Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 47
Suzue
08/09/2019
Hoàng Miêu dắt theo Lâm Phong trở về nhà mình,
ngôi nhà yên ắng Hoàng Miêu mở cửa phòng ngủ để kiểm tra thấy Trân Vy và Trân Nghị đang say sưa ngủ trên đệm quấn chăn ấm thì nhẹ thở dài khép
cửa vào
Lâm Phong ngồi trước chiếc bàn tròn ở trong bếp, trên sàn gỗ lạnh lẽo không có một tấm thảm
Liếc nhìn Hoàng Miêu đang đun nước sôi rồi rũ mắt nhìn hai hộp mỳ được bóc sẵn, gian phòng chỉ có một cái đèn dầu treo trên trần chiếu rọi bóng dáng hai người
" Thì ra cha mẹ tiểu học muội cũng đã mất rồi...Hoàn cảnh của chúng ta thật giống nhau nhỉ ? " Giọng nói Lâm Phong nhẹ vang lên có nét u buồn
Hoàng Miêu vẫn còn đang đứng đợi nước sôi lẳng lặng đáp " Không giống đâu, mỗi người đều có một lỗi khổ riêng mà... "
Lâm Phong rũ mắt không nói gì nữa
Đúng là như vậy, mặc dù hắn không có quá thiếu thốn giống cô nhưng ngày phải chịu áp lực của người dì còn cô thì phải một mình chăm sóc hai đứa em trong hoàn cảnh như thế
Hoàng Miêu cầm quai ấm nước sôi cẩn thận đổ vào từng ly
" Phải rồi! Tiểu học muội tên gì ấy nhỉ ? " Lâm Phong bỗng ngẩn đầu hỏi
"..." Hoàng Miêu suýt nữa nghẹn mà làm đổ nước ra ngoài
Anh ta vậy mà còn chưa biết mình tên gì sao !?
" Em tên...Hoàng Miêu. " Hoàng Miêu nói xong liền đem ấm nước đi cất
" À... " Lâm Phong nhìn tô mỳ nhẹ cười
Cái tên thật giống với con người của cô...Mèo Hoang
Hoàng Miêu ngồi xuống đối đầu Lâm Phong, cầm dĩa nhựa đảo lộn ly mỳ, ly mỳ đã nở chín
Nhìn qua Lâm Phong vẫn đang rũ mắt ngồi bất động thì có chút khó hiểu " Học trưởng sao anh còn không mau ăn đi ? "
" Học muội, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần vậy mà em đã không do dự tin tưởng cho anh ở nhờ như vậy...không đề phòng chuyện gì sao ? "
Hoàng Miêu suy nghĩ một chút, bình thản xúc mỳ " Vì học trưởng là một người đặc biệt, em nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu "
" Vậy sao... " Lâm Phong trầm mặc
Hoàng Miêu nhẹ thở dài " Em biết anh sẽ coi em như mấy học muội yêu mến vẻ bề ngoài của anh nhưng em không phải như vậy...Em thấy anh đặc biệt là vì nụ cười kia cơ "
" nụ cười ? " Lâm Phong khó hiểu
Hoàng Miêu một tay chống cằm, làm vẻ nghiêm túc
" Vậy cho phép em nói thẳng luôn là...Nhìn anh cười thật ngứa mắt, thỉnh thoảng em muốn đấm một phát vào mặt anh luôn "
Lâm Phong: "..."
" Chẳng lẽ anh cười lên trông đáng ghét vậy sao ? "
Hoàng Miêu nhẹ lắc đầu " Không phải vậy, chỉ là trông nó thật thiếu sự sống và giả dối. Em cũng không biết một ngày anh đã cười bao nhiêu lần nữa nhưng nó không phải cảm xúc thật của anh phải không ? "
Lâm Phong trầm mặc, môi hơi giương lên điệu cười chấn an " Tiểu học muội thật tinh mắt "
" Không phải em tinh mắt...chỉ là em không thể ngừng quan sát những biểu hiện của anh "
Nét mặt Lâm Phong trầm xuống
Cảm xúc lẫn lộn bên trong lòng. Đây là lần đầu tiên có người có thể nhìn thấu hắn như thế
" Tiểu học muội thật ra là một kiểu người ấm áp nhỉ ? " Lâm Phong mỉm cười
" Hả !? " Đôi mắt Hoàng Miêu nheo lại, cảm thấy cổ quái nhìn Lâm Phong
" Không có gì... "
[ Hảo cảm của mục tiêu với MIE tăng lên 2%. Vì người chơi đã mua gói x2 hảo cảm lên hiện tại là: 36/100% (Bạn Tốt ]
[ Số lần sử dụng gói x2 (còn 1 lần ) ]
Ăn xong Hoàng Miêu đứng dậy đem 2 lỳ mỳ bỏ vào thùng
Chỉ còn một chút nữa mức hảo cảm sẽ lên tới bạn thân đến lúc đó anh ta có lẽ sẽ tin tưởng cô hơn...
" Tiểu học muội ăn no rồi ngủ ở đâu đây ? "
" Trong nhà còn một căn phòng trống và một cái chăn sẽ hơi lạnh một chút anh ở tạm nhé ? "
" Vậy cũng được. " Lâm Phong vui vẻ đáp lại
Hoàng Miêu vào phòng ngủ cạnh Trân Vy và Trân Nghị nằm kế bên chúng, nhưng cô đang mải suy nghĩ một chuyện khác
Ở phòng bên cạnh
Lâm Phong gác tay làm gối nhìn chằm chằm lên trần nhà chìm trong sự tĩnh lặng, mắt nhắm lại nhưng một lúc sau liền mở ra
Lại là một đêm trằn trọc khó ngủ...
Lâm Phong ngồi trước chiếc bàn tròn ở trong bếp, trên sàn gỗ lạnh lẽo không có một tấm thảm
Liếc nhìn Hoàng Miêu đang đun nước sôi rồi rũ mắt nhìn hai hộp mỳ được bóc sẵn, gian phòng chỉ có một cái đèn dầu treo trên trần chiếu rọi bóng dáng hai người
" Thì ra cha mẹ tiểu học muội cũng đã mất rồi...Hoàn cảnh của chúng ta thật giống nhau nhỉ ? " Giọng nói Lâm Phong nhẹ vang lên có nét u buồn
Hoàng Miêu vẫn còn đang đứng đợi nước sôi lẳng lặng đáp " Không giống đâu, mỗi người đều có một lỗi khổ riêng mà... "
Lâm Phong rũ mắt không nói gì nữa
Đúng là như vậy, mặc dù hắn không có quá thiếu thốn giống cô nhưng ngày phải chịu áp lực của người dì còn cô thì phải một mình chăm sóc hai đứa em trong hoàn cảnh như thế
Hoàng Miêu cầm quai ấm nước sôi cẩn thận đổ vào từng ly
" Phải rồi! Tiểu học muội tên gì ấy nhỉ ? " Lâm Phong bỗng ngẩn đầu hỏi
"..." Hoàng Miêu suýt nữa nghẹn mà làm đổ nước ra ngoài
Anh ta vậy mà còn chưa biết mình tên gì sao !?
" Em tên...Hoàng Miêu. " Hoàng Miêu nói xong liền đem ấm nước đi cất
" À... " Lâm Phong nhìn tô mỳ nhẹ cười
Cái tên thật giống với con người của cô...Mèo Hoang
Hoàng Miêu ngồi xuống đối đầu Lâm Phong, cầm dĩa nhựa đảo lộn ly mỳ, ly mỳ đã nở chín
Nhìn qua Lâm Phong vẫn đang rũ mắt ngồi bất động thì có chút khó hiểu " Học trưởng sao anh còn không mau ăn đi ? "
" Học muội, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần vậy mà em đã không do dự tin tưởng cho anh ở nhờ như vậy...không đề phòng chuyện gì sao ? "
Hoàng Miêu suy nghĩ một chút, bình thản xúc mỳ " Vì học trưởng là một người đặc biệt, em nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu "
" Vậy sao... " Lâm Phong trầm mặc
Hoàng Miêu nhẹ thở dài " Em biết anh sẽ coi em như mấy học muội yêu mến vẻ bề ngoài của anh nhưng em không phải như vậy...Em thấy anh đặc biệt là vì nụ cười kia cơ "
" nụ cười ? " Lâm Phong khó hiểu
Hoàng Miêu một tay chống cằm, làm vẻ nghiêm túc
" Vậy cho phép em nói thẳng luôn là...Nhìn anh cười thật ngứa mắt, thỉnh thoảng em muốn đấm một phát vào mặt anh luôn "
Lâm Phong: "..."
" Chẳng lẽ anh cười lên trông đáng ghét vậy sao ? "
Hoàng Miêu nhẹ lắc đầu " Không phải vậy, chỉ là trông nó thật thiếu sự sống và giả dối. Em cũng không biết một ngày anh đã cười bao nhiêu lần nữa nhưng nó không phải cảm xúc thật của anh phải không ? "
Lâm Phong trầm mặc, môi hơi giương lên điệu cười chấn an " Tiểu học muội thật tinh mắt "
" Không phải em tinh mắt...chỉ là em không thể ngừng quan sát những biểu hiện của anh "
Nét mặt Lâm Phong trầm xuống
Cảm xúc lẫn lộn bên trong lòng. Đây là lần đầu tiên có người có thể nhìn thấu hắn như thế
" Tiểu học muội thật ra là một kiểu người ấm áp nhỉ ? " Lâm Phong mỉm cười
" Hả !? " Đôi mắt Hoàng Miêu nheo lại, cảm thấy cổ quái nhìn Lâm Phong
" Không có gì... "
[ Hảo cảm của mục tiêu với MIE tăng lên 2%. Vì người chơi đã mua gói x2 hảo cảm lên hiện tại là: 36/100% (Bạn Tốt ]
[ Số lần sử dụng gói x2 (còn 1 lần ) ]
Ăn xong Hoàng Miêu đứng dậy đem 2 lỳ mỳ bỏ vào thùng
Chỉ còn một chút nữa mức hảo cảm sẽ lên tới bạn thân đến lúc đó anh ta có lẽ sẽ tin tưởng cô hơn...
" Tiểu học muội ăn no rồi ngủ ở đâu đây ? "
" Trong nhà còn một căn phòng trống và một cái chăn sẽ hơi lạnh một chút anh ở tạm nhé ? "
" Vậy cũng được. " Lâm Phong vui vẻ đáp lại
Hoàng Miêu vào phòng ngủ cạnh Trân Vy và Trân Nghị nằm kế bên chúng, nhưng cô đang mải suy nghĩ một chuyện khác
Ở phòng bên cạnh
Lâm Phong gác tay làm gối nhìn chằm chằm lên trần nhà chìm trong sự tĩnh lặng, mắt nhắm lại nhưng một lúc sau liền mở ra
Lại là một đêm trằn trọc khó ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.