Chương 4: Nắm tay cùng nhau đi về phía trước
Tô Châu Hà Thượng Kiều
17/02/2017
*Quên mất chữ kinh nghiệm trong đây ý là exp tăng lv hoặc là kinh
nghiệm thực chiến (thường sẽ thêm chữ thực chiến nên sẽ ít bị nhầm lẫn). Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!
Kirito trầm mặc, lông mày mảnh khảnh hơi nhăn lại, đồng thời, Sayahaya đứng một bên yên lặng tính toán.
Chi có một mình Kirito có kinh nghiệm thực chiến (thực tế – chiến đấu), nếu trên thực tế mà chăm lo (chăm sóc + lo lắng) thêm một người chưa từng chiến đấu mà nói thì có thể nhưng người khác nói thêm một ít hay nhiều thì… Trên một phương diện nào đó mà nói thì, có khả năng vì chăm lo cho nhiều người thì sẽ làm chậm tốc độ hành động. Về phương diện khác thì, tinh lực của Kirito cũng giới hạn, khó mà chăm lo nhiều người, một khi có thêm người gia nhập thì có khả năng làm cho đội ngũ gặp nguy hiểm.
Nói cách khác, trên thực tế cô và Klein đã cho Kirito gánh nặng rất lớn, đoán chừng Kirito chỉ lựa chọn mang theo một người, mà người kia…
Tất nhiên, không phải cô đi.
Tự nhiên còn phải có thời gian lo cho các bạn của Klein thì làm sau có thời gian mà lo lắng chuyện khác…
Thật đúng là, ngu xuẩn mà.
Liếc mắt nhìn Klein và Kirito trước mặt, không khí giữa hai người vừa phức tạp vừa trầm trọng làm cho người ta cảm thấy có chút bi thương, lại có chút hâm mộ.
Cứ tính thời gian ở chung với nhau có chút ngắn ngủi, thì Sayahaya tinh tưởng rằng, Kirito chính là một người nhìn ngoài ngoài mặt thì dịu dàng ôn hòa, nhưng trên thực tế hắn là một người hướng nội sẽ không tùy ý mở lòng tiếp nhận người khác, bởi vì sợ người khác thương hại, mà cảnh giác không cho người khác lại gần, trên cơ bản thì cô đối với Kirito mà nói chính là một người xa lạ vừa mới quen, mà Klein là loại người trời sinh có thể làm cho người khác cảm thấy an toàn, chắc là sớm đi vào nội tâm Kirito rồi.
Vì thế, dù mới quen biết nhưng mà đã hiểu nhau.
Thấy trên mặt Kirito xuất hiện rối rắm, trong lòng Sayahaya lạnh lùng nở nụ cười.
Thật sự, cô phải rời đi sao… Sớm muộn gì cũng bị cự tuyệt với thân phận là người xa lạ thì thà mang theo tôn nghiêm cuối cùng mà yên lặng rời đi, mà đợi người khác bố thí trong vận mình của mình sao…
Nháy mắt đang trong do dự thì Klein đột nhiên có chút miễn cưỡng cười lên.
“Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp tục làm phiền cậu, mà Sayahaya lại là một cô gái, nên không cần lại lo lắng tôi , tốt xấu gì tôi cũng là một người chơi lâu năm, Kirito, cậu mang theo Sayahaya nhanh chóng chạy đến thôn trang kế tiếp đi, nhớ kỹ, thân là đàn ông thì phải nhất định bảo vệ con gái cho tốt!”
“Nhưng mà…” Biểu cảm Kirito có chút khiếp sợ, nhưng vì nội tâm ích kỷ của mình mà không tự giác sinh ra cảm giác xấu hổ.
“Klein…” Đồng thời Sayahaya cũng kinh ngạc nhìn người đang suy sút có chút giống chú này. Nói thật, thì ngay từ đầu lời nói của đối phương làm cho cô có chút cảm động, nhưng cảm giác kháng cự người khác giới cho tới bây giờ của cô lập tức khắc chế tình cảm trong nội tâm của mình, âm thầm suy nghĩ lời nói của đối phương có phải hay không có dụng ý khác, giống như: lùi một bước tiến một bước…
Tuy rằng lòng người không nhất định đều là xấu xa, nhưng, mặc kệ nói như thế nào, tâm phòng người cũng không thể không có, đặc biệt trong thế giới bị đảo lộn trật tự và quy tắc này.
Còn nữa, lấy địa vị của Klein trong lòng Kirito, nếu Kirito có thể bỏ mặc hắn thì mới gọi là kỳ quái.
Cho nên, nguy hiểm nhất, vẫn là cô…
Âm thầm nắm chặt tay lại, nhìn hai người đang nói chuyện với nhau trước mặt.
“Thôi đi, cứ tính như vậy, tốt xấu gì tôi cũng từng là hội trưởng, Kirito, cậu cũng chỉ dẫn tôi rất nhiều, cho dù không có cậu, tôi sẽ dùng những kỹ năng mà cậu chỉ tôi để sống sót !”
Hiển nhiên, Klein đang giúp Kirito giải vây nhưng càng làm Kirito xấu hổ thêm, chỉ thấy trên mặt cậu ấy lộ ra biểu cảm thất lạc rất rõ ràng, lại giống như không nghĩ ra lời nào để an ủi hay chúc phúc.
Cho dù có, thì hiện tại phải nhất định vứt bỏ người kia, cũng không có người nào có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Sayahaya hơi nheo mắt lại, cùng biết tự giác không nên nói gì.
“Thật sao… Như vậy chúng ta ở trong này tạm biệt đi.”
Kết quả này có chút ra ngoài dự kiến của Sayahaya.
Cứ như vậy là xong? Này… Kirito, không phải cậu nên giữ Klein ở lại sao? Klein, rõ ràng cái gì cậu cũng hiểu cũng biết, vậy mà cứ tính toán như vậy mà rời đi sao?
“Chờ… Chờ một chút…”
Kirito và Klein liền quay đầu lại nhìn về phía Sayahaya.
“Này… Klein, cậu cứ như vậy mà đi sao?” Chẳng lẽ cậu không biết nói chỉ có thể đi theo Kirito mới là an toàn nhất sao?!
“Dù sao, tôi cũng muốn nhanh chống đi tìm các bạn của tôi, sau đó cùng nhau nhanh chóng đi tìm những tài nguyên mới!” Klein che giấu đi sự sầu lo trên mặt nói:
“Cũng không biết giờ bọn họ như thế nào nhưng Sayahaya, cô không cần lo lắng, tuy thấy bộ dánh Kirito có chút gầy yếu, nhưng rất đáng để tin cậy! Cậu ấy sẽ bảo vệ cô!”
Thật là một người trung thực…
Sayahaya há hốc mồm, không biết nói gì.
Hiển nhiên Klein đã nhìn ra chuyện gì.
“Thế nào? Còn có chuyện gì sao?”
Sayahaya giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn ánh mắt Klein.
“Klein, cậu muốn đi tìm những người bạn của mình sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng trên đường đi cũng không biết gặp những khó khăn, cậu cũng không thể mang theo bạn bè đi đến thành trấn cơ bản để cướp những tài nguyên bị hạn chế kia để đề cao kinh nghiệm đi?”
“Ha ha, bị cô phát hiện rồi, Sayahaya, tôi nghĩ hiện tại sẽ ở nơi này một thời gian, sau đó mới mang tất cả mọi người rời đi, tuy sẽ chậm một chút, sẽ phiền phức một chút, nhưng tôi không muốn buông tha…” Klein cố chấp lắc đầu.
“Tôi hiểu rồi. Cho nên cậu nhất định phải nghe rõ những lời tôi nói: Nếu cậu muốn tìm người thì lập tức đi từ cửa Tây quảng trường đi ra ngoài, ở con đường thứ hai phía bên trái cậu đi thẳng vào sẽ thấy một tiệm bán vũ khí. Cậu đi vào tìm chủ tiệm, nói với hắn, cậu cần một thanh vũ khí độc nhất vô nhị, hắn sẽ giới thiệu cho cậu nhiều loại vũ khí nhưng cậu phải cự tuyệt tất cả, thì cậu sẽ nhận một nhiệm vụ liên hoàn bị che giấu, hắn sẽ truyền tống các cậu đến một chỗ, nơi đó đủ quái vật cho bốn người thăng cấp, đồng thời còn có thể thưởng thêm vũ khí, chỉ cần đi theo nhiệm vụ liền có thể đi đến tất cả chỗ che giấu quái vật trong một tầng, nhưng mà tôi không biết có ai phát hiện đều này chưa, cho nên các cậu phải nắm chặt thời gian đi mở ra nhiệm vụ mới được.”
“Đó là… Nhiệm vụ cơ bản trong truyền thuyết?” Kirito kinh ngạc nhìn Sayahaya sau đó nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận) nhìn về phía sườn mặt của Klein.
“Trong truyền thuyết? Nghe thấy tên này liền biết nhiệm vụ rất khó rồi…” Klein cũng rất ngạc nhiên nhìn Sayahaya.
“Nhiệm vụ này là theo ban đầu mà mở ra, nếu tôi và Kirito phải cùng nhau rời đi, nhiệm vụ này đối với tôi mà nói thì không có tác dụng gì. Klein, trên thực tế, tôi cũng là một người chơi Beta, tuy rằng không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng mà tôi lại nắm giữ tất cả tin tức chính xác nhất từ người chơi Beta. Nên mong cậu phải tin tưởng tôi!” Sayahaya nhìn Klei trương ra khuôn mặt ông chú, lại nhớ tới thời gian ngắn ngủn ở chung cùng nhau với những lí do cùng nhau ồn ào đùa giỡn, đột nhiên giờ cũng có chút khổ sở nói:
“Cậu… Nhất định phải còn sống đó!”
Klein nhìn Sayahaya, cũng không có cự tuyệt, mà là kiên định gật đầu, lập tức nhìn sang Kirito.
“Này, Kirito, cậu nhất định phải bảo vệ tốt Sayahaya đó!”
“Tôi biết…”
“Lại nói, bộ dáng Kirito trưởng thành nhất định vô cùng đáng yêu, rất hợp sở thích của tôi mà âm thanh chân thật của Sayahaya, thật sự là rất dễ nghe, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng nhất định là một cô gái vô cùng xinh đẹp!”
(Xích: đọc tới khúc này sao tui có cảm giác Klein kun đang gả con gái ra ngoài là Sayahaya cho Kirito kun vậy ta?)
Kirito và Sayahaya nhìn người kia đang cố gắng trêu đùa mọi người, cũng cố gắng lộ ra tươi cười có chút gượng ép.
“Hiện tại cậu rất thích hợp với hình dáng võ sĩ xui xẻo đó!”
Dù sao thời gian cũng giới hạn, cũng xuất hiện rất nhiều người chơi Beta đang nghĩ xuất phát đi đến thôn trang kế tiếp, bởi vậy, thời gian không còn cho phép ba người tiếp tục ở trong này chậm trễ.
Sau khi nói lời từ biệt, Kirito cũng quyết đoán xoay người chạy đến cửa ra, mà Sayahaya liếc nhìn Klein một lần cuối, cũng chạy theo. Hai người chạy về phía trước được vài bước, thì quay đầu lại đã thấy Klein đi mất.
“Kirito?” Sayahaya nhìn bộ dáng miễn cưỡng của Kirito mà nhịn không được mở miệng gọi.
“Không có việc gì, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi! Mình sẽ bảo vệ cậu tốt!” Giống như đây là lời hứa hẹn, lại giống như là lời thề.
(Từ đây tui sẽ thay đổi xưng hộ của Kirito kun và Sayahaya chan thành cậu – mình (tớ) mà không phải cô – tôi.)
“Ừ!”
Sayahaya nhìn khuôn mặt kiên định non nớt của thiếu niên, cũng nghiêm túc gật đầu.
“Mình nói, mình rất tin tưởng cậu, Kirito kun!”
Kirito sửng sốt một chút, thì lập tức tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước, nhưng mà hai bên tai cậu ấy đỏ lên làm trong lòng Sayahaya cũng nổi lên một chút ý cười.
“Chúng ta cần phải chạy nhanh hơn nữa để tới điểm dừng chân kế tiếp!” Kirito ở dưới bóng râm như có như không của kiến trúc, nói tiếp:
“Tuy rằng có chút xa, nhưng mà tốt xấu gì tài nguyên ở đó cũng nhiều hơn một.”
“Ừ!”
—–&—–
Tuy là có tin tưởng nhau vô cùng và có phương hướng đi, nhưng mà con đường cơ bản đi đến thành trấn kế tiếp cũng không thoải mái dễ dàng như trong suy nghĩ như vậy.
Mặc dù Kirito nói biết con đường nào đi an toàn nhất, cũng có rất nhiều nguy hiểm không thể đoán trước, thậm chí trước khi tham gia Beta cũng không có xuất hiện nguy hiểm như vậy. Ban đầu là Sayahaya suy đoán đơn giản và Kirito cẩn thận phân tích lý thì có rất nhiều nguyên nhân không giống nhau.
Không có người dám chắc chính xác con đường phiêu lưu của bản thân trong tương lai, cũng không thể tùy ý đưa vận mệnh của mình cho người khác nắm giữ.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, thì Kirito hoàn toàn ngược lại, là cẩn thận lựa chọn trách nhiệm của mình.
Thành trấn cơ bản chính là một nơi rất nhỏ, tài nguyên vô cùng thiếu thốn, tỉ lệ rơi tiền bạc và trang bị là vô cùng thấp. Nhưng mà không giống trò chơi lúc đầu cậu chơi, ban đầu thăng cấp của trò chơi chính là một bi kịch lớn, cấp bậc thấp thì rất khó bảo vệ chính mình nhưng cố tình trong đoạn thời gian này cần phải tiêu phí rất nhiều thời gian, kèm theo ý nói là sẽ đối mặt với nguy hiểm càng lúc càng nhiều, có thể nói là, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã chết hơn hai ngàn người đối với hai phương diện* này có quan hệ rất lớn.
*Là tài nguyên và cấp bậc của nhân vật.
“A…” Sayahaya té mạnh vào trong vũng nước bùn.
“Sayahaya! Cậu sao rồi!” Ở một bên Kirito dùng một thanh kiếm có ánh sáng màu lam nhanh chóng ngăn chặn quái trước mặt, sau đó lại vội vàng chạy đến bên người Sayahaya giúp cô đỡ công kích trước mặt, sốt ruột hỏi.
Lúc này, thanh máu của Sayahaya lại biến thành màu đỏ*.
*Cảnh báo máu sắp hết.
Thời điểm hai người đang đi lên phía trước, cũng vì ngoài ý muốn xuất hiện quái vật, khi mà hai người không có phòng bị mà chật vật ứng chiến trong tình huống này, cuối cùng Sayahaya bị nó chém bị thương, thanh máu luôn luôn rớt xuống màu đỏ, hai người chỉ có thể chờ đợi Sayahaya hồi phục thân thể của mình, cho nên vừa rồi thanh máu của cô mới hồi phục đến màu vàng.
Trong lòng Sayahaya âm thầm cười khổ, nếu lúc trước có thể đi nhận nhiệm vụ cơ bản là được rồi, ban đầu có thể trực tiếp ở nơi đó mà thu hoạch trang bị, tài nguyên, nhưng ai mà biết sẽ xuất hiện biến cố, mình lại vội vàng đi theo Kirito đi ra ngoài, cho nên mới rơi vào hoàn cảnh hiện.
Cũng chẳng hận được ai, dù sao đó cũng là lòng tốt của Kirito, hiện tại chỉ mong không liên lụy tới cậu ấy là tốt rồi.
“Không sao cả, Kirito, cậu không cần phải lo cho mình, cẩn thận phía sau!” Sayahaya nắm lấy thanh kiếm trên đất, trên thân kiếm có dính nước mưa nên có chút trơn. Dùng sức giơ lên, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện.
“Phù” Thanh kiếm chém qua, Sayahaya kết thúc một nữa thanh máu còn lại của quái vật.
“Cơn mưa chết tiệt!” Đã sớm chấp nhận phải sống trong thế giới này, còn phải sống sót nhưng đây là lần đầu tiên Kirito có cảm giác phẫn nộ và buồn lo (buồn phiền + lo lắng). Rõ ràng bộ dạng của Sayahaya là cần phải nghỉ ngơi nhưng hai người đang ở dã ngoại lại gặp mưa gió lớn, nơi như thế này thì sao mà thích hợp để nghỉ ngơi. Thậm chí Kirito có chút hối hận vì hàng vi vội vàng từ thôn trang thứ hai chạy đến thôn trang thứ ba.
“Không sao thật mà, Kirito, mình không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu!” Sayahaya cầm mũ áo choàng kéo xuống một chút, nhìn cả người Kirito ướt đẫm, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, cô cởi bỏ áo choàng trên người.
Thời điểm đi đến thành trấn cơ bản, Kirito đã chuẩn bị một ít đồ tùy thân, mà cô cũng là người chơi Beta vậy mà mình cái gì cũng không có. Thế nên sau khi trời bắt đầu mưa, Kirito liền đem áo choàng tặng cho Sayahaya…
Mình cũng không thể quá mức tham lam…
“Mình đã đáp ứng Klein sẽ chiếu cố* cậu cho tốt!” Ban đầu Sayahaya chỉ nghĩ là đùa giỡn, lại không nghĩ đến biểu tình của cậu ấy lại nghiêm túc như vậy, làm cho cô có chút kinh ngạc, dường như chỗ nào đó trong lòng có chút chua chát.
*Chăm lo: chăm sóc + lo lắng hoặc là quan tâm. Tui nghĩ để nguyên văn sẽ hay hơn nhưng cũng tùy trường hợp.
“Đó chỉ là đùa giỡn, còn có, hiện tại ở trong thế giới này…”
“Mặc dù ở trong thế giới này, thanh máu trở về không sẽ chết nhưng cần phải bảo vệ những thứ quan trọng!”
Kirito ngắt lời của Sayahaya, một lần nữa dịu dàng đem áo choàng khoác lên người Sayahaya.
Những giọt nước mưa ‘tí tách’ rơi xuống đất, giống như càng lúc càng lớn.
Sayahaya có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt cậu ấy, rõ ràng cậu ấy không cần lo lắng gì đó cho người khác, rõ ràng đó chỉ là một ước định nho nhỏ không đáng nhắc tới vậy mà cậu ấy vẫn cố chấp thực hiện… Lần đầu tiên, Sayahaya cảm thấy, trong một thế giới bị đảo lộn trật tự này vẫn còn có người để mình tin tưởng.
“Phốc, ha ha…” Sayahaya cười rộ lên.
“Sao vậy…?” Kirito có chút hoang mang nhìn đối phương, sau đó cẩn thận nhìn lại bản thân một lần nữa, rõ ràng tất cả đều bình thường mà…
“Không có việc gì, chỉ cảm thấy Kirito kun đột nhiên đứng đắn lên rất nhiều, liền… Ha ha a…” Sayahaya rất vui vẻ cười.
“Cậu đó…” Kirito có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại vươn tay đỡ Sayahaya, nói tiếp:
“Đi nhanh lên, như vậy chúng ta mới có thể nhanh chóng tới thôn trang kế tiếp, ở gần chỗ này hình như không có chỗ để đụt mưa.”
“Ừ, đi thôi.” Cầm bàn tay ướt nhẹp của đối phương, lại thấy những sợi tóc của cậu ấy dính đầy nước mưa, đột nhiên Sayahaya cảm thấy mình bình tĩnh lại.
(Xích: đừng ngăn cản tui, để tui yy một chút. Dưới cơn mưa ‘tí tách’ xung quanh là những bụi cỏ cây xanh, có hai người nắm chặt tay nhau chạy dưới mưa, ôi chao, sao giống dẫn ghệ bỏ trốn khỏi nhà dù trời nắng hay trời mưa vậy cà )
“Này, Kirito…”
“Hả?”
“Cậu…” Cậu có hận mình không?
“Sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?” Kirito đang chạy thì bước chân có chút chậm lại, có chút lo lắng muốn xem độ ấm của Sayahaya, lại thấy bàn tay mình toàn nước mưa có chút do dự giơ tay lên.
“Không có sao, mình rất tốt, cho dù có chạy đến thành trấn kế tiếp cũng không xảy ra vấn đề gì.” Sayahaya cầm lấy tay của Kirito, nói tiếp:
“Chỉ là mình không muốn dầm mưa nữa, đi nhanh đi, Kirito.”
“Ừ!” Kirito nhìn Sayahaya, cũng nắm chặt tay Sayahaya, đồng thời cầm thanh kiếm quyết đoán giết chết những con quái chặn đường, mang theo khí thế không gì cản nổi đi về phía trước trong tương lai…
Bão táp, sắp đến… càng ngày càng mãnh liệt…
Áo choàng màu đen dính sát trên người Sayahaya, những hoạ tiết xuất hiện trên góc áo kịch liệt nhảy lên. (ý như là áo tung bay trong mưa, phía trên thì dính sát, phía dưới thì tung bay.)
Thật sự cảm ơn cậu, Kirito kun.
Ít nhất hiện tại cậu không có bỏ rơi mình mà một mình nỗ lực chiến đấu, thật sự rất cảm ơn cậu…
Ít nhất trong thế giới này, cũng không có tuyệt vọng như trong tưởng tượng…
Sayahaya nheo mắt lại, đón nhận nước mưa tạt vào mặt mà nhìn sườn sáng ngời của Kirito đang cố gắng chiến đấu ở phía trước.
Thế, thì cứ như vậy mà chạy về phía trước đi, cùng nhau chạy, nắm thật chặt tay nhau, mãi mãi, mãi cứ như vậy… (Xích: Sao cảm thấy có người đang tự bán mình cho người khác thế )
Cứ mãi mãi như vậy, cùng nắm tay nhau chạy về phía trước… (Xích: nói thật tui đang chém cho nó lãnh mạn :)) )
Kirito,
Cám ơn cậu…
Kirito trầm mặc, lông mày mảnh khảnh hơi nhăn lại, đồng thời, Sayahaya đứng một bên yên lặng tính toán.
Chi có một mình Kirito có kinh nghiệm thực chiến (thực tế – chiến đấu), nếu trên thực tế mà chăm lo (chăm sóc + lo lắng) thêm một người chưa từng chiến đấu mà nói thì có thể nhưng người khác nói thêm một ít hay nhiều thì… Trên một phương diện nào đó mà nói thì, có khả năng vì chăm lo cho nhiều người thì sẽ làm chậm tốc độ hành động. Về phương diện khác thì, tinh lực của Kirito cũng giới hạn, khó mà chăm lo nhiều người, một khi có thêm người gia nhập thì có khả năng làm cho đội ngũ gặp nguy hiểm.
Nói cách khác, trên thực tế cô và Klein đã cho Kirito gánh nặng rất lớn, đoán chừng Kirito chỉ lựa chọn mang theo một người, mà người kia…
Tất nhiên, không phải cô đi.
Tự nhiên còn phải có thời gian lo cho các bạn của Klein thì làm sau có thời gian mà lo lắng chuyện khác…
Thật đúng là, ngu xuẩn mà.
Liếc mắt nhìn Klein và Kirito trước mặt, không khí giữa hai người vừa phức tạp vừa trầm trọng làm cho người ta cảm thấy có chút bi thương, lại có chút hâm mộ.
Cứ tính thời gian ở chung với nhau có chút ngắn ngủi, thì Sayahaya tinh tưởng rằng, Kirito chính là một người nhìn ngoài ngoài mặt thì dịu dàng ôn hòa, nhưng trên thực tế hắn là một người hướng nội sẽ không tùy ý mở lòng tiếp nhận người khác, bởi vì sợ người khác thương hại, mà cảnh giác không cho người khác lại gần, trên cơ bản thì cô đối với Kirito mà nói chính là một người xa lạ vừa mới quen, mà Klein là loại người trời sinh có thể làm cho người khác cảm thấy an toàn, chắc là sớm đi vào nội tâm Kirito rồi.
Vì thế, dù mới quen biết nhưng mà đã hiểu nhau.
Thấy trên mặt Kirito xuất hiện rối rắm, trong lòng Sayahaya lạnh lùng nở nụ cười.
Thật sự, cô phải rời đi sao… Sớm muộn gì cũng bị cự tuyệt với thân phận là người xa lạ thì thà mang theo tôn nghiêm cuối cùng mà yên lặng rời đi, mà đợi người khác bố thí trong vận mình của mình sao…
Nháy mắt đang trong do dự thì Klein đột nhiên có chút miễn cưỡng cười lên.
“Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp tục làm phiền cậu, mà Sayahaya lại là một cô gái, nên không cần lại lo lắng tôi , tốt xấu gì tôi cũng là một người chơi lâu năm, Kirito, cậu mang theo Sayahaya nhanh chóng chạy đến thôn trang kế tiếp đi, nhớ kỹ, thân là đàn ông thì phải nhất định bảo vệ con gái cho tốt!”
“Nhưng mà…” Biểu cảm Kirito có chút khiếp sợ, nhưng vì nội tâm ích kỷ của mình mà không tự giác sinh ra cảm giác xấu hổ.
“Klein…” Đồng thời Sayahaya cũng kinh ngạc nhìn người đang suy sút có chút giống chú này. Nói thật, thì ngay từ đầu lời nói của đối phương làm cho cô có chút cảm động, nhưng cảm giác kháng cự người khác giới cho tới bây giờ của cô lập tức khắc chế tình cảm trong nội tâm của mình, âm thầm suy nghĩ lời nói của đối phương có phải hay không có dụng ý khác, giống như: lùi một bước tiến một bước…
Tuy rằng lòng người không nhất định đều là xấu xa, nhưng, mặc kệ nói như thế nào, tâm phòng người cũng không thể không có, đặc biệt trong thế giới bị đảo lộn trật tự và quy tắc này.
Còn nữa, lấy địa vị của Klein trong lòng Kirito, nếu Kirito có thể bỏ mặc hắn thì mới gọi là kỳ quái.
Cho nên, nguy hiểm nhất, vẫn là cô…
Âm thầm nắm chặt tay lại, nhìn hai người đang nói chuyện với nhau trước mặt.
“Thôi đi, cứ tính như vậy, tốt xấu gì tôi cũng từng là hội trưởng, Kirito, cậu cũng chỉ dẫn tôi rất nhiều, cho dù không có cậu, tôi sẽ dùng những kỹ năng mà cậu chỉ tôi để sống sót !”
Hiển nhiên, Klein đang giúp Kirito giải vây nhưng càng làm Kirito xấu hổ thêm, chỉ thấy trên mặt cậu ấy lộ ra biểu cảm thất lạc rất rõ ràng, lại giống như không nghĩ ra lời nào để an ủi hay chúc phúc.
Cho dù có, thì hiện tại phải nhất định vứt bỏ người kia, cũng không có người nào có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Sayahaya hơi nheo mắt lại, cùng biết tự giác không nên nói gì.
“Thật sao… Như vậy chúng ta ở trong này tạm biệt đi.”
Kết quả này có chút ra ngoài dự kiến của Sayahaya.
Cứ như vậy là xong? Này… Kirito, không phải cậu nên giữ Klein ở lại sao? Klein, rõ ràng cái gì cậu cũng hiểu cũng biết, vậy mà cứ tính toán như vậy mà rời đi sao?
“Chờ… Chờ một chút…”
Kirito và Klein liền quay đầu lại nhìn về phía Sayahaya.
“Này… Klein, cậu cứ như vậy mà đi sao?” Chẳng lẽ cậu không biết nói chỉ có thể đi theo Kirito mới là an toàn nhất sao?!
“Dù sao, tôi cũng muốn nhanh chống đi tìm các bạn của tôi, sau đó cùng nhau nhanh chóng đi tìm những tài nguyên mới!” Klein che giấu đi sự sầu lo trên mặt nói:
“Cũng không biết giờ bọn họ như thế nào nhưng Sayahaya, cô không cần lo lắng, tuy thấy bộ dánh Kirito có chút gầy yếu, nhưng rất đáng để tin cậy! Cậu ấy sẽ bảo vệ cô!”
Thật là một người trung thực…
Sayahaya há hốc mồm, không biết nói gì.
Hiển nhiên Klein đã nhìn ra chuyện gì.
“Thế nào? Còn có chuyện gì sao?”
Sayahaya giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn ánh mắt Klein.
“Klein, cậu muốn đi tìm những người bạn của mình sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng trên đường đi cũng không biết gặp những khó khăn, cậu cũng không thể mang theo bạn bè đi đến thành trấn cơ bản để cướp những tài nguyên bị hạn chế kia để đề cao kinh nghiệm đi?”
“Ha ha, bị cô phát hiện rồi, Sayahaya, tôi nghĩ hiện tại sẽ ở nơi này một thời gian, sau đó mới mang tất cả mọi người rời đi, tuy sẽ chậm một chút, sẽ phiền phức một chút, nhưng tôi không muốn buông tha…” Klein cố chấp lắc đầu.
“Tôi hiểu rồi. Cho nên cậu nhất định phải nghe rõ những lời tôi nói: Nếu cậu muốn tìm người thì lập tức đi từ cửa Tây quảng trường đi ra ngoài, ở con đường thứ hai phía bên trái cậu đi thẳng vào sẽ thấy một tiệm bán vũ khí. Cậu đi vào tìm chủ tiệm, nói với hắn, cậu cần một thanh vũ khí độc nhất vô nhị, hắn sẽ giới thiệu cho cậu nhiều loại vũ khí nhưng cậu phải cự tuyệt tất cả, thì cậu sẽ nhận một nhiệm vụ liên hoàn bị che giấu, hắn sẽ truyền tống các cậu đến một chỗ, nơi đó đủ quái vật cho bốn người thăng cấp, đồng thời còn có thể thưởng thêm vũ khí, chỉ cần đi theo nhiệm vụ liền có thể đi đến tất cả chỗ che giấu quái vật trong một tầng, nhưng mà tôi không biết có ai phát hiện đều này chưa, cho nên các cậu phải nắm chặt thời gian đi mở ra nhiệm vụ mới được.”
“Đó là… Nhiệm vụ cơ bản trong truyền thuyết?” Kirito kinh ngạc nhìn Sayahaya sau đó nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận) nhìn về phía sườn mặt của Klein.
“Trong truyền thuyết? Nghe thấy tên này liền biết nhiệm vụ rất khó rồi…” Klein cũng rất ngạc nhiên nhìn Sayahaya.
“Nhiệm vụ này là theo ban đầu mà mở ra, nếu tôi và Kirito phải cùng nhau rời đi, nhiệm vụ này đối với tôi mà nói thì không có tác dụng gì. Klein, trên thực tế, tôi cũng là một người chơi Beta, tuy rằng không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng mà tôi lại nắm giữ tất cả tin tức chính xác nhất từ người chơi Beta. Nên mong cậu phải tin tưởng tôi!” Sayahaya nhìn Klei trương ra khuôn mặt ông chú, lại nhớ tới thời gian ngắn ngủn ở chung cùng nhau với những lí do cùng nhau ồn ào đùa giỡn, đột nhiên giờ cũng có chút khổ sở nói:
“Cậu… Nhất định phải còn sống đó!”
Klein nhìn Sayahaya, cũng không có cự tuyệt, mà là kiên định gật đầu, lập tức nhìn sang Kirito.
“Này, Kirito, cậu nhất định phải bảo vệ tốt Sayahaya đó!”
“Tôi biết…”
“Lại nói, bộ dáng Kirito trưởng thành nhất định vô cùng đáng yêu, rất hợp sở thích của tôi mà âm thanh chân thật của Sayahaya, thật sự là rất dễ nghe, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng nhất định là một cô gái vô cùng xinh đẹp!”
(Xích: đọc tới khúc này sao tui có cảm giác Klein kun đang gả con gái ra ngoài là Sayahaya cho Kirito kun vậy ta?)
Kirito và Sayahaya nhìn người kia đang cố gắng trêu đùa mọi người, cũng cố gắng lộ ra tươi cười có chút gượng ép.
“Hiện tại cậu rất thích hợp với hình dáng võ sĩ xui xẻo đó!”
Dù sao thời gian cũng giới hạn, cũng xuất hiện rất nhiều người chơi Beta đang nghĩ xuất phát đi đến thôn trang kế tiếp, bởi vậy, thời gian không còn cho phép ba người tiếp tục ở trong này chậm trễ.
Sau khi nói lời từ biệt, Kirito cũng quyết đoán xoay người chạy đến cửa ra, mà Sayahaya liếc nhìn Klein một lần cuối, cũng chạy theo. Hai người chạy về phía trước được vài bước, thì quay đầu lại đã thấy Klein đi mất.
“Kirito?” Sayahaya nhìn bộ dáng miễn cưỡng của Kirito mà nhịn không được mở miệng gọi.
“Không có việc gì, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi! Mình sẽ bảo vệ cậu tốt!” Giống như đây là lời hứa hẹn, lại giống như là lời thề.
(Từ đây tui sẽ thay đổi xưng hộ của Kirito kun và Sayahaya chan thành cậu – mình (tớ) mà không phải cô – tôi.)
“Ừ!”
Sayahaya nhìn khuôn mặt kiên định non nớt của thiếu niên, cũng nghiêm túc gật đầu.
“Mình nói, mình rất tin tưởng cậu, Kirito kun!”
Kirito sửng sốt một chút, thì lập tức tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước, nhưng mà hai bên tai cậu ấy đỏ lên làm trong lòng Sayahaya cũng nổi lên một chút ý cười.
“Chúng ta cần phải chạy nhanh hơn nữa để tới điểm dừng chân kế tiếp!” Kirito ở dưới bóng râm như có như không của kiến trúc, nói tiếp:
“Tuy rằng có chút xa, nhưng mà tốt xấu gì tài nguyên ở đó cũng nhiều hơn một.”
“Ừ!”
—–&—–
Tuy là có tin tưởng nhau vô cùng và có phương hướng đi, nhưng mà con đường cơ bản đi đến thành trấn kế tiếp cũng không thoải mái dễ dàng như trong suy nghĩ như vậy.
Mặc dù Kirito nói biết con đường nào đi an toàn nhất, cũng có rất nhiều nguy hiểm không thể đoán trước, thậm chí trước khi tham gia Beta cũng không có xuất hiện nguy hiểm như vậy. Ban đầu là Sayahaya suy đoán đơn giản và Kirito cẩn thận phân tích lý thì có rất nhiều nguyên nhân không giống nhau.
Không có người dám chắc chính xác con đường phiêu lưu của bản thân trong tương lai, cũng không thể tùy ý đưa vận mệnh của mình cho người khác nắm giữ.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, thì Kirito hoàn toàn ngược lại, là cẩn thận lựa chọn trách nhiệm của mình.
Thành trấn cơ bản chính là một nơi rất nhỏ, tài nguyên vô cùng thiếu thốn, tỉ lệ rơi tiền bạc và trang bị là vô cùng thấp. Nhưng mà không giống trò chơi lúc đầu cậu chơi, ban đầu thăng cấp của trò chơi chính là một bi kịch lớn, cấp bậc thấp thì rất khó bảo vệ chính mình nhưng cố tình trong đoạn thời gian này cần phải tiêu phí rất nhiều thời gian, kèm theo ý nói là sẽ đối mặt với nguy hiểm càng lúc càng nhiều, có thể nói là, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã chết hơn hai ngàn người đối với hai phương diện* này có quan hệ rất lớn.
*Là tài nguyên và cấp bậc của nhân vật.
“A…” Sayahaya té mạnh vào trong vũng nước bùn.
“Sayahaya! Cậu sao rồi!” Ở một bên Kirito dùng một thanh kiếm có ánh sáng màu lam nhanh chóng ngăn chặn quái trước mặt, sau đó lại vội vàng chạy đến bên người Sayahaya giúp cô đỡ công kích trước mặt, sốt ruột hỏi.
Lúc này, thanh máu của Sayahaya lại biến thành màu đỏ*.
*Cảnh báo máu sắp hết.
Thời điểm hai người đang đi lên phía trước, cũng vì ngoài ý muốn xuất hiện quái vật, khi mà hai người không có phòng bị mà chật vật ứng chiến trong tình huống này, cuối cùng Sayahaya bị nó chém bị thương, thanh máu luôn luôn rớt xuống màu đỏ, hai người chỉ có thể chờ đợi Sayahaya hồi phục thân thể của mình, cho nên vừa rồi thanh máu của cô mới hồi phục đến màu vàng.
Trong lòng Sayahaya âm thầm cười khổ, nếu lúc trước có thể đi nhận nhiệm vụ cơ bản là được rồi, ban đầu có thể trực tiếp ở nơi đó mà thu hoạch trang bị, tài nguyên, nhưng ai mà biết sẽ xuất hiện biến cố, mình lại vội vàng đi theo Kirito đi ra ngoài, cho nên mới rơi vào hoàn cảnh hiện.
Cũng chẳng hận được ai, dù sao đó cũng là lòng tốt của Kirito, hiện tại chỉ mong không liên lụy tới cậu ấy là tốt rồi.
“Không sao cả, Kirito, cậu không cần phải lo cho mình, cẩn thận phía sau!” Sayahaya nắm lấy thanh kiếm trên đất, trên thân kiếm có dính nước mưa nên có chút trơn. Dùng sức giơ lên, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện.
“Phù” Thanh kiếm chém qua, Sayahaya kết thúc một nữa thanh máu còn lại của quái vật.
“Cơn mưa chết tiệt!” Đã sớm chấp nhận phải sống trong thế giới này, còn phải sống sót nhưng đây là lần đầu tiên Kirito có cảm giác phẫn nộ và buồn lo (buồn phiền + lo lắng). Rõ ràng bộ dạng của Sayahaya là cần phải nghỉ ngơi nhưng hai người đang ở dã ngoại lại gặp mưa gió lớn, nơi như thế này thì sao mà thích hợp để nghỉ ngơi. Thậm chí Kirito có chút hối hận vì hàng vi vội vàng từ thôn trang thứ hai chạy đến thôn trang thứ ba.
“Không sao thật mà, Kirito, mình không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu!” Sayahaya cầm mũ áo choàng kéo xuống một chút, nhìn cả người Kirito ướt đẫm, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, cô cởi bỏ áo choàng trên người.
Thời điểm đi đến thành trấn cơ bản, Kirito đã chuẩn bị một ít đồ tùy thân, mà cô cũng là người chơi Beta vậy mà mình cái gì cũng không có. Thế nên sau khi trời bắt đầu mưa, Kirito liền đem áo choàng tặng cho Sayahaya…
Mình cũng không thể quá mức tham lam…
“Mình đã đáp ứng Klein sẽ chiếu cố* cậu cho tốt!” Ban đầu Sayahaya chỉ nghĩ là đùa giỡn, lại không nghĩ đến biểu tình của cậu ấy lại nghiêm túc như vậy, làm cho cô có chút kinh ngạc, dường như chỗ nào đó trong lòng có chút chua chát.
*Chăm lo: chăm sóc + lo lắng hoặc là quan tâm. Tui nghĩ để nguyên văn sẽ hay hơn nhưng cũng tùy trường hợp.
“Đó chỉ là đùa giỡn, còn có, hiện tại ở trong thế giới này…”
“Mặc dù ở trong thế giới này, thanh máu trở về không sẽ chết nhưng cần phải bảo vệ những thứ quan trọng!”
Kirito ngắt lời của Sayahaya, một lần nữa dịu dàng đem áo choàng khoác lên người Sayahaya.
Những giọt nước mưa ‘tí tách’ rơi xuống đất, giống như càng lúc càng lớn.
Sayahaya có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt cậu ấy, rõ ràng cậu ấy không cần lo lắng gì đó cho người khác, rõ ràng đó chỉ là một ước định nho nhỏ không đáng nhắc tới vậy mà cậu ấy vẫn cố chấp thực hiện… Lần đầu tiên, Sayahaya cảm thấy, trong một thế giới bị đảo lộn trật tự này vẫn còn có người để mình tin tưởng.
“Phốc, ha ha…” Sayahaya cười rộ lên.
“Sao vậy…?” Kirito có chút hoang mang nhìn đối phương, sau đó cẩn thận nhìn lại bản thân một lần nữa, rõ ràng tất cả đều bình thường mà…
“Không có việc gì, chỉ cảm thấy Kirito kun đột nhiên đứng đắn lên rất nhiều, liền… Ha ha a…” Sayahaya rất vui vẻ cười.
“Cậu đó…” Kirito có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại vươn tay đỡ Sayahaya, nói tiếp:
“Đi nhanh lên, như vậy chúng ta mới có thể nhanh chóng tới thôn trang kế tiếp, ở gần chỗ này hình như không có chỗ để đụt mưa.”
“Ừ, đi thôi.” Cầm bàn tay ướt nhẹp của đối phương, lại thấy những sợi tóc của cậu ấy dính đầy nước mưa, đột nhiên Sayahaya cảm thấy mình bình tĩnh lại.
(Xích: đừng ngăn cản tui, để tui yy một chút. Dưới cơn mưa ‘tí tách’ xung quanh là những bụi cỏ cây xanh, có hai người nắm chặt tay nhau chạy dưới mưa, ôi chao, sao giống dẫn ghệ bỏ trốn khỏi nhà dù trời nắng hay trời mưa vậy cà )
“Này, Kirito…”
“Hả?”
“Cậu…” Cậu có hận mình không?
“Sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?” Kirito đang chạy thì bước chân có chút chậm lại, có chút lo lắng muốn xem độ ấm của Sayahaya, lại thấy bàn tay mình toàn nước mưa có chút do dự giơ tay lên.
“Không có sao, mình rất tốt, cho dù có chạy đến thành trấn kế tiếp cũng không xảy ra vấn đề gì.” Sayahaya cầm lấy tay của Kirito, nói tiếp:
“Chỉ là mình không muốn dầm mưa nữa, đi nhanh đi, Kirito.”
“Ừ!” Kirito nhìn Sayahaya, cũng nắm chặt tay Sayahaya, đồng thời cầm thanh kiếm quyết đoán giết chết những con quái chặn đường, mang theo khí thế không gì cản nổi đi về phía trước trong tương lai…
Bão táp, sắp đến… càng ngày càng mãnh liệt…
Áo choàng màu đen dính sát trên người Sayahaya, những hoạ tiết xuất hiện trên góc áo kịch liệt nhảy lên. (ý như là áo tung bay trong mưa, phía trên thì dính sát, phía dưới thì tung bay.)
Thật sự cảm ơn cậu, Kirito kun.
Ít nhất hiện tại cậu không có bỏ rơi mình mà một mình nỗ lực chiến đấu, thật sự rất cảm ơn cậu…
Ít nhất trong thế giới này, cũng không có tuyệt vọng như trong tưởng tượng…
Sayahaya nheo mắt lại, đón nhận nước mưa tạt vào mặt mà nhìn sườn sáng ngời của Kirito đang cố gắng chiến đấu ở phía trước.
Thế, thì cứ như vậy mà chạy về phía trước đi, cùng nhau chạy, nắm thật chặt tay nhau, mãi mãi, mãi cứ như vậy… (Xích: Sao cảm thấy có người đang tự bán mình cho người khác thế )
Cứ mãi mãi như vậy, cùng nắm tay nhau chạy về phía trước… (Xích: nói thật tui đang chém cho nó lãnh mạn :)) )
Kirito,
Cám ơn cậu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.