Chương 9
Tùng Nhung Lý Túng
19/10/2023
Một đường theo tới Yêu giới, đột nhiên mất dấu, đành phải đi loạn trong thành một ngày, đang định trở về núi Ma Da.
"Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây, đúng là trùng hợp!" Hắn vỗ bàn một cái, mở to đôi mắt dính lông, nhe răng trợn mắt cười rất vui vẻ.
Mọi thứ quá trùng hợp, tất nhiên có nhân quả.
Ta một tay chống cằm, một tay bưng chén rượu lên nhấp một ngụm Yêu Tàng Lão Giáo, rượu này có hơi mạnh, kích thích ta nhíu mày, "Đúng là trùng hợp! Đúng rồi, ngươi quan sát người áo đen kia nhiều ngày, có phát hiện gì không?"
Hai mắt Thiên Tầm trầm xuống, biểu thị người áo đen này không đáng để lo, bàn ngày thích nằm ban đêm mới ra, có khi đợi ở nơi âm khí cực thịnh một ngày, chắc hẳn đang luyện thuật pháp âm hiểm gì đó.
Ta xoa huyệt thái dương đau nhức, trong lòng không vui, bản vương vẫn cho rằng thỏ tinh mày rậm mắt to ngươi là tu đạo đứng đắn, không nghĩ tới!
Ta quen biết thỏ tinh Thiên Tầm là ở Vô Tận Hải, khi đó ta còn là Hỗn Thế Ma Vương ở Vô Tận Hải, hắn vô ý rơi xuống biển, bị một đám sứa vây quanh, ẩn nấp đến bó tay toàn tập, không hề có lực chống đỡ.
Ta và Đạp Tuyết đi ngang qua, đứng bên ngoài cười đến đau bụng.
Thật ra sứa không tranh không đoạt, mỗi ngày đều thành quần kết đội lẳng lặng tung bay trong biển, nhìn từ xa vừa mộng ảo lại ưu nhã. Nhưng nếu ngươi không biết sống chết đến trêu chọc nó, vậy chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, nó chính là hoa hồng có gai trong biển đó.
Ta đã đấu dũng với sứa nhiều năm, luyện thành tuyệt kỹ, nhanh như chớp lao vào đám sứa cứu hắn ra, lông tóc không tổn hao gì.
Quả nhiên hắn sợ ngây người, bội phục cúi đầu rạp đất với bản vương, đồng thời cảm động đến rơi nước mắt, biểu thị sau này sẽ lăn lộn với ra.
Ta vung tay lên, chơi thì chơi, nháo thì nháo, đừng dùng quy phục gì đó nói đùa! Vô Tận Hải chỉ có Thủy Tộc, ngươi là con thỏ chết tiệt, từ đâu đến thì về đấy đi!
Ta để Đạp Tuyết đưa hắn ra Vô Tận Hải.
Sau đó hắn nói muốn lên núi Ma Da tìm động phủ dốc lòng tu luyện, ở gần Ly Uyên, thuận tiện có thể giúp ta nhìn chằm chằm tộc Giao Nhân, vậy dĩ nhiên là rất tốt.
Cho đến ngày nay, ta vẫn bội phục Hỗn Thế Ma Vương năm đó, mặc dù có xấu, nhưng rốt cuộc vẫn có chút nguyên tắc. Nếu thật sự giữ hắn lại Vô Tận Hải, chỉ sợ trận đại chiến sắp tới kia sẽ lặp lại chuyện mấy trăm năm trước!
Vì sao?
Bởi vì người áo đen kia chính là đọa tiên của Thiên Giới, tất cả thần tiên rơi vào ma đạo, linh khí chuyển đổi thành ma khí, tu vi nhất định tăng nhiều, huống hồ hắn ta ẩn giấu tu luyện vạn năm, hôm đó tại Ly Uyên còn đánh cho ta không có lực chống đỡ.
Nhưng tên thỏ tinh tu vi thấp này lại nói mình theo dõi người áo đen kia mấy ngày, giờ phút này mặt còn không đổi, tim không đập nhanh, mưu đồ dẫn dụ ta, nói tên kia chỉ đang tu luyện pháp thuật âm hiểm gì đó.
Ha ha, dựa vào tu vi của ngươi, ngay cả cái bóng của người ta cũng không nhìn thấy đâu, được chứ?
Bản vương đã từng ngang bướng, nhưng xưa nay không ngốc.
Có lẽ đã lớn tuổi, bây giờ bản vương cực kì chú trọng tu dưỡng của bản thân, cũng không vạch trần hắn.
Mặc dù không biết hắn có lai lịch gì, muốn làm gì. Nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, uống giọt cuối cùng trong bình Yêu Tàng Lão Giáo xong, mới cáo biệt với hắn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta uống rượu mạnh như vậy, có chút bốc lên đầu, sảng khoải!
Trở lại Vô Tận Hải, đứng trong điện Lam Hoa, cơn say còn chưa trôi qua.
Thậm chí Thốn Tâm trưởng lão than thở, Đạp Tuyết hai mắt đẫm lệ khóc lóc kể lể chuyện Linh Tê bị tiểu Linh Chi mới đắc đạo thăng tiên trên Doanh Châu tiên đảo lừa chạy với ta, lưu lại một phong thư, nói muốn cùng tiểu Linh Chi đến Thiên Giới xem chiến thần, ta vẫn trừng mắt nhìn, không có phản ứng, lảo đảo ngồi trên ghế.
Cái tính sùng bái anh hùng đáng chết của nam hài tử này, thật khiến mẹ già tổn thương đau đầu a!
"Vậy rốt cuộc chiến thần của Thiên Giới kia có lai lịch gì, trưởng lão từng nghe nói chưa?" Ta nhìn về phía Thốn Tâm trưởng lão.
"Là thần tiên tư pháp trên cửu trọng thiên đi, nghe nói là bào đệ của Thiên Đế, không được chào đón, chuyện không muốn mạng đều để hắn đi làm, nhưng lần nào cũng thừa thắng mà về, rất có chiến tích, nên có được danh hiệu chiến thần. Thiên Đế có chút kiêng kị, nhận chức vụ thần tiên tư pháp, chấp pháp khắc nghiệt. Ta nghe cửu lão Doanh Châu nói các Tiên gia trên Thiên Giới vừa sợ vừa hận hắn, phạm chút sai lầm, sẽ phải chịu phạt, ngay cả người trong nhà cũng không buông tha."
Vô Tận Hải gần Doanh Châu, Thốn Tâm trưởng lão và cửu lão Doanh Châu có chút giao tình, nên chuyện cũng không có chênh lệch nhiều.
Nghe có vẻ vị chiến thần này rất có bản lĩnh, bị Thiên Đế tận lực làm khó dễ đã lâu, âu sầu buồn bực, tâm lý rất khó không sinh ra biến thái. Không, có thể khẳng định là tâm lý biến thái. Nếu Linh Tê nhìn thấy hắn, lập tức sẽ bị hắn nhận ra thân phận Thanh Long, hậu quả khó mà lường được.
Cũng không biết Huyền Linh Thượng Thần kia có khúc mắc gì với hắn không.
Trời ạ, trong lòng ta đã yên lặng cầu nguyện Huyền Linh Thượng Thần là người có duyên tốt trên Thiên Giới, tốt nhất là loại người gặp người thích kia.
Đầu ta đau nhức, tâm phiền ý loạn, rất muốn ném đồ.
Thuận tay cầm một cái bình lưu ly lên, chuẩn bị ném, Tứ trưởng lão đã xông vào đại điện nói Linh Tê trở về!
Ta sợ hãi vuốt ve bình lưu ly, cẩn thận đặt lại chỗ cũ, ba bước thành hai bước, lao ra nghênh đón tiểu tổ tông!
A, mẹ già vì ngươi mà hao tổn tâm sức, ngươi lại yên tâm thoải mái một tay gặm mứt quả, một tay nắm tay người khác, không tim không phổi, thậm chí còn có cảm giác mập lên một vòng, nhìn thấy ta cũng không biết nhào tới.
Đúng là nhi tử chó má!
Aizz, làm sao còn nắm tay nữa?
Ta chậm rãi giương mắt nhìn lên...
Trường bào màu xanh nhạt, thân thể như ngọc, đôi mắt phượng tinh tế như được điêu khắc, giờ phút này tràn ngập ánh sáng nhu hòa nhìn ta, môi mỏng cong lên, giống cười mà không phải cười.
Linh Tê non nớt gọi một tiếng "Mẫu thân ~", nhưng vẫn kéo tay hắn, đứng bên cạnh hắn chuyên chú gặm mứt quả trên tay.
Tình cảnh này, nghiễm nhiên là hình ảnh hai cha con đi dạo phố trở về.
Rất tốt, người này đến đoạt con trai, đồng thời tiểu tử Linh Tê này còn nhanh chóng quy hàng, trong mắt không hề có lão nương.
Ta đứng dậy cười cười, để bọn họ vào điện Lam Hoa
"Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây, đúng là trùng hợp!" Hắn vỗ bàn một cái, mở to đôi mắt dính lông, nhe răng trợn mắt cười rất vui vẻ.
Mọi thứ quá trùng hợp, tất nhiên có nhân quả.
Ta một tay chống cằm, một tay bưng chén rượu lên nhấp một ngụm Yêu Tàng Lão Giáo, rượu này có hơi mạnh, kích thích ta nhíu mày, "Đúng là trùng hợp! Đúng rồi, ngươi quan sát người áo đen kia nhiều ngày, có phát hiện gì không?"
Hai mắt Thiên Tầm trầm xuống, biểu thị người áo đen này không đáng để lo, bàn ngày thích nằm ban đêm mới ra, có khi đợi ở nơi âm khí cực thịnh một ngày, chắc hẳn đang luyện thuật pháp âm hiểm gì đó.
Ta xoa huyệt thái dương đau nhức, trong lòng không vui, bản vương vẫn cho rằng thỏ tinh mày rậm mắt to ngươi là tu đạo đứng đắn, không nghĩ tới!
Ta quen biết thỏ tinh Thiên Tầm là ở Vô Tận Hải, khi đó ta còn là Hỗn Thế Ma Vương ở Vô Tận Hải, hắn vô ý rơi xuống biển, bị một đám sứa vây quanh, ẩn nấp đến bó tay toàn tập, không hề có lực chống đỡ.
Ta và Đạp Tuyết đi ngang qua, đứng bên ngoài cười đến đau bụng.
Thật ra sứa không tranh không đoạt, mỗi ngày đều thành quần kết đội lẳng lặng tung bay trong biển, nhìn từ xa vừa mộng ảo lại ưu nhã. Nhưng nếu ngươi không biết sống chết đến trêu chọc nó, vậy chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, nó chính là hoa hồng có gai trong biển đó.
Ta đã đấu dũng với sứa nhiều năm, luyện thành tuyệt kỹ, nhanh như chớp lao vào đám sứa cứu hắn ra, lông tóc không tổn hao gì.
Quả nhiên hắn sợ ngây người, bội phục cúi đầu rạp đất với bản vương, đồng thời cảm động đến rơi nước mắt, biểu thị sau này sẽ lăn lộn với ra.
Ta vung tay lên, chơi thì chơi, nháo thì nháo, đừng dùng quy phục gì đó nói đùa! Vô Tận Hải chỉ có Thủy Tộc, ngươi là con thỏ chết tiệt, từ đâu đến thì về đấy đi!
Ta để Đạp Tuyết đưa hắn ra Vô Tận Hải.
Sau đó hắn nói muốn lên núi Ma Da tìm động phủ dốc lòng tu luyện, ở gần Ly Uyên, thuận tiện có thể giúp ta nhìn chằm chằm tộc Giao Nhân, vậy dĩ nhiên là rất tốt.
Cho đến ngày nay, ta vẫn bội phục Hỗn Thế Ma Vương năm đó, mặc dù có xấu, nhưng rốt cuộc vẫn có chút nguyên tắc. Nếu thật sự giữ hắn lại Vô Tận Hải, chỉ sợ trận đại chiến sắp tới kia sẽ lặp lại chuyện mấy trăm năm trước!
Vì sao?
Bởi vì người áo đen kia chính là đọa tiên của Thiên Giới, tất cả thần tiên rơi vào ma đạo, linh khí chuyển đổi thành ma khí, tu vi nhất định tăng nhiều, huống hồ hắn ta ẩn giấu tu luyện vạn năm, hôm đó tại Ly Uyên còn đánh cho ta không có lực chống đỡ.
Nhưng tên thỏ tinh tu vi thấp này lại nói mình theo dõi người áo đen kia mấy ngày, giờ phút này mặt còn không đổi, tim không đập nhanh, mưu đồ dẫn dụ ta, nói tên kia chỉ đang tu luyện pháp thuật âm hiểm gì đó.
Ha ha, dựa vào tu vi của ngươi, ngay cả cái bóng của người ta cũng không nhìn thấy đâu, được chứ?
Bản vương đã từng ngang bướng, nhưng xưa nay không ngốc.
Có lẽ đã lớn tuổi, bây giờ bản vương cực kì chú trọng tu dưỡng của bản thân, cũng không vạch trần hắn.
Mặc dù không biết hắn có lai lịch gì, muốn làm gì. Nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, uống giọt cuối cùng trong bình Yêu Tàng Lão Giáo xong, mới cáo biệt với hắn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta uống rượu mạnh như vậy, có chút bốc lên đầu, sảng khoải!
Trở lại Vô Tận Hải, đứng trong điện Lam Hoa, cơn say còn chưa trôi qua.
Thậm chí Thốn Tâm trưởng lão than thở, Đạp Tuyết hai mắt đẫm lệ khóc lóc kể lể chuyện Linh Tê bị tiểu Linh Chi mới đắc đạo thăng tiên trên Doanh Châu tiên đảo lừa chạy với ta, lưu lại một phong thư, nói muốn cùng tiểu Linh Chi đến Thiên Giới xem chiến thần, ta vẫn trừng mắt nhìn, không có phản ứng, lảo đảo ngồi trên ghế.
Cái tính sùng bái anh hùng đáng chết của nam hài tử này, thật khiến mẹ già tổn thương đau đầu a!
"Vậy rốt cuộc chiến thần của Thiên Giới kia có lai lịch gì, trưởng lão từng nghe nói chưa?" Ta nhìn về phía Thốn Tâm trưởng lão.
"Là thần tiên tư pháp trên cửu trọng thiên đi, nghe nói là bào đệ của Thiên Đế, không được chào đón, chuyện không muốn mạng đều để hắn đi làm, nhưng lần nào cũng thừa thắng mà về, rất có chiến tích, nên có được danh hiệu chiến thần. Thiên Đế có chút kiêng kị, nhận chức vụ thần tiên tư pháp, chấp pháp khắc nghiệt. Ta nghe cửu lão Doanh Châu nói các Tiên gia trên Thiên Giới vừa sợ vừa hận hắn, phạm chút sai lầm, sẽ phải chịu phạt, ngay cả người trong nhà cũng không buông tha."
Vô Tận Hải gần Doanh Châu, Thốn Tâm trưởng lão và cửu lão Doanh Châu có chút giao tình, nên chuyện cũng không có chênh lệch nhiều.
Nghe có vẻ vị chiến thần này rất có bản lĩnh, bị Thiên Đế tận lực làm khó dễ đã lâu, âu sầu buồn bực, tâm lý rất khó không sinh ra biến thái. Không, có thể khẳng định là tâm lý biến thái. Nếu Linh Tê nhìn thấy hắn, lập tức sẽ bị hắn nhận ra thân phận Thanh Long, hậu quả khó mà lường được.
Cũng không biết Huyền Linh Thượng Thần kia có khúc mắc gì với hắn không.
Trời ạ, trong lòng ta đã yên lặng cầu nguyện Huyền Linh Thượng Thần là người có duyên tốt trên Thiên Giới, tốt nhất là loại người gặp người thích kia.
Đầu ta đau nhức, tâm phiền ý loạn, rất muốn ném đồ.
Thuận tay cầm một cái bình lưu ly lên, chuẩn bị ném, Tứ trưởng lão đã xông vào đại điện nói Linh Tê trở về!
Ta sợ hãi vuốt ve bình lưu ly, cẩn thận đặt lại chỗ cũ, ba bước thành hai bước, lao ra nghênh đón tiểu tổ tông!
A, mẹ già vì ngươi mà hao tổn tâm sức, ngươi lại yên tâm thoải mái một tay gặm mứt quả, một tay nắm tay người khác, không tim không phổi, thậm chí còn có cảm giác mập lên một vòng, nhìn thấy ta cũng không biết nhào tới.
Đúng là nhi tử chó má!
Aizz, làm sao còn nắm tay nữa?
Ta chậm rãi giương mắt nhìn lên...
Trường bào màu xanh nhạt, thân thể như ngọc, đôi mắt phượng tinh tế như được điêu khắc, giờ phút này tràn ngập ánh sáng nhu hòa nhìn ta, môi mỏng cong lên, giống cười mà không phải cười.
Linh Tê non nớt gọi một tiếng "Mẫu thân ~", nhưng vẫn kéo tay hắn, đứng bên cạnh hắn chuyên chú gặm mứt quả trên tay.
Tình cảnh này, nghiễm nhiên là hình ảnh hai cha con đi dạo phố trở về.
Rất tốt, người này đến đoạt con trai, đồng thời tiểu tử Linh Tê này còn nhanh chóng quy hàng, trong mắt không hề có lão nương.
Ta đứng dậy cười cười, để bọn họ vào điện Lam Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.