Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99

Chương 33: Thị Vệ Đáng Ghét! (24)

Suzue

08/09/2019

Lâm Phong sau khi ăn cháo xong cảm thấy có gì đó sai sai

" Cải này...ngươi nấu sao ? " Lâm Phong ngồi trên giường quay sang hỏi Hoàng Miêu phía đối diện

Hoàng Miêu nhẹ gật đầu, ánh mắt mong chờ hỏi " Đúng vậy! Không ngon sao ? "

Lâm Phong: "..." Làm gì có bát cháo nào nửa sống nửa chín mặn mặn, chát như thế này !

" Rất ngon. Ngươi cũng nên nếm thử sản phẩm của mình đi " Lâm Phong cố nặn ra một nụ cười mãn nguyện, xúc một muỗng cháo hướng về phía Hoàng Miêu

" Thật sao !? " Hoàng Miêu liền vui vẻ ngậm muỗng cháo

Một lúc sau, mặt cô liền tái xanh muốn nôn hết cái thứ đó ra

" ọe !...Dở tệ ! Vậy mà huynh dám gạt ta ! "

" haha...Giờ đã biết tay nghề của mình rồi chứ ? " Lâm Phong bật cười suýt chảy cả nước mắt

Hoàng Miêu mặc dù có chút tức giận nhưng khi thấy Lâm Phong cười sảng khoái như vậy nửa giận trong lòng liền dịu xuống

Cô cảm thấy hắn ta cười như vậy còn đẹp hơn mấy nụ cười giả bộ trước kia

" Vậy thôi để ta kiếm một thứ khác cho huynh nhé ! " Hoàng Miêu định xoay người đứng dậy thì Lâm Phong giữ lấy cổ tay cô

" ây, không cần đâu ta sẽ đi ngay thôi. Ta đã làm phiền ngươi quá rồi... "



" Không được! Huynh định trở lại với cái bộ dạng này chắc chắn nàng ta sẽ phát hiện! " Hoàng Miêu giựt lại cổ tay mình, hai tay đặt lên hai vai của Lâm Phong

Lâm Phong nhíu mày nhận thấy Hoàng Miêu đang dùng dức, một bên vai của hắn bị nhói đau. Hai mắt hổ phách Hoàng Miêu lóe lên nhìn hắn như con hổ sắp bị cướp đi miếng thịt

Lâm Phong sững sờ, khung cảnh lúc này tràn ngập sát khí.Vào lúc này hắn mới nhận ra...

Hoàng tiểu Miêu này thật sự có tính chiếm đoạt nữa

Ẩn trong một con hổ lớn lại là một loài mèo vô hại nhưng sâu trong nó lại có đặc điểm của một con hổ con

Hoàng Miêu bừng tỉnh, giác ngộ mình đang làm Lâm Phong đau liền nhanh chóng bỏ tay đang đặt trong vai hắn ra

" Xin lỗi, ta không cố ý... " Tâm trí Hoàng Miêu hoảng loạn

Tại sao cô lại làm vậy chứ !? Chính cả bản thân cô cũng không biết!

" Không sao..." Lâm Phong trầm giọng cúi đầu nhẹ ôm lấy bả vai đang nhức nhối của mình, Hoàng Miêu không thể thấy tâm tình hắn lúc này

Lâm Phong cũng chẳng hiểu sao lại có một cỗ vui mừng vô hình trong lòng

Vui vì nàng ta lo cho mình sao ?

" Đợi có cơ hội ta sẽ thay huynh diệt họ nhé ! Hay bây giờ ta kiếm cho huynh thứ ăn được không? "

Lâm Phong trầm mặc một lúc, thấp giọng đáp " ...Ừ. "



Hoàng Miêu liền trở nên vui vẻ, chạy non ton đi kiếm đồ

Lâm Phong rũ mắt, ánh mắt mờ mịt như bị sương mù lấp kín

Được bao bọc và che chở...thật không giống hắn chút nào

Trước giờ hắn luôn cảm thấy mình đã mất một mảng ký ức...Thân phận hiện giờ gống như không phải 'hắn'

Lâm Phong liếc mắt nhìn thấy một vài tờ giấy và một chiếc bút lông ở trên tủ

...

Sau khi Hoàng Miêu lấy đồ quay lại thì đã không thấy bóng người đâu nữa, bộ hắc y phục cũng đã biến mất

Chỉ có một mảnh giấy đặt trên tủ có ghi...

'Cảm ơn lòng tốt của ngươi. Ta không muốn ngươi bị liên lụy, ta nhất định phải tự tay giết chết An Dực đêm nay!'

Hoàng Miêu đọc xong liền vò tờ giấy, răng ghiến ken két thốt lên một câu chửi tục

" Mẹ ! Huynh được lắm ! "

Băng bó xong liền chạy sao !?

Nếu như không phải cái nhiệm vụ ẩn kia cô cũng đếch thèm cản !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook