Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 113: Tại sao phải cứu?

Mặc Tà Trần

24/04/2014

Editor: Diệp Băng Băng

Giờ khắc này, trước ánh mắt choáng váng của tất cả mọi người, nam tử tuyệt mỹ mặc cẩm bào màu trắng ôn nhu cười với Tà Băng, Tà Băng đồng thời cũng nở một nụ cười khuynh thành, cuối cùng thì Tà Băng cũng đã biết dựa vào bằng hữu của nàng.

Cái thế giới này, không phải chỉ có một mình Tà Băng, có thể cùng nàng kề vai chiến đấu, có thể chấp tay bên nhau luận sinh tử, nàng có rất nhiều bằng hữu, cái thế giới này, nàng không còn cô đơn nữa, không hề đơn độc đương đầu sóng gió.

“Tuyết Ảnh, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc khinh thường ta, nói ta chỉ là một nhân loại nho nhỏ, làm sao bây giờ a, có nên để bọn chúng biết cái gì là cao thâm hay không ha?” Tà Băng chứng kiến bên dưới bất luận thần thú hay Siêu Thần Thú đều có bộ dạng ngơ ngẩn, nháy mắt mở miệng nói ra.

Nàng đang ở Hồn Thú chi lĩnh, đánh không lại nhiều Siêu Thần Thú như các ngươi, bất quá đã một mình đánh không lại, vậy thì quần ẩu xem!

Bất quá rất tin tưởng, những này Siêu Thần Thú trong mắt Tuyết Ảnh đều là tôm tép.(nguyên văn là kẻ yếu nhưng ta thích để là tôm tép)

“Ah? Bọn hắn nói Băng nhi là nhân loại nho nhỏ?” đôi mắt màu lam của Tuyết Ảnh ôn nhu nhìn Tà Băng, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, Tà Băng lần này gọi hắn đi ra, hoàn toàn chính xác vượt quá dự tính của hắn, bởi vì Tà Băng trước kia, cho dù lại để cho chính mình bị thương cũng muốn tự mình hung hăng đem Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc dẫm nát dưới chân.

Mà bây giờ, nàng rốt cuộc biết bên cạnh của nàng, còn có bọn hắn thủ hộ sao?

Ánh mắt của Tuyết Ảnh rời khỏi người Tà Băng, đảo mắt nhìn về mấy vị đang ngồi bên dưới, không có phóng thíchkhí tức, không có bất kỳ uy áp, chỉ là liếc nhìn một cái, liền khiến cho tất cả mọi người ở dưới đài không tự chủ được muốn cúng bái.

Đó là Vương giả, là khí khái Vương giả chân chính!

Hỏa Hoàng đã từng gặp Tuyết Ảnh , nhưng lúc ấy tình huống nguy cấp, không có chú ý, hiện tại lần nữa nhìn thấy Tuyết Ảnh, đáy lòng của nàng, là thần phục, là tuyệt đối thần phục, nhưng với tư cách Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc Vương giả, nàng không thể tỏ ra yếu thế trong tộc!

“Tà Băng, chuyện này, dừng ở đây như thế nào?” Hỏa hoàng cưỡng chế sự run sợ đối với Tuyết Ảnh xuống đáy lòng, đứng dậy mỉm cười, không chút nào mất uy nghiêm mở miệng nói ra.

Tà Băng nhếch môi, dừng ở đây? Chuyện này là do bọn hắn tùy ý khiêu khích sao?

“Có chuyện gì không? Ta bất quá lại muốn cho bọn hắn biết rõ, coi như là nhân loại nho nhỏ, cũng rất có thể hủy diệt cái chỗ này đấy.” Lúc này Tà Băng ngược lại không thuận theo tính toán của Hỏa Hoàng, vừa rồi đã mặc kệ để bọn hắn tùy ý khiêu khích, hiện tại cũng không dám gánh chịu hậu quả của việc khiêu khích rồi hả?

Tuyết Ảnh mỉm cười, uy áp khổng lồ lập tức khiến cho không khí ngưng động lại, vừa rồi uy áp của Tà Băng đã khiến cho bọn hắn kinh ngạc, mà uy áp của Tuyết Ảnh khiến bọn hắn hoàn toàn sợ hãi, tất cả mọi người, kể cả Hỏa Hoàng, không có người nào có thể khống chế HỒn Lực trong người.

Chỉ là một cái liếc nhìn uy nghiêm, liền khống chế được Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, Tuyết Ảnh, vốn là Vương giả!

Hoặc có lẽ bây giờ Vương giả còn chưa đủ cường đại, nhưng đối phó những người trước mặt, dư sức!

“Người nào, dám đếnlãnh địa tộc của ta làm càn!” Một đạo thanh âm hùng hậu kèm theo uy áp cường đại Hồn Lực từ trên trời giáng xuống!

Thanh âm vừa xuất hiện, mọi người đều buông lỏng tinh thần, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc nữ vương tất nhiên là Hỏa Hoàng, nhưng nàng lại không phải người mạnh nhất trong Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, mạnh nhất chính lànăm vị Đại trưởng lão đang ẩn cư trong ẩn địa.

Năm vị trưởng lão là người chuyên thủ hộ Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, mỗi người bọn hắn cũng đã tu luyện trên vạn năm, thực lực cường đại, hoàn toàn không thể tưởng tượng!

Đạo uy áp này vừa xuất hiện, Tuyết Ảnh liền nhíu mày, vừa định tăng thêm uy áp thì Tà Băng lại ngăn cản Tuyết Ảnh, nghe thanh âm, Tà Băng đã biết rõ người đến đã quá mức cường đại, huống hồ Tà Băng biết rõ, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc không có ác ý với nàng.



Coi như là mấy cái trưởng lão thêu dệt chuyện, cũng không có bất kỳ ác ý.

Tà Băng dường như hoàn toàn không cảm thấy uy áp ở phía đối diện, hất tay lên, hai cái ghế nằm hoàn mỹ liền xuất hiện trong đại sảnh, Tà Băng cùng Tuyết Ảnh hai người lười nhác ngồi xuống.

“Hỏa hoàng, hôm nay đến tột cùng là có chuyện gì? Đi thẳng vào vấn đề nói ra đi.”

Tuyết Ảnh nhẹ nhàng nhắm lại mí mắt, lông mi thật dài dướiánh sáng dịu dàng của Dạ Minh Châu chiếu xuống có bóng mờ nhàn nhạt, nhìn nhàn nhã nhưng Tuyết Ảnh cũng đang điều động Hồn Lực trong cơ thể mình.

Tà Băng vuốt vuốt ngọc giới, cùng đợi câu trả lời của Hỏa Hoàng, cũng cùng đợi chủ nhân của thanh âm kia xuất hiện.

“Hỏa Hoàng bái kiến Đại trưởng lão.”

Theo thanh âm cung kính của Hỏa Hoàng, một thân ảnh màu xám đã xuất hiện trước mặt Tà Băng cùng Tuyết Ảnh.

Ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu xám trước mặt, vốn tưởng rằng sẽ là một lão gia gia, lại không nghĩ lại là một người trung niên nam tử, nam tử cũng không có màu mắt và tóc đỏ như lửa như bọn Hỏa Hoàng, nhưng tóc và mắt đều là màu xám, nhìn giống như một con người.

“Người mới phóng ra uy áp chính là ngươi?” Nam tử có chút kinh ngạc khi nhìn thoáng qua Tà Băng, ánh mắt có chút xa xưa, không biết muốn cái gì, sau đó lại nhìn về phía Tuyết Ảnh mở miệng hỏi.

Tuyết Ảnh ngẩng đầu, mở ra đôi mắt màu xanh da trời như biển cả bao la, không có trả lời, chỉ là khẽ gật đầu, theo góc độ quan sát của hắn, căn bản không cần câu trả lời.

“Ngươi là Thất Thải Hồn Lực?” Nam tử sau khi nghe được Tuyết Ảnh, ánh mắt thoaang1 chút thâm trầm, sau đó lại đảo mắt hỏi Tà Băng.

Đáy mắt Tà Băng hiện lên một tầng kinh ngạc, nam tử này vậy mà chỉ cần liếc qua liền nhìn ra nàng là Thất Thải Hồn Lực?

“Đúng thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?” Tà Băng khiêu mi, nhàn nhạt mở miệng hỏi, nhìn như hoàn toàn không có đem thực lực cường đại của đối phương để vào mắt, kì thực đầu óc Tà Băng lúc này đã bắt đầu nhanh chóng suy nghĩquay cuồng.

Vốn là nam tử áo hồng kia cố tình khiêu khích, màHỏa Hoàng lại mở tiệc chiêu đãi, các trưởng lão khiêu khích, hiện tại còn có sự xuất hiện của nam tử này, dường như có một âm mưu nào đó đang xoay quanh nàng, khiến cho Tà Tôn thế kỷ hai mươi mốt cũng có chút chóng mặt.

“À? Xem ra Tiểu Hỏa hoàng còn không có nói cho ngươi biết?” Nam tửnhìn Hỏa Hoàng, có chút nghi hoặc mở miệng nói ra, hắn cho rằng Hỏa Hoàng có lẽ đã sớm nói với Tà Băng mới đúng

“Có chuyện gì nói thẳng đi.” Tà Băng nghĩ không ra liền không muốn nghĩ nữa, nhíu nhíu chân mày, ánh mắt đen láy nhìn về phía Hỏa Hoàng, hi vọng cái Hỏa Phượng Hoàng nữ vương này cho nàng một lời giải thích, hiện tại đến tột cùng là cái tình huống gì.

Ánh mắt Hỏa Hoàng lóe lên một cái, do dự một hồi lâu, tại thời điểm Tà Băng sắp không kiên nhẫn được nữa, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tà Băng, trong ánh mắt có chút cầu xin.

“Vương của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, đã bị phong bế năm trăm năm, ba trăm năm trước, có một vị lão gia gia đã đến, nói cho chúng ta biết 300 năm sau sẽ có một người sử dụng Thất Thải Hồn Lực tới này, mà người này là người duy nhất có thể khiến cho Vương phục sinh.” Thời điểm Hỏa Hoàng nói đến Vương, đáy mắt là nồng đậm thương cảm bi thương.

Tà Băng nhíu mày, ba trăm năm trước? Nàng năm nay bề ngoài giống như mới mười lăm tuổi a, cộng thêm kiếp trước cũng không quá ba mươi mấy, lão gia gia? Trong đầu Tà Băng không khỏi hiện lên thân ảnh của chủ nhân ngọc giới cũng chính là sư phụ của mình, ba trăm năm trước đã biết mình sẽ xuyênviệt?

Hiện tại bí ẩn dường như càng lúc càng lớn rồi, biết mọi chuyện chỉ có người kia, chính là sư phụ của nàng.

“Ta sẽ giết người.” Tà Băng đem nghi vấn trong đầu ném tận trời cao, nhìn thẳng Hỏa Hoàng mở miệng nói ra.



Tà Băng sẽ giết người, sẽ đánh người, sẽ chỉnh người, nhưng ngoại trừ những người nàng đặt trong lòng, nàng sẽ không cứu người, sẽ không cứu bất kỳ ai.

Vương của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc thì sao, nàng tại sao phải cứu? Nàng cũng không phải chúa cứu thế!

Hỏa Hoàng cùng nam tử kia thật không ngờ Tà Băng sẽ nói như vậy, ngơ ngác một lúc, đã biết ý tứ Tà Băng trong lời nói, khẽ thở dài, Hỏa Hoàng cũng đã dự tính đến chuyện Tà Băng cự tuyệt, chỉ là không nghĩ tới Tà Băng sẽ cự tuyệt dứt khoát như thế.

“Nếu ngươi cứu Vương chúng ta, như vậy Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của ngươi.” Nam tử áo xám nhìn Tà Băng, có chút cao ngạo nói, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc bằng hữu, là cao thượng vinh hạnh biết chừng nào?

Sau khi Nam tử vừa nói xong, trong nội tâm Hỏa Hoàng thầm mắng một tiếng không xong, đối đãi Tà Băng, tuyệt đối không thể dùng cứng rắn ngang ngạnh , như vậy chỉ làm phản tác dụng, huống chi bây giờ là bọn hắn đang cầu cạnh Tà Băng, Hỏa Hoàng đang muốn mở miệng nói một ít lời vãn hồi với Tà Băng nhưng thanh âm lạnh lùng của Tà Băng liền truyền ra.

“Bằng hữu của các ngươi? Rất tôn quý?” thanh âm Tà Băng lạnh lùng xen lẫn khinh thường cùng trào phúng, nàng không có nhằm vào Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, chỉ là đối với ngữ khí của nam tử này rất không thoải mái, Tà Băng rất không thích dựa vào thân phận, bằng không thì lúc ấy cũng sẽ không giả trang thành nam nhân đi ra đại lục.

“Ngươi… cả gan dám xem thường Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta?” Tà Băng thành công đem nam tử áo xám cùng với tất cả mọi người ở đây chết đứng rồi, nhân loại này, vậy mà cảm thấy làm bằng hữu của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc không tôn quý?

“Không biết cái gì gọi là người sợ nổi danh heo sợ mập sao?” Tà Băng nói ra những lời này, tuyệt đối là vô sỉ , vô sỉ lợi hại!

Hiện tại đại lục nổi danh nhất chính là ai? Là đệ nhất thiên tài Hoa Thần Dật? Là ngày hôm sau mới nổi Đông Phương Mộc Vũ? Cũng không phải, đúng là cái gia hỏa luôn miệng nói lấy người sợ nổi danh heo sợ mập kia!

Tuyết Ảnh ở một bên bất đắc dĩ mà cười cười, Băng nhi như thế nào không biết xấu hổ có thể đem những lời này nói ra được ah, nha đầu kia, bây giờ là càng ngày càng lại để cho người ta yêu thích không muốn buông tay ah.

“Ngươi, ngươi có ý tứ gì?” Nam tử áo xám đúng là tư duy có hạn, không khỏi nghi hoặc hỏi lại Tà Băng.

“Đần mà, ta muốn chính là ít xuất hiện, thế nhân nếu là biết rõ ta là bằng hữu của Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi, thế còn ít xuất hiện cái gì.” Tà Băng liếc mắt xem thường nam tử áo xám, nàng muốn chính là ít xuất hiện, ít xuất hiện.

“PHỐC…” Tuyết Ảnh thật xin lỗi nhưng thật sự là nhịn không được bật cười.

Hỏa Hoàng cũng im lặng nhìn Tà Băng, ít xuất hiện? Thằng này tại Áo Tạp Tư đại lục hìnhnhư là ai ai cũng biết, hơn nữa, mới vừa rồi ra tay liền chém đứt tay Tam trưởng lão, đây chính là phương pháp ít xuất hiện của nàng hay sao không biết nữa.

Hiện tại lại nói muốn ít xuất hiện.

“Ngươi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng đáp ứng cứu Vương của chúng ta?” nam tử áo xám bị Tà Băng chọc tức, máu xông lên não khiến mặt đỏ ao, áp chế nộ khí trong lòng, mở miệng hỏi, nếu là hắn lại cùng Tà Băng chơi đùa, sớm muộn sẽ bị tức chết!

Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc Tam trưởng lão sống trên vạn năm, cũng không muốn bị một cái nha đầu cho tức chết!

“Tại sao ta phải cứu?” Tà Băng nhướng mắt nhàn nhạt hỏi, tại sao nàng phải cứu? Bên trong kia, vị Vương đó chẳng thân quen với nảng, còn người nơi này lại càn rỡ như vậy, tại sao phải cứu?

Nam tử còn muốn nói điều gì, lại bị Hỏa Hoàng ngăn cản.

“Tà Băng, nếu ngươi đáp ứng cứu Vương, ta có thể đem vật này trao đổi.” Đôi mắt Hỏa hoàng chân thành tha thiết nhìn về phía Tà Băng, sau đó lấy một vật trong ngực ra đưa đến trước mặt Tà Băng.

Trước ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, Tà Băng lại bỗng nhiên nhảy lên, đôi mắt không thể tin nhìn về phía đồ vật trong tay Hỏa Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Băng Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook