Chương 170: Tiêu Tiêu
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Đừng thấy đứa bé gọi ngọt như vậy, nhưng ánh mắt nó nhìn Trương Tư Tề lại lộ ra vẻ sợ hãi, vù một cái chạy đến sau lưng Dương Phàm.
Dương Phàm quay đầu lại thấy Trương Tư Tề, cười cười nói:- Sáng lúc em gọi điện, anh đang trên đường, lái xe sợ không an toàn, nên dập máy.
Chút bất mãn trong lòng Trương Tư Tề đã bay đi đâu mất, hạnh phúc gật đầu, nhỏ giọng nói:- Em biết.
Lúc này đứa bé phía sau Dương Phàm khẽ kéo ống quần Dương Phàm. Dương Phàm sửng sốt một chút, quay đầu lại cười cười với đứa bé, ngồi xuống nói:- Sao thế?
Đứa bé túm tay Dương Phàm đi về phía sau, Dương Phàm sửng sốt một chút, đi theo mấy bước.
- Chú phải cẩn thận đó, các cô xinh đẹp hay lừa người.Đứa bé nghiêm giọng nói. Dương Phàm không biết nói gì, cười khổ suy nghĩ một chút, đột nhiên nghiêm túc nói:- Cháu bé, chúng ta đã móc tay, bây giờ cháu phải nói cho chú, cháu vì sao một mình ở trên đường không về nhà?
Đứa bé nhìn Trương Tư Tề đang kinh ngạc, đi đến nói nhỏ vào tai Dương Phàm:- Chú, chúng ta ra xa một chút được không?
Dương Phàm kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề, thầm nói sao đứa bé này lại sợ Trương Tư Tề? Suy nghĩ một chút, Dương Phàm vẫn gật đầu, quay đầu lại cười cười xin lỗi Trương Tư Tề:- Đứa bé này có chuyện muốn nói riêng với anh.
Biểu hiện của đứa bé làm Trương Tư Tề cảm thấy thất bại, gật đầu bất đắc dĩ đứng tại chỗ, chẳng qua nàng vẫn mỉm cười với đứa bé.
Đứa bé kéo Dương Phàm đi đến phía sau cột đèn dành cho người đi bộ, phát hiện Trương Tư Tề đã cách hơn mười mét, lúc này mới nghiêm túc nói với Dương Phàm:- Chú, cháu và mẹ lên phố. Lúc mẹ cháu đi mua đồ, cháu một mình chơi ở bên cạnh. Có một chị nói với cháu mang cháu đi chơi, mua đồ ăn cho cháu. Cháu mới không tìm được mẹ. Sau đó chị ấy giao cháu cho một chú, chú ấy còn nói mang cháu ngồi tầu, sau đó lúc trên tầu, cháu nói với chú ấy là cháu muốn về nhà. Kết quả chú ấy nói cháu lộn xộn sẽ đánh cháu, không cho cháu ăn. Sau khi xuống tầu, chú ấy đưa cháu đến nhà một ông già, sau đó nói là bán cháu cho ông ấy. Lúc hai người đang nói chuyện, cháu thấy cửa không khóa, lén chạy ra ngoài. Sau đó, cháu trốn đi, thấy chú kia đuổi tới, cháu sợ trốn ở đó không dám động đậy. Chờ chú kia chạy đi xa, cháu mới liều mạng bỏ chạy, ngã rất nhiều lần, đứng lên lại chạy.
Đứa bé nói có chút khẩn trương nhưng lời rất lưu loát. Sau khi nghe xong ý của đứa bé, Dương Phàm có chút đau đầu, hiển nhiên đứa bé không phải người ở đây. Như vậy xem ra muốn tìm được bố mẹ của đứa bé sẽ khó hơn. Cũng khó trách đứa bé lại sợ Trương Tư Tề như vậy. Thì ra là bị một người phụ nữ xinh đẹp lừa đi.
- Cháu bé, cháu biết số điện thoại ở nhà không? Còn có sau khi chạy thoát, sao cháu không tìm các chú cảnh sát giúp?Dương Phàm tiếp tục kiên nhẫn hỏi. Đứa bé nói:- Mẹ cháu nói, cảnh sát là cướp. Cháu hỏi thầy giáo, thầy giáo nói cướp là người xấu. Cháu nhớ điện thoại trong nhà.
Dương Phàm không còn gì để nói. Bây giờ đang là thời đại inte, người trong đảng làm chuyện gì đó xấu sẽ bị đưa lên mạng, rất nhiều chuyện muốn giấu cũng không được. Mẹ đứa bé nói vậy chắc là lúc tức giận, nói cảnh sát là cướp với đứa bé. Đứa bé liền nhớ kỹ. Dương Phàm suy nghĩ một chút lấy sổ ra, viết số điện thoại mà đứa bé nói, sau đó cười nói với đứa bé.
- Cháu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, bố mẹ tên gì?
- Cháu tên là Tiêu Tiêu, bố cháu là Trần Quốc Đông, mẹ cháu là Diệp Hoa Mai, cháu năm nay năm tuổi.
Dương Phàm vừa nghe thấy đứa bé này mới có năm tuổi, không khỏi thầm than đứa bé đã chịu khổ.
- Tiêu Tiêu, cháu tin chú nói không?Dương Phàm bắt đầu dẫn dụ, Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu:- Tin, chú đã móc tay với cháu.
Lý do tin tưởng này làm Dương Phàm không có gì để nói. Dương Phàm tiếp tục mỉm cười nói với Tiêu Tiêu:- Tiêu Tiêu, chú nói với cháu, cô kia cũng giống chú, đều là người tốt. Để chú và cô mang cháu về nhà, tắm rửa, ăn cơm, thay quần áo đẹp, sau đó gọi điện cho bố mẹ cháu.
Có thể do tác dụng của củ khoai lang và móc tay, Tiêu Tiêu mặc dù có chút không tin Trương Tư Tề, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu. Tiêu Tiêu đi theo Dương Phàm đến trước mặt Trương Tư Tề. Dương Phàm cười cười nói chuyện Tiêu Tiêu ra, Trương Tư Tề nghe xong tức giận nói:- người phụ nữ đáng chết đó, không ngờ vì chuyện này là liên lụy đến tất cả phụ nữ trên đời.
Dương Phàm cười khổ nói:- Đi thôi, chúng ta dẫn Tiêu Tiêu đi mua quần áo, sau đó mang nó về nhà, thuận tiện mau chút đồ ăn, về anh nấu cơm cho.
Dương Phàm bế Tiêu Tiêu lên, Tiêu Tiêu khẩn trương rụt người lại, nhưng vẫn bị Dương Phàm bế lên. Nhìn mình làm quần áo Dương Phàm bẩn hết, trong mắt Tiêu Tiêu hiện ra vẻ tin tưởng và ngoan ngoãn, hai tay ôm cổ Dương Phàm, cằm gối vào vai Dương Phàm.
Tìm được một cửa hàng bán đồ trẻ em, Dương Phàm đang định bỏ Tiêu Tiêu xuống thì thấy nó đã ngủ thiếp đi. Mặc dù đã ngủ, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ đề phòng. Dương Phàm có chút đau lòng, đưa tay ra hiệu cho Trương Tư Tề, bảo nàng vào mua quần áo. Dương Phàm ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Tiêu đang ôm cổ mình ra, cho bé nằm.
Trương Tư Tề rất nhanh đã mua xong, nàng dùng phương pháp rất đơn giản, gọi nhân viên bán hàng của quán, nhìn dáng người của Tiêu Tiêu, sau đó tìm hai bộ quần áo đẹp, mỗi loại mua ba cỡ.
Bởi vì ôm Tiêu Tiêu, Trương Tư Tề lái xe, đưa Dương Phàm đến một tiểu khu. Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:- Phòng này em rất ít khi đến ở.
Lên lầu, vào phòng, Dương Phàm tìm được giường, đặt Tiêu Tiêu lên giường, đắp chăn, nhìn phản ứng của Trương Tư Tề. Thấy nàng không hề bất mãn vì Tiêu Tiêu bẩn, mà nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt nhân từ, mắt đỏ lên như muốn khóc.
Dương Phàm khẽ vỗ vai Trương Tư Tề, cười cười với vẻ an ủi, xoay đầu đi ra khỏi phòng, rút sổ ra đưa cho Trương Tư Tề:- Ở đây có số điện thoại, em gọi mấy thành phố lớn quanh đây, giọng đứa bé không phải tỉnh Giang Nam, em từ từ thử xem.
Trương Tư Tề cầm lấy cuốn sổ, gật đầu nhỏ giọng nói:- Quần áo mà đứa bé mặc là đồ ngoại quốc, chắc gia đình cũng khá. Em thử mấy thành phố xung quanh xem sao.
Trong phòng có máy tính, Trương Tư Tề bật lên, bắt đầu tìm mã vùng. Dương Phàm thấy nàng chăm chú như vậy, cười cười đi vào bếp, nhìn vào trong tủ lạnh, thấy bên trong trống trơn, không khỏi cười khổ nói:- Chúng ta quên không mua thức ăn, trong tủ lạnh của em cũng trống trơn.
Trương Tư Tề vỗ trán:- Ai, Tiêu Tiêu đã ngủ, em cũng quên mua thức ăn. Không sao, em gọi điện bảo người mang đến là được.
Vừa nói Trương Tư Tề gọi người đi mua thức ăn hộ, Dương Phàm ngồi trên ghế, dựa theo mã vùng của mấy thành phố lớn xung quanh, gọi điện. Mấy thành phố lớn xung quanh đều đã gọi tới, nhưng kết quả đều thất vọng, có nơi không có số này, cũng có nơi nói không có ai tên là bố mẹ Tiêu Tiêu.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, gọi mã vùng Thượng Hải, không lâu sau đã có người nghe. Nhận là một người phụ nữ, giọng nấc nghẹn:- Alo, tìm ai ạ?
Dương Phàm vừa nghe thấy giọng này, lập tức tỉnh táo lại, cười tiếp tục hỏi:- Chào chị, xin hỏi số điện thoại nhà chị là bao nhiêu? Xin hỏi trong nhà chị có phải có người tên Diệp Mai Hoa?
Người phụ nữ ở đầu bên kia lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, hỏi:- Tôi chính là Diệp Mai Hoa, anh là ai?
Dương Phàm mừng như điên, vội vàng cười nói:- Chồng chị tên là Trần Quốc Đống hả?
Diệp Mai Hoa vẫn cảnh giác như cũ:- Đúng thế, anh tìm chồng tôi có việc gì?
Dương Phàm lúc này mới xác định, vội vàng giải thích:- Chị đừng khẩn trương, tôi ở tỉnh thành Giang Nam gọi điện tới, chúng ta gặp một đứa bé tên Tiêu Tiêu, là Tiêu Tiêu cho tôi số điện thoại này. Con các người tên là Tiêu Tiêu hả?
Lúc này người phụ nữ ở đầu bên kia đầu tiên là im lặng, đột nhiên khóc lớn:- Tiêu Tiêu à, con rốt cuộc đã có tin tức, mẹ nhớ con muốn chết.Sau đó người phụ nữ này không nói gì nữa, giống như đang khóc, tai Dương Phàm sắp điếc đến nơi, vội vàng bỏ máy xuống, xoa xoa tai, mặt lại cười tươi như hoa. Đã tìm được bố mẹ Tiêu Tiêu, coi như đã giải quyết xong.
Người phụ nữ ở đầu bên kia khóc một lúc, cuối cùng cũng đã nói chuyện, chẳng qua là đang hét lên:- Ông xã, có tin tức của Tiêu Tiêu.
Dương Phàm cười vui vẻ, không lâu sau đầu bên kia chuyển thành một người đàn ông, vội vàng nói:- Tiêu Tiêu sao, bố là bố đây.Dương Phàm toát mồ hôi, cười cười nhìn Trương Tư Tề đang đứng bên cạnh, lúc này mới giải thích với đầu dây bên kia:- Chào anh, anh là Trần Quốc Đống? Tiêu Tiêu đã ngủ, tôi sẽ gọi cháu dậy để nghe điện.
Dương Phàm bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng ngủ, khẽ bế Tiêu Tiêu lên, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn nói:- Tiêu Tiêu, tỉnh đi, nghe điện của bố.
Dương Phàm quay đầu lại thấy Trương Tư Tề, cười cười nói:- Sáng lúc em gọi điện, anh đang trên đường, lái xe sợ không an toàn, nên dập máy.
Chút bất mãn trong lòng Trương Tư Tề đã bay đi đâu mất, hạnh phúc gật đầu, nhỏ giọng nói:- Em biết.
Lúc này đứa bé phía sau Dương Phàm khẽ kéo ống quần Dương Phàm. Dương Phàm sửng sốt một chút, quay đầu lại cười cười với đứa bé, ngồi xuống nói:- Sao thế?
Đứa bé túm tay Dương Phàm đi về phía sau, Dương Phàm sửng sốt một chút, đi theo mấy bước.
- Chú phải cẩn thận đó, các cô xinh đẹp hay lừa người.Đứa bé nghiêm giọng nói. Dương Phàm không biết nói gì, cười khổ suy nghĩ một chút, đột nhiên nghiêm túc nói:- Cháu bé, chúng ta đã móc tay, bây giờ cháu phải nói cho chú, cháu vì sao một mình ở trên đường không về nhà?
Đứa bé nhìn Trương Tư Tề đang kinh ngạc, đi đến nói nhỏ vào tai Dương Phàm:- Chú, chúng ta ra xa một chút được không?
Dương Phàm kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề, thầm nói sao đứa bé này lại sợ Trương Tư Tề? Suy nghĩ một chút, Dương Phàm vẫn gật đầu, quay đầu lại cười cười xin lỗi Trương Tư Tề:- Đứa bé này có chuyện muốn nói riêng với anh.
Biểu hiện của đứa bé làm Trương Tư Tề cảm thấy thất bại, gật đầu bất đắc dĩ đứng tại chỗ, chẳng qua nàng vẫn mỉm cười với đứa bé.
Đứa bé kéo Dương Phàm đi đến phía sau cột đèn dành cho người đi bộ, phát hiện Trương Tư Tề đã cách hơn mười mét, lúc này mới nghiêm túc nói với Dương Phàm:- Chú, cháu và mẹ lên phố. Lúc mẹ cháu đi mua đồ, cháu một mình chơi ở bên cạnh. Có một chị nói với cháu mang cháu đi chơi, mua đồ ăn cho cháu. Cháu mới không tìm được mẹ. Sau đó chị ấy giao cháu cho một chú, chú ấy còn nói mang cháu ngồi tầu, sau đó lúc trên tầu, cháu nói với chú ấy là cháu muốn về nhà. Kết quả chú ấy nói cháu lộn xộn sẽ đánh cháu, không cho cháu ăn. Sau khi xuống tầu, chú ấy đưa cháu đến nhà một ông già, sau đó nói là bán cháu cho ông ấy. Lúc hai người đang nói chuyện, cháu thấy cửa không khóa, lén chạy ra ngoài. Sau đó, cháu trốn đi, thấy chú kia đuổi tới, cháu sợ trốn ở đó không dám động đậy. Chờ chú kia chạy đi xa, cháu mới liều mạng bỏ chạy, ngã rất nhiều lần, đứng lên lại chạy.
Đứa bé nói có chút khẩn trương nhưng lời rất lưu loát. Sau khi nghe xong ý của đứa bé, Dương Phàm có chút đau đầu, hiển nhiên đứa bé không phải người ở đây. Như vậy xem ra muốn tìm được bố mẹ của đứa bé sẽ khó hơn. Cũng khó trách đứa bé lại sợ Trương Tư Tề như vậy. Thì ra là bị một người phụ nữ xinh đẹp lừa đi.
- Cháu bé, cháu biết số điện thoại ở nhà không? Còn có sau khi chạy thoát, sao cháu không tìm các chú cảnh sát giúp?Dương Phàm tiếp tục kiên nhẫn hỏi. Đứa bé nói:- Mẹ cháu nói, cảnh sát là cướp. Cháu hỏi thầy giáo, thầy giáo nói cướp là người xấu. Cháu nhớ điện thoại trong nhà.
Dương Phàm không còn gì để nói. Bây giờ đang là thời đại inte, người trong đảng làm chuyện gì đó xấu sẽ bị đưa lên mạng, rất nhiều chuyện muốn giấu cũng không được. Mẹ đứa bé nói vậy chắc là lúc tức giận, nói cảnh sát là cướp với đứa bé. Đứa bé liền nhớ kỹ. Dương Phàm suy nghĩ một chút lấy sổ ra, viết số điện thoại mà đứa bé nói, sau đó cười nói với đứa bé.
- Cháu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, bố mẹ tên gì?
- Cháu tên là Tiêu Tiêu, bố cháu là Trần Quốc Đông, mẹ cháu là Diệp Hoa Mai, cháu năm nay năm tuổi.
Dương Phàm vừa nghe thấy đứa bé này mới có năm tuổi, không khỏi thầm than đứa bé đã chịu khổ.
- Tiêu Tiêu, cháu tin chú nói không?Dương Phàm bắt đầu dẫn dụ, Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu:- Tin, chú đã móc tay với cháu.
Lý do tin tưởng này làm Dương Phàm không có gì để nói. Dương Phàm tiếp tục mỉm cười nói với Tiêu Tiêu:- Tiêu Tiêu, chú nói với cháu, cô kia cũng giống chú, đều là người tốt. Để chú và cô mang cháu về nhà, tắm rửa, ăn cơm, thay quần áo đẹp, sau đó gọi điện cho bố mẹ cháu.
Có thể do tác dụng của củ khoai lang và móc tay, Tiêu Tiêu mặc dù có chút không tin Trương Tư Tề, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu. Tiêu Tiêu đi theo Dương Phàm đến trước mặt Trương Tư Tề. Dương Phàm cười cười nói chuyện Tiêu Tiêu ra, Trương Tư Tề nghe xong tức giận nói:- người phụ nữ đáng chết đó, không ngờ vì chuyện này là liên lụy đến tất cả phụ nữ trên đời.
Dương Phàm cười khổ nói:- Đi thôi, chúng ta dẫn Tiêu Tiêu đi mua quần áo, sau đó mang nó về nhà, thuận tiện mau chút đồ ăn, về anh nấu cơm cho.
Dương Phàm bế Tiêu Tiêu lên, Tiêu Tiêu khẩn trương rụt người lại, nhưng vẫn bị Dương Phàm bế lên. Nhìn mình làm quần áo Dương Phàm bẩn hết, trong mắt Tiêu Tiêu hiện ra vẻ tin tưởng và ngoan ngoãn, hai tay ôm cổ Dương Phàm, cằm gối vào vai Dương Phàm.
Tìm được một cửa hàng bán đồ trẻ em, Dương Phàm đang định bỏ Tiêu Tiêu xuống thì thấy nó đã ngủ thiếp đi. Mặc dù đã ngủ, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ đề phòng. Dương Phàm có chút đau lòng, đưa tay ra hiệu cho Trương Tư Tề, bảo nàng vào mua quần áo. Dương Phàm ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Tiêu đang ôm cổ mình ra, cho bé nằm.
Trương Tư Tề rất nhanh đã mua xong, nàng dùng phương pháp rất đơn giản, gọi nhân viên bán hàng của quán, nhìn dáng người của Tiêu Tiêu, sau đó tìm hai bộ quần áo đẹp, mỗi loại mua ba cỡ.
Bởi vì ôm Tiêu Tiêu, Trương Tư Tề lái xe, đưa Dương Phàm đến một tiểu khu. Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:- Phòng này em rất ít khi đến ở.
Lên lầu, vào phòng, Dương Phàm tìm được giường, đặt Tiêu Tiêu lên giường, đắp chăn, nhìn phản ứng của Trương Tư Tề. Thấy nàng không hề bất mãn vì Tiêu Tiêu bẩn, mà nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt nhân từ, mắt đỏ lên như muốn khóc.
Dương Phàm khẽ vỗ vai Trương Tư Tề, cười cười với vẻ an ủi, xoay đầu đi ra khỏi phòng, rút sổ ra đưa cho Trương Tư Tề:- Ở đây có số điện thoại, em gọi mấy thành phố lớn quanh đây, giọng đứa bé không phải tỉnh Giang Nam, em từ từ thử xem.
Trương Tư Tề cầm lấy cuốn sổ, gật đầu nhỏ giọng nói:- Quần áo mà đứa bé mặc là đồ ngoại quốc, chắc gia đình cũng khá. Em thử mấy thành phố xung quanh xem sao.
Trong phòng có máy tính, Trương Tư Tề bật lên, bắt đầu tìm mã vùng. Dương Phàm thấy nàng chăm chú như vậy, cười cười đi vào bếp, nhìn vào trong tủ lạnh, thấy bên trong trống trơn, không khỏi cười khổ nói:- Chúng ta quên không mua thức ăn, trong tủ lạnh của em cũng trống trơn.
Trương Tư Tề vỗ trán:- Ai, Tiêu Tiêu đã ngủ, em cũng quên mua thức ăn. Không sao, em gọi điện bảo người mang đến là được.
Vừa nói Trương Tư Tề gọi người đi mua thức ăn hộ, Dương Phàm ngồi trên ghế, dựa theo mã vùng của mấy thành phố lớn xung quanh, gọi điện. Mấy thành phố lớn xung quanh đều đã gọi tới, nhưng kết quả đều thất vọng, có nơi không có số này, cũng có nơi nói không có ai tên là bố mẹ Tiêu Tiêu.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, gọi mã vùng Thượng Hải, không lâu sau đã có người nghe. Nhận là một người phụ nữ, giọng nấc nghẹn:- Alo, tìm ai ạ?
Dương Phàm vừa nghe thấy giọng này, lập tức tỉnh táo lại, cười tiếp tục hỏi:- Chào chị, xin hỏi số điện thoại nhà chị là bao nhiêu? Xin hỏi trong nhà chị có phải có người tên Diệp Mai Hoa?
Người phụ nữ ở đầu bên kia lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, hỏi:- Tôi chính là Diệp Mai Hoa, anh là ai?
Dương Phàm mừng như điên, vội vàng cười nói:- Chồng chị tên là Trần Quốc Đống hả?
Diệp Mai Hoa vẫn cảnh giác như cũ:- Đúng thế, anh tìm chồng tôi có việc gì?
Dương Phàm lúc này mới xác định, vội vàng giải thích:- Chị đừng khẩn trương, tôi ở tỉnh thành Giang Nam gọi điện tới, chúng ta gặp một đứa bé tên Tiêu Tiêu, là Tiêu Tiêu cho tôi số điện thoại này. Con các người tên là Tiêu Tiêu hả?
Lúc này người phụ nữ ở đầu bên kia đầu tiên là im lặng, đột nhiên khóc lớn:- Tiêu Tiêu à, con rốt cuộc đã có tin tức, mẹ nhớ con muốn chết.Sau đó người phụ nữ này không nói gì nữa, giống như đang khóc, tai Dương Phàm sắp điếc đến nơi, vội vàng bỏ máy xuống, xoa xoa tai, mặt lại cười tươi như hoa. Đã tìm được bố mẹ Tiêu Tiêu, coi như đã giải quyết xong.
Người phụ nữ ở đầu bên kia khóc một lúc, cuối cùng cũng đã nói chuyện, chẳng qua là đang hét lên:- Ông xã, có tin tức của Tiêu Tiêu.
Dương Phàm cười vui vẻ, không lâu sau đầu bên kia chuyển thành một người đàn ông, vội vàng nói:- Tiêu Tiêu sao, bố là bố đây.Dương Phàm toát mồ hôi, cười cười nhìn Trương Tư Tề đang đứng bên cạnh, lúc này mới giải thích với đầu dây bên kia:- Chào anh, anh là Trần Quốc Đống? Tiêu Tiêu đã ngủ, tôi sẽ gọi cháu dậy để nghe điện.
Dương Phàm bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng ngủ, khẽ bế Tiêu Tiêu lên, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn nói:- Tiêu Tiêu, tỉnh đi, nghe điện của bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.