[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 32
Yokai Princess
09/09/2024
Ôm được chiếc thẻ quý báu tựa như vàng ấy một lúc, Khoa Vũ vội vàng thay đổi chủ đề, muốn hỏi tại sao anh lại muốn xây một cô nhi viện một cách gấp gáp như thế.
Không phải việc này chỉ là do sự nhất thời, nhất định là phải có một động cơ nào đó.
Khoa Vũ: "Chuyện này để tai người ngoài thì có cả khối người muốn vào làm đấy, vậy có suy nghĩ tới việc tìm người không ?"
Viễn Phong: "Trước khi hoàn thành ngày đó, em sẽ tạm gác vấn đề này sau."
Khoa Vũ: "Ngày đó ? Bộ ngày đó có gì đặc biệt hả ?"
Viễn Phong: "Cái này em muốn làm quà cưới cho Tiểu Nguyên, cứ xem cái này như là sính lễ đi."
*Bộp*
Cô vừa mới nghe thấy gì ?
Sính lễ ?
Cài này không lẽ nào, đừng nói như cô nghĩ đấy ?
"Vậy....khi nào chị mới có thể ăn kẹo cưới của hai đứa vậy ?"
Viễn Phong nhìn bản thiết kế thờ ơ đáp: "Chưa phải bây giờ, em còn phải tôn trọng ý kiến của Tiểu Nguyên."
*Kabom*
Khoa Vũ nghe không lọt nổi tai liền đánh vào đầu anh cảnh cáo: "Thời cơ chín muồi thế này mà không làm lễ cưới ? Bớt đùa với chị mày hộ, đàn ông đàn ang gì mà nhỏ gan quá vậy !"
Viễn Phong xoa xoa chỗ bị đánh: "Chị ơi, em không phải là không muốn, nhưng hiện tại em ấy không có danh tiếng, thế chẳng khác gì một trò cười ?"
Khoa Vũ: "Đợi tới lúc em muốn làm lễ cưới với người ta, có khi em ấy lại tìm được người tốt hơn em đấy, lúc đó có mất thì tự đi mà khóc."
"Sẽ không đâu."
Anh nói câu này, đương nhiên đều có nguyên do của nó.
Thứ nhất, cậu lớn lên trong tình cảnh thiếu thốn, không có sự che chở từ phía khác.
Thứ hai, cậu rất hâm mộ anh.
Thứ ba, mọi người đều chăm sóc cho cậu, anh cũng chiều cậu đến cái này đến cái kia mà chưa nặng lời.
Thứ tư, hôn cũng đã hôn rồi, về sau người khác có muốn hẹn hò thì kết quả không khác gì dự đoán.
Thế nên, anh nghênh mặt lên trời thể hiện sự tuyệt đối của mình, Tiểu Nguyên anh lúc nào cũng bao bọc trong bàn tay có cớ nào lại đi ngoại tình sau lưng anh đâu.
Khoa Vũ: "Thể chắc em không biết rồi, bạn thân là kẻ thù không đội trời chung trong mối quan hệ người yêu đấy, nên nếu em ấy có bạn thân thì nhớ cảnh giác cao độ."
Viễn Phong: "Bạn thân cùng giới mà còn phải cảnh giác nữa..."
Nói chưa xong thì lại nhớ tới Hữu Lộc - người lúc nào cũng kè cạnh bên Đào Nguyên.
Hai người họ....
Bạn thân......
Bản thiết kế trên tay lại không thể tụ chủ được mà nắm lại, càng nghĩ lại càng điên hơn chứ.
Tại sao mình lại để một mối nguy hại như thế ở bên cạnh ?
Khoa Vũ: "Chỗ này nên xây cao thêm chút, đúng rồi là chỗ này đấ....Viễn Phong, em thử tham khảo chỗ này nên xây ở bên....Đi đâu rồi !"
Quay người lại thì chỉ còn bản thiết kế trơ trọi dưới đất, và người cần tìm để hỏi chuyện thì đã lái xe tới biệt thự của cô.
Cô hét to lên: "Này, Tiểu Phong, có đi thì nói với chị đây một tiếng đi chứ, làm vậy coi được nhau hả !"
Hữu Lộc hôm nay tạm vào vị trí dự bị đang lo hết việc nhà, việc tiếp theo của cậu chính là chuẩn bị đi siêu thị để mua thêm nguyên liệu được ghi trên giấy để nấu bữa trưa.
Nhận được số tiền cần thiết xong định đi bộ tới đấy thì Viễn Phong đã làm phanh lại xe đúng lúc bên ngoài cổng, tiếng động lớn do quán tính đã khiến người ta nghe thấy vô cùng chói tai.
Hữu Lộc: "Đại thần ?"
Viễn Phong: "Có gì không ? Nếu không có gì khác thì bắt đầu tập luyện đi, đừng có nghĩ tới việc chuồn ra ngoài."
Hữu Lộc: "À không phải đâu, nay làm dự bị nên đang đảm nhận việc nhà, hiện tại đang chuẩn bị đi mua đồ."
Viễn Phong: "Đi mua đồ ?"
Không hẹn không rằng, anh lại nảy ra một chút ý khác.
Viễn Phong: "Cần hộ tống không ? Vừa hay anh đây có mấy thứ cần mua cho mọi người, nếu nhóc không ngại."
Hữu Lộc không chút nghi ngờ gì liền gật đầu cái rụp.
Anh bắt người ta ngồi ghế sau, vừa bắt Hữu Lộc đọc những gì cần mua.
Sau đó lại tạt qua siều thị, nhưng không phải là siêu thị chuyền bán rau củ.
Hữu Lộc: "Cái đó....Chúng ta đi đâu vậy ạ ?"
Viễn Phong: "Không nhận lời phàn nàn, cứ yên lặng mà đi."
Hữu Lộc: "...."
Ba tiếng sau.
Đào Nguyên: "Được rồi, tổng kết 10 ván sáng nay của chúng ta, kết quả là thắng 8 thua 2. Lát nữa chúng ta ăn trưa xong sẽ nhờ Alpha phân tích lại trận thua nhé."
Ngọc Lân: "Nói là ăn trưa, nhưng cậu ta đã đi siêu thị về chưa, hay là lại đem cái bộ dạng nhếch nhác đó rồi ?"
Đào Nguyên: "Cậu nói tớ cũng mới để ý..."
Dưới nhà có người mở cửa, cậu chạy xuống để xem thử ai tới thì người đứng trong này lúc này là Viễn Phong và
Hữu Lộc.
Điều chú ý là, anh đang nâng một thùng gì đó, còn Hữu Lộc lại nâng gấp 3 lần trọng lượng cơ thể, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Hữu Lộc: "Xin lỗi mọi người, trước đó tớ gặp đại thần, anh ấy nói là...cũng có đồ cần mua...."
Viễn Phong: "Tiện thể cho cậu nhóc này vận động chút luôn, người còn yếu hơn cả em đấy."
Đào Nguyên khẽ nói thầm trước hành động không đáng kể này của anh: "Cục cưng nhà nó, kiểu này mà bảo là vận động, này là bóc lột rồi đấy !"
Không phải việc này chỉ là do sự nhất thời, nhất định là phải có một động cơ nào đó.
Khoa Vũ: "Chuyện này để tai người ngoài thì có cả khối người muốn vào làm đấy, vậy có suy nghĩ tới việc tìm người không ?"
Viễn Phong: "Trước khi hoàn thành ngày đó, em sẽ tạm gác vấn đề này sau."
Khoa Vũ: "Ngày đó ? Bộ ngày đó có gì đặc biệt hả ?"
Viễn Phong: "Cái này em muốn làm quà cưới cho Tiểu Nguyên, cứ xem cái này như là sính lễ đi."
*Bộp*
Cô vừa mới nghe thấy gì ?
Sính lễ ?
Cài này không lẽ nào, đừng nói như cô nghĩ đấy ?
"Vậy....khi nào chị mới có thể ăn kẹo cưới của hai đứa vậy ?"
Viễn Phong nhìn bản thiết kế thờ ơ đáp: "Chưa phải bây giờ, em còn phải tôn trọng ý kiến của Tiểu Nguyên."
*Kabom*
Khoa Vũ nghe không lọt nổi tai liền đánh vào đầu anh cảnh cáo: "Thời cơ chín muồi thế này mà không làm lễ cưới ? Bớt đùa với chị mày hộ, đàn ông đàn ang gì mà nhỏ gan quá vậy !"
Viễn Phong xoa xoa chỗ bị đánh: "Chị ơi, em không phải là không muốn, nhưng hiện tại em ấy không có danh tiếng, thế chẳng khác gì một trò cười ?"
Khoa Vũ: "Đợi tới lúc em muốn làm lễ cưới với người ta, có khi em ấy lại tìm được người tốt hơn em đấy, lúc đó có mất thì tự đi mà khóc."
"Sẽ không đâu."
Anh nói câu này, đương nhiên đều có nguyên do của nó.
Thứ nhất, cậu lớn lên trong tình cảnh thiếu thốn, không có sự che chở từ phía khác.
Thứ hai, cậu rất hâm mộ anh.
Thứ ba, mọi người đều chăm sóc cho cậu, anh cũng chiều cậu đến cái này đến cái kia mà chưa nặng lời.
Thứ tư, hôn cũng đã hôn rồi, về sau người khác có muốn hẹn hò thì kết quả không khác gì dự đoán.
Thế nên, anh nghênh mặt lên trời thể hiện sự tuyệt đối của mình, Tiểu Nguyên anh lúc nào cũng bao bọc trong bàn tay có cớ nào lại đi ngoại tình sau lưng anh đâu.
Khoa Vũ: "Thể chắc em không biết rồi, bạn thân là kẻ thù không đội trời chung trong mối quan hệ người yêu đấy, nên nếu em ấy có bạn thân thì nhớ cảnh giác cao độ."
Viễn Phong: "Bạn thân cùng giới mà còn phải cảnh giác nữa..."
Nói chưa xong thì lại nhớ tới Hữu Lộc - người lúc nào cũng kè cạnh bên Đào Nguyên.
Hai người họ....
Bạn thân......
Bản thiết kế trên tay lại không thể tụ chủ được mà nắm lại, càng nghĩ lại càng điên hơn chứ.
Tại sao mình lại để một mối nguy hại như thế ở bên cạnh ?
Khoa Vũ: "Chỗ này nên xây cao thêm chút, đúng rồi là chỗ này đấ....Viễn Phong, em thử tham khảo chỗ này nên xây ở bên....Đi đâu rồi !"
Quay người lại thì chỉ còn bản thiết kế trơ trọi dưới đất, và người cần tìm để hỏi chuyện thì đã lái xe tới biệt thự của cô.
Cô hét to lên: "Này, Tiểu Phong, có đi thì nói với chị đây một tiếng đi chứ, làm vậy coi được nhau hả !"
Hữu Lộc hôm nay tạm vào vị trí dự bị đang lo hết việc nhà, việc tiếp theo của cậu chính là chuẩn bị đi siêu thị để mua thêm nguyên liệu được ghi trên giấy để nấu bữa trưa.
Nhận được số tiền cần thiết xong định đi bộ tới đấy thì Viễn Phong đã làm phanh lại xe đúng lúc bên ngoài cổng, tiếng động lớn do quán tính đã khiến người ta nghe thấy vô cùng chói tai.
Hữu Lộc: "Đại thần ?"
Viễn Phong: "Có gì không ? Nếu không có gì khác thì bắt đầu tập luyện đi, đừng có nghĩ tới việc chuồn ra ngoài."
Hữu Lộc: "À không phải đâu, nay làm dự bị nên đang đảm nhận việc nhà, hiện tại đang chuẩn bị đi mua đồ."
Viễn Phong: "Đi mua đồ ?"
Không hẹn không rằng, anh lại nảy ra một chút ý khác.
Viễn Phong: "Cần hộ tống không ? Vừa hay anh đây có mấy thứ cần mua cho mọi người, nếu nhóc không ngại."
Hữu Lộc không chút nghi ngờ gì liền gật đầu cái rụp.
Anh bắt người ta ngồi ghế sau, vừa bắt Hữu Lộc đọc những gì cần mua.
Sau đó lại tạt qua siều thị, nhưng không phải là siêu thị chuyền bán rau củ.
Hữu Lộc: "Cái đó....Chúng ta đi đâu vậy ạ ?"
Viễn Phong: "Không nhận lời phàn nàn, cứ yên lặng mà đi."
Hữu Lộc: "...."
Ba tiếng sau.
Đào Nguyên: "Được rồi, tổng kết 10 ván sáng nay của chúng ta, kết quả là thắng 8 thua 2. Lát nữa chúng ta ăn trưa xong sẽ nhờ Alpha phân tích lại trận thua nhé."
Ngọc Lân: "Nói là ăn trưa, nhưng cậu ta đã đi siêu thị về chưa, hay là lại đem cái bộ dạng nhếch nhác đó rồi ?"
Đào Nguyên: "Cậu nói tớ cũng mới để ý..."
Dưới nhà có người mở cửa, cậu chạy xuống để xem thử ai tới thì người đứng trong này lúc này là Viễn Phong và
Hữu Lộc.
Điều chú ý là, anh đang nâng một thùng gì đó, còn Hữu Lộc lại nâng gấp 3 lần trọng lượng cơ thể, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Hữu Lộc: "Xin lỗi mọi người, trước đó tớ gặp đại thần, anh ấy nói là...cũng có đồ cần mua...."
Viễn Phong: "Tiện thể cho cậu nhóc này vận động chút luôn, người còn yếu hơn cả em đấy."
Đào Nguyên khẽ nói thầm trước hành động không đáng kể này của anh: "Cục cưng nhà nó, kiểu này mà bảo là vận động, này là bóc lột rồi đấy !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.