Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99

Chương 43

Suzue

08/09/2019

Trong lớp học

Hoàng Miêu một tay chống cằm, một tay xoay bút nhàm chán nhìn lên bục giảng, giáo viên đang viết kín cả bảng đen

Ở thế giới ngoài đời của cô thì tất cả đều học bằng máy tính chứ không có chép tay như thế này

Haiz...phiền phức thật !

Hoàng Miêu đang ngồi ở cuối lớp dãy trong cùng, cô đảo mắt nhìn Ánh Như đang ngồi ở bàn 4 dãy kế bên. Cô nàng đặt một cuốn sách lên bàn để che ánh nhìn của giáo viên giả vờ đang đọc sách, cúi đầu nghịch điện thoại dưới ngăn bàn

Hoàng Miêu: "..." Trông có vẻ khổ sở quá nhỉ ?

Hoàng Miêu nhìn lên bàn phía trên mình trống không, đó là bàn của nữ phụ Mẫn Lạp

Không biết cô ta bùng học đi đâu rồi ha~ Chắc là đi về nhà mách mẹ rồi cũng lên...

Hoàng Miêu giơ tay lên cao, một tay để dưới bụng làm bộ mặt nhăn khó chịu " Thưa cô! Em tự nhiên đau bụng quá, em xin phép ra ngoài một lát! "

" À...ừ " Giáo viên tỏ ra thái độ thờ ơ không quen

Có vẻ như ở trường nguyên thân luôn bị coi thường...

Bộ mấy người chưa xem chủ tịch giả học sinh nghèo để thử lòng à !? Về xem đi !

...

Hoàng Miêu đi một hồi, rồi dừng lại cánh cửa có bảng đề là 'Phòng hiệu trưởng'

Hoàng Miêu định mở vào luôn nhưng nghĩ lại lịch sự gõ cửa, một lúc sau giọng nói của một người đàn ông trầm ấm vang lên

" Vào đi... "

Hoàng Miêu nhẹ đẩy cửa bước vào, đối diện là một người đàn ông ngũ trang nghiêm chỉnh đang ngồi sửa soạn sổ sách quay lưng với cửa sổ. Khi có người bước vào ông ta ngẩn mặt lên nhìn cô, đoán trừng đã ngoài 50 tuổi.

" Một học sinh như em đang trong giờ học lại tới đây làm gì ? " Vị hiệu trưởng có chút nhíu mày

Đừng nói lại là đứa cá biệt nào tới đây tống tiền đòi mua điểm đấy nhé !

" Em tới đây muốn bàn bạc một chuyện " Hoàng Miêu kéo một cái ghế ra ngồi làm vẻ mặt rất nghiêm trọng

"...Nói đi " Vị hiệu trưởng có chút gượng ép, day day thái dương

" ...Về việc 6 nữ sinh đột nhiên mất tích "

Nghe Hoàng Miêu nói xong ông hiệu trưởng có chút kinh ngạc, đứng dậy chống hai tay lên bàn có vẻ vui mừng

" Em nói sao !? Bộ có phát hiện được gì rồi à ? "

Hoàng Miêu thản nhiên lắc đầu " Không có. "

Vị hiệu trưởng thất vọng ngồi xuống " Vậy em tới đây có việc gì ? "



" Em có nghe qua...hiệu trưởng muốn tìm lại 6 nữ sinh mất tích đó một phần là vì thanh danh của trường một phần là một trong 6 nữ sinh đó có cháu gái của ngài. Em nói có đúng không? "

Ông hiệu trưởng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó nhẹ gật đầu không giấu giếm " Đúng vậy, việc ta có đứa cháu từng học ở đây rất ít người biết "

Hoàng Miêu cong môi cười " Vậy cho nên hiệu trưởng hãy cho em 2 tháng ! Trong khoảng thời gian đó em sẽ tìm sự thật cho hiệu trưởng ! "

Ông hiệu trưởng hừ nhạt " Chỉ là một học sinh em có thể làm được gì chứ ? "

" Đừng coi thường em, chắc chắn em sẽ mò được " Hoàng Miêu nhếch miệng cười

Lý do cô tự tin như vậy là vì hệ thống giao nhiệm vụ này chỉ được thưởng 20 xu nên chắc chắn sẽ đơn giản

" Phải rồi ! Em có một điều kiện "

Vị hiệu trưởng cảm thấy có chút không lành " Điều kiện gì ? "

" Nếu như trong vòng 2 tháng hoặc sớm hơn, em tìm được sự thật thầy phải nhân hai số tiền thưởng cho em " Hoàng Miêu hứng thú nói

Vị hiệu trưởng suy nghĩ một chút khẽ gật đầu " ...Cũng được "

" Còn nữa... "

" Chuyện gì !? " Hiệu trưởng bắt đầu khó chịu

" Khi em cần một thứ gì đó để nghiên cứu thầy phải hỗ trợ cho em, còn... " Hoàng Miêu chưa kịp nói tiếp

" Được rồi, được rồi quay về phòng học đi " Vị hiệu trưởng phất tay xùy xùy như đuổi cẩu

"..."

* Rầm * Hoàng Miêu bị đuổi ra ngoài phòng, đành xoay người, chống hai bàn tay lên sau đầu hiêng ngang đi trên hành lang

Hiệu trưởng gì mà keo kiệt có thế mà cũng tức.

Đành lên sân thượng hít gió chơi vậy! Biết đâu gặp được giáo thảo Lâm Phong kiếm chút hảo cảm...

Nhưng mà hình như tên NPC này đang có hình tượng 'con ngoan trò giỏi' lên chắc không bùng học đâu nhỉ ?

Hoàng Miêu vừa mở cửa sân thượng một cảm giác lạnh thấu xương ùa đến, cô ôm lấy mình run cầm cập

Biết vậy đếch lên nữa cho xong!

Trước mắt Hoàng Miêu mơ hồ thấy bóng người ẩn trong sương mù. Một nam sinh đeo khăn quàng cổ che đi cái mũi và miệng, đứng chống tay trên lan can, mái tóc như được tẩm tuyết trắng nhẹ tung bay. Ánh mắt mơ màng như bị bao phủ giương lên nhìn khoảng trời mù mịt đầy mây trắng

Nam sinh này giống như một tảng băng lạnh lẽo không ai dám đụng tới

" Học trưởng... " Hoàng Miêu thử lên tiếng

Lâm Phong quay lại nhìn cô, ánh mắt trở nên dịu lại " ra là tiểu học muội... "

" Lạnh như vậy sao anh lại ở đây vậy ? " Hoàng Miêu đi đến gần chỗ Lâm Phong

" Chẳng phải tiểu học muội cũng ở đây sao ? " Lâm Phong mỉm cười sau lớp khăn choàng



" Nhưng chẳng phải anh bị cảm à ? "

" Cũng không nghiêm trọng lắm... "

Hoàng Miêu trầm mặc, lấy trong túi áo ra một gói kẹo me " Anh ngậm cái này đi, có khi sẽ đỡ đấy "

Thật ra lúc nãy gói kẹo này cô thấy ở trên bàn ông hiệu trưởng lên chôm luôn

" Oa cảm ơn tiểu học muội nha~ " Lâm Phong vui vẻ nhận lấy

Hoàng Miêu bất giác rùng mình...Cái giọng điệu này tự nhiên nhớ tới tên Lâm Phong phiên bản thị vệ...

" Nhìn tỉểu học muội có vẻ lạnh nhỉ ? Hay choàng tạm khăn của anh nhé ! " Lâm Phong cởi khăn quàng trên cổ mình ra

Hoàng Miêu định từ chối thì Lâm Phong đã luồn tay ra sau thắt khăn vào cổ cô, chiếc khăn êm ái ấm áp có thoang thoảng mùi bạc hà...

Hoàng Miêu khuôn mặt trở lên đỏ bừng chính cô cũng không biết

" ơ tiểu học muội bị sốt rồi sao mặt đỏ thế ? " Lâm Phong lo lắng hỏi, đặt một bàn tay trên trán cô

Hoàng Miêu vội quay mặt đi, lườm sang chỗ khác cứng nhắc nói từng chữ " Không...có...gì "

Mẹ ! Rốt cuộc là cô đi công lược hắn hay hắn công lược cô cơ chứ !?

Dù sao thì...có tình cảm với một NPC là một điều cấm kỵ...

" khụ...khụ... " Lâm Phong bỗng che miệng ho liên tục

" Học trưởng anh bị sao vậy ? " Hoàng Miêu có chút hoảng hốt đỡ lấy cánh tay Lâm Phong

" Không biết nữa...tự nhiên chóng mặt quá... " Lâm Phong giọng có chút yếu dần, mất hết sức lực dựa vào người Hoàng Miêu

" Này ! " Hoàng Miêu ôm giữ lấy anh ta, to giọng gọi nhưng không thấy trả lời

[ Nè, nè tình hình cậu ta càng ngày càng xấu rồi mau làm gì đi chứ !? ]

Giọng nói hệ thống tự nhiên vang lên

Hoàng Miêu lấy làm lạ, cái hệ thống có bao giờ thúc giục người chơi đâu ?

" Ngươi có phải hệ thống không đấy ? "

[...] Hệ thống yên lặng một lúc rồi mãi thấy trả lời

[ Tất nhiên ta là hệ thống rồi! Chỉ là đang trong quá trình nâng cấp thôi ]

Ở một nơi khác, trong phòng tối chỉ có ánh sáng của màn hình chiếu vào

Có một nam nhân mặc áo đen chùm kín đầu giống mấy hình tượng hacker trên mạng, trước mặt anh ta là một cái màn hình công nghệ lớn hiện ra rất nhiều mã vạch màu xanh

" chậc ! Khảo nghiệm lần này không thể cho tên điên kia lấy lại ý thức rồi nếu không sẽ hỏng chuyện...Đành phụ thuộc vào cô nàng đó vậy "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook