Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 32: Thị Vệ Đáng Ghét! (23)
Suzue
08/09/2019
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang vào phòng Hoàng Miêu.
Ai lại gõ cửa tầm này nhỉ ? Chẳng lẽ...
Cô trầm mặc rồi lại nhìn Lâm Phong vẫn đang hôn mê ở trên giường. Suy nghĩ sửa soạn một lúc đi ra mở cửa
Cửa hé mổ ra, đối diện là ánh mắt Tô Nhi Nguyệt chăm chăm nhìn vào bên trong. Trong lòng Hoàng Miêu có chút chột dạ cản trở ánh nhìn của Tô Nhi Nguyệt...
" Vị tỷ tỷ này...có chuyện gì sao ? " Hoàng Miêu gượng cười
Dù sao hiện tại cô và nàng ta cũng không có thân cận lắm vì chưa từng nói chuyện với nhau lần nào
" Ngươi là Hoàng La ? " Tô Nhi Nguyệt dò hỏi, đảo mắt nhìn Hoàng Miêu một vòng
" Phải. " Hoàng Miêu có chút lo sợ
Chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra điều gì rồi ?
" Từ nãy đến giờ có thấy ai chạy qua đây không ? " Tô Nhi Nguyệt nghiêm mặt tiếp tục hỏi dò
" Ai cơ ? Bộ có chuyện gì sao ? " Hoàng Miêu nghiêng đầu ngơ ngác
Tô Nhi Nguyệt thu hồi vẻ nghi hoặc
" Cho ta vào kiểm tra một chút " Tô Nhi Nguyệt lướt qua Hoàng Miêu đi vào bên trong
" Khoan... " Hoàng Miêu có chút sững sờ vội quay vào
Tô Nhi Nguyệt quét qua căn phòng. Chăn gối được sắp xếp gọn gàng trên giường, tủ bên cạnh không quá to để có thể chứa một người. Quả nhiên không có gì bất thường
Tô Nhi Nguyệt quay sang Hoàng Miêu lạnh giọng nói " Nếu có chuyện gì bất thường thì báo cho ta "
Hoàng Miêu nhẹ gật đầu " Biết rồi. "
Nhìn bóng dáng Tô Nhi Nguyệt rời đi, Hoàng Miêu nhẹ thở dài
Cũng may là nàng ta không có kiểm tra kỹ
Hoàng Miêu đi tới chiếc tủ gần đó, chiều dài bằng hơn nửa người cô. Mở ra bên trong là Lâm Phong vẫn đang hôn mê ngồi gọn ở trong tủ
May mắn Tô Nhi Nguyệt không có để ý kỹ, bên trong tủ thật ra không có bất kỳ thứ gì cô có thể dễ dàng Lâm Phong ngồi gọn bên trong
Còn những thứ khác cô đã ném hết vào gầm giường, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng Tô Nhi Nguyệt chắc chắn sẽ không chú ý vì nàng ta tới để tìm người.
Hoàng Miêu cố gắng ôm Lâm Phong ra ngoài, cô dùng sức lực kéo hắn tránh cho Lâm Phong khỏi bị cộc đầu
Hoàng Miêu lảo đảo đưa hắn tới giường, rồi ngồi thở hồng hộc
Mẹ kiếp ! Ăn gì mà nặng thế !?
Hoàng Miêu rũ mắt nhìn nam tử yếu ớt tinh xảo nằm trên giường bèn thở dài
" Ta nhất định sẽ bảo vệ huynh... "
...
Lâm Phong lờ đờ tỉnh lại cũng đã là rạng sáng hôm sau, hắn từ từ ngồi dậy chiếc chăn trên người cũng tù đó mà buông xuống
Y phục phía trên Lâm Phong đã bị cởi bỏ mà thay vào đó là vải băng cứu thương màu trắng quấn quay ngực và bên vai bị thương của hắn, phía dưới là quần vải xẫm màu
Lâm Phong nhớ lại...
Hình như lúc đó hắn đã gặp tiểu Hoàng Miêu...nàng ta đã nói rằng 'Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta cũng đều đứng về phía huynh!'
Lâm Phong trầm mặc, rũ mắt nhìn xuống bàn tay xước sẹo của mình
Đứng về phía ta sao ?
Ngươi thật sự muốn đứng về phe của một con quỷ sao ?
" Huynh tỉnh rồi à ? " Hoàng Miêu bộ dáng vui vẻ bước vào
Lâm Phong thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt của mình thay vào đó là một nụ cười
" Hoàng tiểu Miêu~ Cảm ơn ngươi vì đã băng bó cho ta~ "
" Không có gì, huynh tỉnh lại là tốt rồi " Hoàng Miêu nhẹ mỉm cười
" Ngươi chắc là đã nhìn thấy tất cả của ta rồi đúng không ? Ta nhớ lúc đầu ta mặc y phục mà đen cơ mà~ ? "
Nhắc tới đây Hoàng Miêu có chút cảm thấy tội lỗi nhưng sau đó bình tĩnh lại
Dù sao cũng chỉ là trò chơi, cơ thể trần của NPC luôn mờ mờ ảo ảo làm sao cô thấy gì !
" Là do y phục đó dính máu rồi lên ta mới thay bộ khác cho huynh rồi. Nếu như huynh vẫn còn giận ta sẽ chịu trách nhiệm, ta có thể cho huynh nhìn thân thể ta coi như chúng ta hòa " Hoàng Miêu tất nhiên biết mình đang nói gì nhưng co muốn nhì thấy vẻ mặt Lâm Phong sẽ như thế nào
Lâm Phong đơ một lúc sau đó lại nhẹ mỉm cười đáng thương
" Hoàng tiểu Miêu ta chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi không cần phải làm quá lên đâu, ta hiểu mà... "
Hoàng Miêu: "..."
Mẹ ! Ai làm quá lên chứ !
Huynh hiểu cái gì vậy !? Vẻ mặt đó là sao ?! Làm như ta ăn hiếp huynh không bằng !
Ai lại gõ cửa tầm này nhỉ ? Chẳng lẽ...
Cô trầm mặc rồi lại nhìn Lâm Phong vẫn đang hôn mê ở trên giường. Suy nghĩ sửa soạn một lúc đi ra mở cửa
Cửa hé mổ ra, đối diện là ánh mắt Tô Nhi Nguyệt chăm chăm nhìn vào bên trong. Trong lòng Hoàng Miêu có chút chột dạ cản trở ánh nhìn của Tô Nhi Nguyệt...
" Vị tỷ tỷ này...có chuyện gì sao ? " Hoàng Miêu gượng cười
Dù sao hiện tại cô và nàng ta cũng không có thân cận lắm vì chưa từng nói chuyện với nhau lần nào
" Ngươi là Hoàng La ? " Tô Nhi Nguyệt dò hỏi, đảo mắt nhìn Hoàng Miêu một vòng
" Phải. " Hoàng Miêu có chút lo sợ
Chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra điều gì rồi ?
" Từ nãy đến giờ có thấy ai chạy qua đây không ? " Tô Nhi Nguyệt nghiêm mặt tiếp tục hỏi dò
" Ai cơ ? Bộ có chuyện gì sao ? " Hoàng Miêu nghiêng đầu ngơ ngác
Tô Nhi Nguyệt thu hồi vẻ nghi hoặc
" Cho ta vào kiểm tra một chút " Tô Nhi Nguyệt lướt qua Hoàng Miêu đi vào bên trong
" Khoan... " Hoàng Miêu có chút sững sờ vội quay vào
Tô Nhi Nguyệt quét qua căn phòng. Chăn gối được sắp xếp gọn gàng trên giường, tủ bên cạnh không quá to để có thể chứa một người. Quả nhiên không có gì bất thường
Tô Nhi Nguyệt quay sang Hoàng Miêu lạnh giọng nói " Nếu có chuyện gì bất thường thì báo cho ta "
Hoàng Miêu nhẹ gật đầu " Biết rồi. "
Nhìn bóng dáng Tô Nhi Nguyệt rời đi, Hoàng Miêu nhẹ thở dài
Cũng may là nàng ta không có kiểm tra kỹ
Hoàng Miêu đi tới chiếc tủ gần đó, chiều dài bằng hơn nửa người cô. Mở ra bên trong là Lâm Phong vẫn đang hôn mê ngồi gọn ở trong tủ
May mắn Tô Nhi Nguyệt không có để ý kỹ, bên trong tủ thật ra không có bất kỳ thứ gì cô có thể dễ dàng Lâm Phong ngồi gọn bên trong
Còn những thứ khác cô đã ném hết vào gầm giường, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng Tô Nhi Nguyệt chắc chắn sẽ không chú ý vì nàng ta tới để tìm người.
Hoàng Miêu cố gắng ôm Lâm Phong ra ngoài, cô dùng sức lực kéo hắn tránh cho Lâm Phong khỏi bị cộc đầu
Hoàng Miêu lảo đảo đưa hắn tới giường, rồi ngồi thở hồng hộc
Mẹ kiếp ! Ăn gì mà nặng thế !?
Hoàng Miêu rũ mắt nhìn nam tử yếu ớt tinh xảo nằm trên giường bèn thở dài
" Ta nhất định sẽ bảo vệ huynh... "
...
Lâm Phong lờ đờ tỉnh lại cũng đã là rạng sáng hôm sau, hắn từ từ ngồi dậy chiếc chăn trên người cũng tù đó mà buông xuống
Y phục phía trên Lâm Phong đã bị cởi bỏ mà thay vào đó là vải băng cứu thương màu trắng quấn quay ngực và bên vai bị thương của hắn, phía dưới là quần vải xẫm màu
Lâm Phong nhớ lại...
Hình như lúc đó hắn đã gặp tiểu Hoàng Miêu...nàng ta đã nói rằng 'Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta cũng đều đứng về phía huynh!'
Lâm Phong trầm mặc, rũ mắt nhìn xuống bàn tay xước sẹo của mình
Đứng về phía ta sao ?
Ngươi thật sự muốn đứng về phe của một con quỷ sao ?
" Huynh tỉnh rồi à ? " Hoàng Miêu bộ dáng vui vẻ bước vào
Lâm Phong thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt của mình thay vào đó là một nụ cười
" Hoàng tiểu Miêu~ Cảm ơn ngươi vì đã băng bó cho ta~ "
" Không có gì, huynh tỉnh lại là tốt rồi " Hoàng Miêu nhẹ mỉm cười
" Ngươi chắc là đã nhìn thấy tất cả của ta rồi đúng không ? Ta nhớ lúc đầu ta mặc y phục mà đen cơ mà~ ? "
Nhắc tới đây Hoàng Miêu có chút cảm thấy tội lỗi nhưng sau đó bình tĩnh lại
Dù sao cũng chỉ là trò chơi, cơ thể trần của NPC luôn mờ mờ ảo ảo làm sao cô thấy gì !
" Là do y phục đó dính máu rồi lên ta mới thay bộ khác cho huynh rồi. Nếu như huynh vẫn còn giận ta sẽ chịu trách nhiệm, ta có thể cho huynh nhìn thân thể ta coi như chúng ta hòa " Hoàng Miêu tất nhiên biết mình đang nói gì nhưng co muốn nhì thấy vẻ mặt Lâm Phong sẽ như thế nào
Lâm Phong đơ một lúc sau đó lại nhẹ mỉm cười đáng thương
" Hoàng tiểu Miêu ta chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi không cần phải làm quá lên đâu, ta hiểu mà... "
Hoàng Miêu: "..."
Mẹ ! Ai làm quá lên chứ !
Huynh hiểu cái gì vậy !? Vẻ mặt đó là sao ?! Làm như ta ăn hiếp huynh không bằng !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.