa tạ.” Đông Phương Ngọc đáp lễ nói, lại nhìn nhìn An Trữ, mới xoay người rời đi.
An Trữ mời Thúy Bảo Nhi ngồi xuống, sai người dâng trà, mới yên lặng nhìn mỹ thiếu nữ đứng đầu Di Bảo lâu: “Thỉnh cô nương nói đi, ngày đó là chuyện gì xảy ra.”
“Ngày đó, Tam đương gia cùng Hà gia đến Di Bảo lâu,” Thúy Bảo Nhi nhấp một ngụm trà, cười chậm rãi mở miệng, “Hà gia công tử là kẻ háo sắc, bên người có vài cô nương hầu hạ, chỗ chỗ sờ loạn.”
“Vậy Đông Phương Ngọc thì sao?” An Trữ vội vàng hỏi.
“Bên cạnh Tam đương gia cũng có vài cô nương.” Thúy Bảo Nhi tiếp tục nói, “Nhưng mà Tam đương gia ngoại trừ để chúng ta rót rượu, thậm chí ngay cả tay của chúng ta cũng chưa hề chạm vào một chút.”
“Thật sự?” An Trữ trợn to mắt.
Ý cười trong mắt Thúy Bảo Nhi càng sâu, một tia sáng xẹt qua đáy mắt, kề sát vào tai An Trữ: “Trả lời như vậy, hẳn là có thể làm Tam đương gia vừa lòng đi?”
An Trữ cắn môi: “Có ý tứ gì?”
Thúy Bảo Nhi tiếp tục cười nói nhỏ: “Nhưng nếu ta nói, sự thật cũng không phải như thế đâu?”
An Trữ khẽ cắn mạnh thêm, trên môi đã có dấu, nhưng không nói lời nào, chỉ tiếp tục mặc hoa khôi nói.
“Tam đương gia ngày đó, có thể nói là trái ôm phải ấp, thoải mái không thôi mà…Cuối cùng, là Thúy Bảo Nhi hầu hạ Tam đương gia, về phần hầu hạ như thế nào, chắc là không cần Thúy Bảo Nhi nói cho An Trữ công tử biết đi?” Khóe môi Thúy Bảo Nhi hàm chứa ý cười, chậm rãi nói xong, sau đó rời khỏi bên tai An Trữ, lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Kế tiếp ngẩng đầu, quả nhiên thấy người nọ trợn to mắt nhìn nàng.
Thúy Bảo Nhi lại nhấp một ngụm trà, An Trữ lại đối nàng vẫy vẫy tay, cũng chầm chậm kề sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói:
“Ta tin y.”
Đến lượt Thúy Bảo Nhi mở to hai mắt, không dám tin dịch lùi ra, muốn nhìn rõ xem hắn nói thực hay giả, đã thấy hai mắt hắn long lanh nước, mặt nhăn mày nhíu, một bộ nỗ lực chịu đựng ủy khuất.
“Ngươi” Khóe môi Thúy Bảo Nhi run run, nói không ra lời.
“Ngươi đi đi.” An Trữ trầm trầm nói một tiếng, nước mắt đã như châu ngọc đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Đây rốt cuộc là thế nào vậy? Chính mình bị sửu tiểu tử này giăng bẫy? Thúy Bảo Nhi còn chưa hiểu rõ, An Trữ đã đứng dậy, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, ta đi trước.”
Nói xong, An Trữ cũng không đợi đối phương đáp lại, xoay người chạy hướng về phía tiểu viện của mình. Lưu lại một mình Thúy Bảo Nhi, ngây ngẩn hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng, quả nhiên, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều là bị tiểu tử này tính kế nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.