Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 78
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
25/11/2017
"Vương đại nhân, xin hỏi còn có việc gì sao?" Cứ như Dung Hà không nhìn
thấy xấu hổ trên mặt quan viên Lại bộ, cực kỳ tự nhiên nói: " Nếu như
không có chuyện gì, ta cáo từ trước."
"Dung đại nhân đi thong thả. " Trong lòng quan viên Lại bộ âm thầm thở dài một hơi, may mắn quan trên không phải người tính tình quái dị lại mang thù, không phải hôm nay hắn lỡ lời, có thể sẽ đắc tội với người ta. Hắn là một quan lớn, không có việc gì lại chú ý tới vị hôn thê người ta, loại chuyện này nói ra thật sự là...
Trên thực tế điều này không thể trách hắn, muốn trách chỉ có thể trách dáng dấp Phúc Nhạc Quận Chúa quá tốt rồi, chuyện này như thiên nga rơi vào bầy gà, chỉ cần mắt không mù đều có thể phát hiện thiên nga.
Huống chi Ban Quận Chúa đi ra ngoài, từ trước đến nay đều có thân vệ đi theo, cưỡi bạch mã, như đã thành tiêu chí của Ban Quận Chúa rồi.
Tương truyền thân vệ bên người Ban Quận Chúa đều do lão Quốc Công năm đó tự thân vì nàng chọn lựa, từ nhỏ học không tốt thi từ ca phú, ngược lại giỏi kỵ xạ, giỏi công phu quyền cước. Giỏi kỵ xạ hắn tin tưởng, về phần công phu tay chân...
Vương đại nhân yên lặng lắc đầu trong lòng, dáng dấp nũng nịu như vậy, không giống có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ là biết chút khoa chân múa tay, nhóm hộ vệ bên cạnh lại có ý định thổi phồng, trở thành khăn trùm của nữ nhân.
Nhưng nữ nhân xinh đẹp, coi như chỉ là chủ nghĩa hình thức bày ra, có vô số người ủng hộ, là chuyện đương nhiên.
Ban Họa và Đồ A Kỳ ở giữa hộ vệ hai bên, song phương duy trì khoảng cách tiêu chuẩn hữu hảo quốc tế, không lạnh nhạt đối xử mọi người, cũng không lộ ra quá thân mật. Hai người bọn họ, một là Quận Chúa Đại Nghiệp, một là Vương Tử ngoại tộc, nên nói quy củ thì không thể bỏ.
Ban Họa cảm thấy Vương Tử ngoại tộc này quả thực cảm thấy rất hứng thú với văn hóa Đại Nghiệp, hơn nữa còn thỉnh thoảng hỏi một số phong tục tập quán, nàng cười híp mắt đáp, cho đến khi người Vương Tử này bắt đầu hỏi nàng thi từ ca phú, danh nhân nhã sĩ, Ban Họa nói thẳng: "Vương tử, có thể ngươi hiểu lầm với một bộ phận Đại Nghiệp chúng ta, không phải tất cả người Đại Nghiệp đều ưa thích thi từ ca phú, đàm nhân sinh triết học. Người Đại Nghiệp chúng ta, có người thích thi từ, có người thích hành binh bày trận, cũng có người cảm thấy hứng thú với dân sinh nông nghiệp, nếu ngươi hỏi một người không có hứng thú về thi từ những vấn đề liên quan, hắn không thể giải thích cho ngươi."
Đồ A Kỳ ngây ngốc ngơ ngác sửng sốt nửa ngày, mới nghe rõ Ban Họa nói ý gì, hắn gãi đầu nói: " Không phải Đại Nghiệp lấy văn làm đầu, võ thứ hai sao?"
"Dĩ nhiên không phải, bệ hạ Đại Nghiệp ta là một Đế Vương văn thao vũ lược vĩ đại, ông không chỉ coi trọng văn hóa, cũng coi trọng bồi dưỡng võ tướng, Vương Tử điện hạ vừa tới Đại Nghiệp không lâu, không hiểu rõ Đại Nghiệp, có hiểu lầm này cũng là phải." Ban Họa cười nói: " Tổ tiên của ta, đều xuất thân võ tướng, thế nhưng bệ hạ lại hết sức hậu đãi một nhà chúng ta."
Trên thực tế Đồ A Kỳ nói không sai, Đại Nghiệp càng ngày càng lấy văn làm trọng, quan văn và võ tướng cho dù phẩm cấp giống nhau, nhưng trước mặt quan văn cũng phải thấp hơn nửa cái đầu. Nhóm văn nhân mặc dù học lục nghệ* như cũ, nhưng rất nhiều đều qua loa, đã sớm vi phạm yêu cầu "Văn võ song toàn" của quân tử trước kia.
*người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Nhóm võ tướng bảo vệ biên cương, chịu cảm lạnh mùa đông, để mạng lại bảo vệ giang sơn, thế nhưng so với quan văn, đây là chuyện đương nhiên. Làm tốt thì thôi, nhưng nếu có chỗ nào không như ý, trên triều đình là một mảnh dùng ngòi bút làm vũ khí, đấu võ mồm.
Tổ phụ từng nói với nàng, bút là đao giết người vô hình, nếu các quan văn trên triều đình muốn nhằm vào ngươi, coi như ngươi ném máu bẩn đi, đến cuối cùng ngươi cũng có khả năng biến thành một tội nhân thông đồng với địch bán nước.
Hiện tại biên cương rất nhiều Tướng Quân, vì không để mình chọc phiền toái không cần thiết, hàng năm đều phái người đến Kinh Thành tặng lễ, để một số quan văn nói tốt vài câu trước mặt bệ hạ, nếu không quân lương phát không xuống, đám binh sĩ bên dưới phải ăn đói mặc rách.
Làm tướng lĩnh, phần lớn đều đau lòng cho binh lính mình dẫn theo, muốn lính của mình trôi qua tốt một chút, cũng chỉ có thể tặng lễ, nịnh nọt các quan văn trong Kinh Thành.
Gì mà khí tiết, gì mà xương sống, lúc địa vị quan võ ngày càng lụn bại, đã sớm cong, không còn gì.
Những điều này tuy là sự thật, nhưng Ban Họa tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt một người ngoại tộc, nàng đổi chủ đề, nói qua nói lại thì nói tới vũ khí Ngả Pha Quốc.
"Quận Chúa, loại đao ngươi nói, đúng là một loại đao Ngả Pha tộc chúng ta thường dùng, nhưng bởi vì loại đao này quá cồng kềnh, bây giờ chúng ta đã học phương pháp luyện quý quốc, rèn đúc ra lưỡi đao càng sắc bén. Hiện tại loại này đao chỉ có bình dân còn sử dụng, các quý tộc đều ưa thích dùng loại đao quý quốc." Trên người Đồ A Kỳ không đeo lưỡi dao, nhưng hai tên hộ vệ của hắn đều mang theo đao, nhưng hắn nói như vậy, vỏ bội đao của hai tên hộ vệ mặc dù in hoa văn đại biểu Ngả Pha tộc, nhưng bội đao sử dụng rất gần loại của Đại Nghiệp.
Ban Họa cười nói: " Đao quý quốc, rất đặc sắc."
Đồ A Kỳ chất phác cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Ban Họa bị hàm răng sáng bóng này làm hoa mắt, nhịn không được quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy bóng dáng Dung Hà, sao y lại ở đây?
"Quận Chúa. " Dung Hà đi đến trước mặt Ban Họa, thi lễ với Đồ A Kỳ: "Vương Tử điện hạ."
"Dung đại nhân." Đồ A Kỳ đáp lễ, hắn biết Dung Hà, bởi vì văn thần nói cho hắn biết, vị Dung đại nhân này là cận thần thiên tử, thuộc về nhân vật không thể đắc tội trong bảng xếp hạng.
Dung Hà khách sáo cười với Đồ A Kỳ, cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Ban Họa, nói với Ban Họa: "Chuẩn bị đi đâu thế, ta đi với nàng."
"Có phải gần đây chàng rất bận không?" Ban Họa cẩn thận nghĩ, hình như đã vài ngày nàng không nhìn thấy Dung Hà rồi, mặc dù năm ba ngày y lại tặng đồ đến, nhưng người lại vội vàng không thấy bóng dáng.
"Có một chút, ta vừa tới Lại bộ, có rất nhiều chuyện duỗi tay không ra." Lại bộ một đống lão hồ ly, y còn quá trẻ đã ngồi lên vị trí Lại bộ Thượng thư, không biết có bao nhiêu người trong lòng bất mãn, không biết có bao nhiêu người ngoài nóng trong lạnh với mệnh lệnh của y. Nhưng những việc này, y không muốn nhắc đến với Ban Hoạ, chỉ hời hợt nói: "Chuyện đã giải quyết, sau này ta có nhiều thời gian giúp nàng hơn."
Ban Họa nhích đầu lại gần Dung Hà, nhỏ giọng nói: "Có phải có người ao ước ghen tị với chàng hay không?"
Dung Hà sửng sốt một chút, cười khẽ một tiếng, dưới ánh mắt không hiểu của Ban Họa chậm rãi gật đầu.
" Ta biết mà, có chút bản lĩnh đứng đầu, lòng dạ mà còn cao, nhìn thấy chàng là một tiểu tử tuổi trẻ đẹp mắt có tài hoa giẫm lên trên đầu bọn họ, bọn họ có thể cao hứng mới là lạ. " Ban Họa chép một tiếng: "Đối phó loại người này, đừng quá nể tình, quá nể tình sẽ được đà lấn tới. Tìm cơ hội nắm lấy sai lầm của hắn, ác độc mà trừng trị hắn dừng lại, lại cho hắn một quả táo ngọt, sau này tự nhiên sẽ trung thực."
Trước kia tổ phụ đã nói với nàng, có đôi khi trong quân doanh đau đầu vì gặp một số người tâm cao khí ngạo, chỉ cần giáo huấn hắn một trận ra trò, biểu hiện ra năng lực của mình, lại tìm cơ hội cho hắn mặt mũi không lớn không nhỏ, không chỉ hắn sẽ trung thực, mà còn mang ơn.
Dựa theo lời tổ phụ mà nói, đây chính là ti tiện đến đáng sợ, thu thập mấy lần là được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có bản lĩnh chỉnh đốn.
Điểm này, nàng chưa bao giờ hoài nghi Dung Hà.
Lời cẩu thả này hơi cẩu thả một chút, nhưng trên Đại Lý tự lại không sai, xác thực Dung Hà dùng thủ đoạn này thu thập hai người. Hiện tại thấy Ban Họa tập trung tinh thần giúp mình nghĩ kế, tâm tình Dung Hà cực tốt gật đầu biểu thị đồng ý, trên mặt còn làm bộ buồn rầu, nói mấy chuyện với Ban Hoạ.
Ai nói trên miệng hắn không lông, làm việc không tốn sức.
" Trên miệng hắn nhiều lông, không thấy hắn gặp chuyện đáng sợ gì, râu dài hiểu biết ngắn, đừng để ý tới loại người này. Lần sau gặp con hắn, ta giúp ngươi trừng trị hắn."
Ai cố ý ra mệnh lệnh cho hắn, còn giả bộ như không biết.
"Loại người này rất thích ăn đòn, thu thập vài lần là được. Con của hắn còn muốn chúng ta dẫn đi chơi đùa, lão tử hắn không thức thời như thế, vậy chúng ta cũng không dẫn hắn theo chơi." Hoàn khố bọn họ cũng có tiêu chuẩn đoàn thể, không phải người nào cũng có tư cách chơi với bọn họ.
Nghe Ban Hoạ nói xả giận cho y thế nào, nụ cười trên mặt Dung Hà càng ngày càng rõ ràng, lúc Ban Họa nhìn sang, thu lại nụ cười trên mặt: "Cảm ơn nàng, Họa Họa."
"Chàng khách sáo với ta làm gì. " Ban Họa nghi ngờ nhìn Dung Hà: "Chàng là người một nhà của Ban gia, ai có thể nhìn người nhà mình bị uất ức?"
Người một nhà?
Dung Hà kinh ngạc nhìn Ban Họa, miệng nhếch lên cũng không biết.
Một người trong nhà khác của Ban gia là Ban Hoài đang ở trong một cửa hàng mua đồ, thứ gì tốt mua cái gì, đặc biệt là đồ vật nữ hài tử dùng, phàm là ông thấy vừa mắt, tất cả đều mua.
"Quốc Công gia, người mua cho Quận Chúa sao?" Chưởng quỹ và Ban Hoài tương đối quen, cho nên đánh bạo hỏi một câu. Nếu là quý nhân khác, hắn còn không dám mở miệng, thế nhưng vị Quốc Công gia này mặc dù hoàn khố, nhưng là hoàn khố phân rõ phải trái vô cùng, cho nên không vì một câu nói đùa của hắn mà tức giận.
Hiện tại trong Kinh Thành người nào không biết nữ nhi Quốc Công gia đính hôn cùng Thành An Bá, nghe nói dáng dấp vị Bá gia này cực kỳ tuấn tú, có tước vị không nói, còn rất được vạn tuế thưởng thức, đây đúng là một con rể tốt.
"Ai. " Ban Hoài thở dài, chọn một bàn đồ trang sức: "Đồ vật của cô nương, mua thế nào cũng sợ nàng dùng không đủ."
"Đó là người quá yêu thương Quận Chúa, cảm thấy đồ vật cho nàng không đủ. " Chưởng quỹ nói: " Như những người chúng ta, có thể cho nữ nhi của một bộ trang sức thuần bạc làm hồi môn, đã rất hào phóng rồi."
Hắn thấy, trên người Phúc Nhạc Quận Chúa có tước vị có thực ấp, quyết định việc hôn nhân cũng không tệ, theo lý vị Quốc Công gia này hẳn cao hứng mới đúng, sao mặt mày ủ rũ như vậy?
Ban Hoài biết những người này lý giải không được tâm tình của mình, ông chọn thêm mấy bộ trang sức: "Hay dùng loại chất liệu này, nhưng hình vẽ luôn độc nhất, nếu là đồ người khác đã dùng qua thì không cần."
"Được rồi. " Chưởng quỹ vui mừng nhớ kỹ, thấy tâm tình Ban Hoài không tốt, dẫn người tới cửa rồi, mới quay đầu nói với hầu bàn sau lưng: " Nhà giàu rất khác biệt, nuôi nữ nhi còn quý giá hơn nhi tử."
Ban Hoài cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, đang lúc thất thần, ông thấy nữ nhi cách đó không xa, lúc này kéo dây cương một phát, con ngựa quay đầu chạy tới.
Con ngựa vừa quay đầu đi ra chưa được hai bước, đột nhiên nghe được một tiếng loảng xoảng, một chậu hoa thổ gốm to vô cùng rớt xuống, đúng ngay chỗ Ban Hoài chuẩn bị đi qua. Nếu mới vừa rồi Ban Hoài không quay đầu, trực tiếp đi qua như thế, chậu hoa này sợ sẽ đập lên đầu ông.
Sắc mặt hộ vệ bên cạnh Ban Hoài lập tức đại biến, rút bội đao ra vây lầu này lại.
"Dung đại nhân đi thong thả. " Trong lòng quan viên Lại bộ âm thầm thở dài một hơi, may mắn quan trên không phải người tính tình quái dị lại mang thù, không phải hôm nay hắn lỡ lời, có thể sẽ đắc tội với người ta. Hắn là một quan lớn, không có việc gì lại chú ý tới vị hôn thê người ta, loại chuyện này nói ra thật sự là...
Trên thực tế điều này không thể trách hắn, muốn trách chỉ có thể trách dáng dấp Phúc Nhạc Quận Chúa quá tốt rồi, chuyện này như thiên nga rơi vào bầy gà, chỉ cần mắt không mù đều có thể phát hiện thiên nga.
Huống chi Ban Quận Chúa đi ra ngoài, từ trước đến nay đều có thân vệ đi theo, cưỡi bạch mã, như đã thành tiêu chí của Ban Quận Chúa rồi.
Tương truyền thân vệ bên người Ban Quận Chúa đều do lão Quốc Công năm đó tự thân vì nàng chọn lựa, từ nhỏ học không tốt thi từ ca phú, ngược lại giỏi kỵ xạ, giỏi công phu quyền cước. Giỏi kỵ xạ hắn tin tưởng, về phần công phu tay chân...
Vương đại nhân yên lặng lắc đầu trong lòng, dáng dấp nũng nịu như vậy, không giống có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ là biết chút khoa chân múa tay, nhóm hộ vệ bên cạnh lại có ý định thổi phồng, trở thành khăn trùm của nữ nhân.
Nhưng nữ nhân xinh đẹp, coi như chỉ là chủ nghĩa hình thức bày ra, có vô số người ủng hộ, là chuyện đương nhiên.
Ban Họa và Đồ A Kỳ ở giữa hộ vệ hai bên, song phương duy trì khoảng cách tiêu chuẩn hữu hảo quốc tế, không lạnh nhạt đối xử mọi người, cũng không lộ ra quá thân mật. Hai người bọn họ, một là Quận Chúa Đại Nghiệp, một là Vương Tử ngoại tộc, nên nói quy củ thì không thể bỏ.
Ban Họa cảm thấy Vương Tử ngoại tộc này quả thực cảm thấy rất hứng thú với văn hóa Đại Nghiệp, hơn nữa còn thỉnh thoảng hỏi một số phong tục tập quán, nàng cười híp mắt đáp, cho đến khi người Vương Tử này bắt đầu hỏi nàng thi từ ca phú, danh nhân nhã sĩ, Ban Họa nói thẳng: "Vương tử, có thể ngươi hiểu lầm với một bộ phận Đại Nghiệp chúng ta, không phải tất cả người Đại Nghiệp đều ưa thích thi từ ca phú, đàm nhân sinh triết học. Người Đại Nghiệp chúng ta, có người thích thi từ, có người thích hành binh bày trận, cũng có người cảm thấy hứng thú với dân sinh nông nghiệp, nếu ngươi hỏi một người không có hứng thú về thi từ những vấn đề liên quan, hắn không thể giải thích cho ngươi."
Đồ A Kỳ ngây ngốc ngơ ngác sửng sốt nửa ngày, mới nghe rõ Ban Họa nói ý gì, hắn gãi đầu nói: " Không phải Đại Nghiệp lấy văn làm đầu, võ thứ hai sao?"
"Dĩ nhiên không phải, bệ hạ Đại Nghiệp ta là một Đế Vương văn thao vũ lược vĩ đại, ông không chỉ coi trọng văn hóa, cũng coi trọng bồi dưỡng võ tướng, Vương Tử điện hạ vừa tới Đại Nghiệp không lâu, không hiểu rõ Đại Nghiệp, có hiểu lầm này cũng là phải." Ban Họa cười nói: " Tổ tiên của ta, đều xuất thân võ tướng, thế nhưng bệ hạ lại hết sức hậu đãi một nhà chúng ta."
Trên thực tế Đồ A Kỳ nói không sai, Đại Nghiệp càng ngày càng lấy văn làm trọng, quan văn và võ tướng cho dù phẩm cấp giống nhau, nhưng trước mặt quan văn cũng phải thấp hơn nửa cái đầu. Nhóm văn nhân mặc dù học lục nghệ* như cũ, nhưng rất nhiều đều qua loa, đã sớm vi phạm yêu cầu "Văn võ song toàn" của quân tử trước kia.
*người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Nhóm võ tướng bảo vệ biên cương, chịu cảm lạnh mùa đông, để mạng lại bảo vệ giang sơn, thế nhưng so với quan văn, đây là chuyện đương nhiên. Làm tốt thì thôi, nhưng nếu có chỗ nào không như ý, trên triều đình là một mảnh dùng ngòi bút làm vũ khí, đấu võ mồm.
Tổ phụ từng nói với nàng, bút là đao giết người vô hình, nếu các quan văn trên triều đình muốn nhằm vào ngươi, coi như ngươi ném máu bẩn đi, đến cuối cùng ngươi cũng có khả năng biến thành một tội nhân thông đồng với địch bán nước.
Hiện tại biên cương rất nhiều Tướng Quân, vì không để mình chọc phiền toái không cần thiết, hàng năm đều phái người đến Kinh Thành tặng lễ, để một số quan văn nói tốt vài câu trước mặt bệ hạ, nếu không quân lương phát không xuống, đám binh sĩ bên dưới phải ăn đói mặc rách.
Làm tướng lĩnh, phần lớn đều đau lòng cho binh lính mình dẫn theo, muốn lính của mình trôi qua tốt một chút, cũng chỉ có thể tặng lễ, nịnh nọt các quan văn trong Kinh Thành.
Gì mà khí tiết, gì mà xương sống, lúc địa vị quan võ ngày càng lụn bại, đã sớm cong, không còn gì.
Những điều này tuy là sự thật, nhưng Ban Họa tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt một người ngoại tộc, nàng đổi chủ đề, nói qua nói lại thì nói tới vũ khí Ngả Pha Quốc.
"Quận Chúa, loại đao ngươi nói, đúng là một loại đao Ngả Pha tộc chúng ta thường dùng, nhưng bởi vì loại đao này quá cồng kềnh, bây giờ chúng ta đã học phương pháp luyện quý quốc, rèn đúc ra lưỡi đao càng sắc bén. Hiện tại loại này đao chỉ có bình dân còn sử dụng, các quý tộc đều ưa thích dùng loại đao quý quốc." Trên người Đồ A Kỳ không đeo lưỡi dao, nhưng hai tên hộ vệ của hắn đều mang theo đao, nhưng hắn nói như vậy, vỏ bội đao của hai tên hộ vệ mặc dù in hoa văn đại biểu Ngả Pha tộc, nhưng bội đao sử dụng rất gần loại của Đại Nghiệp.
Ban Họa cười nói: " Đao quý quốc, rất đặc sắc."
Đồ A Kỳ chất phác cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Ban Họa bị hàm răng sáng bóng này làm hoa mắt, nhịn không được quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy bóng dáng Dung Hà, sao y lại ở đây?
"Quận Chúa. " Dung Hà đi đến trước mặt Ban Họa, thi lễ với Đồ A Kỳ: "Vương Tử điện hạ."
"Dung đại nhân." Đồ A Kỳ đáp lễ, hắn biết Dung Hà, bởi vì văn thần nói cho hắn biết, vị Dung đại nhân này là cận thần thiên tử, thuộc về nhân vật không thể đắc tội trong bảng xếp hạng.
Dung Hà khách sáo cười với Đồ A Kỳ, cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Ban Họa, nói với Ban Họa: "Chuẩn bị đi đâu thế, ta đi với nàng."
"Có phải gần đây chàng rất bận không?" Ban Họa cẩn thận nghĩ, hình như đã vài ngày nàng không nhìn thấy Dung Hà rồi, mặc dù năm ba ngày y lại tặng đồ đến, nhưng người lại vội vàng không thấy bóng dáng.
"Có một chút, ta vừa tới Lại bộ, có rất nhiều chuyện duỗi tay không ra." Lại bộ một đống lão hồ ly, y còn quá trẻ đã ngồi lên vị trí Lại bộ Thượng thư, không biết có bao nhiêu người trong lòng bất mãn, không biết có bao nhiêu người ngoài nóng trong lạnh với mệnh lệnh của y. Nhưng những việc này, y không muốn nhắc đến với Ban Hoạ, chỉ hời hợt nói: "Chuyện đã giải quyết, sau này ta có nhiều thời gian giúp nàng hơn."
Ban Họa nhích đầu lại gần Dung Hà, nhỏ giọng nói: "Có phải có người ao ước ghen tị với chàng hay không?"
Dung Hà sửng sốt một chút, cười khẽ một tiếng, dưới ánh mắt không hiểu của Ban Họa chậm rãi gật đầu.
" Ta biết mà, có chút bản lĩnh đứng đầu, lòng dạ mà còn cao, nhìn thấy chàng là một tiểu tử tuổi trẻ đẹp mắt có tài hoa giẫm lên trên đầu bọn họ, bọn họ có thể cao hứng mới là lạ. " Ban Họa chép một tiếng: "Đối phó loại người này, đừng quá nể tình, quá nể tình sẽ được đà lấn tới. Tìm cơ hội nắm lấy sai lầm của hắn, ác độc mà trừng trị hắn dừng lại, lại cho hắn một quả táo ngọt, sau này tự nhiên sẽ trung thực."
Trước kia tổ phụ đã nói với nàng, có đôi khi trong quân doanh đau đầu vì gặp một số người tâm cao khí ngạo, chỉ cần giáo huấn hắn một trận ra trò, biểu hiện ra năng lực của mình, lại tìm cơ hội cho hắn mặt mũi không lớn không nhỏ, không chỉ hắn sẽ trung thực, mà còn mang ơn.
Dựa theo lời tổ phụ mà nói, đây chính là ti tiện đến đáng sợ, thu thập mấy lần là được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có bản lĩnh chỉnh đốn.
Điểm này, nàng chưa bao giờ hoài nghi Dung Hà.
Lời cẩu thả này hơi cẩu thả một chút, nhưng trên Đại Lý tự lại không sai, xác thực Dung Hà dùng thủ đoạn này thu thập hai người. Hiện tại thấy Ban Họa tập trung tinh thần giúp mình nghĩ kế, tâm tình Dung Hà cực tốt gật đầu biểu thị đồng ý, trên mặt còn làm bộ buồn rầu, nói mấy chuyện với Ban Hoạ.
Ai nói trên miệng hắn không lông, làm việc không tốn sức.
" Trên miệng hắn nhiều lông, không thấy hắn gặp chuyện đáng sợ gì, râu dài hiểu biết ngắn, đừng để ý tới loại người này. Lần sau gặp con hắn, ta giúp ngươi trừng trị hắn."
Ai cố ý ra mệnh lệnh cho hắn, còn giả bộ như không biết.
"Loại người này rất thích ăn đòn, thu thập vài lần là được. Con của hắn còn muốn chúng ta dẫn đi chơi đùa, lão tử hắn không thức thời như thế, vậy chúng ta cũng không dẫn hắn theo chơi." Hoàn khố bọn họ cũng có tiêu chuẩn đoàn thể, không phải người nào cũng có tư cách chơi với bọn họ.
Nghe Ban Hoạ nói xả giận cho y thế nào, nụ cười trên mặt Dung Hà càng ngày càng rõ ràng, lúc Ban Họa nhìn sang, thu lại nụ cười trên mặt: "Cảm ơn nàng, Họa Họa."
"Chàng khách sáo với ta làm gì. " Ban Họa nghi ngờ nhìn Dung Hà: "Chàng là người một nhà của Ban gia, ai có thể nhìn người nhà mình bị uất ức?"
Người một nhà?
Dung Hà kinh ngạc nhìn Ban Họa, miệng nhếch lên cũng không biết.
Một người trong nhà khác của Ban gia là Ban Hoài đang ở trong một cửa hàng mua đồ, thứ gì tốt mua cái gì, đặc biệt là đồ vật nữ hài tử dùng, phàm là ông thấy vừa mắt, tất cả đều mua.
"Quốc Công gia, người mua cho Quận Chúa sao?" Chưởng quỹ và Ban Hoài tương đối quen, cho nên đánh bạo hỏi một câu. Nếu là quý nhân khác, hắn còn không dám mở miệng, thế nhưng vị Quốc Công gia này mặc dù hoàn khố, nhưng là hoàn khố phân rõ phải trái vô cùng, cho nên không vì một câu nói đùa của hắn mà tức giận.
Hiện tại trong Kinh Thành người nào không biết nữ nhi Quốc Công gia đính hôn cùng Thành An Bá, nghe nói dáng dấp vị Bá gia này cực kỳ tuấn tú, có tước vị không nói, còn rất được vạn tuế thưởng thức, đây đúng là một con rể tốt.
"Ai. " Ban Hoài thở dài, chọn một bàn đồ trang sức: "Đồ vật của cô nương, mua thế nào cũng sợ nàng dùng không đủ."
"Đó là người quá yêu thương Quận Chúa, cảm thấy đồ vật cho nàng không đủ. " Chưởng quỹ nói: " Như những người chúng ta, có thể cho nữ nhi của một bộ trang sức thuần bạc làm hồi môn, đã rất hào phóng rồi."
Hắn thấy, trên người Phúc Nhạc Quận Chúa có tước vị có thực ấp, quyết định việc hôn nhân cũng không tệ, theo lý vị Quốc Công gia này hẳn cao hứng mới đúng, sao mặt mày ủ rũ như vậy?
Ban Hoài biết những người này lý giải không được tâm tình của mình, ông chọn thêm mấy bộ trang sức: "Hay dùng loại chất liệu này, nhưng hình vẽ luôn độc nhất, nếu là đồ người khác đã dùng qua thì không cần."
"Được rồi. " Chưởng quỹ vui mừng nhớ kỹ, thấy tâm tình Ban Hoài không tốt, dẫn người tới cửa rồi, mới quay đầu nói với hầu bàn sau lưng: " Nhà giàu rất khác biệt, nuôi nữ nhi còn quý giá hơn nhi tử."
Ban Hoài cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, đang lúc thất thần, ông thấy nữ nhi cách đó không xa, lúc này kéo dây cương một phát, con ngựa quay đầu chạy tới.
Con ngựa vừa quay đầu đi ra chưa được hai bước, đột nhiên nghe được một tiếng loảng xoảng, một chậu hoa thổ gốm to vô cùng rớt xuống, đúng ngay chỗ Ban Hoài chuẩn bị đi qua. Nếu mới vừa rồi Ban Hoài không quay đầu, trực tiếp đi qua như thế, chậu hoa này sợ sẽ đập lên đầu ông.
Sắc mặt hộ vệ bên cạnh Ban Hoài lập tức đại biến, rút bội đao ra vây lầu này lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.