Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 90: Tiến Sĩ Mau Cứu Người (14)
Suzue
23/09/2019
Lâm Phong được đưa vào giường nằm trong cơn hôn mê, Hoàng Miêu trầm mặc ngồi nhìn kế bên bất chợt một bàn tay đặt lên vai cô.
" Không cần lo lắng, cậu ta sẽ tỉnh lại sớm thôi " Anna mỉm cười trấn an
Hoàng Miêu rũ mắt "...Hi vọng vậy "
* Cạch * Cửa phòng mở ra, cậu bé lúc nãy nghiêm giọng thông báo
" Giờ ăn trưa tới rồi, mấy người mau rời khỏi! "
" Được. " Anna cùng Hoàng Miêu đứng dậy rời khỏi khu phòng, đi theo sau cậu bé tới sảnh ăn
" Nhóc con năm bao nhiêu tuổi rồi ? " Anna tươi cười hỏi
Không thấy cậu bé trả lời, Anna lại tiếp tục hỏi " Nhóc tên gì vậy ? "
" ...Nhiều chuyện quá đấy bà cô già. " Cậu bé không biểu cảm đáp
" Cái gì!? Bà cô già!?? " Anna mặt đỏ vì tức giận, tay siết chặt lại
" Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi " Cậu bé nhún vai " Đúng không bà chị bên kia ? " Nó đảo mắt qua Hoàng Miêu
Hoàng Miêu: "..." Đám trẻ này chẳng đáng yêu chút nào.
Nhưng nhìn qua biểu hiện của cậu bé vô cảm như vậy chắc đã phải trải qua một thứ kinh khủng nào đó....
Mới khiến cậu bé trở lên như thế.
...
" Đến nơi rồi đấy. " Cậu bé xoay người nói rồi lạnh lùng bước đi
" Ê ! " Trong lòng Anna vẫn còn một cục tức
" Bỏ đi, chỉ là một đứa trẻ thôi mà " Hoàng Miêu đảo mắt
Khu này cũng chẳng khác gì căn tin trường, có bàn ghế và quầy chọn món đầy đủ.
Đám người ngồi trật kín, nói chuyện rôm rả dường như chẳng ai quan tâm tới bây giờ là thời mạt thế.
" Hoàng Miêu, em mau ra chiếm chỗ đó đi. Để chị gọi món " Anna chỉ tay vào một bốn người vẫn còn trống ở góc trong
" Được "
Hoàng Miêu gật gù nghe theo, đi tới chỗ đó kéo một cái ghế ra ngồi không quên quan sát xung quanh.
Anna đang sốt ruột đứng xếp hàng để gọi món, Hoàng Miêu lấy tay chống cằm, khuỷng tay đặt lên bàn ngồi đợi lâu tới lỗi suýt nữa ngủ thiếp đi thì một giọng nói vang lên ở bàn kế bên
" Xin hỏi ở đây còn chỗ chú ? " Giọng nữ trầm quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi...
Giống như một dòng điện chạy qua đầu làm Hoàng Miêu sực nhớ theo bản năng ngẩng đầu lên
Là cô ta !!! Nữ chủ Mã Nhâm !!?
Thấy Mã Nhâm đang cầm khay thức ăn đảo mắt nhìn về hướng khác chưa để ý tới này, Hoàng Miêu vội lấy cái kính đen của Anna nhờ cầm hộ đeo vào
Đến khi Mã Nhâm bước đến chỗ bàn Hoàng Miêu rồi dừng lại quay sang hỏi
" Ờm...xin hỏi chỗ này có người chưa ? "
Hoàng Miêu ngẩn đầu nhìn Mã Nhâm với cặp kính đen, gật đầu, tỏ bộ bình tĩnh đáp " ...Có rồi "
Mã Nhâm nhẹ nhíu mày nghi hoặc " Tôi trông cô quen lắm...chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa vậy ? "
" Chắc cô nhầm rồi đấy haha...đây là lần đầu tôi gặp cô mà " Hoàng Miêu cười trừ
" ...Vậy à, mà sao ở đây cô lại đeo kính đen trong này vậy ? Có phải ngoài trời đâu chứ... "
" Tôi bị đau mắt đỏ ! "
" Ra thế... " Mã Nhâm gật gù
Có lẽ mình thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi.
" Ở đây còn chỗ trống nè ! Mã Nhâm em mau qua đây đi ! " Tiếng của Mạc Thành từ xa vẫy tay gọi Mã Nhâm tới
Thấy Mã Nhâm xoay người, Hoàng Miêu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cô ta lại quay đầu lại, mặt lạnh dặn dò " Nhớ ăn uống điều độ "
Hoàng Miêu: "..." Cần cô nhắc nhở à ? Đi nhanh cho tôi nhờ.
Nhìn bóng lưng Mã Nhâm đã đi khuất tới chỗ có một bức tường ngăn cách. Hoàng Miêu mới thật sự an tâm mà thở phào, bỏ mắt kính ra
Đúng là một pha sợ hết hồn...Tự nhiên cô ta đi tới đây làm gì chứ !??
Dọa người ta sợ muốn chết!!!
" Không cần lo lắng, cậu ta sẽ tỉnh lại sớm thôi " Anna mỉm cười trấn an
Hoàng Miêu rũ mắt "...Hi vọng vậy "
* Cạch * Cửa phòng mở ra, cậu bé lúc nãy nghiêm giọng thông báo
" Giờ ăn trưa tới rồi, mấy người mau rời khỏi! "
" Được. " Anna cùng Hoàng Miêu đứng dậy rời khỏi khu phòng, đi theo sau cậu bé tới sảnh ăn
" Nhóc con năm bao nhiêu tuổi rồi ? " Anna tươi cười hỏi
Không thấy cậu bé trả lời, Anna lại tiếp tục hỏi " Nhóc tên gì vậy ? "
" ...Nhiều chuyện quá đấy bà cô già. " Cậu bé không biểu cảm đáp
" Cái gì!? Bà cô già!?? " Anna mặt đỏ vì tức giận, tay siết chặt lại
" Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi " Cậu bé nhún vai " Đúng không bà chị bên kia ? " Nó đảo mắt qua Hoàng Miêu
Hoàng Miêu: "..." Đám trẻ này chẳng đáng yêu chút nào.
Nhưng nhìn qua biểu hiện của cậu bé vô cảm như vậy chắc đã phải trải qua một thứ kinh khủng nào đó....
Mới khiến cậu bé trở lên như thế.
...
" Đến nơi rồi đấy. " Cậu bé xoay người nói rồi lạnh lùng bước đi
" Ê ! " Trong lòng Anna vẫn còn một cục tức
" Bỏ đi, chỉ là một đứa trẻ thôi mà " Hoàng Miêu đảo mắt
Khu này cũng chẳng khác gì căn tin trường, có bàn ghế và quầy chọn món đầy đủ.
Đám người ngồi trật kín, nói chuyện rôm rả dường như chẳng ai quan tâm tới bây giờ là thời mạt thế.
" Hoàng Miêu, em mau ra chiếm chỗ đó đi. Để chị gọi món " Anna chỉ tay vào một bốn người vẫn còn trống ở góc trong
" Được "
Hoàng Miêu gật gù nghe theo, đi tới chỗ đó kéo một cái ghế ra ngồi không quên quan sát xung quanh.
Anna đang sốt ruột đứng xếp hàng để gọi món, Hoàng Miêu lấy tay chống cằm, khuỷng tay đặt lên bàn ngồi đợi lâu tới lỗi suýt nữa ngủ thiếp đi thì một giọng nói vang lên ở bàn kế bên
" Xin hỏi ở đây còn chỗ chú ? " Giọng nữ trầm quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi...
Giống như một dòng điện chạy qua đầu làm Hoàng Miêu sực nhớ theo bản năng ngẩng đầu lên
Là cô ta !!! Nữ chủ Mã Nhâm !!?
Thấy Mã Nhâm đang cầm khay thức ăn đảo mắt nhìn về hướng khác chưa để ý tới này, Hoàng Miêu vội lấy cái kính đen của Anna nhờ cầm hộ đeo vào
Đến khi Mã Nhâm bước đến chỗ bàn Hoàng Miêu rồi dừng lại quay sang hỏi
" Ờm...xin hỏi chỗ này có người chưa ? "
Hoàng Miêu ngẩn đầu nhìn Mã Nhâm với cặp kính đen, gật đầu, tỏ bộ bình tĩnh đáp " ...Có rồi "
Mã Nhâm nhẹ nhíu mày nghi hoặc " Tôi trông cô quen lắm...chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa vậy ? "
" Chắc cô nhầm rồi đấy haha...đây là lần đầu tôi gặp cô mà " Hoàng Miêu cười trừ
" ...Vậy à, mà sao ở đây cô lại đeo kính đen trong này vậy ? Có phải ngoài trời đâu chứ... "
" Tôi bị đau mắt đỏ ! "
" Ra thế... " Mã Nhâm gật gù
Có lẽ mình thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi.
" Ở đây còn chỗ trống nè ! Mã Nhâm em mau qua đây đi ! " Tiếng của Mạc Thành từ xa vẫy tay gọi Mã Nhâm tới
Thấy Mã Nhâm xoay người, Hoàng Miêu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cô ta lại quay đầu lại, mặt lạnh dặn dò " Nhớ ăn uống điều độ "
Hoàng Miêu: "..." Cần cô nhắc nhở à ? Đi nhanh cho tôi nhờ.
Nhìn bóng lưng Mã Nhâm đã đi khuất tới chỗ có một bức tường ngăn cách. Hoàng Miêu mới thật sự an tâm mà thở phào, bỏ mắt kính ra
Đúng là một pha sợ hết hồn...Tự nhiên cô ta đi tới đây làm gì chứ !??
Dọa người ta sợ muốn chết!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.