Chương 18: Quyển 1 - Chương 18: Kiếp đầu tiên 171-180
Đào Hoa Tửu
21/12/2017
171. Tôi cuối cùng đã nhớ ra mình quên chuyện gì. Tôi quên trông Liễu Thụy Lâm uống thuốc, đi ngủ. Mà bạn giường hoàng đế của tôi, vốn luôn có người canh gác, căn bản không có khái niệm chốt cửa cài then, thì hiển nhiên đã quên sập khoá.
172. Để cho một đứa trẻ vị thành niên xem hiện trường GV, thật quá vi phạm đạo đức xã hội. Tôi vội vàng vớ cái chăn phủ lên thân thể đang dính liền nhau của tôi và Sở Duệ Uyên, miệng bảo Liễu Thụy Lâm: “Thụy Lâm mau đi ra. Đi bảo Tòng Văn cho ngươi uống thuốc, đi ngủ.” Ai biết đứa trẻ này lại đột nhiên không chịu nghe lời, ngược lại còn xông vào phòng, nghiến răng kèn kẹt: “Quân An, hắn bắt nạt ca ca có phải không?” Bắt nạt trên giường có tính là bắt nạt không? Tôi hơi đỏ mặt mà phủ nhận: “Không có, không có! Thụy Lâm nghe lời, mau đi ra!” Kết quả thằng nhóc hổ báo còn rảo bước tiến về phía giường, hai mắt đỏ hoe, chỉ vào Sở Duệ Uyên nói: “Ca ca đừng gạt ta, ta nghe rõ ràng ca ca nói hỏng rồi, sắp chết rồi, nhất định là hắn bắt nạt ca ca!” Tôi khó xử đến không để đâu cho hết, mở miệng rồi lại không biết phải giải thích thế nào, bất giác nhìn sang cái tên đang đâm hỏng tôi, đâm chết tôi kia. Mà Sở Duệ Uyên vốn đang cực kì hứng thú dòm tôi, lúc nhìn rõ tướng mạo Liễu Thụy Lâm ở cự li gần thì mặt mày đột nhiên biến sắc. Tôi đoán hắn kiêng kị mái đầu bạc trắng không may mắn của Liễu Thụy Lâm, hoàng gia cổ đại so với bình dân còn kiêng kị gấp nhiều lần, vì thế bất chấp ngượng ngập trong lòng, kiếm cớ đuổi nó ra: “Hắn là bạn của ca ca, không phải…” Chưa nói dứt câu, không biết Sở Duệ Uyên bị chạm dây nào, bộ phận đang che ở dưới chăn bất ngờ hoạt động, mạnh mẽ ra vào, hại tôi không nhịn được kêu lên thành tiếng. Tôi ở dưới chăn gắng sức đẩy Sở Duệ Uyên đang áp trên người mình, hắn lại một phân không dời, phía dưới chơi tôi càng dữ dội hơn, còn nói với người đang đứng cạnh giường: “Ta bắt nạt Mính Chi đấy, thì sao? Ta cứ đâm hỏng hắn, chơi chết hắn, ngươi làm được gì nào?!” Sắc mặt Liễu Thụy Lâm đầu tiên trắng bệch, sau đó đỏ bừng, gào lên: “Đồ khốn nạn!”, định xông vào đánh Sở Duệ Uyên để “cứu” tôi. Hậu huyệt bị xâm nhập khoái cảm dồn dập, trong lòng hốt hoảng như có lửa đốt, tôi nghiến răng nhịn xuống cảm giác bị thao lộng, lớn tiếng kêu: “Dừng tay! Liễu Thụy Lâm, lập tức về phòng, nếu không đừng trách ca ca không cần ngươi nữa! Làm loạn quá chừng!” Đứa trẻ đáng thương chưa trải chuyện đời, tận mắt xem hiện trường GV mà không biết, bị tôi trách mắng như thế bèn dừng bước, trong mắt dâng lên một tầng sương, nghiến răng, giậm chân, rồi quay người chạy mất. Cũng chẳng thèm đóng hộ tôi cái cửa.
Bạn An, bạn bớt đoán mò đi có được không, thằng Uyên nó dè chừng cái bệnh nhan khống của vợ nó, chứ quan tâm quái gì tóc trắng tóc đen:)))
173. Cửa lớn còn đang mở, nhưng bạn giường đang đè trên người tôi cũng không thấy ngại, tiếp tục ở trong chăn đâm rút không ngừng. Tôi nhịn xuống xung động muốn kêu lên lần nữa, hổn hển nói: “Đem cửa… ưm… đem cửa đóng vào rồi tiếp tục…” “Được.” Sở Duệ Uyên gật đầu. Tôi cho rằng hắn sẽ đứng dậy khỏi người tôi, nào ngờ hắn lại bế tôi từ trên giường xuống, tiếp tục tư thế giao hợp mà đi ra phía cửa. “Aaa…” Dù không muốn kêu thành tiếng kéo thêm phiền phức, nhưng bị hắn chơi như vậy, tôi không kìm nén được mà lại rên lên. Bị hắn giữ mông ôm vào lòng, tôi gắng sức quấn lấy cổ hắn, hai chân siết chặt eo hắn không rời, nhưng trọng lượng thân thể vẫn dồn về nơi kết hợp giữa hai người. Hậu huyệt của tôi đem phân thân hắn nuốt càng sâu, lại bị động tác di chuyển của hắn ma sát đỉnh lộng đến cơ hồ co rút, bị hắn vừa đi vừa chịch như thế vài nhát, tôi lại không nhịn được mà dâm đãng rên lên. Sở Duệ Uyên thấy bộ dạng đó của tôi càng thêm đắc ý, sau khi khóa cửa bèn không thèm tử tế về giường, mà đi đi lại lại khắp phòng, vừa đi vừa chịch liên tiếp không ngừng nghỉ. Tận đến lúc tôi nghẹn ngào bị hắn đâm đến cao trào, hắn vẫn không ngừng, hơn nữa còn bước càng nhanh, kịch liệt đâm vào gần trăm cái, mới bắn ra trong thân thể tôi. Nội bích mẫn cảm bị hắn rót vào một trận tinh thủy nóng giãy, tôi không nhịn được mà lần nữa đạt cao trào, lúc đó, hắn mới từ trong mật huyệt rút ra, bế tôi trở về giường. Sở Duệ Uyên vuốt ve tóc tôi, đợi tôi từ dư âm cao trào lấy lại hơi thở, mới tự tiếu phi tiếu mà rằng: “Trẫm là bạn bè của ngươi, hửm?”
174. Cảm phiền hắn còn chịu đợi tôi. Tôi không nói với Liễu Thụy Lâm hắn là bạn bè, không lẽ nói hắn là bạn giường theo đúng sự thật? Tôi thở một hơi dài: “Ta làm sao có thể nói với nó thân phận của bệ hạ.” Sở Duệ Uyên lật úp người tôi xuống, đem ngón tay đâm vào lỗ nhỏ đang khe khẽ rỉ ra dòng bạch dịch, một bên không ngừng chọc ngoáy, một bên tra khảo: “Ngoài bạn bè và thiên tử, ngươi không có cách nói nào khác nữa sao?” Tôi bị hắn chọc ngoáy một hồi, lại bắt đầu thở gấp, hổn hển nói ra đáp án mình đoán trong lòng: “Ưm… là quan hệ giữa chày với cối?” Sở Duệ Uyên hơi sững lại, sau đó bật cười: “Hình dung sát thực lắm, có điều…” Hắn đem ngón tay trong thân thể tôi rút ra, thay bằng nhục vật hùng tráng thô dài, vừa chậm rãi xuyên qua vừa nói: “Ta là quan gia của ngươi, nam nhân của ngươi, là người ngày ngày bắt nạt ngươi, đâm hỏng chơi chết ngươi…” Tôi trong lòng thầm chửi mấy câu đó câu nào nói được với trẻ con, nhưng ngoài miệng vẫn phối hợp kêu lên: “Quan gia… ô… ngài bắt nạt hỏng nô tài rồi..” Và thế là, tôi thực sự bị tên kia thú tính đại phát mà bắt nạt đến hỏng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn cảm thấy như có thứ thô dài trong hậu huyệt đang không ngừng tới tới lui lui.
175. Nhưng điều làm tôi thấy không quen hơn nữa, là bạn giường vẫn nằm cạnh tôi chưa có rời đi. Hắn không những qua đêm ở ngoài, còn ngủ một giấc bên tôi đến sáng. Sở Duệ Uyên nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, bèn cười ôm lấy tôi hôn tới hôn lui, bảo: “Hôm nay hưu mộc, ta nghỉ lại đây với ngươi đến tối. Nói ra thì Trà Kinh Lâu của ngươi đến một nửa thư tịch trấn tiệm đều là do ta tặng đúng không.” Bạn giường hoàng đế kiêm nhà đầu tư thiên sứ cả vốn lẫn lãi đều không đòi đã nói thế, tôi nhanh nhẹn nhỏm qua hôn hôn hắn, trả lời: “Bệ hạ ở lại chỗ Quân An càng lâu, ta càng vui.” Vì thế hai chúng tôi lại ở trên giường ôn tồn một lúc, đến khi mặt trời lên quá ba con sào mới chịu rời giường.
176. Thiên tử ăn mặc đi lại đều cần người hầu hạ chu đáo, trong khi chỗ tôi trước giờ luôn giản lược sơ sài, may mà hắn tự giác mang theo nhân thủ. Tôi nhìn hắn được thái giám hầu hạ thay áo rửa mặt, trong lòng thầm đoán mấy người kia đêm qua chắc đều canh trong viện, không ngờ Liễu Thụy Lâm lại theo đường mật đạo từ hậu trạch đến trước cửa.
177. Đúng vậy, lúc sửa sang Trà Kinh Lâu và hậu viện, tôi còn cho thợ thuyền xây thêm một mật đạo, để phòng ngừa có lúc cần kíp. Sau khi nhóc con Liễu Thụy Lâm kia theo tôi, tôi bèn chỉ cho nó vài lối thông giữa các khu vực trong nhà. Đêm qua hẳn là nó thấy Sở Duệ Uyên đem người vào phủ, lại không cho người khác đến quấy rầy, bèn cho rằng lúc cần kíp đã đến; không ngờ lại chỉ xem được mỗi một màn GV sống sờ sờ. Mà diễn viên chính, còn là đương triều thiên tử.
178. Liễu Thụy Lâm đêm qua sau khi chạy ra khỏi phòng chúng tôi, chắc đã bị thủ hạ của Sở Duệ Uyên tóm lại dạy dỗ một phen. Hôm nay lúc ba chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau, sắc mặt nó tuy rằng không dễ chịu, nhưng không dám thốt ra những lời khó nghe như trước, đối với Sở Duệ Uyên cũng cung cung kính kính. Mà Sở Duệ Uyên thì lạnh lùng với nó, tuy không nói câu nào trách mắng, nhưng nhìn kiểu gì cũng có vẻ không vừa mắt. Lúc ăn cơm xong ở riêng với Sở Duệ Uyên, tôi đành bảo hắn rằng: “Thụy Lâm nó vẫn còn là trẻ con… không hiểu chuyện…” “Trẻ con?” – Sở Duệ Uyên bật cười thành tiếng – “Hắn mấy tuổi rồi?” Tôi thật thà trả lời: “Mười hai”. Kết quả, bản triều CEO lại lấy làm phiền não: “Ta còn tưởng nó mới 8, 9 tuổi, hóa ra đã 12! Cái… cái người như thế, ngươi nuôi ở bên mình là muốn làm gì?!” Tôi đoán hắn kiêng kị mái tóc bạc của Liễu Thụy Lâm, nên vội đem chuyện mình gặp gỡ, thu nhận thằng bé thế nào kể rõ ràng một lượt. Sở Duệ Uyên nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Nói vậy, ngươi chỉ là thương xót hắn, muốn cho hắn được yên ổn lớn lên sao?” Không thế thì còn muốn thế nào? Nuôi lớn rồi luộc lên ăn? Tôi gật đầu: “Nó sinh ra tóc đã bạc, đưa cho người khác nuôi dạy chỉ sợ lại bị ghét bỏ ngược đãi… Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh, gặp nhau là có duyên, ta không nhẫn tâm nhìn nó tiếp tục chịu khổ.” Sở Duệ Uyên lại hừ lạnh một tiếng, lúc sau mới bảo: “Nếu ta cho người đi tìm phụ thân hắn, để họ nội nhà hắn nuôi dưỡng, ngươi hẳn sẽ đồng ý đi?” Tôi với Liễu Thụy Lâm chỉ là bèo nước gặp nhau, rõ ràng không thể so được với những người có chung dòng máu với nó, liền gật đầu xác nhận: “Nếu họ nội nhà nó đến nhận, ta tất nhiên vui mừng vì nó có nơi có chốn.”
179. Người ta vẫn nói hoàng quyền thật trâu bò, “phổ thiên chi địa, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần” (*). Tôi vốn cho rằng phụ thân của Liễu Thụy Lâm là một lãng khách giang hồ trôi dạt tới, hẳn không để lại đầu mối gì. Ai ngờ nửa năm sau, mật thám của CEO bản triều đã thực sự đào được người ở một vùng đất nào đó phía nam.
(*) Dưới gầm trời, không đâu không là đất của vua; khắp mọi bến bờ, không đâu không là thần dân của vua. Một câu trong Thi Kinh.
180. Liễu Thụy Lâm, à không, bây giờ phải gọi là Mộc Thụy Lâm, nghe nói cha nó là tam công tử một nhà đại thế tộc ở Nam cương, từ nhỏ đã có khuynh hướng làm người trong giang hồ, không thích bị việc phàm tục trong nhà quấn thân, 16 tuổi võ nghệ có chút thành tựu liền rời nhà du lịch đại giang nam bắc. Phụ thân và mẫu thân nó thực lòng yêu thương nhau, năm đó rời đi cũng là để về xin bố mẹ đem sính lễ cầu hôn, ai ngờ về đến Nam cương chẳng bao lâu thì ốm liệt giường, rồi cứ thế vội vã lìa đời. Bởi vì Sở Duệ Lâm là sản phẩm lần hoan hảo của hai người trước khi li biệt, nên Mộc gia trước nay không biết đến sự tồn tại của hắn trên đời, mới khiến cho hai mẹ con bị nhà ngoại khinh thường, lăng nhục. Mái tóc bạc như của Mộc Thụy Lâm trong gia phả nhà họ Mộc cũng từng xuất hiện, ở xứ Nam cương người ta không kiêng kị chuyện lành dữ như ở trung nguyên, nên đương nhiên muốn nhận khúc ruột của tam công tử bất hạnh sớm lìa đời. Sau khi gặp gỡ trao đổi với người Sở Duệ Uyên phái đến dò la, nhà họ Mộc bèn cử một vị thúc thúc của Mộc Thụy Lâm cùng vài quyến thuộc đến đón người về.
Ts hai thằng gian phu dâm phu, đục khoét tâm hồn Thụy Lâm bé bỏng của tao rồi tính chạy làng (ToT)
172. Để cho một đứa trẻ vị thành niên xem hiện trường GV, thật quá vi phạm đạo đức xã hội. Tôi vội vàng vớ cái chăn phủ lên thân thể đang dính liền nhau của tôi và Sở Duệ Uyên, miệng bảo Liễu Thụy Lâm: “Thụy Lâm mau đi ra. Đi bảo Tòng Văn cho ngươi uống thuốc, đi ngủ.” Ai biết đứa trẻ này lại đột nhiên không chịu nghe lời, ngược lại còn xông vào phòng, nghiến răng kèn kẹt: “Quân An, hắn bắt nạt ca ca có phải không?” Bắt nạt trên giường có tính là bắt nạt không? Tôi hơi đỏ mặt mà phủ nhận: “Không có, không có! Thụy Lâm nghe lời, mau đi ra!” Kết quả thằng nhóc hổ báo còn rảo bước tiến về phía giường, hai mắt đỏ hoe, chỉ vào Sở Duệ Uyên nói: “Ca ca đừng gạt ta, ta nghe rõ ràng ca ca nói hỏng rồi, sắp chết rồi, nhất định là hắn bắt nạt ca ca!” Tôi khó xử đến không để đâu cho hết, mở miệng rồi lại không biết phải giải thích thế nào, bất giác nhìn sang cái tên đang đâm hỏng tôi, đâm chết tôi kia. Mà Sở Duệ Uyên vốn đang cực kì hứng thú dòm tôi, lúc nhìn rõ tướng mạo Liễu Thụy Lâm ở cự li gần thì mặt mày đột nhiên biến sắc. Tôi đoán hắn kiêng kị mái đầu bạc trắng không may mắn của Liễu Thụy Lâm, hoàng gia cổ đại so với bình dân còn kiêng kị gấp nhiều lần, vì thế bất chấp ngượng ngập trong lòng, kiếm cớ đuổi nó ra: “Hắn là bạn của ca ca, không phải…” Chưa nói dứt câu, không biết Sở Duệ Uyên bị chạm dây nào, bộ phận đang che ở dưới chăn bất ngờ hoạt động, mạnh mẽ ra vào, hại tôi không nhịn được kêu lên thành tiếng. Tôi ở dưới chăn gắng sức đẩy Sở Duệ Uyên đang áp trên người mình, hắn lại một phân không dời, phía dưới chơi tôi càng dữ dội hơn, còn nói với người đang đứng cạnh giường: “Ta bắt nạt Mính Chi đấy, thì sao? Ta cứ đâm hỏng hắn, chơi chết hắn, ngươi làm được gì nào?!” Sắc mặt Liễu Thụy Lâm đầu tiên trắng bệch, sau đó đỏ bừng, gào lên: “Đồ khốn nạn!”, định xông vào đánh Sở Duệ Uyên để “cứu” tôi. Hậu huyệt bị xâm nhập khoái cảm dồn dập, trong lòng hốt hoảng như có lửa đốt, tôi nghiến răng nhịn xuống cảm giác bị thao lộng, lớn tiếng kêu: “Dừng tay! Liễu Thụy Lâm, lập tức về phòng, nếu không đừng trách ca ca không cần ngươi nữa! Làm loạn quá chừng!” Đứa trẻ đáng thương chưa trải chuyện đời, tận mắt xem hiện trường GV mà không biết, bị tôi trách mắng như thế bèn dừng bước, trong mắt dâng lên một tầng sương, nghiến răng, giậm chân, rồi quay người chạy mất. Cũng chẳng thèm đóng hộ tôi cái cửa.
Bạn An, bạn bớt đoán mò đi có được không, thằng Uyên nó dè chừng cái bệnh nhan khống của vợ nó, chứ quan tâm quái gì tóc trắng tóc đen:)))
173. Cửa lớn còn đang mở, nhưng bạn giường đang đè trên người tôi cũng không thấy ngại, tiếp tục ở trong chăn đâm rút không ngừng. Tôi nhịn xuống xung động muốn kêu lên lần nữa, hổn hển nói: “Đem cửa… ưm… đem cửa đóng vào rồi tiếp tục…” “Được.” Sở Duệ Uyên gật đầu. Tôi cho rằng hắn sẽ đứng dậy khỏi người tôi, nào ngờ hắn lại bế tôi từ trên giường xuống, tiếp tục tư thế giao hợp mà đi ra phía cửa. “Aaa…” Dù không muốn kêu thành tiếng kéo thêm phiền phức, nhưng bị hắn chơi như vậy, tôi không kìm nén được mà lại rên lên. Bị hắn giữ mông ôm vào lòng, tôi gắng sức quấn lấy cổ hắn, hai chân siết chặt eo hắn không rời, nhưng trọng lượng thân thể vẫn dồn về nơi kết hợp giữa hai người. Hậu huyệt của tôi đem phân thân hắn nuốt càng sâu, lại bị động tác di chuyển của hắn ma sát đỉnh lộng đến cơ hồ co rút, bị hắn vừa đi vừa chịch như thế vài nhát, tôi lại không nhịn được mà dâm đãng rên lên. Sở Duệ Uyên thấy bộ dạng đó của tôi càng thêm đắc ý, sau khi khóa cửa bèn không thèm tử tế về giường, mà đi đi lại lại khắp phòng, vừa đi vừa chịch liên tiếp không ngừng nghỉ. Tận đến lúc tôi nghẹn ngào bị hắn đâm đến cao trào, hắn vẫn không ngừng, hơn nữa còn bước càng nhanh, kịch liệt đâm vào gần trăm cái, mới bắn ra trong thân thể tôi. Nội bích mẫn cảm bị hắn rót vào một trận tinh thủy nóng giãy, tôi không nhịn được mà lần nữa đạt cao trào, lúc đó, hắn mới từ trong mật huyệt rút ra, bế tôi trở về giường. Sở Duệ Uyên vuốt ve tóc tôi, đợi tôi từ dư âm cao trào lấy lại hơi thở, mới tự tiếu phi tiếu mà rằng: “Trẫm là bạn bè của ngươi, hửm?”
174. Cảm phiền hắn còn chịu đợi tôi. Tôi không nói với Liễu Thụy Lâm hắn là bạn bè, không lẽ nói hắn là bạn giường theo đúng sự thật? Tôi thở một hơi dài: “Ta làm sao có thể nói với nó thân phận của bệ hạ.” Sở Duệ Uyên lật úp người tôi xuống, đem ngón tay đâm vào lỗ nhỏ đang khe khẽ rỉ ra dòng bạch dịch, một bên không ngừng chọc ngoáy, một bên tra khảo: “Ngoài bạn bè và thiên tử, ngươi không có cách nói nào khác nữa sao?” Tôi bị hắn chọc ngoáy một hồi, lại bắt đầu thở gấp, hổn hển nói ra đáp án mình đoán trong lòng: “Ưm… là quan hệ giữa chày với cối?” Sở Duệ Uyên hơi sững lại, sau đó bật cười: “Hình dung sát thực lắm, có điều…” Hắn đem ngón tay trong thân thể tôi rút ra, thay bằng nhục vật hùng tráng thô dài, vừa chậm rãi xuyên qua vừa nói: “Ta là quan gia của ngươi, nam nhân của ngươi, là người ngày ngày bắt nạt ngươi, đâm hỏng chơi chết ngươi…” Tôi trong lòng thầm chửi mấy câu đó câu nào nói được với trẻ con, nhưng ngoài miệng vẫn phối hợp kêu lên: “Quan gia… ô… ngài bắt nạt hỏng nô tài rồi..” Và thế là, tôi thực sự bị tên kia thú tính đại phát mà bắt nạt đến hỏng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn cảm thấy như có thứ thô dài trong hậu huyệt đang không ngừng tới tới lui lui.
175. Nhưng điều làm tôi thấy không quen hơn nữa, là bạn giường vẫn nằm cạnh tôi chưa có rời đi. Hắn không những qua đêm ở ngoài, còn ngủ một giấc bên tôi đến sáng. Sở Duệ Uyên nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, bèn cười ôm lấy tôi hôn tới hôn lui, bảo: “Hôm nay hưu mộc, ta nghỉ lại đây với ngươi đến tối. Nói ra thì Trà Kinh Lâu của ngươi đến một nửa thư tịch trấn tiệm đều là do ta tặng đúng không.” Bạn giường hoàng đế kiêm nhà đầu tư thiên sứ cả vốn lẫn lãi đều không đòi đã nói thế, tôi nhanh nhẹn nhỏm qua hôn hôn hắn, trả lời: “Bệ hạ ở lại chỗ Quân An càng lâu, ta càng vui.” Vì thế hai chúng tôi lại ở trên giường ôn tồn một lúc, đến khi mặt trời lên quá ba con sào mới chịu rời giường.
176. Thiên tử ăn mặc đi lại đều cần người hầu hạ chu đáo, trong khi chỗ tôi trước giờ luôn giản lược sơ sài, may mà hắn tự giác mang theo nhân thủ. Tôi nhìn hắn được thái giám hầu hạ thay áo rửa mặt, trong lòng thầm đoán mấy người kia đêm qua chắc đều canh trong viện, không ngờ Liễu Thụy Lâm lại theo đường mật đạo từ hậu trạch đến trước cửa.
177. Đúng vậy, lúc sửa sang Trà Kinh Lâu và hậu viện, tôi còn cho thợ thuyền xây thêm một mật đạo, để phòng ngừa có lúc cần kíp. Sau khi nhóc con Liễu Thụy Lâm kia theo tôi, tôi bèn chỉ cho nó vài lối thông giữa các khu vực trong nhà. Đêm qua hẳn là nó thấy Sở Duệ Uyên đem người vào phủ, lại không cho người khác đến quấy rầy, bèn cho rằng lúc cần kíp đã đến; không ngờ lại chỉ xem được mỗi một màn GV sống sờ sờ. Mà diễn viên chính, còn là đương triều thiên tử.
178. Liễu Thụy Lâm đêm qua sau khi chạy ra khỏi phòng chúng tôi, chắc đã bị thủ hạ của Sở Duệ Uyên tóm lại dạy dỗ một phen. Hôm nay lúc ba chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau, sắc mặt nó tuy rằng không dễ chịu, nhưng không dám thốt ra những lời khó nghe như trước, đối với Sở Duệ Uyên cũng cung cung kính kính. Mà Sở Duệ Uyên thì lạnh lùng với nó, tuy không nói câu nào trách mắng, nhưng nhìn kiểu gì cũng có vẻ không vừa mắt. Lúc ăn cơm xong ở riêng với Sở Duệ Uyên, tôi đành bảo hắn rằng: “Thụy Lâm nó vẫn còn là trẻ con… không hiểu chuyện…” “Trẻ con?” – Sở Duệ Uyên bật cười thành tiếng – “Hắn mấy tuổi rồi?” Tôi thật thà trả lời: “Mười hai”. Kết quả, bản triều CEO lại lấy làm phiền não: “Ta còn tưởng nó mới 8, 9 tuổi, hóa ra đã 12! Cái… cái người như thế, ngươi nuôi ở bên mình là muốn làm gì?!” Tôi đoán hắn kiêng kị mái tóc bạc của Liễu Thụy Lâm, nên vội đem chuyện mình gặp gỡ, thu nhận thằng bé thế nào kể rõ ràng một lượt. Sở Duệ Uyên nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Nói vậy, ngươi chỉ là thương xót hắn, muốn cho hắn được yên ổn lớn lên sao?” Không thế thì còn muốn thế nào? Nuôi lớn rồi luộc lên ăn? Tôi gật đầu: “Nó sinh ra tóc đã bạc, đưa cho người khác nuôi dạy chỉ sợ lại bị ghét bỏ ngược đãi… Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh, gặp nhau là có duyên, ta không nhẫn tâm nhìn nó tiếp tục chịu khổ.” Sở Duệ Uyên lại hừ lạnh một tiếng, lúc sau mới bảo: “Nếu ta cho người đi tìm phụ thân hắn, để họ nội nhà hắn nuôi dưỡng, ngươi hẳn sẽ đồng ý đi?” Tôi với Liễu Thụy Lâm chỉ là bèo nước gặp nhau, rõ ràng không thể so được với những người có chung dòng máu với nó, liền gật đầu xác nhận: “Nếu họ nội nhà nó đến nhận, ta tất nhiên vui mừng vì nó có nơi có chốn.”
179. Người ta vẫn nói hoàng quyền thật trâu bò, “phổ thiên chi địa, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần” (*). Tôi vốn cho rằng phụ thân của Liễu Thụy Lâm là một lãng khách giang hồ trôi dạt tới, hẳn không để lại đầu mối gì. Ai ngờ nửa năm sau, mật thám của CEO bản triều đã thực sự đào được người ở một vùng đất nào đó phía nam.
(*) Dưới gầm trời, không đâu không là đất của vua; khắp mọi bến bờ, không đâu không là thần dân của vua. Một câu trong Thi Kinh.
180. Liễu Thụy Lâm, à không, bây giờ phải gọi là Mộc Thụy Lâm, nghe nói cha nó là tam công tử một nhà đại thế tộc ở Nam cương, từ nhỏ đã có khuynh hướng làm người trong giang hồ, không thích bị việc phàm tục trong nhà quấn thân, 16 tuổi võ nghệ có chút thành tựu liền rời nhà du lịch đại giang nam bắc. Phụ thân và mẫu thân nó thực lòng yêu thương nhau, năm đó rời đi cũng là để về xin bố mẹ đem sính lễ cầu hôn, ai ngờ về đến Nam cương chẳng bao lâu thì ốm liệt giường, rồi cứ thế vội vã lìa đời. Bởi vì Sở Duệ Lâm là sản phẩm lần hoan hảo của hai người trước khi li biệt, nên Mộc gia trước nay không biết đến sự tồn tại của hắn trên đời, mới khiến cho hai mẹ con bị nhà ngoại khinh thường, lăng nhục. Mái tóc bạc như của Mộc Thụy Lâm trong gia phả nhà họ Mộc cũng từng xuất hiện, ở xứ Nam cương người ta không kiêng kị chuyện lành dữ như ở trung nguyên, nên đương nhiên muốn nhận khúc ruột của tam công tử bất hạnh sớm lìa đời. Sau khi gặp gỡ trao đổi với người Sở Duệ Uyên phái đến dò la, nhà họ Mộc bèn cử một vị thúc thúc của Mộc Thụy Lâm cùng vài quyến thuộc đến đón người về.
Ts hai thằng gian phu dâm phu, đục khoét tâm hồn Thụy Lâm bé bỏng của tao rồi tính chạy làng (ToT)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.