Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn Thôi!!!!
Chương 13: CHƯƠNG 11
Nguyệt Băng (Sara)
12/09/2016
Quên nói nữa, do thế giới của Lạc Thiên Lam và Hàn Tuyết Lam là hai thế giới song song, hơn nữa dung mạo Hàn Tuyết Lam rất giống Lạc Thiên Lam (có thể coi là 1) nên khi đọc đến phần cả hai gặp nhau, Tống Thiếu Kiệt nhận ra nhưng vẫn thấy khó tin thì đừng bất ngờ nha. Thêm nữa, dự tính ban đầu là 7 anh, trong lúc lơ đãng xuất hiện thêm anh Kiệt nữa thành 8.
CHƯƠNG 11
Sau khi nói rõ cùng hai người kia, cô lang thang vô định trên con đường dài. Đi dưới những tán cây đào rậm bóng, cô như lạc vào ký ức xưa, những phần ký ức cô đã chôn sâu trong đáy lòng, không dám nhìn đến dù chỉ một lần. Đang chìm đắm trong từng ký ức xưa, chợt đâu đó vang lên từng giai điệu của bài hát Tha Thứ, và cô như nhìn thấy bóng dáng người xưa
“Nhìn trăng khuya nhớ đến những ngày đôi ta có nhau
Bao nhiêu giấc mơ tan thành mây khói
Giờ câu yêu phôi pha cũng chỉ vì ta quá khờ
Biến yêu thương nay thành bao khổ đau.
Ngày em ra đi cũng là thời gian mưa rất nhiều
Khiến bao nhớ nhung nay càng nhung nhớ
Giờ nước mắt chia ly lại làm cuộc đời ta đớn đau
Cố níu dĩ vãng nay còn đâu.
Cuộc đời lầm lỗi anh đây vẫn mong xin lỗi người
Dù rằng giờ đây anh với em chẳng còn là gì
Trong tim anh giờ trái đắng, còn lại một mình sâu lắng
Cuộc đời đã mất khi bao yêu thương mình đã cố.
Chỉ một lần cuối anh vẫn muốn nói xin lỗi người
Lòng này đã sai, anh khiến em trở thành cuộc chơi
Bao câu ân hận muốn nói, chỉ sợ rằng người trốn tránh
Hỏi lòng vẫn biết anh chẳng thể xin một lần tha thứ.”
Từng lời từng lời của bài hát cứ vang lên, ánh mắt của cô như mất đi tiêu cự bởi người kia đang dần dần tiến về phía cô, không phải là ảo ảnh, mà là sự thật. Lúc này đây, cô bàng hoàng nhận ra thêm một sự thật nữa là thế giới này cùng thế giới kia là hai thế giới song song.
Trong khi cô đang chìm trong sự hỗn loạn của tâm trạng thì ở đằng xa kia, Tống Thiếu Kiệt cũng rơi vào tình trạng tương tự. Người con gái kia là ai? Là Lam sao? Hay chỉ là người giống người?... Hàng vạn câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu anh, anh chỉ dám đứng chôn chân tại chỗ mà ngây ngốc nhìn cô. Gương mặt kia đã bao đêm anh choàng tỉnh giấc chỉ mong một lần được gặp lại, đã bao đêm anh phải dùng đến rượu mới có thể đi vào giấc ngủ, đã bao đêm anh tự hành hạ chính mình chỉ vì nhớ cô. Anh không thể nhớ nỗi, và giờ đây, anh sợ, anh không dám đến gần người kia bởi anh sợ, đây chỉ là ảo giác mà thôi. Anh nghĩ mình sẽ mãi ngây ngốc nếu không phải nhìn thấy đối phương gọi tên mình sau đó xoay người bỏ chạy. Cảm xúc lúc bấy giờ của anh là mừng như điên, không nghĩ gì hết, anh lập tức đuổi theo nhưng cô lại hòa mình vào đám đông và chạy mất. Đau đớn, hụt hẫng, nhớ thương... là cảm xúc lúc bấy giờ của anh. Nhưng không sao, đã gặp lại tức là còn cơ hội, anh nhất định không buông tha cơ hội lần này, dù cho phải dùng mọi thủ đoạn, anh cũng không buông tay. Nhưng trước mắt, anh cần thông báo cho hai bên gia đình tin vui này trước
BIỆT THỰ NHÀ NHỌ TỐNG
Trong phòng khách của Tống gia, lúc này đây đang có 4 vị phụ huynh ngồi đó nhìn nhau
- A Kiệt về chưa? (Mẹ Lạc hỏi)
- Chưa. Không biết thằng bé làm gì mà gấp gáp như vậy
Mẹ Tống vừa dứt lời thì Thiếu Kiệt về đến, vừa vào thì anh đã thấy 4 vị phụ huynh ngồi đó. Anh vừa ngồi xuống thì ba Tống đã hỏi chuyện anh, anh vừa thưởng thức ly trà vừa nói ra một tin sét đánh
- Con vừa gặp Lam
- Uhm, thì con gặp Lam.... Cái gì? Con gặp Lam?
Mẹ Tống lúc đầu nghe xong thì rất bình thường, sau khi tiếp nhận đầy đủ thông tin trong câu nói thì bà đứng bật dậy, giọng nói gấp gáp kèm theo sự khó tin.
- Phải.
- Ta biết là con nhớ thương Lam Lam nhưng đùa như thế không vui
Ba Lạc không tin, ông trầm giọng xuống nói. Lam Lam của ông đã không còn rồi
- Con không đùa. Là sự thật
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện. Lúc đầu ba mẹ Tống không tin nhưng mẹ Lạc lại rất tin, bà nói
- Tôi tin là Lam Lam đã sống lại dưới thân xác của người khác. Bởi tôi có một người bạn giống như vậy. Nên tôi tin là Lam Lam cũng như vậy.
- Nếu bà đã nói vậy thì tôi tin, nhưng bây giờ là làm sao để tìm Lam Lam?
- Con không biết nhưng con nhất định là sẽ tìm được Lam. Lam là người con yêu
- Chỉ cần Lam Lam tha thứ cho con thì bọn ta không có ý kiến
Ba Lạc lên tiếng. Tống Thiếu Kiệt anh biết là mình cần cố gắng để được cô tha thứ nhưng không hề biết là trên con đường truy vợ của mình còn có “vài” người bạn đồng hành. Thật tội cho anh.
--- ------ ------ ---”””””””””””--- ------ ------ ---
Giờ đây, cảm xúc trong cô rất loạn, nếu như đây là thế giới song song thì cô có thể gặp lại ba mẹ Lạc rồi. Cô rất nhớ họ, họ là người đưa cô ra khỏi bóng đêm cuộc đời, cho cô một cuộc sống mới. Cô nghĩ mình nên lựa thời gian để quay về gặp ba mẹ Lạc mới được. Còn về phần Tống Thiếu Kiệt, cô không biết nên đối diện như thế nào với anh sau mọi chuyện. Dù biết là cả hai không ai có lỗi nhưng bây giờ họ còn quay lại được sao? Cô không biết và không muốn nghĩ đến điều đó nữa. Mọi chuyện đã quá sức cô rồi, cô đã quá mệt mỏi với mọi chuyện rồi. Cứ như vậy, cô thiếp đi trong giai điệu nhẹ nhàng
“Chiều, một mình anh trên con phố xưa
Nghe lòng nôn nao khó quên gió mưa một thờiđáng yêu!
Chiều, chiều đợi chờ em không thấy đâu
Mưa buồn anh mơ ước mơ đi tìm hạt nắng trên cao
ĐK:
Và yêu em như yêu từ kiếp nao
Chờ em đến lóng ngóng dại khờ
Mà người ơi anh đâu nào biết đâu
Chợt tỉnh giấc cơn mơ vội tan!
Người yêu nhớ chăng, lời nói ngỡ ngàng
Dù tình đã trao lời yêu mình anh mãi nói thầm
Người yêu biết chăng, chờ mãi những ngày
Tình nồng đắm say em có hay biết giờ đây...
Trái tim đã yêu!
Ngồi, nhìn cuộc tình đi qua tháng năm
Mong chờ con tim dấu yêu biết chăng bao giờ em ơi !
Giờ, giờ chỉ còn con tim lẻ loi
Em về bóng tối giá băng mong hoài giờ phút bên nhau...
Người yêu nhớ chăng, lời nói ngỡ ngàng
Dù tình đã trao lời yêu mình anh mãi nói thầm
Người yêu biết chăng, chờ mãi những ngày
Tình nồng đắm say em có hay biết giờ đây...
Người yêu nhớ chăng, lời nói ngỡ ngàng
Dù tình đã trao lời yêu mình anh mãi nói thầm
Người yêu biết chăng, chờ mãi những ngày
Tình nồng đắm say em có hay biết giờ đây...
Trái tim đã yêu!”
CHƯƠNG 11
Sau khi nói rõ cùng hai người kia, cô lang thang vô định trên con đường dài. Đi dưới những tán cây đào rậm bóng, cô như lạc vào ký ức xưa, những phần ký ức cô đã chôn sâu trong đáy lòng, không dám nhìn đến dù chỉ một lần. Đang chìm đắm trong từng ký ức xưa, chợt đâu đó vang lên từng giai điệu của bài hát Tha Thứ, và cô như nhìn thấy bóng dáng người xưa
“Nhìn trăng khuya nhớ đến những ngày đôi ta có nhau
Bao nhiêu giấc mơ tan thành mây khói
Giờ câu yêu phôi pha cũng chỉ vì ta quá khờ
Biến yêu thương nay thành bao khổ đau.
Ngày em ra đi cũng là thời gian mưa rất nhiều
Khiến bao nhớ nhung nay càng nhung nhớ
Giờ nước mắt chia ly lại làm cuộc đời ta đớn đau
Cố níu dĩ vãng nay còn đâu.
Cuộc đời lầm lỗi anh đây vẫn mong xin lỗi người
Dù rằng giờ đây anh với em chẳng còn là gì
Trong tim anh giờ trái đắng, còn lại một mình sâu lắng
Cuộc đời đã mất khi bao yêu thương mình đã cố.
Chỉ một lần cuối anh vẫn muốn nói xin lỗi người
Lòng này đã sai, anh khiến em trở thành cuộc chơi
Bao câu ân hận muốn nói, chỉ sợ rằng người trốn tránh
Hỏi lòng vẫn biết anh chẳng thể xin một lần tha thứ.”
Từng lời từng lời của bài hát cứ vang lên, ánh mắt của cô như mất đi tiêu cự bởi người kia đang dần dần tiến về phía cô, không phải là ảo ảnh, mà là sự thật. Lúc này đây, cô bàng hoàng nhận ra thêm một sự thật nữa là thế giới này cùng thế giới kia là hai thế giới song song.
Trong khi cô đang chìm trong sự hỗn loạn của tâm trạng thì ở đằng xa kia, Tống Thiếu Kiệt cũng rơi vào tình trạng tương tự. Người con gái kia là ai? Là Lam sao? Hay chỉ là người giống người?... Hàng vạn câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu anh, anh chỉ dám đứng chôn chân tại chỗ mà ngây ngốc nhìn cô. Gương mặt kia đã bao đêm anh choàng tỉnh giấc chỉ mong một lần được gặp lại, đã bao đêm anh phải dùng đến rượu mới có thể đi vào giấc ngủ, đã bao đêm anh tự hành hạ chính mình chỉ vì nhớ cô. Anh không thể nhớ nỗi, và giờ đây, anh sợ, anh không dám đến gần người kia bởi anh sợ, đây chỉ là ảo giác mà thôi. Anh nghĩ mình sẽ mãi ngây ngốc nếu không phải nhìn thấy đối phương gọi tên mình sau đó xoay người bỏ chạy. Cảm xúc lúc bấy giờ của anh là mừng như điên, không nghĩ gì hết, anh lập tức đuổi theo nhưng cô lại hòa mình vào đám đông và chạy mất. Đau đớn, hụt hẫng, nhớ thương... là cảm xúc lúc bấy giờ của anh. Nhưng không sao, đã gặp lại tức là còn cơ hội, anh nhất định không buông tha cơ hội lần này, dù cho phải dùng mọi thủ đoạn, anh cũng không buông tay. Nhưng trước mắt, anh cần thông báo cho hai bên gia đình tin vui này trước
BIỆT THỰ NHÀ NHỌ TỐNG
Trong phòng khách của Tống gia, lúc này đây đang có 4 vị phụ huynh ngồi đó nhìn nhau
- A Kiệt về chưa? (Mẹ Lạc hỏi)
- Chưa. Không biết thằng bé làm gì mà gấp gáp như vậy
Mẹ Tống vừa dứt lời thì Thiếu Kiệt về đến, vừa vào thì anh đã thấy 4 vị phụ huynh ngồi đó. Anh vừa ngồi xuống thì ba Tống đã hỏi chuyện anh, anh vừa thưởng thức ly trà vừa nói ra một tin sét đánh
- Con vừa gặp Lam
- Uhm, thì con gặp Lam.... Cái gì? Con gặp Lam?
Mẹ Tống lúc đầu nghe xong thì rất bình thường, sau khi tiếp nhận đầy đủ thông tin trong câu nói thì bà đứng bật dậy, giọng nói gấp gáp kèm theo sự khó tin.
- Phải.
- Ta biết là con nhớ thương Lam Lam nhưng đùa như thế không vui
Ba Lạc không tin, ông trầm giọng xuống nói. Lam Lam của ông đã không còn rồi
- Con không đùa. Là sự thật
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện. Lúc đầu ba mẹ Tống không tin nhưng mẹ Lạc lại rất tin, bà nói
- Tôi tin là Lam Lam đã sống lại dưới thân xác của người khác. Bởi tôi có một người bạn giống như vậy. Nên tôi tin là Lam Lam cũng như vậy.
- Nếu bà đã nói vậy thì tôi tin, nhưng bây giờ là làm sao để tìm Lam Lam?
- Con không biết nhưng con nhất định là sẽ tìm được Lam. Lam là người con yêu
- Chỉ cần Lam Lam tha thứ cho con thì bọn ta không có ý kiến
Ba Lạc lên tiếng. Tống Thiếu Kiệt anh biết là mình cần cố gắng để được cô tha thứ nhưng không hề biết là trên con đường truy vợ của mình còn có “vài” người bạn đồng hành. Thật tội cho anh.
--- ------ ------ ---”””””””””””--- ------ ------ ---
Giờ đây, cảm xúc trong cô rất loạn, nếu như đây là thế giới song song thì cô có thể gặp lại ba mẹ Lạc rồi. Cô rất nhớ họ, họ là người đưa cô ra khỏi bóng đêm cuộc đời, cho cô một cuộc sống mới. Cô nghĩ mình nên lựa thời gian để quay về gặp ba mẹ Lạc mới được. Còn về phần Tống Thiếu Kiệt, cô không biết nên đối diện như thế nào với anh sau mọi chuyện. Dù biết là cả hai không ai có lỗi nhưng bây giờ họ còn quay lại được sao? Cô không biết và không muốn nghĩ đến điều đó nữa. Mọi chuyện đã quá sức cô rồi, cô đã quá mệt mỏi với mọi chuyện rồi. Cứ như vậy, cô thiếp đi trong giai điệu nhẹ nhàng
“Chiều, một mình anh trên con phố xưa
Nghe lòng nôn nao khó quên gió mưa một thờiđáng yêu!
Chiều, chiều đợi chờ em không thấy đâu
Mưa buồn anh mơ ước mơ đi tìm hạt nắng trên cao
ĐK:
Và yêu em như yêu từ kiếp nao
Chờ em đến lóng ngóng dại khờ
Mà người ơi anh đâu nào biết đâu
Chợt tỉnh giấc cơn mơ vội tan!
Người yêu nhớ chăng, lời nói ngỡ ngàng
Dù tình đã trao lời yêu mình anh mãi nói thầm
Người yêu biết chăng, chờ mãi những ngày
Tình nồng đắm say em có hay biết giờ đây...
Trái tim đã yêu!
Ngồi, nhìn cuộc tình đi qua tháng năm
Mong chờ con tim dấu yêu biết chăng bao giờ em ơi !
Giờ, giờ chỉ còn con tim lẻ loi
Em về bóng tối giá băng mong hoài giờ phút bên nhau...
Người yêu nhớ chăng, lời nói ngỡ ngàng
Dù tình đã trao lời yêu mình anh mãi nói thầm
Người yêu biết chăng, chờ mãi những ngày
Tình nồng đắm say em có hay biết giờ đây...
Người yêu nhớ chăng, lời nói ngỡ ngàng
Dù tình đã trao lời yêu mình anh mãi nói thầm
Người yêu biết chăng, chờ mãi những ngày
Tình nồng đắm say em có hay biết giờ đây...
Trái tim đã yêu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.