Chương 169: Móc tay
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Xe đến tỉnh, Dương Phàm đầu tiên là gọi một cuộc điện thoại, quan chức hội nghị nhiều, chẳng may Trầm Minh không có ở sở thì chạy đến mất công. Quả nhiên điện thoại trong phòng không ai nghe. Dương Phàm không thể làm gì khác là gọi điện thoại di động.
Trầm Minh nghe điện, không hề khách khí nói:- Chú đang trên đường lên Bắc Kinh tham gia một cuộc hội nghị, cháu trực tiếp đi tìm phó giám đốc Tạ.Vừa nói Trầm Minh liền dập máy, Dương Phàm đi đến sở lâm nghiệp, tìm đến phòng làm việc của phó giám đốc sở Tạ, gõ cửa, bên trong không động tĩnh, lại gõ cửa vẫn không động tĩnh. Ngay lúc Dương Phàm đang định tìm người hỏi thì bên trong có người lên tiếng.
- Vào đi.Giọng hơi ai ái, trông giống thái giám.
Dương Phàm đẩy cửa đi vào thấy một người đàn ông trung niên gầy gò đeo kính, không biết đang làm gì trước máy tính?
- Xin hỏi anh là phó giám đốc Tạ?Dương Phàm hỏi một câu, người bên trong ngẩng đầu không nhịn được nhìn thoáng qua Dương Phàm, có vẻ không hài lòng:- Anh là ai? Tìm tôi có việc gì?
Xác nhận người này là phó giám đốc Tạ, Dương Phàm lúc này mới đi vào, cười cười vừa định nói, đối phương đã mở miệng với giọng ai ái:- Đứng lại, ai cho anh vào? Đứng ở cửa nói.
Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói có chuyện gì đây? Trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghĩ đây là địa bàn của Trầm Minh, lại có việc nên vẫn ra vẻ cung kính:- Tôi ở Vĩ Huyền lên, tôi tên là Dương Phàm, đến vì chuyện sở lâm nghiệp hỗ trợ tài chính.
Phó giám đốc Tạ coi như cũng ngẩng đầu chăm chú nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện là một người thanh niên liền vung tay lên:- Chuyện đó tôi biết, gần đây tối rất bận, mấy hôm nữa anh hãy đến.
Dương Phàm còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi hỏi một câu:- Mấy hôm nữa?
- Anh là thanh niên mà đã điếc tai sao? Nói mấy hôm nữa, anh còn ý kiến gì? Đi ra, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.Vừa nói, phó giám đốc Tạ lại vùi đầu vào máy tính, trong miệng còn lẩm bẩm:- Mẹ nó, lại mất một đồng.
Dương Phàm nghe thấy rõ, thầm nói phó giám đốc Tạ này đang chơi cổ phiếu. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm thấy thôi vậy. Ra ngoài đóng cửa lại, Dương Phàm đi trên hành lang có chút buồn cười, thầm nói Trầm Minh đang làm gì thế? Sao lại để như thế này phụ trách chứ?
Không đạt được mục đích ở sở lâm nghiệp, Dương Phàm lái xe rời đi, đi đến trung tâm nhân tài hỏi thăm một chút. Tìm được văn phòng, bên trong là một bà chị tiếp đón Dương Phàm. Nghe nói Dương Phàm đến tìm sinh viên, bà chị này rất nhiệt tình, dẫn Dương Phàm đi xung quanh. Cùng là thái độ công việc, nhưng thái độ bên này tốt hơn tên phó giám đốc Tạ sở lâm nghiệp nhiều. Trước khi đi, bà chị còn nhiệt tình cầm tay Dương Phàm nói:- Cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ công việc của chúng tôi. Còn ba ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc chiêu sinh dành cho các sinh viên mới tốt nghiệp”
Ra khỏi trung tâm nhân tài, Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ ăn trưa, trưa nay vốn định tìm Trương Tư Tề, cùng nhau ăn, định gọi điện trước. Nhưng nghĩ lại, hắn lái xe thẳng đến báo tỉnh, sắp hết giờ làm, đón nàng là được.
Đỗ xe, Dương Phàm đứng ở đối diện cổng tòa soạn, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mê người, Dương Phàm không nhịn được nhìn theo mùi hương, trong một con ngõ nhỏ gần đó có một quần bán khoai lang nướng, mùi hương truyền từ đó ra. Mùi hương làm con sâu ăn trong bụng Dương Phàm sống dậy, làm Dương Phàm nghĩ đến hồi cấp hai, cấp ba, đến tối là ngồi bên cạnh quầy khoai lang nướng cạnh cổng trường, ngồi ăn với đám bạn.
- Cho tôi một củ.Dương Phàm nói với chủ quán. Chủ quán nhanh nhẹn lấy một củ cho Dương Phàm. Dương Phàm trả xong cầm lấy túi đựng khoai lang, đang định ăn thì thấy có ai đang túm gấu quần mình. Quay đầu lại thấy một đứa bén khoảng bảy tám tuổi mặt mũi bẩn bẩn đang nhìn củ khoai lang trên tay mình với vẻ mong chờ.
- Muốn ăn à?Dương Phàm có thể cảm thấy được đứa bé này không phải muốn xin tiền mình, bởi vì nó không đưa tay ra, chỉ nhìn mình mà thôi.
Đứa bé không nói gì, lại nhẹ nhàng kéo kéo ống quần Dương Phàm. Dương Phàm do dự một chút, đưa củ khoai lang trong tay cho nó. Đứa bé giơ hai tay lên cầm lấy củ khoai, ngồi trên mặt đất ăn. Dương Phàm cười cười, đưa tay ra sờ sờ đầu đứa bé. Đứa bé giật mình, lập tức giơ tay lên đẩy tay Dương Phàm ra. Khi thấy là Dương Phàm đang sờ mình, ánh mắt hoảng sợ của nó mới trở lại bình tĩnh, tiếp tục ngồi một chỗ mà ăn. Khoai nóng làm nó bị nghẹn đến trợn trừng mắt lên, Dương Phàm vội vàng mua một chai nước suối ở quán gần đó, mở ra rồi đưa cho nó, nhỏ giọng nói:- Ăn từ từ, khéo nghẹn, muốn ăn nữa chú mua cho.
Đứa bé lập tức ngừng ăn, ngẩng đầu kinh hãi nhìn Dương Phàm, thấy ánh mắt chân thành của Dương Phàm, nó nhận chai nước, ộc ộc uống hết nửa chai. Sau đó tiếp tục đặt mông xuống đất, ăn nốt nửa củ khoai nướng.
Đứa bé này làm Dương Phàm cảm thấy có chút thương xót, suy nghĩ một chút rồi rút tờ hai trăm ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt nó.
Làm xong, Dương Phàm đứng lên định đi, nhưng quần lại bị túm lại, đứa bé đưa tờ hai trăm đến trước mặt Dương Phàm, nói:- Chú, cháu không muốn ăn, chú tin cháu đi.Giọng đứa bé rất thanh thúy, đúng là giọng phổ thông.
Một đứa bé có thể nói như vậy, Dương Phàm có chút giật mình, không khỏi ngồi xổm xuống, cười nói với đứa bé:- Vậy cháu nói cho chú biết nhà cháu ở đâu, sao lại đi lang thang trên đường thế này?
Nghe thấy câu này, trong mắt đứa bé hiện ra vẻ cảnh giác, hơi lui lại, bỏ tiền xuống mặt đất rồi xoay người rời đi. Dương Phàm ngây ra, cầm lấy tiền đứng im tại chỗ nhìn đứa bé đã đi cách mình hơn ba mươi mét, lại ngồi xuống nhìn mình, như một con chó nhỏ hoang dã, đang đợi người tốt bụng mang nó về nhà.
Nhìn thấy đã hết giờ làm, Dương Phàm không thể làm gì hơn là cười khổ bỏ qua đứa bé, đi sang đường, đến cổng tòa soạn chờ Trương Tư Tề.
Nhưng vừa đi ngang đường thì nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi. Dương Phàm quay đầu lại thấy đứa bé đang đứng giữa đường, không biết làm gì. Dương Phàm vội vàng đi tới, mới đi đến bên cạnh nó, tay đứa bé đã túm lấy quần Dương Phàm, ra vẻ chết sống không chịu buông tay.
Dương Phàm ngồi xuống, nhìn đứa bé với ánh mắt thành khẩn:- Cháu bé, nhìn vào mắt chú, chú là người tốt, nào, chú mang cháu sang đường. Cháu muốn về nhà, chú sẽ đưa cháu đi tìm cảnh sát.
Lúc này đứa bé không chạy nữa, chần chờ một chút liền giơ tay ra cho Dương Phàm cầm. Đưa đứa bé sang đường, Dương Phàm đứng ở lề đường, ngồi xuống hỏi đứa bé:- Cháu bé, sau này sang đường phải có người lớn đưa sang đấy. Cháu xem, vừa nãy rất nguy hiểm.
Ngoài suy đoán của Dương Phàm, đứa bé không nói gì mà quay đầu bỏ đi. Dương Phàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác là thở dài một tiếng, xoay người đi đến tòa soạn.
Đứng đợi ở cửa một lát, châm một điếu thuốc. Dương Phàm quay đầu lại thì thấy đứa bé đó, đang đứng cách mình năm bước, nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt đứa bé rất phức tạp, có đề phòng, có mong đợi, lại có chút chần chờ.
Dương Phàm cười cười, quyết định thử lần cuối cùng, ngồi xuống, vẫy vẫy đứa bé:- Cháu bé, đến chỗ chú, chú thật sự không phải người xấu.
Có thể là qua ba lần, sự chân thành của Dương Phàm đã đánh động đứa bé. Nó sợ hãi đi đến trước mặt Dương Phàm, ngửa mặt nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Chú, cháu đi theo chú, chú đừng bán cháu, được không?
Tim Dương Phàm như thắt lại, nhưng vẫn cười nói:- Cháu bé, chú vì sao lại bán cháu?
Đứa bé trả lời:- Bán lấy tiền, chú lần trước cũng là như vậy, muốn bán cháu cho một ông già. Cháu thấy chú ấy nhận tiền liền bỏ chạy.
Dương Phàm chua xót trong lòng, Dương Phàm biết đứa bé này chịu khổ rất nhiều. Dương Phàm nghiêm mặt nói:- Được, chú không bán cháu.
Đứa bé đưa ngón út ra, nói:- Nói phải giữ lời, móc tay.
- Được, móc tay.Dương Phàm đưa tay ra, ra vẻ nghiêm túc móc tay. Đứa bé cuối cùng đã bớt đề phòng hơn.
Trương Tư Tề hết giờ làm, ra ngoài cửa trong lòng có chút bất mãn. Sáng nay gọi điện cho Dương Phàm, hắn không nói gì trực tiếp dập máy. Điều này làm Trương Tư Tề có cảm giác không được quan tâm. Ra ngoài cửa theo quán tính nhìn xung quanh, nghĩ xem trưa nay đi đâu ăn, an ủi bản thân một chút.
Trương Tư Tề nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở ven đường, trong lòng không khỏi chấn động, muốn gọi lại sợ nhận lầm, vừa đi vừa nhìn người đàn ông đó đang nói với một đứa bé:- Móc tay một trăm năm...
Đúng là bại hoại, lớn như vậy mà còn chơi trò này với một đứa bé. Trương Tư Tề thầm nói như vậy. Xin anh, anh là một phó chủ tịch huyện, sao còn chơi trò này, chẳng qua nhìn cũng đáng yêu đó.
Dương Phàm còn đang định hỏi lai lịch của đứa bé, không ngờ đứa bé lại nhìn ra đằng sau, há mồm nói:- Ồ. Chị đẹp quá.
Trầm Minh nghe điện, không hề khách khí nói:- Chú đang trên đường lên Bắc Kinh tham gia một cuộc hội nghị, cháu trực tiếp đi tìm phó giám đốc Tạ.Vừa nói Trầm Minh liền dập máy, Dương Phàm đi đến sở lâm nghiệp, tìm đến phòng làm việc của phó giám đốc sở Tạ, gõ cửa, bên trong không động tĩnh, lại gõ cửa vẫn không động tĩnh. Ngay lúc Dương Phàm đang định tìm người hỏi thì bên trong có người lên tiếng.
- Vào đi.Giọng hơi ai ái, trông giống thái giám.
Dương Phàm đẩy cửa đi vào thấy một người đàn ông trung niên gầy gò đeo kính, không biết đang làm gì trước máy tính?
- Xin hỏi anh là phó giám đốc Tạ?Dương Phàm hỏi một câu, người bên trong ngẩng đầu không nhịn được nhìn thoáng qua Dương Phàm, có vẻ không hài lòng:- Anh là ai? Tìm tôi có việc gì?
Xác nhận người này là phó giám đốc Tạ, Dương Phàm lúc này mới đi vào, cười cười vừa định nói, đối phương đã mở miệng với giọng ai ái:- Đứng lại, ai cho anh vào? Đứng ở cửa nói.
Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói có chuyện gì đây? Trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghĩ đây là địa bàn của Trầm Minh, lại có việc nên vẫn ra vẻ cung kính:- Tôi ở Vĩ Huyền lên, tôi tên là Dương Phàm, đến vì chuyện sở lâm nghiệp hỗ trợ tài chính.
Phó giám đốc Tạ coi như cũng ngẩng đầu chăm chú nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện là một người thanh niên liền vung tay lên:- Chuyện đó tôi biết, gần đây tối rất bận, mấy hôm nữa anh hãy đến.
Dương Phàm còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi hỏi một câu:- Mấy hôm nữa?
- Anh là thanh niên mà đã điếc tai sao? Nói mấy hôm nữa, anh còn ý kiến gì? Đi ra, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.Vừa nói, phó giám đốc Tạ lại vùi đầu vào máy tính, trong miệng còn lẩm bẩm:- Mẹ nó, lại mất một đồng.
Dương Phàm nghe thấy rõ, thầm nói phó giám đốc Tạ này đang chơi cổ phiếu. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm thấy thôi vậy. Ra ngoài đóng cửa lại, Dương Phàm đi trên hành lang có chút buồn cười, thầm nói Trầm Minh đang làm gì thế? Sao lại để như thế này phụ trách chứ?
Không đạt được mục đích ở sở lâm nghiệp, Dương Phàm lái xe rời đi, đi đến trung tâm nhân tài hỏi thăm một chút. Tìm được văn phòng, bên trong là một bà chị tiếp đón Dương Phàm. Nghe nói Dương Phàm đến tìm sinh viên, bà chị này rất nhiệt tình, dẫn Dương Phàm đi xung quanh. Cùng là thái độ công việc, nhưng thái độ bên này tốt hơn tên phó giám đốc Tạ sở lâm nghiệp nhiều. Trước khi đi, bà chị còn nhiệt tình cầm tay Dương Phàm nói:- Cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ công việc của chúng tôi. Còn ba ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc chiêu sinh dành cho các sinh viên mới tốt nghiệp”
Ra khỏi trung tâm nhân tài, Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ ăn trưa, trưa nay vốn định tìm Trương Tư Tề, cùng nhau ăn, định gọi điện trước. Nhưng nghĩ lại, hắn lái xe thẳng đến báo tỉnh, sắp hết giờ làm, đón nàng là được.
Đỗ xe, Dương Phàm đứng ở đối diện cổng tòa soạn, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mê người, Dương Phàm không nhịn được nhìn theo mùi hương, trong một con ngõ nhỏ gần đó có một quần bán khoai lang nướng, mùi hương truyền từ đó ra. Mùi hương làm con sâu ăn trong bụng Dương Phàm sống dậy, làm Dương Phàm nghĩ đến hồi cấp hai, cấp ba, đến tối là ngồi bên cạnh quầy khoai lang nướng cạnh cổng trường, ngồi ăn với đám bạn.
- Cho tôi một củ.Dương Phàm nói với chủ quán. Chủ quán nhanh nhẹn lấy một củ cho Dương Phàm. Dương Phàm trả xong cầm lấy túi đựng khoai lang, đang định ăn thì thấy có ai đang túm gấu quần mình. Quay đầu lại thấy một đứa bén khoảng bảy tám tuổi mặt mũi bẩn bẩn đang nhìn củ khoai lang trên tay mình với vẻ mong chờ.
- Muốn ăn à?Dương Phàm có thể cảm thấy được đứa bé này không phải muốn xin tiền mình, bởi vì nó không đưa tay ra, chỉ nhìn mình mà thôi.
Đứa bé không nói gì, lại nhẹ nhàng kéo kéo ống quần Dương Phàm. Dương Phàm do dự một chút, đưa củ khoai lang trong tay cho nó. Đứa bé giơ hai tay lên cầm lấy củ khoai, ngồi trên mặt đất ăn. Dương Phàm cười cười, đưa tay ra sờ sờ đầu đứa bé. Đứa bé giật mình, lập tức giơ tay lên đẩy tay Dương Phàm ra. Khi thấy là Dương Phàm đang sờ mình, ánh mắt hoảng sợ của nó mới trở lại bình tĩnh, tiếp tục ngồi một chỗ mà ăn. Khoai nóng làm nó bị nghẹn đến trợn trừng mắt lên, Dương Phàm vội vàng mua một chai nước suối ở quán gần đó, mở ra rồi đưa cho nó, nhỏ giọng nói:- Ăn từ từ, khéo nghẹn, muốn ăn nữa chú mua cho.
Đứa bé lập tức ngừng ăn, ngẩng đầu kinh hãi nhìn Dương Phàm, thấy ánh mắt chân thành của Dương Phàm, nó nhận chai nước, ộc ộc uống hết nửa chai. Sau đó tiếp tục đặt mông xuống đất, ăn nốt nửa củ khoai nướng.
Đứa bé này làm Dương Phàm cảm thấy có chút thương xót, suy nghĩ một chút rồi rút tờ hai trăm ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt nó.
Làm xong, Dương Phàm đứng lên định đi, nhưng quần lại bị túm lại, đứa bé đưa tờ hai trăm đến trước mặt Dương Phàm, nói:- Chú, cháu không muốn ăn, chú tin cháu đi.Giọng đứa bé rất thanh thúy, đúng là giọng phổ thông.
Một đứa bé có thể nói như vậy, Dương Phàm có chút giật mình, không khỏi ngồi xổm xuống, cười nói với đứa bé:- Vậy cháu nói cho chú biết nhà cháu ở đâu, sao lại đi lang thang trên đường thế này?
Nghe thấy câu này, trong mắt đứa bé hiện ra vẻ cảnh giác, hơi lui lại, bỏ tiền xuống mặt đất rồi xoay người rời đi. Dương Phàm ngây ra, cầm lấy tiền đứng im tại chỗ nhìn đứa bé đã đi cách mình hơn ba mươi mét, lại ngồi xuống nhìn mình, như một con chó nhỏ hoang dã, đang đợi người tốt bụng mang nó về nhà.
Nhìn thấy đã hết giờ làm, Dương Phàm không thể làm gì hơn là cười khổ bỏ qua đứa bé, đi sang đường, đến cổng tòa soạn chờ Trương Tư Tề.
Nhưng vừa đi ngang đường thì nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi. Dương Phàm quay đầu lại thấy đứa bé đang đứng giữa đường, không biết làm gì. Dương Phàm vội vàng đi tới, mới đi đến bên cạnh nó, tay đứa bé đã túm lấy quần Dương Phàm, ra vẻ chết sống không chịu buông tay.
Dương Phàm ngồi xuống, nhìn đứa bé với ánh mắt thành khẩn:- Cháu bé, nhìn vào mắt chú, chú là người tốt, nào, chú mang cháu sang đường. Cháu muốn về nhà, chú sẽ đưa cháu đi tìm cảnh sát.
Lúc này đứa bé không chạy nữa, chần chờ một chút liền giơ tay ra cho Dương Phàm cầm. Đưa đứa bé sang đường, Dương Phàm đứng ở lề đường, ngồi xuống hỏi đứa bé:- Cháu bé, sau này sang đường phải có người lớn đưa sang đấy. Cháu xem, vừa nãy rất nguy hiểm.
Ngoài suy đoán của Dương Phàm, đứa bé không nói gì mà quay đầu bỏ đi. Dương Phàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác là thở dài một tiếng, xoay người đi đến tòa soạn.
Đứng đợi ở cửa một lát, châm một điếu thuốc. Dương Phàm quay đầu lại thì thấy đứa bé đó, đang đứng cách mình năm bước, nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt đứa bé rất phức tạp, có đề phòng, có mong đợi, lại có chút chần chờ.
Dương Phàm cười cười, quyết định thử lần cuối cùng, ngồi xuống, vẫy vẫy đứa bé:- Cháu bé, đến chỗ chú, chú thật sự không phải người xấu.
Có thể là qua ba lần, sự chân thành của Dương Phàm đã đánh động đứa bé. Nó sợ hãi đi đến trước mặt Dương Phàm, ngửa mặt nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Chú, cháu đi theo chú, chú đừng bán cháu, được không?
Tim Dương Phàm như thắt lại, nhưng vẫn cười nói:- Cháu bé, chú vì sao lại bán cháu?
Đứa bé trả lời:- Bán lấy tiền, chú lần trước cũng là như vậy, muốn bán cháu cho một ông già. Cháu thấy chú ấy nhận tiền liền bỏ chạy.
Dương Phàm chua xót trong lòng, Dương Phàm biết đứa bé này chịu khổ rất nhiều. Dương Phàm nghiêm mặt nói:- Được, chú không bán cháu.
Đứa bé đưa ngón út ra, nói:- Nói phải giữ lời, móc tay.
- Được, móc tay.Dương Phàm đưa tay ra, ra vẻ nghiêm túc móc tay. Đứa bé cuối cùng đã bớt đề phòng hơn.
Trương Tư Tề hết giờ làm, ra ngoài cửa trong lòng có chút bất mãn. Sáng nay gọi điện cho Dương Phàm, hắn không nói gì trực tiếp dập máy. Điều này làm Trương Tư Tề có cảm giác không được quan tâm. Ra ngoài cửa theo quán tính nhìn xung quanh, nghĩ xem trưa nay đi đâu ăn, an ủi bản thân một chút.
Trương Tư Tề nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở ven đường, trong lòng không khỏi chấn động, muốn gọi lại sợ nhận lầm, vừa đi vừa nhìn người đàn ông đó đang nói với một đứa bé:- Móc tay một trăm năm...
Đúng là bại hoại, lớn như vậy mà còn chơi trò này với một đứa bé. Trương Tư Tề thầm nói như vậy. Xin anh, anh là một phó chủ tịch huyện, sao còn chơi trò này, chẳng qua nhìn cũng đáng yêu đó.
Dương Phàm còn đang định hỏi lai lịch của đứa bé, không ngờ đứa bé lại nhìn ra đằng sau, há mồm nói:- Ồ. Chị đẹp quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.