Chương 5: Tuyệt đối không phải Sayahaya ghen
Tô Châu Hà Thượng Kiều
17/02/2017
Ngày 2 tháng 12 năm 2022, tầng thứ nhất Aincrad*
*là tòa thành chính trong Sword Art Online, được chia thành 100 tầng, tui nhớ không lầm thì nơi đó như một kim tự tháp thì phải.
“Hai ngàn người sao…”
Nhìn tin tức được viết lên mặt bìa đá màu đen, Kirito thì thào nối, nhìn không rõ tâm tư.
“Kirito?” Sayahaya đứng trước bản tin tức, nhìn các tin tức khác nhau, đột nhiên thấy Kirito đứng kế bên có chút thất thần.
“Gì cơ?” Kirito thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự cô đơn và lo lắng.
“Tuy rằng sẽ không tiếp tục phát triển kịch liệt nhưng mà tỉ lệ người chết cũng quá cao rồil.”
“Đã qua hai tháng rồi.. Thế nhưng còn chưa tìm thấy BOSS phòng ngự…” Sayahaya có chút cảm thán nói, lời nói trên tấm bia đá màu tối kia như khắc sâu vào trong đầu, cảnh còn người mất, trở thành bóng ma dầy đặc sau lưng mọi người chôn giấu hi vọng của họ.
“Đúng vậy.”
Chậm rãi trở về quán trọ, rời khỏi mảnh không gian yên tĩnh mà nặng nề.
Từ xưa đến nay đều đối với người đã khuất đều tôn kính và đau buồn, nên các quán xá xung quanh quảng trường không có xuất hiện náo nhiệt ồn ào, nên mọi người đều theo bản năng mà bảo trì khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện người cúng bái với người đã khuất. (Xích: tui nghĩ là sẽ cúng bái với người đã khuất dù quen hay không.)
Đi khỏi quảng trường, Kirito nhìn chăm chú vào dòng người chật chội trên đường.
Đã qua 2 tháng, hầu như ngay đầu mọi người hoảng sợ đã từ từ trở lại bình tĩnh, không thể không bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Nhưng đã qua 2 tháng nghiêm khắc cũng không thể đánh hạ tầng thứ nhất giống như cho một bóng ma mới lên cuộc sống đã trở lại bình thường này.
“Này, Kirito, cậu muốn tham gia cuộc hội nghị tiến công lần này à?” Sayahaya trầm mặc một chút mới tiếp tục nói.
“Đúng vậy.” Nhắc tới đến chuyện này, Kirito liền có chút bất đắc dĩ nói:
“Lần này mình nhất định phải đi, Sayahaya, quyết định lần này mình sẽ không thay đổi.”
“Mình biết… Mình còn chưa nói cái gì mà…” Sayahaya có chút bất mãn mà lầu bầu vài câu, giọng điệu vui vẻ có chút hờn dỗi, nói:
“Nhưng mà, cậu nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn lần không thể lỗ mãng, trước khi hành động nhất định phải suy nghĩ kĩ mới được.”
“Ha ha, mình biết rồi, cậu đã nói bao nhiêu lần rồi.” Kirito có chút bất đắc dĩ trả lời, trong lòng lại cảm động khi có người quan tâm.
“Ai biểu cậu luôn nhiều chuyện như vậy, không phải mình lo lắng cho cậu sao…” Sayahaya bất mãn nhìn chàng trai cao hơn mình nữa đầu nói, Kirito vô cùng vô tội, trong lòng châm chọc nói, không phải mỗi lần đều là Sayahaya tự mình đi trêu chọc chuyện không liên quan lên người mình sao…
Nhưng mà……
Nhìn hình dáng ngạo kiều* của Sayahaya làm Kirito có chút bất đắc dĩ cười lại vừa bao dung.
*Giống như giả vờ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, dịu dàng. Nói đơn giản là “trong nóng ngoài lạnh”.
“Nhưng mà, Kirito này… ” Đột nhiên Sayahaya đi lại gần cậu, làm cho Kirito đang xuất thần đến phát hoảng.
“Cái.. cái gì cơ?!”
“Nghe nói người triệu tập lần này là Diabel, là đội trưởng đội dũng sĩ ma huyễn.” Sayahaya nhỏ tiếng nói vào tai Kirito, lập tức một luồng hơi ấm bay tới, làm Kirito không tự giác mà tâm loạn.
“Tất cả mọi người đều biết điều đó.” Kirito có ý đồ dùng sức tránh thoát bàn tay Sayahaya đang nắm chặt cậu.
“Cậu nghe mình nói này, theo như mình biết, thì ba ngày trước tiểu đội ma huyễn đã đi qua mê cung, đại khái là buổi tối mới đi ra, dường như có người chết.”
“Có người chết? Không thể nào? Ai nói?” Kirito có chút kinh ngạc, trong hai tháng này, bởi vì đa số cấp bậc mọi người đều không cao, cho nên mỗi khi hành động đều là đoàn thể xuất chiến, để mọi người từ từ thích ứng, cho nên tiến độ có chút chậm chạp nhưng tỉ lệ người chết đã được khống chế.
Mà trên cơ bản thì hiện tại đã tìm hiểu xong mê cung, tin tức về các loại quái công kích đã sớm thu thập xong, chỉ còn lại BOSS phòng ngự là chưa tìm được, ở trong đội tinh anh đi đầu hẳn không có xuất hiện tình huống lại có người chết, trừ phi…
“Tin tức này rất đáng tin đó, hiện tại chưa bị truyền ra là vì tiểu đội ma huyễn đang tận lực phong tỏa tin tức.”
“Phong tỏa sao…”
Như vậy, thì thật sự đã tìm thấy BOSS phòng ngự rồi, cho nên hôm nay mới mở cuộc họp hội nghị lần này…
Là bởi vì muốn chiếm cơ hội trước mà vội vàng phong tỏa tin tức sao?
“Còn có, hình như lần này Kibaou cũng sẽ đi, tên kia không phải là một người chịu an, gần đây luôn có các lời nói linh tinh về tỉ lệ người chết liên quan tới người chơi Beta, hiện tại thanh danh người chơi Beta rất không tệ.” Trái lại Sayahaya lại nhắc đến những tin tức mà mình biết, nhìn thấy trên mặt Kirito xuất hiện biểu cảm ác liệt, không tự giác mà thở nhẹ nhõm một hơi.
“Thật không?” Kirito có chút bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp:
“Vậy gần đây cậu nhất định phải hành động cẩn thận một chút.”
“Là Kirito cần phải cẩn thận một chút, mình không thể nào giống Kirito mỗi lần ra ngoài đều mang đến một đống phiền phức. [Sayahaya, cô xác định là không phải cô tự tìm đến sao???]” Sayahaya xem thường nói, sau đó ngạo kiều quay đầu đi khỏi:
“Mình tiếp tục đi làm nhiệm vụ, chính cậu tự giải quyết cho tốt đi, hừ.”
“Ha ha, không cần chạy loạn khắp nơi, hôm nay cậu thật sự không cần mình đi theo sao? Kỳ thật thời gian mở cuộc họp tiến công lần này sẽ không quá lâu…” Kirito xấu hổ khoát tay, lại nhịn không được hỏi.
“Cậu mà đi lo cuộc họp của cậu đi, mình cũng không phải con nít, một người đi thì không cần làm nhanh, nhưng cậu nên vì các người chơi mà chiến đấu!” Âm dương quái khí* nói xong, Sayahaya liền chạy vào trong đám người chơi biến mất.
*nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra => tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định. Cũng nói là: “cổ lí cổ quái” 古裡古怪.
Kirito bất đắc dĩ đỡ trán mà thở dài, sau đó bước chân kiên định đi đến hội trường.
—–&—–
Hội nghị tiến triển rất thuận lợi.
Diabel vừa nói ra tin tức của mình biết để làm lòng người an ổn, một bên thì dùng sĩ khí thu phục mọi người, sau khi Diabel tổng kết xong, rõ ràng mọi người đều phá tan tất cả trở ngại mà tin tưởng. Một mình Kirito rất vất vả mới kết bạn cùng các thành viên một đội ngũ độc hành khác. Lúc này, lại có người nhảy ra chỉ trích người chơi Beta, quả nhiên là Kibaou kia.
Đến tận bây giờ đây, Kirito không thể không bội phục khả năng thu thập tất cả tin tức của Sayahaya, rất chuẩn xác, không biết Sayahaya làm sao có nhiều phương pháp thu thập tin tức như vậy… Không lẽ thời điểm Beta là một người tình báo [Chàng trai, đó là chân tướng của cậu?] Nhưng mà, đối với loại nghề này cũng không dễ dàng như vậy, cho nên không cần ở trong này suy nghĩ lung tung, nếu có thời gian thì có thể hỏi Sayahaya. [Chàng trai, cậu xác định có thể hỏi ra sao?]
Thời điểm nhìn lại trên đài, đã có một người tên là Agil đi lên nói, cậu ta có vóc người cao lớn, lấy sự thật mà bác bỏ lời nói của Kibaou, Kirito âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi.
“Như vậy, 10 giờ buổi sáng ngày mai xuất phát! Tất cả giải tán!”
—–&—–
Sayahaya xuất ra kiếm kỹ, giải quyết một con quái cuối cùng một, yên lặng nhẹ nhõm thở một hơi.
“Thật sự là nhiệm vụ phiền phức…”
Coi như Sayahaya được nhận nhiệm vụ lần này là cực kỳ có thể liên quan đến nhân phẩm, luôn có thể tìm được không ít nhiệm vụ bị che giấu, nhiệm vụ đặc thù lần này cũng không ngoại lệ là do Sayahaya cầm kiếm đuổi theo Kirito mà không cẩn thận ném thanh kiếm lên đài mà kích hoạt nhiệm vụ, tên gọi là “Thanh kiếm bi thương”, vì thế mà mỗi ngày gần đây Sayahaya đều dành rất nhều thời gian để làm hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn này.
“Nhưng mà thời gian làm nhiệm vụ lần này cũng quá lâu rồi… Thật sự là làm cho người ta nhức đầu mà…” Chậm rãi đi vào trong thành, Sayahaya trở về sớm liền nhảy lên vách tường phòng bên cạnh kêu tới kêu lui mà không có ai trả lời liền đi xung quanh thành trấn, từ xa thấy bên quảng trường có bóng người uống rược với nhau, không khỏi cảm thán nói:
“Thật sự là náo nhiệt mà, trước khi chết thì không bao giờ kiêng kị, kể cả quán rượu sao!” Đột nhiên khóe miệng Sayahaya giật giật, nói:
“Nếu Kirito dám mang theo một thân mùi rượu trở về lời nói……”
Bỗng nhiên, tầm mắt bị hấp dẫn bởi một bồn hoa nhỏ cạnh hẻm, bồn hoa che chắn một cô gái mặc áo choàng màu trắng và một thân hình chàng trai lưng mang thanh đao màu đen, tay hai người này không tự nhiên khoát lên vai nhau (Xích: tui nhớ đâu có khúc này mà là Kirito chia sẻ đồ ăn với Asuna mà )đột nhiên nghe được mấy câu nói thân mật, mà cẩn thận nhìn chàng trai đang nói, hình như có chút quen thuộc?! Dường như là…
Kirito?!
“Cái gì cơ, chỉ đi tham gia cuộc họp tiến công mà có thể quen biết* một cô gái xinh đẹp mang trở về, không nhìn thấy mình…” Ban đầu Sayahaya giật mình nhìn bọn họ thì đột nhiên cả người dừng lại, đứng ở phía xa.
*Nguyên văn là thông đồng, tui thấy cái nghĩa ‘đen tối mập mờ’ quá nên tui sửa lại cho nó ‘trong sáng’ một tí. Ai có ý kiến tìm cmt tui sửa lại, trên 5 nhá.
Một cô gái xinh đẹp… sao…?
Sayahaya nhớ tới hai người họ nắm tay nhau… Thật sự là một hình ảnh làm cho người khác có chút… Khó chịu mà…
Dùng sức lắc đầu, theo bản năng sửa lại khăn quàng cổ một chút.
Ở trong trò chơi mà gặp được người mình thích, không phải là một chuyện đáng để chúc mừng sao? (Xích: có điên mới đi chúc mừng tình địch mà tui mong Asuna không phải là kẻ thứ ba) Vì sao mình đột nhiên lại…
Xuất hiện cảm giác vô cùng mâu thuẫn như vậy…?
Sayahaya hừ lạnh một tiếng.
Ai mà thèm để ý chứ, không phải là quen biết một cô gái yếu đuối thôi sao, lỡ như không cẩn thận quen biết một cô thánh mẫu Mary Sue, cô xem cậu ta sẽ làm gì, đến lúc đó đánh chết mình cũng không đi giúp cậu ta!! Hừ!!!
Thôi, đi trở về.
—–&—–
Buổi sáng ngày thứ hai, vì muốn giữ sức lực mà Kirito ngủ hơn nhiều một chút mới đi xuống lầu (quán trợ) thì thấy người đeo khăn quàng cổ che cả mặt — Sayahaya.
“Chào buổi sáng, Sayahaya, hôm nay cậu thức thật sớm.” Kirito duỗi cả người ngáp một cái, tùy ý ngồi ăn bữa sáng ở một bên.
“Chào buổi sáng, là do cậu thức quá trễ. Chắc hôm qua đi chơi quá đà.”
“Hả?” Kirito nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sayahaya đang đọc sách hướng dẫn phương hướng trong tay, nói:
“Sayahaya…?”
“Buổi sáng hôm nay Kirito kun phải đi tiến công?” Sayahaya “phách” khép sách hướng dẫn phương hướng lại.
“Ách… Đúng vậy…” Không thích hợp, quả nhiên hôm nay Sayahaya vô cùng thích hợp a, tự nhiên bắt đầu dùng kính ngữ với mình?! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì…? Tinh thần Kirito căng thẳng lên, chuẩn bị ứng phó các chuyện ngoài ý muốn.
“Nhưng mà, do đây là lần đầu tiên tiến công nên không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, Sayahaya, cậu vẫn giống trước kia thì hơn, không nên tham gia vào chuyện này đâu.”
Chỗ chính là chỗ bí ẩn nhất thời Beta.
Không sai, bao nhiêu người chơi Beta đã tham gia vào chiến đấu và sử dụng kiếm kỹ thì nhất định học lại một nữa, nhưng không nhất định là vậy. Nguyên nhân lớn nhất là*, Sayahaya là một người chơi bình thường cho nên Sayahaya mới chọn con đường tình báo, vì vậy mà trong chiến đấu cũng không biết nhiều.
*Nguyên nhân là người chơi bình thường nên không giỏi về phương diện chiến đấu nên mới lựa chọn con đường khác cho bản thân.
“Được, mình không nên hỏi. Nhưng mà, nghe nói tiến công lần này là tổ đội? Theo lời nói của Kirito kun, chắc là tìm được một tổ đội rồi?” Sayahaya ngữ khí bình thản nói.
“Hả… Ừ… Đúng vậy…” Kirito cảm thấy cả người lành lạnh có chút khó hiểu, hỏi: “Sao vậy… Sayahaya? Cậu sao thế…”
“Bằng ánh mắt Kirito kun, nhất định sẽ tìm được một đội ngũ mạnh và thích hợp với bản thân?” Giọng điệu vô cùng bình thản, đương nhiên, vài chữ bị cô nhấn mạnh.
“Hả? Cũng không tệ… ách… Ừ…” Nghe thấy lời nói bình thản như hồ nước kia, Kirito vội vàng lo lắng cẩn thận khẳng định nói, đùa à, tuy rằng cấp bậc Asuna không tính là rất cao, nhưng nếu mà mình nói theo sự thật thì đoán chừng cô ấy sẽ bắt ép (bắt lấy + ép buộc) đi theo .
Được rồi, Sayahaya biết mình là cường giả yếu nhất trong cường giả, mà kinh nghiệm thực chiến cũng rất thiếu sót, mà chính Kirito cũng không nắm chắc trong lúc tiến công lần này sẽ bảo vệ tốt Sayahaya, cho nên…
“Rầm!” Sayahaya cầm cuốn sách trong tay quăng mạnh qua một bên, đứng dậy nói:
“Được rồi, chúc các cậu khai phá thành công.”
Mọi người bị kinh động quay lại nhìn, còn cô thì nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Này, Sayahaya…” Kirito cảm thấy Sayahaya dường như đang tức giận, nhưng mà mình cũng vì muốn tốt cho cô ấy, càng không thể đưa cô ấy vào chỗ nguy hiểm như vậy, bằng không, lỡ như xảy ra chuyện gì, thì chính Kirito cũng không biết nên làm cái gì khi đó.
Sayahaya đang đi ra cửa thì ngừng một chút, nhẹ giọng nói một câu.
“Này, Kirito.”
“Hả?” Đang mâu thuẫn không biết nên cùng Sayahaya giải thích rõ hay không, Kirito theo bản năng mà lên tiếng trả lời.
“Ngày hôm qua cậu bận đi họp cho nên chưa giúp mình, hôm nay nhớ bù lại cho mình!”
“Hả? Được!”
*là tòa thành chính trong Sword Art Online, được chia thành 100 tầng, tui nhớ không lầm thì nơi đó như một kim tự tháp thì phải.
“Hai ngàn người sao…”
Nhìn tin tức được viết lên mặt bìa đá màu đen, Kirito thì thào nối, nhìn không rõ tâm tư.
“Kirito?” Sayahaya đứng trước bản tin tức, nhìn các tin tức khác nhau, đột nhiên thấy Kirito đứng kế bên có chút thất thần.
“Gì cơ?” Kirito thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự cô đơn và lo lắng.
“Tuy rằng sẽ không tiếp tục phát triển kịch liệt nhưng mà tỉ lệ người chết cũng quá cao rồil.”
“Đã qua hai tháng rồi.. Thế nhưng còn chưa tìm thấy BOSS phòng ngự…” Sayahaya có chút cảm thán nói, lời nói trên tấm bia đá màu tối kia như khắc sâu vào trong đầu, cảnh còn người mất, trở thành bóng ma dầy đặc sau lưng mọi người chôn giấu hi vọng của họ.
“Đúng vậy.”
Chậm rãi trở về quán trọ, rời khỏi mảnh không gian yên tĩnh mà nặng nề.
Từ xưa đến nay đều đối với người đã khuất đều tôn kính và đau buồn, nên các quán xá xung quanh quảng trường không có xuất hiện náo nhiệt ồn ào, nên mọi người đều theo bản năng mà bảo trì khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện người cúng bái với người đã khuất. (Xích: tui nghĩ là sẽ cúng bái với người đã khuất dù quen hay không.)
Đi khỏi quảng trường, Kirito nhìn chăm chú vào dòng người chật chội trên đường.
Đã qua 2 tháng, hầu như ngay đầu mọi người hoảng sợ đã từ từ trở lại bình tĩnh, không thể không bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Nhưng đã qua 2 tháng nghiêm khắc cũng không thể đánh hạ tầng thứ nhất giống như cho một bóng ma mới lên cuộc sống đã trở lại bình thường này.
“Này, Kirito, cậu muốn tham gia cuộc hội nghị tiến công lần này à?” Sayahaya trầm mặc một chút mới tiếp tục nói.
“Đúng vậy.” Nhắc tới đến chuyện này, Kirito liền có chút bất đắc dĩ nói:
“Lần này mình nhất định phải đi, Sayahaya, quyết định lần này mình sẽ không thay đổi.”
“Mình biết… Mình còn chưa nói cái gì mà…” Sayahaya có chút bất mãn mà lầu bầu vài câu, giọng điệu vui vẻ có chút hờn dỗi, nói:
“Nhưng mà, cậu nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn lần không thể lỗ mãng, trước khi hành động nhất định phải suy nghĩ kĩ mới được.”
“Ha ha, mình biết rồi, cậu đã nói bao nhiêu lần rồi.” Kirito có chút bất đắc dĩ trả lời, trong lòng lại cảm động khi có người quan tâm.
“Ai biểu cậu luôn nhiều chuyện như vậy, không phải mình lo lắng cho cậu sao…” Sayahaya bất mãn nhìn chàng trai cao hơn mình nữa đầu nói, Kirito vô cùng vô tội, trong lòng châm chọc nói, không phải mỗi lần đều là Sayahaya tự mình đi trêu chọc chuyện không liên quan lên người mình sao…
Nhưng mà……
Nhìn hình dáng ngạo kiều* của Sayahaya làm Kirito có chút bất đắc dĩ cười lại vừa bao dung.
*Giống như giả vờ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, dịu dàng. Nói đơn giản là “trong nóng ngoài lạnh”.
“Nhưng mà, Kirito này… ” Đột nhiên Sayahaya đi lại gần cậu, làm cho Kirito đang xuất thần đến phát hoảng.
“Cái.. cái gì cơ?!”
“Nghe nói người triệu tập lần này là Diabel, là đội trưởng đội dũng sĩ ma huyễn.” Sayahaya nhỏ tiếng nói vào tai Kirito, lập tức một luồng hơi ấm bay tới, làm Kirito không tự giác mà tâm loạn.
“Tất cả mọi người đều biết điều đó.” Kirito có ý đồ dùng sức tránh thoát bàn tay Sayahaya đang nắm chặt cậu.
“Cậu nghe mình nói này, theo như mình biết, thì ba ngày trước tiểu đội ma huyễn đã đi qua mê cung, đại khái là buổi tối mới đi ra, dường như có người chết.”
“Có người chết? Không thể nào? Ai nói?” Kirito có chút kinh ngạc, trong hai tháng này, bởi vì đa số cấp bậc mọi người đều không cao, cho nên mỗi khi hành động đều là đoàn thể xuất chiến, để mọi người từ từ thích ứng, cho nên tiến độ có chút chậm chạp nhưng tỉ lệ người chết đã được khống chế.
Mà trên cơ bản thì hiện tại đã tìm hiểu xong mê cung, tin tức về các loại quái công kích đã sớm thu thập xong, chỉ còn lại BOSS phòng ngự là chưa tìm được, ở trong đội tinh anh đi đầu hẳn không có xuất hiện tình huống lại có người chết, trừ phi…
“Tin tức này rất đáng tin đó, hiện tại chưa bị truyền ra là vì tiểu đội ma huyễn đang tận lực phong tỏa tin tức.”
“Phong tỏa sao…”
Như vậy, thì thật sự đã tìm thấy BOSS phòng ngự rồi, cho nên hôm nay mới mở cuộc họp hội nghị lần này…
Là bởi vì muốn chiếm cơ hội trước mà vội vàng phong tỏa tin tức sao?
“Còn có, hình như lần này Kibaou cũng sẽ đi, tên kia không phải là một người chịu an, gần đây luôn có các lời nói linh tinh về tỉ lệ người chết liên quan tới người chơi Beta, hiện tại thanh danh người chơi Beta rất không tệ.” Trái lại Sayahaya lại nhắc đến những tin tức mà mình biết, nhìn thấy trên mặt Kirito xuất hiện biểu cảm ác liệt, không tự giác mà thở nhẹ nhõm một hơi.
“Thật không?” Kirito có chút bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp:
“Vậy gần đây cậu nhất định phải hành động cẩn thận một chút.”
“Là Kirito cần phải cẩn thận một chút, mình không thể nào giống Kirito mỗi lần ra ngoài đều mang đến một đống phiền phức. [Sayahaya, cô xác định là không phải cô tự tìm đến sao???]” Sayahaya xem thường nói, sau đó ngạo kiều quay đầu đi khỏi:
“Mình tiếp tục đi làm nhiệm vụ, chính cậu tự giải quyết cho tốt đi, hừ.”
“Ha ha, không cần chạy loạn khắp nơi, hôm nay cậu thật sự không cần mình đi theo sao? Kỳ thật thời gian mở cuộc họp tiến công lần này sẽ không quá lâu…” Kirito xấu hổ khoát tay, lại nhịn không được hỏi.
“Cậu mà đi lo cuộc họp của cậu đi, mình cũng không phải con nít, một người đi thì không cần làm nhanh, nhưng cậu nên vì các người chơi mà chiến đấu!” Âm dương quái khí* nói xong, Sayahaya liền chạy vào trong đám người chơi biến mất.
*nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra => tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định. Cũng nói là: “cổ lí cổ quái” 古裡古怪.
Kirito bất đắc dĩ đỡ trán mà thở dài, sau đó bước chân kiên định đi đến hội trường.
—–&—–
Hội nghị tiến triển rất thuận lợi.
Diabel vừa nói ra tin tức của mình biết để làm lòng người an ổn, một bên thì dùng sĩ khí thu phục mọi người, sau khi Diabel tổng kết xong, rõ ràng mọi người đều phá tan tất cả trở ngại mà tin tưởng. Một mình Kirito rất vất vả mới kết bạn cùng các thành viên một đội ngũ độc hành khác. Lúc này, lại có người nhảy ra chỉ trích người chơi Beta, quả nhiên là Kibaou kia.
Đến tận bây giờ đây, Kirito không thể không bội phục khả năng thu thập tất cả tin tức của Sayahaya, rất chuẩn xác, không biết Sayahaya làm sao có nhiều phương pháp thu thập tin tức như vậy… Không lẽ thời điểm Beta là một người tình báo [Chàng trai, đó là chân tướng của cậu?] Nhưng mà, đối với loại nghề này cũng không dễ dàng như vậy, cho nên không cần ở trong này suy nghĩ lung tung, nếu có thời gian thì có thể hỏi Sayahaya. [Chàng trai, cậu xác định có thể hỏi ra sao?]
Thời điểm nhìn lại trên đài, đã có một người tên là Agil đi lên nói, cậu ta có vóc người cao lớn, lấy sự thật mà bác bỏ lời nói của Kibaou, Kirito âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi.
“Như vậy, 10 giờ buổi sáng ngày mai xuất phát! Tất cả giải tán!”
—–&—–
Sayahaya xuất ra kiếm kỹ, giải quyết một con quái cuối cùng một, yên lặng nhẹ nhõm thở một hơi.
“Thật sự là nhiệm vụ phiền phức…”
Coi như Sayahaya được nhận nhiệm vụ lần này là cực kỳ có thể liên quan đến nhân phẩm, luôn có thể tìm được không ít nhiệm vụ bị che giấu, nhiệm vụ đặc thù lần này cũng không ngoại lệ là do Sayahaya cầm kiếm đuổi theo Kirito mà không cẩn thận ném thanh kiếm lên đài mà kích hoạt nhiệm vụ, tên gọi là “Thanh kiếm bi thương”, vì thế mà mỗi ngày gần đây Sayahaya đều dành rất nhều thời gian để làm hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn này.
“Nhưng mà thời gian làm nhiệm vụ lần này cũng quá lâu rồi… Thật sự là làm cho người ta nhức đầu mà…” Chậm rãi đi vào trong thành, Sayahaya trở về sớm liền nhảy lên vách tường phòng bên cạnh kêu tới kêu lui mà không có ai trả lời liền đi xung quanh thành trấn, từ xa thấy bên quảng trường có bóng người uống rược với nhau, không khỏi cảm thán nói:
“Thật sự là náo nhiệt mà, trước khi chết thì không bao giờ kiêng kị, kể cả quán rượu sao!” Đột nhiên khóe miệng Sayahaya giật giật, nói:
“Nếu Kirito dám mang theo một thân mùi rượu trở về lời nói……”
Bỗng nhiên, tầm mắt bị hấp dẫn bởi một bồn hoa nhỏ cạnh hẻm, bồn hoa che chắn một cô gái mặc áo choàng màu trắng và một thân hình chàng trai lưng mang thanh đao màu đen, tay hai người này không tự nhiên khoát lên vai nhau (Xích: tui nhớ đâu có khúc này mà là Kirito chia sẻ đồ ăn với Asuna mà )đột nhiên nghe được mấy câu nói thân mật, mà cẩn thận nhìn chàng trai đang nói, hình như có chút quen thuộc?! Dường như là…
Kirito?!
“Cái gì cơ, chỉ đi tham gia cuộc họp tiến công mà có thể quen biết* một cô gái xinh đẹp mang trở về, không nhìn thấy mình…” Ban đầu Sayahaya giật mình nhìn bọn họ thì đột nhiên cả người dừng lại, đứng ở phía xa.
*Nguyên văn là thông đồng, tui thấy cái nghĩa ‘đen tối mập mờ’ quá nên tui sửa lại cho nó ‘trong sáng’ một tí. Ai có ý kiến tìm cmt tui sửa lại, trên 5 nhá.
Một cô gái xinh đẹp… sao…?
Sayahaya nhớ tới hai người họ nắm tay nhau… Thật sự là một hình ảnh làm cho người khác có chút… Khó chịu mà…
Dùng sức lắc đầu, theo bản năng sửa lại khăn quàng cổ một chút.
Ở trong trò chơi mà gặp được người mình thích, không phải là một chuyện đáng để chúc mừng sao? (Xích: có điên mới đi chúc mừng tình địch mà tui mong Asuna không phải là kẻ thứ ba) Vì sao mình đột nhiên lại…
Xuất hiện cảm giác vô cùng mâu thuẫn như vậy…?
Sayahaya hừ lạnh một tiếng.
Ai mà thèm để ý chứ, không phải là quen biết một cô gái yếu đuối thôi sao, lỡ như không cẩn thận quen biết một cô thánh mẫu Mary Sue, cô xem cậu ta sẽ làm gì, đến lúc đó đánh chết mình cũng không đi giúp cậu ta!! Hừ!!!
Thôi, đi trở về.
—–&—–
Buổi sáng ngày thứ hai, vì muốn giữ sức lực mà Kirito ngủ hơn nhiều một chút mới đi xuống lầu (quán trợ) thì thấy người đeo khăn quàng cổ che cả mặt — Sayahaya.
“Chào buổi sáng, Sayahaya, hôm nay cậu thức thật sớm.” Kirito duỗi cả người ngáp một cái, tùy ý ngồi ăn bữa sáng ở một bên.
“Chào buổi sáng, là do cậu thức quá trễ. Chắc hôm qua đi chơi quá đà.”
“Hả?” Kirito nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sayahaya đang đọc sách hướng dẫn phương hướng trong tay, nói:
“Sayahaya…?”
“Buổi sáng hôm nay Kirito kun phải đi tiến công?” Sayahaya “phách” khép sách hướng dẫn phương hướng lại.
“Ách… Đúng vậy…” Không thích hợp, quả nhiên hôm nay Sayahaya vô cùng thích hợp a, tự nhiên bắt đầu dùng kính ngữ với mình?! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì…? Tinh thần Kirito căng thẳng lên, chuẩn bị ứng phó các chuyện ngoài ý muốn.
“Nhưng mà, do đây là lần đầu tiên tiến công nên không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, Sayahaya, cậu vẫn giống trước kia thì hơn, không nên tham gia vào chuyện này đâu.”
Chỗ chính là chỗ bí ẩn nhất thời Beta.
Không sai, bao nhiêu người chơi Beta đã tham gia vào chiến đấu và sử dụng kiếm kỹ thì nhất định học lại một nữa, nhưng không nhất định là vậy. Nguyên nhân lớn nhất là*, Sayahaya là một người chơi bình thường cho nên Sayahaya mới chọn con đường tình báo, vì vậy mà trong chiến đấu cũng không biết nhiều.
*Nguyên nhân là người chơi bình thường nên không giỏi về phương diện chiến đấu nên mới lựa chọn con đường khác cho bản thân.
“Được, mình không nên hỏi. Nhưng mà, nghe nói tiến công lần này là tổ đội? Theo lời nói của Kirito kun, chắc là tìm được một tổ đội rồi?” Sayahaya ngữ khí bình thản nói.
“Hả… Ừ… Đúng vậy…” Kirito cảm thấy cả người lành lạnh có chút khó hiểu, hỏi: “Sao vậy… Sayahaya? Cậu sao thế…”
“Bằng ánh mắt Kirito kun, nhất định sẽ tìm được một đội ngũ mạnh và thích hợp với bản thân?” Giọng điệu vô cùng bình thản, đương nhiên, vài chữ bị cô nhấn mạnh.
“Hả? Cũng không tệ… ách… Ừ…” Nghe thấy lời nói bình thản như hồ nước kia, Kirito vội vàng lo lắng cẩn thận khẳng định nói, đùa à, tuy rằng cấp bậc Asuna không tính là rất cao, nhưng nếu mà mình nói theo sự thật thì đoán chừng cô ấy sẽ bắt ép (bắt lấy + ép buộc) đi theo .
Được rồi, Sayahaya biết mình là cường giả yếu nhất trong cường giả, mà kinh nghiệm thực chiến cũng rất thiếu sót, mà chính Kirito cũng không nắm chắc trong lúc tiến công lần này sẽ bảo vệ tốt Sayahaya, cho nên…
“Rầm!” Sayahaya cầm cuốn sách trong tay quăng mạnh qua một bên, đứng dậy nói:
“Được rồi, chúc các cậu khai phá thành công.”
Mọi người bị kinh động quay lại nhìn, còn cô thì nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Này, Sayahaya…” Kirito cảm thấy Sayahaya dường như đang tức giận, nhưng mà mình cũng vì muốn tốt cho cô ấy, càng không thể đưa cô ấy vào chỗ nguy hiểm như vậy, bằng không, lỡ như xảy ra chuyện gì, thì chính Kirito cũng không biết nên làm cái gì khi đó.
Sayahaya đang đi ra cửa thì ngừng một chút, nhẹ giọng nói một câu.
“Này, Kirito.”
“Hả?” Đang mâu thuẫn không biết nên cùng Sayahaya giải thích rõ hay không, Kirito theo bản năng mà lên tiếng trả lời.
“Ngày hôm qua cậu bận đi họp cho nên chưa giúp mình, hôm nay nhớ bù lại cho mình!”
“Hả? Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.