Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn Thôi!!!!
Chương 4: CHƯƠNG 4
Nguyệt Băng (Sara)
12/09/2016
Ngày hôm nay cô cùng anh trai đi học, do gia thế đặc thù nên cô xin vào học cùng lớp anh trai luôn. Khi xe dừng trước khu kinh tế chính trị, hàng loạt tiếng nói vang lên xôn xao
- Đó là ai mà được đi chung với Hàn thiếu vậy? (Sv 1)
- Nghe đâu là em gái anh ấy (Sv 2)
- Không lẽ là cái cô Hàn tiểu thư ngu dốt hám trai đó sao? (Sv 1)
- Không phải đâu (Sv 3)
- Cái gì không phải? (Sv 2)
- Tui nghe chị tui nói là do Trịnh Yến Yến ganh tị với vẻ đẹp của Hàn tiểu thư nên thả ra lời đồn nhảm, bày kế hãm hại để bôi đen danh dự của Hàn tiểu thư. (Sv 3)
- Quả là rắn độc...v.....vv.....
Mặc kệ bao nhiêu lời bàn tán về mình, cô ôm tay Thiên Phong bước về lớp học. Bước vào lớp, cô giới thiệu thật ngắn gọn về mình
- Xin chào, tôi tên Hàn Tuyết Lam, em gái Hàn Thiên Phong, vừa chuyển đến, mong được giúp đỡ
Giới thiệu xong cô bước thẳng xuống chỗ anh trai mình ngồi. Còn về thành viên trong lớp học này khi thấy khí chất lạnh nhạt thờ ơ của cô, cộng thêm tin đồn đang được bàn luận sôi nổi bên ngoài thì đã khẳng định là cô bị người khác bôi đen danh dự. Chính vì vậy họ tự nói với bản thân sẽ đối xử hòa đồng với cô hơn, không để người khác bôi đen cô nữa.
Sau giờ học, cô vừa tính đi ăn thì Thanh Hương, một cô nàng thân thiện của lớp, đã bước đến rủ cô đi ăn cùng lớp. Biết họ muốn hòa đồng với mình nên cô không từ chối, cả lớp kéo nhau xuống căn-tin để ăn. Và điều cô không ngờ là từ khi cô bước vào căn-tin thì có một ánh mắt luôn dõi theo cô
Lạc Thiên Triệt ngồi trong góc khuất mà trầm tư. Những việc cô làm, những điều cô nói anh điều biết. Cô đã buông bỏ tình cảm với PhươngTuấn Hiên nhưng lại xây nên một bức tường phòng thủ kiên cố, không cho ai tiến đến làm tổn thương bản thân cô nữa. Để cô một mình đối mặt lâu như vậy, là lỗi của anh, nhưng từ giờ sẽ không như vậy nữa. Cuộc đời của cô, anh sẽ tham gia, ở bên cô che chở bảo vệ, yêuthương săn sóc cô. Nhưng trước hết anh cần đến một nơi để gặp một người
Bar Death
Đẩy cửa phòng vip ra, Lạc Thiên Triệt bước vào. Anh nhíu mi bởi tình cảnh mà mình nhìn thấy. Vỏ chai rượu lăn lông lóc, người trên ghế sofa thì quần áo xốc xếch, cằm đã mọc râu, khuôn mặt hốc hác, không còn vẻ tuấn lãng, yêu nghiệt nữa. Không một lời nói dư thừa, Lạc Thiên Triệt tạt xô nước đá anh đang cầm trên tay vào người kia. Người nọ gầm lên
- Cậu đang làm cái quái gì vậy?
- Phương Tuấn Hiên, tôi mới là người hỏi câu đó, cậu đang làm cái gì vậy hả? Bộ dáng người không ra người, ma không ra ma này là sao hả?
Nghe tới đó, Phương Tuấn Hiên như không còn sức lực nữa, yếu ớt mà trả lời
- Cô ấy nói là sai khi yêu tôi, cô ấy nói không muốn có quan hệ gì với tôi nữa. Tôi không tin,tôi không tin cô ấy hết yêu tôi được. Cô ấy chỉ lừa tôi thôi, đúng không? Lạc Thiên Triệt cậu nói đi
- Không. Cô ấy nói thật. Khi cô ấy yêu cậu, cậu đối xử như thế nào? Khi cô ấy làm mọi chuyện vì cậu, cậu đối xử như thế nào? Cô ấy vì Trịnh Yến Yến của cậu chịu mọi khinh bỉ, cậu đối xử như thế nào? Bây giờ cậu có tư cách nói là cô ấy lừa cậu ư?
- Lạc Thiên Triệt, cậu.... có ý với cô ấy?
- Phải. Các người không trân trọng bảo vệ cô ấy thì tôi làm. Bao năm qua tôi đã bỏ lỡ cô ấy, nhưng bây giờ tôi không muốn bỏ lỡ nữa. Tôi sẽ bước vào cuộc đời của cô ấy, bảo vệ, chăm sóc, yêu thương cô ấy
Như có một sức mạnh vô hình, Phương Tuấn Hiên ép Lạc Thiên Triệt vào tường, điên cuồng mà nói
- Cô ấy là của tôi, là của Phương Tuấn Hiên tôi. Cậu không có quyền cướp cô ấy khỏi tôi
- Nực cười, cô ấy là của cậu? Tôi chỉ sợ bây giờ cho dù cậu chết trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không thèm liếc nhìn chứ đừng nói là để tâm. Cậu lấy quyền gì mà cấm tôi?
Câu nói của Lạc Thiên Triệt như đánh thẳng vào tim Phương Tuấn Hiên. Phải! Cậu ta nói đúng. Anh đã gây cho cô ấy tổn thương quá lớn rồi, tổn thương lớn đến mức cô ấy đã không còn tâm nữa rồi. Bây giờ, anh phải làm thế nào để có được sự tha thứ của, để ở bên cạnh cô lần nữa? Anh thật sự rất rối, rất đau.Nhìn trên khuôn mặt tuấn mĩ của Phương Tuấn Hiên chảy nước mắt, ngoài bất đắc dĩ và đau lòng thay cho thằng bạn ra, Lạc Thiên Triệt cũng không thể làm gì khác. “Hàn Tuyết Lam, nhìn cậu ta như vậy, em hài lòng chứ? Mà chắc so với nỗi đau cậu ta gây ra cho em thì chẳng là gì đâu đúng không? Bây giờ, tôi phải làm thế nào để em chấp nhận tôi đây? Hàn Tuyết Lam, em có biết có hai người đàn ông đang đau khổ vì em không?”
Và ở một nơi khác, Hà Thiên Doãn cũng đang đau khổ vì cô. Phải! Nỗi đau mà họ gây ra cho cô quá lớn, lớn đến nỗi họ còn không dám chấp nhận thì nói gì đến cô. Cô không muốn có mối quan hệ với họ cũng là điều đương nhiên. Bây giờ, họ phải làm thế nào khi cả gặp mặt nhau cô cũng không muốn thì họ phải làm sao để cô tha thứ?
Hàn Tuyết Lam cô vốn không phải người vô tình nhưng lại vì những người mà cô có tình khiến cô trở nên vô tình thì những người đó trách được ai ngoài bản thân họ chứ.
- Đó là ai mà được đi chung với Hàn thiếu vậy? (Sv 1)
- Nghe đâu là em gái anh ấy (Sv 2)
- Không lẽ là cái cô Hàn tiểu thư ngu dốt hám trai đó sao? (Sv 1)
- Không phải đâu (Sv 3)
- Cái gì không phải? (Sv 2)
- Tui nghe chị tui nói là do Trịnh Yến Yến ganh tị với vẻ đẹp của Hàn tiểu thư nên thả ra lời đồn nhảm, bày kế hãm hại để bôi đen danh dự của Hàn tiểu thư. (Sv 3)
- Quả là rắn độc...v.....vv.....
Mặc kệ bao nhiêu lời bàn tán về mình, cô ôm tay Thiên Phong bước về lớp học. Bước vào lớp, cô giới thiệu thật ngắn gọn về mình
- Xin chào, tôi tên Hàn Tuyết Lam, em gái Hàn Thiên Phong, vừa chuyển đến, mong được giúp đỡ
Giới thiệu xong cô bước thẳng xuống chỗ anh trai mình ngồi. Còn về thành viên trong lớp học này khi thấy khí chất lạnh nhạt thờ ơ của cô, cộng thêm tin đồn đang được bàn luận sôi nổi bên ngoài thì đã khẳng định là cô bị người khác bôi đen danh dự. Chính vì vậy họ tự nói với bản thân sẽ đối xử hòa đồng với cô hơn, không để người khác bôi đen cô nữa.
Sau giờ học, cô vừa tính đi ăn thì Thanh Hương, một cô nàng thân thiện của lớp, đã bước đến rủ cô đi ăn cùng lớp. Biết họ muốn hòa đồng với mình nên cô không từ chối, cả lớp kéo nhau xuống căn-tin để ăn. Và điều cô không ngờ là từ khi cô bước vào căn-tin thì có một ánh mắt luôn dõi theo cô
Lạc Thiên Triệt ngồi trong góc khuất mà trầm tư. Những việc cô làm, những điều cô nói anh điều biết. Cô đã buông bỏ tình cảm với PhươngTuấn Hiên nhưng lại xây nên một bức tường phòng thủ kiên cố, không cho ai tiến đến làm tổn thương bản thân cô nữa. Để cô một mình đối mặt lâu như vậy, là lỗi của anh, nhưng từ giờ sẽ không như vậy nữa. Cuộc đời của cô, anh sẽ tham gia, ở bên cô che chở bảo vệ, yêuthương săn sóc cô. Nhưng trước hết anh cần đến một nơi để gặp một người
Bar Death
Đẩy cửa phòng vip ra, Lạc Thiên Triệt bước vào. Anh nhíu mi bởi tình cảnh mà mình nhìn thấy. Vỏ chai rượu lăn lông lóc, người trên ghế sofa thì quần áo xốc xếch, cằm đã mọc râu, khuôn mặt hốc hác, không còn vẻ tuấn lãng, yêu nghiệt nữa. Không một lời nói dư thừa, Lạc Thiên Triệt tạt xô nước đá anh đang cầm trên tay vào người kia. Người nọ gầm lên
- Cậu đang làm cái quái gì vậy?
- Phương Tuấn Hiên, tôi mới là người hỏi câu đó, cậu đang làm cái gì vậy hả? Bộ dáng người không ra người, ma không ra ma này là sao hả?
Nghe tới đó, Phương Tuấn Hiên như không còn sức lực nữa, yếu ớt mà trả lời
- Cô ấy nói là sai khi yêu tôi, cô ấy nói không muốn có quan hệ gì với tôi nữa. Tôi không tin,tôi không tin cô ấy hết yêu tôi được. Cô ấy chỉ lừa tôi thôi, đúng không? Lạc Thiên Triệt cậu nói đi
- Không. Cô ấy nói thật. Khi cô ấy yêu cậu, cậu đối xử như thế nào? Khi cô ấy làm mọi chuyện vì cậu, cậu đối xử như thế nào? Cô ấy vì Trịnh Yến Yến của cậu chịu mọi khinh bỉ, cậu đối xử như thế nào? Bây giờ cậu có tư cách nói là cô ấy lừa cậu ư?
- Lạc Thiên Triệt, cậu.... có ý với cô ấy?
- Phải. Các người không trân trọng bảo vệ cô ấy thì tôi làm. Bao năm qua tôi đã bỏ lỡ cô ấy, nhưng bây giờ tôi không muốn bỏ lỡ nữa. Tôi sẽ bước vào cuộc đời của cô ấy, bảo vệ, chăm sóc, yêu thương cô ấy
Như có một sức mạnh vô hình, Phương Tuấn Hiên ép Lạc Thiên Triệt vào tường, điên cuồng mà nói
- Cô ấy là của tôi, là của Phương Tuấn Hiên tôi. Cậu không có quyền cướp cô ấy khỏi tôi
- Nực cười, cô ấy là của cậu? Tôi chỉ sợ bây giờ cho dù cậu chết trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không thèm liếc nhìn chứ đừng nói là để tâm. Cậu lấy quyền gì mà cấm tôi?
Câu nói của Lạc Thiên Triệt như đánh thẳng vào tim Phương Tuấn Hiên. Phải! Cậu ta nói đúng. Anh đã gây cho cô ấy tổn thương quá lớn rồi, tổn thương lớn đến mức cô ấy đã không còn tâm nữa rồi. Bây giờ, anh phải làm thế nào để có được sự tha thứ của, để ở bên cạnh cô lần nữa? Anh thật sự rất rối, rất đau.Nhìn trên khuôn mặt tuấn mĩ của Phương Tuấn Hiên chảy nước mắt, ngoài bất đắc dĩ và đau lòng thay cho thằng bạn ra, Lạc Thiên Triệt cũng không thể làm gì khác. “Hàn Tuyết Lam, nhìn cậu ta như vậy, em hài lòng chứ? Mà chắc so với nỗi đau cậu ta gây ra cho em thì chẳng là gì đâu đúng không? Bây giờ, tôi phải làm thế nào để em chấp nhận tôi đây? Hàn Tuyết Lam, em có biết có hai người đàn ông đang đau khổ vì em không?”
Và ở một nơi khác, Hà Thiên Doãn cũng đang đau khổ vì cô. Phải! Nỗi đau mà họ gây ra cho cô quá lớn, lớn đến nỗi họ còn không dám chấp nhận thì nói gì đến cô. Cô không muốn có mối quan hệ với họ cũng là điều đương nhiên. Bây giờ, họ phải làm thế nào khi cả gặp mặt nhau cô cũng không muốn thì họ phải làm sao để cô tha thứ?
Hàn Tuyết Lam cô vốn không phải người vô tình nhưng lại vì những người mà cô có tình khiến cô trở nên vô tình thì những người đó trách được ai ngoài bản thân họ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.