Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 34: Thị Vệ Đáng Ghét! (25)
Suzue
08/09/2019
Vào giờ canh Tý
Trong một căn phòng xa hoa có thắp nến, xung quanh đều là những sợi duy băng màu đỏ treo tường. Trên bàn có một bình rượu và những chiếc chén được sắp gọn trên khay
Ở giữa, có một nữ tử đang ngồi trên giường. Nàng mặc cho mình một y phục hôn lễ và khăn chùm đầu mà đỏ che khuất khuất khuôn mặt giống như đang đợi người đến kéo ra
Tô Nhi Nguyệt nhắm mắt tâm tình bất an, tay đan lại
Hi vọng không có việc gì không hay xảy đến...
Cánh cửa phòng được mở ra, An Dực ngồi trên ghế lăn được một nam hầu đẩy vào. An Dực cũng mặc cho mình một y phục hôn lễ, tóc hắn chải dài qua vai.
Ghế lăn được đẩy đến gần Tô Nhi Nguyệt thì dừng lại, An Dực phất tay ý bảo tên nam hầu đó đi ra. Nam hầu nhẹ cúi đầu rời khỏi
Không khí trong căn phòng chỉ còn lại hai người cảm giác khá căng thẳng mà mong đợi
An Dực lật khăn chùm đầu của Tô Nhi Nguyệt lên, nàng đã được đám cung nữ trang điểm lại trông rất xinh đẹp
" Nàng chờ ta lâu chưa ? " An Dực trầm giọng hỏi
"...Cũng không lâu lắm " Tô Nhi Nguyệt nhẹ giọng đáp, bộ dáng vẫn lạnh lùng
An Dực cười nhẹ tự lăn bánh xe tới bàn gần đó, cầm bình rượu rót đều hai chén rồi đưa cho Tô Nhi Nguyệt một chén
" Nào, chúng ta cùng uống để chúc mừng hôn lễ thành công "
...
Trong lúc đó, ở bên ngoài
Lâm Phong đã lẩn vào điểm huyệt ngất hai tên thị vệ đứng canh
" Ai đó !? " Tô Nhi Nguyệt sắc bén nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng ta nhanh chóng lao ra
* Xoạt * Bên ngoài là hai tên thị vệ đã ngất nằm quăn ra đất
Tô Nhi Nguyệt nhíu mày, cúi xuống kiểm tra
Cũng may Lâm Phong đã kịp thời nhảy ra trốn ở trên mái nóc ẩn trong bóng đêm, mặc dù không muốn công nhận nhưng thở cũng chẳng dám vì Tô Nhi Nguyệt này rất lợi hại
" Lâm Phong! " Giọng nói Hoàng Miêu vang lên từ phía sau
Lâm Phong giật mình quay lại nhìn cái bóng đen trước mặt " Tại sao ngươi lại tới đây ? "
" Huynh chẳng phải nói chúng ta là đồng bạn sao ? Huynh đi một mình rất nguy hiểm ta muốn hành động cùng huynh ! " Hoàng Miêu hai mắt kiên quyết
Lâm Phong trầm mặc lảng tránh qua chỗ khác " Ngươi về đi...Ta có đám người Minh Quốc góp sức rồi không cần ngươi. Ta chỉ xử tên hoàng đế đó và An Dực thôi sẽ không làm liên lụy tới nhà ngươi "
" Đồ giả tạo ! Vậy mà còn nói tin tưởng ta, huynh thật đáng thất vọng! "
Hoàng Miêu kích động lỡ to tiếng cũng may là Tô Nhi Nguyệt không nghe thấy nàng ta đang báo lại tình hình của hai tên thị vệ cho An Dực
Lâm Phong có chút sững sờ nhanh tay bịt miệng cô lại, thầm thở dài " Vậy bây giờ ngươi muốn giúp ta cái gì ? "
Hoàng Miêu vội gạt tay Lâm Phong ra nói " Bây giờ ta sẽ giúp huynh đánh lạc hướng Tô Nhi Nguyệt, còn tên hoàng đế kia đang ở ngự hoa viên ta đã nhờ Tô Nhan Kỳ đánh đàn cho hắn nghe chốc nữa huynh chỉ việc sai người tấn công thôi "
Lâm Phong suy nghĩ một chút kế hoạch này... " Cũng được... "
" Còn nữa huynh hứa với ta một chuyện được không ? "
" Chuyện gì ? "
" Huynh nhớ là không được giết người đó ! Nếu muốn giết ai thì sai người khác làm, nhớ đừng làm bẩn tay chính mình! "
" Hả !? Tại sao ta lại không được giết " Lâm Phong nghe vậy có chút chấn động
Mục đích của hắn chính là giết ! Vậy mà không được giết thì làm vụ này làm gì nữa !
Nghỉ bố cho xong !
" Ta nói vậy thì huynh làm theo đi! Nhớ đó ! " Hoàng Miêu dùng khinh công nhảy xuống quay đầu nói
" Nếu có chết ta sẽ chết cùng huynh ! Huynh chắc chắn sẽ không cô đơn nữa! "
Vẻ mặt Lâm Phong trầm tư nhìn thân ảnh Hoàng Miêu đã biến mất trong đêm
Cái gì mà có chết thì chết cùng ta chứ ? Đúng là ngốc...
[ Hảo cảm của mục tiêu với MIE tăng 1%. Hiện tại là 21/100%. Bạn Bè ]
Trong một căn phòng xa hoa có thắp nến, xung quanh đều là những sợi duy băng màu đỏ treo tường. Trên bàn có một bình rượu và những chiếc chén được sắp gọn trên khay
Ở giữa, có một nữ tử đang ngồi trên giường. Nàng mặc cho mình một y phục hôn lễ và khăn chùm đầu mà đỏ che khuất khuất khuôn mặt giống như đang đợi người đến kéo ra
Tô Nhi Nguyệt nhắm mắt tâm tình bất an, tay đan lại
Hi vọng không có việc gì không hay xảy đến...
Cánh cửa phòng được mở ra, An Dực ngồi trên ghế lăn được một nam hầu đẩy vào. An Dực cũng mặc cho mình một y phục hôn lễ, tóc hắn chải dài qua vai.
Ghế lăn được đẩy đến gần Tô Nhi Nguyệt thì dừng lại, An Dực phất tay ý bảo tên nam hầu đó đi ra. Nam hầu nhẹ cúi đầu rời khỏi
Không khí trong căn phòng chỉ còn lại hai người cảm giác khá căng thẳng mà mong đợi
An Dực lật khăn chùm đầu của Tô Nhi Nguyệt lên, nàng đã được đám cung nữ trang điểm lại trông rất xinh đẹp
" Nàng chờ ta lâu chưa ? " An Dực trầm giọng hỏi
"...Cũng không lâu lắm " Tô Nhi Nguyệt nhẹ giọng đáp, bộ dáng vẫn lạnh lùng
An Dực cười nhẹ tự lăn bánh xe tới bàn gần đó, cầm bình rượu rót đều hai chén rồi đưa cho Tô Nhi Nguyệt một chén
" Nào, chúng ta cùng uống để chúc mừng hôn lễ thành công "
...
Trong lúc đó, ở bên ngoài
Lâm Phong đã lẩn vào điểm huyệt ngất hai tên thị vệ đứng canh
" Ai đó !? " Tô Nhi Nguyệt sắc bén nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng ta nhanh chóng lao ra
* Xoạt * Bên ngoài là hai tên thị vệ đã ngất nằm quăn ra đất
Tô Nhi Nguyệt nhíu mày, cúi xuống kiểm tra
Cũng may Lâm Phong đã kịp thời nhảy ra trốn ở trên mái nóc ẩn trong bóng đêm, mặc dù không muốn công nhận nhưng thở cũng chẳng dám vì Tô Nhi Nguyệt này rất lợi hại
" Lâm Phong! " Giọng nói Hoàng Miêu vang lên từ phía sau
Lâm Phong giật mình quay lại nhìn cái bóng đen trước mặt " Tại sao ngươi lại tới đây ? "
" Huynh chẳng phải nói chúng ta là đồng bạn sao ? Huynh đi một mình rất nguy hiểm ta muốn hành động cùng huynh ! " Hoàng Miêu hai mắt kiên quyết
Lâm Phong trầm mặc lảng tránh qua chỗ khác " Ngươi về đi...Ta có đám người Minh Quốc góp sức rồi không cần ngươi. Ta chỉ xử tên hoàng đế đó và An Dực thôi sẽ không làm liên lụy tới nhà ngươi "
" Đồ giả tạo ! Vậy mà còn nói tin tưởng ta, huynh thật đáng thất vọng! "
Hoàng Miêu kích động lỡ to tiếng cũng may là Tô Nhi Nguyệt không nghe thấy nàng ta đang báo lại tình hình của hai tên thị vệ cho An Dực
Lâm Phong có chút sững sờ nhanh tay bịt miệng cô lại, thầm thở dài " Vậy bây giờ ngươi muốn giúp ta cái gì ? "
Hoàng Miêu vội gạt tay Lâm Phong ra nói " Bây giờ ta sẽ giúp huynh đánh lạc hướng Tô Nhi Nguyệt, còn tên hoàng đế kia đang ở ngự hoa viên ta đã nhờ Tô Nhan Kỳ đánh đàn cho hắn nghe chốc nữa huynh chỉ việc sai người tấn công thôi "
Lâm Phong suy nghĩ một chút kế hoạch này... " Cũng được... "
" Còn nữa huynh hứa với ta một chuyện được không ? "
" Chuyện gì ? "
" Huynh nhớ là không được giết người đó ! Nếu muốn giết ai thì sai người khác làm, nhớ đừng làm bẩn tay chính mình! "
" Hả !? Tại sao ta lại không được giết " Lâm Phong nghe vậy có chút chấn động
Mục đích của hắn chính là giết ! Vậy mà không được giết thì làm vụ này làm gì nữa !
Nghỉ bố cho xong !
" Ta nói vậy thì huynh làm theo đi! Nhớ đó ! " Hoàng Miêu dùng khinh công nhảy xuống quay đầu nói
" Nếu có chết ta sẽ chết cùng huynh ! Huynh chắc chắn sẽ không cô đơn nữa! "
Vẻ mặt Lâm Phong trầm tư nhìn thân ảnh Hoàng Miêu đã biến mất trong đêm
Cái gì mà có chết thì chết cùng ta chứ ? Đúng là ngốc...
[ Hảo cảm của mục tiêu với MIE tăng 1%. Hiện tại là 21/100%. Bạn Bè ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.