Chương 19: Quyển 1 - Chương 19: Kiếp đầu tiên 181-190
Đào Hoa Tửu
21/12/2017
181. Tôi nuôi Mộc Thụy Lâm hơn nửa năm, từ đứa nhỏ gầy yếu như con gà chíp nuôi thành thiếu niên trắng trẻo 12, 13 tuổi, nhìn thiếu niên đẹp đtn chịu nổi đó lớn lên từng ngày, khí chất cũng ngày càng giống một tiểu công tử thần thái phi dương; chớp mắt bỗng phải tiễn người đi, tôi thực tình trong lòng không nỡ. Tiếc rằng một là họ nội nhà nó đến tìm, tôi không có lí do gì để giữ người, hai là nửa năm nay Sở Duệ Uyên thích chuyển địa điểm hẹn hò trên giường đến nhà tôi, mà phản ứng mỗi lần nhìn thấy thằng bé càng ngày lại càng khó chịu. Mà thái độ của Mộc Thụy Lâm với Sở Duệ Uyên cũng chỉ là cung kính bề ngoài, lúc đóng cửa quay lưng không ít lần giễu cợt khiêu khích hắn. Em trai với bạn giường không hòa hợp, chỉ có thể chọn bạn giường. Hết cách, ai bảo bạn giường là bản triều CEO.
182. Lúc chú của Mộc Thụy Lâm chuẩn bị khởi hành, tôi đã nghe Sở Duệ Uyên thông báo, khoảng 10 ngày sau bọn họ mới tới Trà Kinh Lâu. Tôi sợ Mộc Thụy Lâm bị mừng hụt một phen, nên chờ họ nội nhà thằng bé đến nơi mới đem chuyện này nói cho nó biết. Cứ nghĩ rằng nó có người thân sẽ vui mừng, không ngờ vừa nghe tôi nói xong, hai mắt nó đỏ hoe, dáng vẻ tủi thân oan ức. “Ca ca không cần ta nữa rồi.” – Mộc Thụy Lâm cắn môi – “Ca rõ ràng đã nói mua cả đời này của ta.” Đây là cái cớ “mua nó về nhà làm hạ nhân” tôi nói ra lúc đầu, ngay ngày hôm sau đã đốt khế ước bán mình trước mặt nó, làm gì còn chuyện cả đời với không cả đời nào nữa. Tôi thấy nó khăng khăng bướng bỉnh, vội vàng giải thích: “Nhà nội ngươi trước kia vì không biết nên mới để ngươi chịu khổ, giờ nghe nói huyết mạch của phụ thân ngươi vẫn còn, không biết mong ngóng ngươi về nhà đến mức nào. Ca tuy không nỡ để ngươi đi, nhưng cũng không thể chiếm đoạt máu mủ nhà người khác.” Đứa trẻ này nghe tôi nói, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không oán trách tôi nữa, chỉ nghiến răng khẽ nói: “Chắc chắn là do hắn không chấp nhận được sự tồn tại của ta.” Tôi nghe được có chút ngại ngùng, nhưng cũng không tìm ra lí do gì bào chữa cho Sở Duệ Uyên, đành vờ như không nghe thấy. Tối hôm đó, tôi bày tiệc tiếp đón đoàn người do chú Mộc Thụy Lâm dẫn đầu, sáng sớm hôm sau lại tiễn họ lên đường. Mộc gia tổ phụ tổ mẫu đều đang chờ được gặp đứa cháu này, chú của nó vội vã ra sao tôi hiểu, đành chia tay với đứa trẻ mình nuôi như em ruột suốt hơn nửa năm trời trong ánh mắt quyến luyến không rời của nó. Chỉ mong đúng như lời nó nói, đợi sau này lớn lên sẽ quay lại tìm tôi.
183. Anh chỉ cần nuôi con chó con mèo, đến hơn nửa năm trời cũng sinh tình cảm, huống chi tôi nuôi hẳn một con người, hơn nữa còn là người xinh đẹp đến đtn chịu nổi. Thời gian đầu khi Mộc Thụy Lâm mới đi, tôi thường cảm thấy trong lòng trống trải, ngay cả lên giường với Sở Duệ Uyên cũng không mấy nhiệt tình. Vì thế, bạn giường kiêm CEO bản triều của tôi càng cảm thấy tống cổ thằng bé đi là phải, chỉ tiếc không đuổi người đi được sớm hơn. Tôi không rõ hắn lấy đâu ra cái kết luận kì khôi đó.
184. Cũng như tôi luôn không hiểu được vì sao Sở Duệ Uyên và Mộc Thụy Lâm thân phận khác xa nhau đến thế, mà lại bất mãn về nhau đến mức này.
185. Có người nói qua 20 tuổi, thời gian trôi càng lúc càng nhanh. Tôi cảm thấy điều này đúng thật. Cảm giác như Mộc Thụy Lâm mới về Nam cương chưa được bao lâu, kì thực thấm thoắt đã qua hai năm rưỡi. Trong suốt thời gian đó, tôi và nó có viết cho nhau vài phong thư, nhưng Nam cương rốt cuộc vẫn là chỗ vừa xa xôi vừa gian khổ, thằng bé lại đến một thế giới hoàn toàn mới, từ lá thư gần nhất của nó đến giờ cũng hơn một năm rồi. Tôi có nhờ mật thám của Sở Duệ Uyên gửi thư hai lần, nhưng đều không nhận được hồi âm, nên cũng dần dần quên bẵng nó.
186. Tôi gần đây, à không, nên nói là Sở Duệ Uyên gần đây, à không, cũng không đúng… Nên nói là hoàng hậu của Sở Duệ Uyên, nàng ta gần đây có một chuyện vô cùng phiền não, đó là có đại thần trong triều lấy các lí do như “làm hậu không hiền”, “chuyên sủng ghen tuông”, “ba năm không có con”… để tấu thỉnh xin phế hậu.
187. Sở Duệ Uyên sau lưng coi bản tấu đó như chuyện cười mà đưa tôi đọc. Tôi xem rồi cũng thấy hơi nhảm. Chưa nói đến chuyện hoàng hậu ở trong cung trừ “mài kính” với Thục phi ra, tính tình phẩm hạnh có thể nói là tấm gương hiền thê thời cổ đại, cũng không nói đến chuyện Sở Duệ Uyên mỗi tháng theo đúng quy định của tổ tông mà ở lại chỗ nàng ta hai tối là chuyên sủng hay không chuyên sủng, chỉ nói riêng cái mục không có con kia… Sở Duệ Uyên trừ đêm tân hôn năm đó, thì về sau toàn ngủ nguyên quần nguyên áo cạnh nàng ta. Nàng ta nếu thực sự sinh được cái gì, mới đúng là phải phế hậu kiêm tru di cửu tộc.
188. Đương nhiên, chuyện trong phòng kín của vợ chồng CEO bản triều, đâu thể nói với triều thần. Nhưng chuyện triều thần tấu thỉnh phế hậu, vốn có chút bất thường. Nhà đế vương không giống với bách tính bình dân nhất định phải lập đích trưởng tử làm thái tử, hoàng hậu không con có thể thỉnh hoàng đế nạp thêm phi tử, trực tiếp đòi trảm luôn hoàng hậu… Trừ khi cục diện triều đình lại xảy ra biến hóa.
189. Tôi nhìn dáng vẻ Sở Duệ Uyên hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, liền biết hắn đã nắm hết chuyện triều chính trong lòng bàn tay. Chỉ là, có một chuyện, hắn không nắm được. Chuyện ở hậu cung.
190. Cho nên, Sở Duệ Uyên đã bị hoàng hậu “làm hậu không hiền”, “chuyên sủng ghen tuông”, “ba năm không có con” của hắn hạ mê dược cưỡng bức.
182. Lúc chú của Mộc Thụy Lâm chuẩn bị khởi hành, tôi đã nghe Sở Duệ Uyên thông báo, khoảng 10 ngày sau bọn họ mới tới Trà Kinh Lâu. Tôi sợ Mộc Thụy Lâm bị mừng hụt một phen, nên chờ họ nội nhà thằng bé đến nơi mới đem chuyện này nói cho nó biết. Cứ nghĩ rằng nó có người thân sẽ vui mừng, không ngờ vừa nghe tôi nói xong, hai mắt nó đỏ hoe, dáng vẻ tủi thân oan ức. “Ca ca không cần ta nữa rồi.” – Mộc Thụy Lâm cắn môi – “Ca rõ ràng đã nói mua cả đời này của ta.” Đây là cái cớ “mua nó về nhà làm hạ nhân” tôi nói ra lúc đầu, ngay ngày hôm sau đã đốt khế ước bán mình trước mặt nó, làm gì còn chuyện cả đời với không cả đời nào nữa. Tôi thấy nó khăng khăng bướng bỉnh, vội vàng giải thích: “Nhà nội ngươi trước kia vì không biết nên mới để ngươi chịu khổ, giờ nghe nói huyết mạch của phụ thân ngươi vẫn còn, không biết mong ngóng ngươi về nhà đến mức nào. Ca tuy không nỡ để ngươi đi, nhưng cũng không thể chiếm đoạt máu mủ nhà người khác.” Đứa trẻ này nghe tôi nói, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không oán trách tôi nữa, chỉ nghiến răng khẽ nói: “Chắc chắn là do hắn không chấp nhận được sự tồn tại của ta.” Tôi nghe được có chút ngại ngùng, nhưng cũng không tìm ra lí do gì bào chữa cho Sở Duệ Uyên, đành vờ như không nghe thấy. Tối hôm đó, tôi bày tiệc tiếp đón đoàn người do chú Mộc Thụy Lâm dẫn đầu, sáng sớm hôm sau lại tiễn họ lên đường. Mộc gia tổ phụ tổ mẫu đều đang chờ được gặp đứa cháu này, chú của nó vội vã ra sao tôi hiểu, đành chia tay với đứa trẻ mình nuôi như em ruột suốt hơn nửa năm trời trong ánh mắt quyến luyến không rời của nó. Chỉ mong đúng như lời nó nói, đợi sau này lớn lên sẽ quay lại tìm tôi.
183. Anh chỉ cần nuôi con chó con mèo, đến hơn nửa năm trời cũng sinh tình cảm, huống chi tôi nuôi hẳn một con người, hơn nữa còn là người xinh đẹp đến đtn chịu nổi. Thời gian đầu khi Mộc Thụy Lâm mới đi, tôi thường cảm thấy trong lòng trống trải, ngay cả lên giường với Sở Duệ Uyên cũng không mấy nhiệt tình. Vì thế, bạn giường kiêm CEO bản triều của tôi càng cảm thấy tống cổ thằng bé đi là phải, chỉ tiếc không đuổi người đi được sớm hơn. Tôi không rõ hắn lấy đâu ra cái kết luận kì khôi đó.
184. Cũng như tôi luôn không hiểu được vì sao Sở Duệ Uyên và Mộc Thụy Lâm thân phận khác xa nhau đến thế, mà lại bất mãn về nhau đến mức này.
185. Có người nói qua 20 tuổi, thời gian trôi càng lúc càng nhanh. Tôi cảm thấy điều này đúng thật. Cảm giác như Mộc Thụy Lâm mới về Nam cương chưa được bao lâu, kì thực thấm thoắt đã qua hai năm rưỡi. Trong suốt thời gian đó, tôi và nó có viết cho nhau vài phong thư, nhưng Nam cương rốt cuộc vẫn là chỗ vừa xa xôi vừa gian khổ, thằng bé lại đến một thế giới hoàn toàn mới, từ lá thư gần nhất của nó đến giờ cũng hơn một năm rồi. Tôi có nhờ mật thám của Sở Duệ Uyên gửi thư hai lần, nhưng đều không nhận được hồi âm, nên cũng dần dần quên bẵng nó.
186. Tôi gần đây, à không, nên nói là Sở Duệ Uyên gần đây, à không, cũng không đúng… Nên nói là hoàng hậu của Sở Duệ Uyên, nàng ta gần đây có một chuyện vô cùng phiền não, đó là có đại thần trong triều lấy các lí do như “làm hậu không hiền”, “chuyên sủng ghen tuông”, “ba năm không có con”… để tấu thỉnh xin phế hậu.
187. Sở Duệ Uyên sau lưng coi bản tấu đó như chuyện cười mà đưa tôi đọc. Tôi xem rồi cũng thấy hơi nhảm. Chưa nói đến chuyện hoàng hậu ở trong cung trừ “mài kính” với Thục phi ra, tính tình phẩm hạnh có thể nói là tấm gương hiền thê thời cổ đại, cũng không nói đến chuyện Sở Duệ Uyên mỗi tháng theo đúng quy định của tổ tông mà ở lại chỗ nàng ta hai tối là chuyên sủng hay không chuyên sủng, chỉ nói riêng cái mục không có con kia… Sở Duệ Uyên trừ đêm tân hôn năm đó, thì về sau toàn ngủ nguyên quần nguyên áo cạnh nàng ta. Nàng ta nếu thực sự sinh được cái gì, mới đúng là phải phế hậu kiêm tru di cửu tộc.
188. Đương nhiên, chuyện trong phòng kín của vợ chồng CEO bản triều, đâu thể nói với triều thần. Nhưng chuyện triều thần tấu thỉnh phế hậu, vốn có chút bất thường. Nhà đế vương không giống với bách tính bình dân nhất định phải lập đích trưởng tử làm thái tử, hoàng hậu không con có thể thỉnh hoàng đế nạp thêm phi tử, trực tiếp đòi trảm luôn hoàng hậu… Trừ khi cục diện triều đình lại xảy ra biến hóa.
189. Tôi nhìn dáng vẻ Sở Duệ Uyên hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, liền biết hắn đã nắm hết chuyện triều chính trong lòng bàn tay. Chỉ là, có một chuyện, hắn không nắm được. Chuyện ở hậu cung.
190. Cho nên, Sở Duệ Uyên đã bị hoàng hậu “làm hậu không hiền”, “chuyên sủng ghen tuông”, “ba năm không có con” của hắn hạ mê dược cưỡng bức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.