Chương 112: Thứ gọi là Tư Cách!
Mặc Tà Trần
24/04/2014
Tà Băng nhướn mi. Nàng ư? Thế nhưng, thấy Hỏa Hoàng cũng không định mở miệng giải thích, Tà Băng cũng chẳng buồn hỏi lại.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, yến tiệc tối nay, ta muốn ngươi đủ sức ứng phó.” Hỏa Hoàng nói xong thì đáy mắt ánh lên sự thống khổ và bất đắc dĩ, nhìn Tà Băng như muốn nói điều gì, lại không mở miệng nữa, chỉ thở dài quay người rời đi.
Tà Băng nhíu mày, nàng không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác thao túng, thế nên yến tiệc này nàng nhất định phải đi, để xem Hỏa Hoàng và Tộc Hỏa Phượng Hoàng cuối cùng là muốn làm gì.
Tà Băng bước vào phòng, nhìn gian phòng vẫn ngập tràn lông vũ màu đỏ bay múa, không gian ấm cúng, có thể thấy người từng ở đây trước kia có tính cách thế nào. Nàng không chút suy nghĩ, bước đến ngồi khoanh chân trên giường, nếu nàng đoán không sai, yến tiệc tối nay hẳn là sẽ không đơn giản!
Hỏa Hoàng sau khi rời đi thì đứng ngoài cửa cánh cửa đã khép, ánh mắt nhìn về phía Tà Băng có chút phức tạp, sau đó mỉm cười chua chát rồi chậm bước về phía trước.
Thời gian tu luyện một ngày nhanh chóng trôi qua, Tà Băng khoanh chân ngồi, cảm nhận được sự huyên náo ngoài kia bèn mở mắt, sảng khoái tinh thần đứng lên. Mỗi lần tu luyện xong, tinh thần của Tà Băng đều tốt hơn rất nhiều.
Tà Băng vừa định mở cửa thì có vài tiếng đập của truyền tới.
“ Vào đi!”
Cửa được mở ra, người đi tới chính là Hỏa Hoàng mặc một bộ hồng bào, đầu đội vương miện bảy màu, cách ăn mặc trịnh trọng này làm cho nàng toát ra một khí chất của bậc vương giả. Tà Băng cảm thấy cũng không đến nỗi nào.
Nhìn trang phục của Hỏa Hoàng lúc này, lại thêm đôi mắt sáng ngời, dung mạo cơ hồ vô cùng tương xứng với Tà Băng, nhưng Hỏa Hoàng so với Tà Băng lại có chút lạnh lùng, tiêu sái.
“Hỏa Hoàng, ngươi đến tìm ta có việc gì?” Tà Băng nghĩ vẫn nên hỏi rõ trước yến tiệc, như vậy sẽ không bị người khác dắt mũi dẫn đi.
Bước chân Hỏa Hoàng dừng lại, ánh mắt có chút bi thương, dường như không nhìn Tà Băng mà đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
“Tà Băng, Hồn Lực của người, là Thất Thải” Hỏa Hoàng không trả lời Tà Băng mà nhàn nhạt nói, không phải câu hỏi, cũng chẳng phải câu khẳng định, chỉ giống như một lời thuật lại đầy những bi thương.
Tà Băng nghe được những lời này của Hỏa Hoàng thì trong lòng có chút chột dạ, Thất Thải Hồn Lực của Tà Băng dù không phải giấu diếm nhưng nàng vốn rất ít khi sử dụng, Hỏa Hoàng làm sao lại biết được điều này?
Không đợi Tà Băng trả lời, Hỏa Hoàng lại nhàn nhạt nói: “ Thực là nàng đây rồi…”
Lúc Tà Băng không để ý tới, một giọt nước mắt lấp lánh rơi theo khóe mắt Hỏa Hoàng. Đích thực là nàng, đường đường là một vương giả, nàng chờ mong nàng ấy đến, nhưng nàng vẫn chỉ là một tỷ tỷ, một tỷ tỷ yêu đệ đệ của mình.
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Ông trời, sao lại bất công như thế với Tiểu Dực? Vì sao?
“Yến tiệc sắp bắt đầu rồi.” Tà Băng nhìn mọi việc đã chuẩn bị xong liền nhẹ giọng nói, tựa hồ như nói cho mình nghe nhưng lại là muốn cho cả Hỏa Hoàng nghe.
Hỏa Hoàng ổn định tâm tình của mình rồi quay người lại cười nói với Tà Băng: “Chúng ta đi xuống đi, bọn hắn cũng sắp đến đông đủ rồi”
Hỏa Hoàng không biết rằng dáng vẻ nàng khi tươi cười này, đối với Tà Băng mà nói, còn khó coi hơn khi nàng khóc.
Tại sao phải cười miễn cưỡng như thế?
Tà Băng khe khẽ lắc đầu, đi theo sau lưng Hỏa Hoàng bước về phía đại sảnh.
Đại sảnh ầm ĩ ngay lúc Hỏa Hoàng cùng Tà Băng xuất hiện thì bỗng dưng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hỏa Hoàng với vẻ kính sợ nhưng khi nhìn Tà Băng lại tỏ vẻ khinh thường, nghi hoặc. Còn có mấy vị lão giả nhìn với ánh mắt dò xét đánh giá.
Tà Băng theo Hỏa Hoàng đi đến chỗ cao nhất, Hỏa Hoàng ra hiệu cho nàng ngồi xuống phượng tọa bên cạnh. Tà Băng nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm. Sau khi Hỏa Hoàng ngồi xuống thì quay người ngồi xuống bên cạnh Hỏa Hoàng. Thế này dễ khiến người khác chú ý, Tà Bưng thực sự không thích.
“Các vị, đây chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, Quân Tà Băng”. Hỏa Hoàng sau khi ngồi xuống thì câu đầu tiên là giới thiệu Tà Băng.
Mọi con mắt nhất loạt dồn về phía Tà Băng. Tà Băng thoải mái tựa nghiêng bên mặt ghế, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên nhưng trong ánh mắt lại có chút lạnh lùng nhìn mọi người ở dưới đài. Tà Băng chỉ nhíu mày, không mở miệng.
“Loài người, ngươi có một chỗ dựa lớn đó.” Một lão giả có bộ dạng con người thấy dáng vẻ không thèm đếm xỉa của Tà Băng thì ánh mắt có chút thâm sâu, đứng lên trầm giọng nói với Tà Băng.
Hỏa Hoàng thấy cảnh tượng đó thì vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt vô tình quan sát Tà Băng, dường như muốn chờ xem nàng sẽ trả lời thế nào.
Nhưng 5 giây, 10 giây trôi qua, Tà Băng vẫn không mở miệng, cũng không có chút động tĩnh nào, khóe miệng vẫn luôn tươi cười.
1 phút trôi qua. Suốt 1 phút đồng hồ, không có bất kỳ ai nói chuyện hay có động tĩnh gì, lão giả đứng lên nọ nhìn quanh thoáng chốc mặt mũi đỏ bừng. Này loài người, sao lại không nhớ ra bản thân là ai?
“Loài người kia, đây là lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng, không phải chỗ cho ngươi tới hung hăng càn quấy!” Lão giả đến cuối vẫn không chịu bỏ qua cho Tà Băng, chờ lúc xung quanh im ắng thì chỉ tay về phía Tà Băng hô lớn.
Tà Bưng lúc này mới chậm rãi nhìn thoáng qua lão giả, giọng nói có chút vui vẻ, lại có chút lạnh lẽo: “Ngươi không còn muốn đôi tay của mình nữa sao?”
Tà Băng rất ghét bị người khác chỉ vào mình, mà động tác của lão giả này đã đụng chạm tới điều cấm kỵ của nàng! Hỏa Hoàng mặc kệ ư? Ha ha, vậy hãy để ta thay ngươi dọn dẹp cái đống bảo thủ này đi.
“Loài người, ngươi thực sự muốn tìm cái chết ư!” Lão giả hừ lạnh một tiếng, thấy Hỏa Hoàng không có vẻ muốn ngăn cản nên ngữ khí đối với Tà Băng càng thêm phần hung hăng, càn quấy, cùng lúc, tay phải đã tụ một phần Hồn Lục định đánh về phía Tà Băng.
Tà Băng thở dài, nàng biết rõ là yến tiệc này sẽ không thể vượt qua một cách dễ dàng như vậy, chỉ là không ngờ rằng vừa bắt đầu đã có kẻ tới bới móc. Hẳn là lại muốn chết đây.
Một đạo Hồn Lực lập tức dũng mãnh phóng về phía Tà Băng, tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy một quầng sáng trắng thoáng qua, sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trong nháy mắt, mọi người liền thấy lão giả kia ngồi phịch xuống đất, bàn tay phải vừa chỉ vào Tà Băng đã rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Lại nhìn Tà Băng, dáng vẻ như chưa hề xuất thủ, ngồi nghiêng biếng nhác trên ghế, tay phải nhẹ nghịch tóc, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ nhưng đáy mắt lại mang hàn ý khiến người khác không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Tiễn Tam Trưởng Lão đi trị thương” Hỏa Hoàng điềm tĩnh dịu dàng, không chút tức giận việc Tà Băng làm bị thương tộc nhân của nàng, ngược lại, tựa hồ như có chút vui vẻ, hưng phấn.
Mệnh lệnh cứng rắn của Hỏa Hoàng truyền xuống, hai tên hỏa phượng hoàng tiến tới kéo Tam trưởng lão đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất với dáng vẻ không cam lòng, đưa ra ngoài.
“Bây giờ, các người còn gì cần chỉ giáo?” Tà Băng giương mắt quanh một lượt, thanh âm nhàn nhạt hỏi.
Những hỏa phượng hoàng bị ánh mắt của Tà Băng quét tới thì không khỏi cúi đầu. Con người này, quá mức đáng sợ. Vừa rồi, khi bọn hắn chưa kịp phản ứng đã có thể chặt đứt tay Tam Trưởng lão, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thực lực quả là mạnh mẽ, thực đáng sợ!
Sức mạnh kinh khủng, thông minh cơ trí, lại càng bình tĩnh hơn người.
“Loài người nhỏ nhoi nào dám tới đây càn rỡ? Còn dám làm Tam ca của ta bị thương?” Vậy mà vẫn còn kẻ không có mắt dám đứng ra. Tà Băng chẳng buồn đi xem hắn là ai, những lời nói lố bịch này có thể thay đổi được không vậy? Nhân loại nhỏ nhoi? Lại còn càn rỡ nữa?
Tà Băng thực là bất đắc dĩ. Nàng càn rỡ cũng có bày ra đây được không? Nguyên một đám đến đây tìm việc, nàng có nên hay chăng thể hiện chút lợi hại? Nếu không như thế thì sao nhiều kẻ không có mắt đến vậy?
“Hỏa Hoàng, yến tiệc hôm nay, ngươi có ngại ta đập phá không?” Tà Băng nhướn mắt nhìn về phía bên cạnh cười nhẹ nhàng với Hỏa Hoàng, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ, lời nói lại khiến người khác nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Không đợi Hỏa Hoàng trả lời, Tà Băng liền đứng lên, khiêu khích nhìn lão giả thứ hai, giọng điệu hung hăng càn quấy: “Lão nhân gia, hôm nay Quân Tà Băng ta sẽ cho ngươi thấy có phải là nhân loại nhỏ nhoi hay không, có tư cách càn rỡ ở đây hay không!”
Hồn Lực của Tà Băng hùng hậu áp về phía tất cả mọi người đang ngồi, thực lực của Tà Băng bây giờ không cao, nhưng đừng quên rằng trong có thể nàng chính là Thất Thải Hồn Lực, cho nên uy nghiêm của Tà Băng lúc này tương đương với Thần giai cao thủ!
Cái này thực sự là một thứ tốt để dọa người đó!
Quả nhiên, uy nghiêm của Tà Băng được phóng thích, tất cả mọi ánh mắt nhìn về phía Tà Băng đều thay đổi, thật là mạnh mẽ! Bọn họ vốn không biết thực lực của Tà Băng đến đâu, nhưng uy nghiêm này có thể khiến họ đoán định được Tà Băng là bậc cường giả.
Khóe miệng Tà Băng hiện lên chút nham hiểm, cái này dùng để trấn áp uy thế thật là tốt!
“Thần giai uy áp?” Lão giả đứng đó lúc này nhìn Tà Băng bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, thiếu nữ này, chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi là thần cấp cao thủ? Làm sao có thể?
Hỏa Hoàng biết rõ thực lực thực sự của Tà Băng mà lúc này cũng bị uy áp của Tà Băng làm cho bất ngờ, thiếu nữ này thực đã khiến nàng nhiều lần bất ngờ.
“Hừ! Thần giai thì sao? Trong mắt ta chỉ là rác rưởi như nhau!” Lão giả nọ sau khi nén sự kinh ngạc thì hừ một tiếng, cất giọng cuồng vọng.
Tà Băng không ngờ tới là lão giả này còn càn rỡ hơn nàng tưởng. Thần giai cường giả là rác rưởi? Cũng may là ở lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng này, nếu là ở Áo Tạp Tư Đại Lục, chỉ sợ rằng lão vừa hô to một tiếng, một giây sau đã tan thành mây khói rồi.
Nước của Áo Tạp Tư đại lúc có thể rất sâu. Người của Áo Tạp Tư đại lục cũng vô cùng nhanh và thần bí.
“Rác rưởi? ha ha, cho ngươi biết, ngươi trong mắt ta cũng chỉ là rác rưởi!” So về càn rỡ? Tà Băng còn chưa thấy ai liều lĩnh hơn nàng đó!
“Tiểu Nữ Oa, người dám khinh dễ tộc Hỏa Phượng Hoàng?”
“Loài người, ngươi không nên quá đáng!”
Từng tiếng hét lan ra, cả những lão giả khác cũng đều đứng dậy, hằm hằm nhìn Tà Băng.
“Ha ha, hôm nay để ta cho các ngươi xem cái gì gọi là tư cách!” Tà Băng cười lớn, sau đó, nhìn mọi người đang nghiêm mặt trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng
“Xuất hiện đi, bằng hữu của ta!”
Một vầng sáng trắng mạnh mẽ bao khắp đại sảnh, ánh mắt tất cả mọi người đều không nén được kinh sợ, một nam tử cao quý tóc trắng, áo trắng, mắt lam cao quý tuyệt mỹ từ trên trời giáng xuống.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, yến tiệc tối nay, ta muốn ngươi đủ sức ứng phó.” Hỏa Hoàng nói xong thì đáy mắt ánh lên sự thống khổ và bất đắc dĩ, nhìn Tà Băng như muốn nói điều gì, lại không mở miệng nữa, chỉ thở dài quay người rời đi.
Tà Băng nhíu mày, nàng không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác thao túng, thế nên yến tiệc này nàng nhất định phải đi, để xem Hỏa Hoàng và Tộc Hỏa Phượng Hoàng cuối cùng là muốn làm gì.
Tà Băng bước vào phòng, nhìn gian phòng vẫn ngập tràn lông vũ màu đỏ bay múa, không gian ấm cúng, có thể thấy người từng ở đây trước kia có tính cách thế nào. Nàng không chút suy nghĩ, bước đến ngồi khoanh chân trên giường, nếu nàng đoán không sai, yến tiệc tối nay hẳn là sẽ không đơn giản!
Hỏa Hoàng sau khi rời đi thì đứng ngoài cửa cánh cửa đã khép, ánh mắt nhìn về phía Tà Băng có chút phức tạp, sau đó mỉm cười chua chát rồi chậm bước về phía trước.
Thời gian tu luyện một ngày nhanh chóng trôi qua, Tà Băng khoanh chân ngồi, cảm nhận được sự huyên náo ngoài kia bèn mở mắt, sảng khoái tinh thần đứng lên. Mỗi lần tu luyện xong, tinh thần của Tà Băng đều tốt hơn rất nhiều.
Tà Băng vừa định mở cửa thì có vài tiếng đập của truyền tới.
“ Vào đi!”
Cửa được mở ra, người đi tới chính là Hỏa Hoàng mặc một bộ hồng bào, đầu đội vương miện bảy màu, cách ăn mặc trịnh trọng này làm cho nàng toát ra một khí chất của bậc vương giả. Tà Băng cảm thấy cũng không đến nỗi nào.
Nhìn trang phục của Hỏa Hoàng lúc này, lại thêm đôi mắt sáng ngời, dung mạo cơ hồ vô cùng tương xứng với Tà Băng, nhưng Hỏa Hoàng so với Tà Băng lại có chút lạnh lùng, tiêu sái.
“Hỏa Hoàng, ngươi đến tìm ta có việc gì?” Tà Băng nghĩ vẫn nên hỏi rõ trước yến tiệc, như vậy sẽ không bị người khác dắt mũi dẫn đi.
Bước chân Hỏa Hoàng dừng lại, ánh mắt có chút bi thương, dường như không nhìn Tà Băng mà đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
“Tà Băng, Hồn Lực của người, là Thất Thải” Hỏa Hoàng không trả lời Tà Băng mà nhàn nhạt nói, không phải câu hỏi, cũng chẳng phải câu khẳng định, chỉ giống như một lời thuật lại đầy những bi thương.
Tà Băng nghe được những lời này của Hỏa Hoàng thì trong lòng có chút chột dạ, Thất Thải Hồn Lực của Tà Băng dù không phải giấu diếm nhưng nàng vốn rất ít khi sử dụng, Hỏa Hoàng làm sao lại biết được điều này?
Không đợi Tà Băng trả lời, Hỏa Hoàng lại nhàn nhạt nói: “ Thực là nàng đây rồi…”
Lúc Tà Băng không để ý tới, một giọt nước mắt lấp lánh rơi theo khóe mắt Hỏa Hoàng. Đích thực là nàng, đường đường là một vương giả, nàng chờ mong nàng ấy đến, nhưng nàng vẫn chỉ là một tỷ tỷ, một tỷ tỷ yêu đệ đệ của mình.
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Ông trời, sao lại bất công như thế với Tiểu Dực? Vì sao?
“Yến tiệc sắp bắt đầu rồi.” Tà Băng nhìn mọi việc đã chuẩn bị xong liền nhẹ giọng nói, tựa hồ như nói cho mình nghe nhưng lại là muốn cho cả Hỏa Hoàng nghe.
Hỏa Hoàng ổn định tâm tình của mình rồi quay người lại cười nói với Tà Băng: “Chúng ta đi xuống đi, bọn hắn cũng sắp đến đông đủ rồi”
Hỏa Hoàng không biết rằng dáng vẻ nàng khi tươi cười này, đối với Tà Băng mà nói, còn khó coi hơn khi nàng khóc.
Tại sao phải cười miễn cưỡng như thế?
Tà Băng khe khẽ lắc đầu, đi theo sau lưng Hỏa Hoàng bước về phía đại sảnh.
Đại sảnh ầm ĩ ngay lúc Hỏa Hoàng cùng Tà Băng xuất hiện thì bỗng dưng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hỏa Hoàng với vẻ kính sợ nhưng khi nhìn Tà Băng lại tỏ vẻ khinh thường, nghi hoặc. Còn có mấy vị lão giả nhìn với ánh mắt dò xét đánh giá.
Tà Băng theo Hỏa Hoàng đi đến chỗ cao nhất, Hỏa Hoàng ra hiệu cho nàng ngồi xuống phượng tọa bên cạnh. Tà Băng nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm. Sau khi Hỏa Hoàng ngồi xuống thì quay người ngồi xuống bên cạnh Hỏa Hoàng. Thế này dễ khiến người khác chú ý, Tà Bưng thực sự không thích.
“Các vị, đây chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, Quân Tà Băng”. Hỏa Hoàng sau khi ngồi xuống thì câu đầu tiên là giới thiệu Tà Băng.
Mọi con mắt nhất loạt dồn về phía Tà Băng. Tà Băng thoải mái tựa nghiêng bên mặt ghế, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên nhưng trong ánh mắt lại có chút lạnh lùng nhìn mọi người ở dưới đài. Tà Băng chỉ nhíu mày, không mở miệng.
“Loài người, ngươi có một chỗ dựa lớn đó.” Một lão giả có bộ dạng con người thấy dáng vẻ không thèm đếm xỉa của Tà Băng thì ánh mắt có chút thâm sâu, đứng lên trầm giọng nói với Tà Băng.
Hỏa Hoàng thấy cảnh tượng đó thì vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt vô tình quan sát Tà Băng, dường như muốn chờ xem nàng sẽ trả lời thế nào.
Nhưng 5 giây, 10 giây trôi qua, Tà Băng vẫn không mở miệng, cũng không có chút động tĩnh nào, khóe miệng vẫn luôn tươi cười.
1 phút trôi qua. Suốt 1 phút đồng hồ, không có bất kỳ ai nói chuyện hay có động tĩnh gì, lão giả đứng lên nọ nhìn quanh thoáng chốc mặt mũi đỏ bừng. Này loài người, sao lại không nhớ ra bản thân là ai?
“Loài người kia, đây là lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng, không phải chỗ cho ngươi tới hung hăng càn quấy!” Lão giả đến cuối vẫn không chịu bỏ qua cho Tà Băng, chờ lúc xung quanh im ắng thì chỉ tay về phía Tà Băng hô lớn.
Tà Bưng lúc này mới chậm rãi nhìn thoáng qua lão giả, giọng nói có chút vui vẻ, lại có chút lạnh lẽo: “Ngươi không còn muốn đôi tay của mình nữa sao?”
Tà Băng rất ghét bị người khác chỉ vào mình, mà động tác của lão giả này đã đụng chạm tới điều cấm kỵ của nàng! Hỏa Hoàng mặc kệ ư? Ha ha, vậy hãy để ta thay ngươi dọn dẹp cái đống bảo thủ này đi.
“Loài người, ngươi thực sự muốn tìm cái chết ư!” Lão giả hừ lạnh một tiếng, thấy Hỏa Hoàng không có vẻ muốn ngăn cản nên ngữ khí đối với Tà Băng càng thêm phần hung hăng, càn quấy, cùng lúc, tay phải đã tụ một phần Hồn Lục định đánh về phía Tà Băng.
Tà Băng thở dài, nàng biết rõ là yến tiệc này sẽ không thể vượt qua một cách dễ dàng như vậy, chỉ là không ngờ rằng vừa bắt đầu đã có kẻ tới bới móc. Hẳn là lại muốn chết đây.
Một đạo Hồn Lực lập tức dũng mãnh phóng về phía Tà Băng, tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy một quầng sáng trắng thoáng qua, sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trong nháy mắt, mọi người liền thấy lão giả kia ngồi phịch xuống đất, bàn tay phải vừa chỉ vào Tà Băng đã rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Lại nhìn Tà Băng, dáng vẻ như chưa hề xuất thủ, ngồi nghiêng biếng nhác trên ghế, tay phải nhẹ nghịch tóc, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ nhưng đáy mắt lại mang hàn ý khiến người khác không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Tiễn Tam Trưởng Lão đi trị thương” Hỏa Hoàng điềm tĩnh dịu dàng, không chút tức giận việc Tà Băng làm bị thương tộc nhân của nàng, ngược lại, tựa hồ như có chút vui vẻ, hưng phấn.
Mệnh lệnh cứng rắn của Hỏa Hoàng truyền xuống, hai tên hỏa phượng hoàng tiến tới kéo Tam trưởng lão đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất với dáng vẻ không cam lòng, đưa ra ngoài.
“Bây giờ, các người còn gì cần chỉ giáo?” Tà Băng giương mắt quanh một lượt, thanh âm nhàn nhạt hỏi.
Những hỏa phượng hoàng bị ánh mắt của Tà Băng quét tới thì không khỏi cúi đầu. Con người này, quá mức đáng sợ. Vừa rồi, khi bọn hắn chưa kịp phản ứng đã có thể chặt đứt tay Tam Trưởng lão, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thực lực quả là mạnh mẽ, thực đáng sợ!
Sức mạnh kinh khủng, thông minh cơ trí, lại càng bình tĩnh hơn người.
“Loài người nhỏ nhoi nào dám tới đây càn rỡ? Còn dám làm Tam ca của ta bị thương?” Vậy mà vẫn còn kẻ không có mắt dám đứng ra. Tà Băng chẳng buồn đi xem hắn là ai, những lời nói lố bịch này có thể thay đổi được không vậy? Nhân loại nhỏ nhoi? Lại còn càn rỡ nữa?
Tà Băng thực là bất đắc dĩ. Nàng càn rỡ cũng có bày ra đây được không? Nguyên một đám đến đây tìm việc, nàng có nên hay chăng thể hiện chút lợi hại? Nếu không như thế thì sao nhiều kẻ không có mắt đến vậy?
“Hỏa Hoàng, yến tiệc hôm nay, ngươi có ngại ta đập phá không?” Tà Băng nhướn mắt nhìn về phía bên cạnh cười nhẹ nhàng với Hỏa Hoàng, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ, lời nói lại khiến người khác nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Không đợi Hỏa Hoàng trả lời, Tà Băng liền đứng lên, khiêu khích nhìn lão giả thứ hai, giọng điệu hung hăng càn quấy: “Lão nhân gia, hôm nay Quân Tà Băng ta sẽ cho ngươi thấy có phải là nhân loại nhỏ nhoi hay không, có tư cách càn rỡ ở đây hay không!”
Hồn Lực của Tà Băng hùng hậu áp về phía tất cả mọi người đang ngồi, thực lực của Tà Băng bây giờ không cao, nhưng đừng quên rằng trong có thể nàng chính là Thất Thải Hồn Lực, cho nên uy nghiêm của Tà Băng lúc này tương đương với Thần giai cao thủ!
Cái này thực sự là một thứ tốt để dọa người đó!
Quả nhiên, uy nghiêm của Tà Băng được phóng thích, tất cả mọi ánh mắt nhìn về phía Tà Băng đều thay đổi, thật là mạnh mẽ! Bọn họ vốn không biết thực lực của Tà Băng đến đâu, nhưng uy nghiêm này có thể khiến họ đoán định được Tà Băng là bậc cường giả.
Khóe miệng Tà Băng hiện lên chút nham hiểm, cái này dùng để trấn áp uy thế thật là tốt!
“Thần giai uy áp?” Lão giả đứng đó lúc này nhìn Tà Băng bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, thiếu nữ này, chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi là thần cấp cao thủ? Làm sao có thể?
Hỏa Hoàng biết rõ thực lực thực sự của Tà Băng mà lúc này cũng bị uy áp của Tà Băng làm cho bất ngờ, thiếu nữ này thực đã khiến nàng nhiều lần bất ngờ.
“Hừ! Thần giai thì sao? Trong mắt ta chỉ là rác rưởi như nhau!” Lão giả nọ sau khi nén sự kinh ngạc thì hừ một tiếng, cất giọng cuồng vọng.
Tà Băng không ngờ tới là lão giả này còn càn rỡ hơn nàng tưởng. Thần giai cường giả là rác rưởi? Cũng may là ở lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng này, nếu là ở Áo Tạp Tư Đại Lục, chỉ sợ rằng lão vừa hô to một tiếng, một giây sau đã tan thành mây khói rồi.
Nước của Áo Tạp Tư đại lúc có thể rất sâu. Người của Áo Tạp Tư đại lục cũng vô cùng nhanh và thần bí.
“Rác rưởi? ha ha, cho ngươi biết, ngươi trong mắt ta cũng chỉ là rác rưởi!” So về càn rỡ? Tà Băng còn chưa thấy ai liều lĩnh hơn nàng đó!
“Tiểu Nữ Oa, người dám khinh dễ tộc Hỏa Phượng Hoàng?”
“Loài người, ngươi không nên quá đáng!”
Từng tiếng hét lan ra, cả những lão giả khác cũng đều đứng dậy, hằm hằm nhìn Tà Băng.
“Ha ha, hôm nay để ta cho các ngươi xem cái gì gọi là tư cách!” Tà Băng cười lớn, sau đó, nhìn mọi người đang nghiêm mặt trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng
“Xuất hiện đi, bằng hữu của ta!”
Một vầng sáng trắng mạnh mẽ bao khắp đại sảnh, ánh mắt tất cả mọi người đều không nén được kinh sợ, một nam tử cao quý tóc trắng, áo trắng, mắt lam cao quý tuyệt mỹ từ trên trời giáng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.