Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 79
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
26/11/2017
"Phụ thân!" Ban Họa xoay người xuống ngựa, Dung Hà còn không kịp phản
ứng, cảm giác trước mặt mình thổi qua một trận gió, vị hôn thê của y đã
chạy đến nơi cách mấy trượng. Y bận bịu để hộ vệ của mình cũng chạy tới, giúp đỡ hộ vệ Ban gia vây Mộc lâu mà chậu hoa đã rơi xuống.
"Phụ thân, người không sao chứ?" Ban Họa lôi kéo tay áo Ban Hoài tỉ mỉ vừa đi vừa nhìn nhiều lần.
"Không sao, không sao. " Ban Hoài còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thấy nữ nhi một mặt lo lắng nhìn mình, còn có chút không kịp phản ứng.
Nghe được phụ thân không có việc gì, Ban Họa lập tức yên tâm lại, nàng quất ra roi bên hông, đi đến trước cổng chính Mộc lâu nho nhỏ, chân hung hăng đạp vài cái lên cửa, cửa gỗ bị đá rung rinh, Ban Họa quay đầu nói với hộ vệ: " Phá cửa cho ta!"
Cửa bị phá xong, Ban Họa mang theo mấy hộ vệ xông tới.
Mọi người thấy đại môn rách rưới, còn có tư thế hộ vệ Ban gia nghiêm túc, thì có chút sợ hãi.
Đỗ Cửu nuốt một ngụm nước bọt, một bên nhìn đại môn bị phá vỡ, một bên nhìn Bá gia eo nhỏ nhà mình, nếu như đá lên người Bá gia, Bá gia tay chân lèo khèo, chịu được sao?
"Nhìn ta làm gì?" Dung Hà xuống ngựa: "Phái người đi báo quan."
"Vâng." Đỗ Cửu đối với người phủ Bá gia tương lai kính sợ vô hạn.
"Bá phụ. " Dung Hà đi đến bên người Ban Hoài: "Người không bị kinh sợ chứ?"
"Ta không sao." Lúc này Ban Hoài đã kịp phản ứng, ông nhìn chậu hoa to lớn trên mặt đất, nhịn không được chảy mồ hôi lạnh cả người, nếu nó đập lên người ông, mạng này của ông chỉ sợ sẽ phải nghỉ chơi rồi.
Dung Hà để hộ vệ bảo vệ hiện trường, thuận tiện nhìn đất một chút, đất xốp bị quăng xuống không kết lại, chậu hoa nhìn cũng rất mới, không giống như đã dùng lâu.
Làm vườn cũng rất thú vị, hoa khác biệt, phải dùng chậu khác biệt. Hoa bị rơi xuống này không đáng tiền, khắp nơi có thể thấy được, như đào tuỳ tiện ngoài ruộng vào, nhưng chậu gốm này phải tốn cả trăm đồng mới mua được. Đối với phần lớn người bình thường mà nói, đều không nỡ tốn nhiều tiền mua một chậu hoa như vậy.
"Bá phụ, chúng ta có thể mời quan viên Đại Lý Tự tới. " Dung Hà vuốt hoa trong chậu, đứng người lên ôm quyền nói với Ban Hoài: " Chuyện này có khả năng không phải ngoài ý muốn, mà là mưu sát."
"Cái gì?" Ban Hoài kinh ngạc nhìn Dung Hà: "Ta là một hoàn khố chơi bời lêu lổng, những người này giết ta làm gì?"
Dung Hà:...
Y phát hiện người Ban gia nói chuyện, hình như tương đối không để tâm.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện này cũng không thể phớt lờ. " Dung Hà nhịn không được may mắn, may mà vừa rồi bá phụ nhìn thoáng qua phía họ, sau đó quay đầu đi bên này, không thì hôm nay chỉ có máu tươi tại chỗ.
Nghĩ đến tình cảm giữa Ban Họa và người nhà, trong lòng Dung Hà khẽ run, không dám suy nghĩ nếu như ám sát thành công sẽ có hậu quả gì.
"Bành!"
Trong Mộc lâu truyền ra tiếng vang, Dung Hà lo lắng Ban Họa xảy ra chuyện, nhấc chân muốn vào Mộc lâu, kết quả bị Ban Hoài đưa tay ngăn cản.
"Quân Phách à. " Ban Hoài vội ho một tiếng: "Việc này giao cho Họa Họa là được, con không cần đi. Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng mà sau khi tức giận lên, làm việc có chút không nhẹ không nặng, con..."
"Á!"
Trong Mộc lâu truyền ra tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân, Ban Hoài run rẩy theo. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của con rể tương lai, Ban Hoài gượng cười hai tiếng, quay đầu như không thấy bất cứ một thứ gì.
Rất nhanh trong Mộc lâu lại truyền tới tiếng binh khí giao thoa, Dung Hà thấy bên trong động võ, mình lại bị Ban Hoài lôi kéo, liền nói với Đỗ Cửu: "Ngươi vào xem."
"Vâng." Thần sắc Đỗ Cửu ngưng trọng lách qua đất và chậu hoa, bước nhanh chạy vào.
Bách tính xem náo nhiệt bốn phía càng ngày càng nhiều, rất nhanh người bộ binh nha môn Kinh Thành cũng tới, thấy một lần có nhiều người xem náo nhiệt như vậy, liền kéo một sợi dây thừng vây Mộc lâu nho nhỏ này lại. Quan viên cầm đầu nhìn thấy Ban Hoài đã cảm thấy đau đầu, đang chuẩn bị đi chào ông, liền nghe tiếng la như giết heo, dọa bả vai hắn nhịn không được run lên theo.
"Bên trong..." Quan viên ôm quyền với Ban Hoài: "Xin hỏi Quốc Công gia, bên trong là hộ vệ quý phủ à?"
Ban Hoài nhẹ gật đầu, không nói gì.
Thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới, quan viên rụt cổ lại cảm khái, hộ vệ phủ Tĩnh Đình Công thật không hổ xuất thân võ tướng, thủ đoạn bắt người xấu cũng khác người, bắt thích khách thôi, mà khiến người không biết còn tưởng rằng có người mổ heo trong lâu.
Đỗ Cửu chạy vào Mộc lâu rồi, nhìn thấy sau quầy có hai nam nhân, nhìn giống như là chưởng quỹ và hầu bàn, hắn xoay người sờ mạch đập hai người, trong lòng thở dài một hơi, người còn sống.
Mà Mộc lâu này hẳn là nhiều năm rồi, giẫm dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Đỗ Cửu mới vừa đi tới góc, chỉ thấy một người lăn xuống, hắn tránh sang bên cạnh, người này đâm vào góc trên tường, phát ra tiếng va đập nặng nề, chân run lên hai lần rồi không có động tĩnh.
Hắn ngồi xổm người xuống nhìn lòng bàn tay của người này một chút, gan bàn tay có vết chai, cánh tay rắn chắc hữu lực, hẳn là người thường hay khuân vác hoặc dùng vũ khí, nhưng vết bẩn y phục trên người cũ nát, không giống thích khách chuyên nghiệp. Người này máu me đầy mặt, mặt sưng phù đến không thể nhìn, cũng không biết vốn dài ngắn ra sao, thấy người còn chưa chết, người nha môn cũng tới, Đỗ Cửu liền không tiếp tục quản hắn ta.
Trên lầu còn có động tĩnh truyền đến, có thể thấy được thích khách hẳn không phải là một người, hắn đi đến lầu thì thấy cách đầu cầu thang không xa nằm một nam nhân, bộ dáng so với tên nằm ở góc cầu thang không khác mấy, y phục rách tung toé, còn có dấu vết bị roi quất.
Nghĩ đến roi, hắn liền hít một hơi khí lạnh.
Đưa mắt bốn bên, hắn thấy Ban Họa hung hăng quất một roi vào tên nam nhân áo xám □□, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân này còn chưa kết thúc, đã bị Ban Họa hung hăng giẫm trên mặt đất, chân dùng sức đạp vào bộ vị không thể nói của nam nhân.
Không biết nam nhân này có phải vì quá đau mà ngất đi, khuôn mặt đan xen trắng xanh, không lên tiếng.
Giống như còn chưa hết giận, Ban Họa lại đá trên nam nhân trên mặt đất này một cước, quay đầu nhìn về phía thích khách duy nhất còn có thể nói chuyện tại hiện trường, hất roi lên, đầu roi linh động như rắn, cuốn lấy cổ thích khách.
"Nói, ai phái ngươi tới?!" Hai mắt Ban Họa đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên hộ vệ này, trên mặt không còn bộ dáng cười híp mắt như xưa.
Đỗ Cửu nhịn không được dừng bước lại, trong lòng hơi bất an, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy bộ dáng bây giờ của Phúc Nhạc Quận Chúa có chút không thích hợp.
Thích khách bắt lấy cổ mình, mặt đỏ bừng lên, một chữ cũng nói không nên lời.
"Không nói đúng không. " Ban Họa hất roi lên, roi buông lỏng khỏi cổ thích khách, thích khách quay người muốn chạy, nhưng bị một tên hộ vệ của Ban Họa đạp trở về.
Ban Hoạ xách người từ dưới đất lên, nghiêm nghị nói: "Ai bảo ngươi động vào người nhà của ta?! Ngươi có thể không nói, nhưng ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời vì chuyện hôm nay ngươi đã làm."
"Ta, ta nói!" Thích khách này nhìn không hề giống tử sĩ, nhìn thấy ba đồng bạn khác bộ dáng thê thảm, hắn ta đã sớm sợ hãi, hiện tại chỉ cầu có thể chết thống khoái: "Chúng ta chỉ là lưu manh đầu đường, gần đây Kinh Thành cai thuốc, thời gian chúng ta sống không tốt lắm, nên nhận chút việc. Ta chỉ lấy tiền làm việc, trừ hoạ cho người, những thứ khác không liên quan đến chúng ta! Nửa canh giờ trước có người nói cho chúng ta biết, để chúng ta ở chỗ này chờ một lão gia phú quý mặc áo bào màu sáng, cưỡi hắc mã, dẫn không ít hộ vệ đi ngoài, chỉ cần được chuyện liền cho chúng ta một trăm lạng vàng."
" Lão gia phú quý?" Ban Họa cười lạnh: "Đường đường là mạng Quốc Công gia chỉ đáng giá một trăm lạng vàng? Đừng dùng lý do này lừa ta!"
Từ khi thấy những giấc mơ kỳ quái kia, không cho người nhà xảy ra chuyện là ranh giới cuối cùng của Ban Họa, chỉ cần người nhà bình an, coi như bị tịch thu nhà cũng không phải chuyện khó tiếp nhận, chí ít mọi người trong nhà cũng còn sống tốt. Nhưng vậy mà bây giờ có người muốn ám sát người nhà của nàng, lý trí trong đầu nàng lập tức biến mất toàn bộ.
Nghĩ đến vừa rồi phụ thân có khả năng mất mạng trước mắt mình, Ban Họa liền hận không thể nghiền nát những này người từng chút một, để bọn họ dở sống dở chết, ai quản nữ nhân quý tộc nhất định phải thế nào, ai quản người khác nhìn nàng thế nào?
Miệng vạn người trong thiên hạ, cũng không quan trọng bằng người nhà của nàng.
Đi ông nội ngươi đó!
"Quốc, Quốc Công gia?!" Thích khách một mặt tuyệt vọng, bọn họ ám sát vậy mà là Quốc Công gia? Không phải nói, chỉ là một phú thương sao? Người cố chủ kia còn nói, chỉ cần bọn họ ám sát thành công, sẽ phái người đưa bọn họ đi phía nam, để bọn họ né tránh quan phủ truy xét.
Bọn họ bị lừa sao?
Toàn thân thích khách co quắp, sau một lúc lâu điên cuồng hét lớn: "Ta đồng ý nói, ta đống ý nói ra tất cả, mong quý nhân tha mạng."
"Ngươi nói." Ban Họa ném hắn ta trên mặt đất, nhìn roi trên tay mình dính đầy máu, ném roi tới trên bàn. Hộ vệ của nàng xoay người nhặt roi lên, im ắng lui sang một bên.
Thích khách nói chuyện đã xảy ra một năm một mười, chủ quan chính là mấy ngày trước có người tìm tới bọn họ, muốn bọn họ giết một người. Đến hôm nay, người kia đến nói cho bọn họ, có thể động thủ, đồng thời còn nói rõ cho bọn họ đối tượng ám sát mặc y phục gì, đặc thù thân thể là gì.
Bọn họ đều là lưu manh tầng dưới chót, không có cơ hội tiếp xúc với quý nhân ghê gớm gì, cho nên cầm tiền đặt cọc liền trốn ở Mộc lâu. Kế hoạch mấy người ám sát lúc đối tượng đi qua, dùng chậu hoa đập chết hắn.
Phương pháp này hơi đần chút, nhưng lại rất hữu dụng. Bọn họ cẩn thận tính toán, nếu như người bị đập chết, phản ứng đầu tiên của mọi người là vây quanh xem, sau đó mới đi tìm người trong lâu. Người Kinh Thành đều thích xem náo nhiệt, lúc này chắc chắn có rất nhiều người chạy vào trong lâu, bọn họ có thể thừa dịp này tìm một chỗ trốn đi, chờ người vào càng ngày càng nhiều, bọn họ liền có thể giả bộ như người xem náo nhiệt gạt ra, mặc cho ai cũng không thể phát hiện bọn họ.
Nhưng bọn hắn nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới lão gia phú quý này vận khí tốt như vậy, chỉ cách tầm một bước, hết lần này tới lần khác lại đột nhiên quay đầu rời đi. Nhưng chậu hoa bọn họ đã đẩy ra, ngay cả đổi ý cũng không kịp. Những hộ vệ này phản ứng cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, liền rút đao vây lại tại chỗ, người xem náo nhiệt ngay cả cạnh cửa cũng không lọt.
Sớm biết đây không phải lão gia có tiền bình thường, mà đường đường là Quốc Công gia, dù cho họ ngàn vàng, họ cũng không dám làm loại chuyện cỏn con này.
"Quận Chúa. " Đỗ Cửu lo lắng Phúc Nhạc Quận Chúa tức giận quá, khiến người duy nhất có thể nói chuyện cũng đánh hôn mê, lấy hết dũng khí đi tới: " Người nha môn đã đến, đang ở dưới lầu."
"Chuyện này người nha môn xử lý không được, trực tiếp báo Đại Lý Tự. " Ban Họa lấy khăn tay ra lau tay sạch sẽ, giọng lạnh đến doạ người: "Chuyện này nhất định tra được rõ ràng, nếu người Đại Lý Tự không tra được, ta sẽ đi vào cung cầu Hoàng Thượng."
Đỗ Cửu đang muốn trả lời, đầu bậc thang có tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân này Đỗ Cửu rất quen thuộc, là tiếng động tiêu sái của Bá gia.
Y thấy đầy đất bừa bộn, còn có búi tóc Phúc Nhạc Quận Chúa tán loạn, cảm giác bất an trong lòng càng nặng.
Bá gia... Nhìn thấy những cảnh này, đối đãi làm sao với Phúc Nhạc Quận Chúa đây?
Nữ tử mạnh mẽ thế gian không ít, nhưng người ngoan lệ như vậy, thì có mấy ai?
"Phụ thân, người không sao chứ?" Ban Họa lôi kéo tay áo Ban Hoài tỉ mỉ vừa đi vừa nhìn nhiều lần.
"Không sao, không sao. " Ban Hoài còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thấy nữ nhi một mặt lo lắng nhìn mình, còn có chút không kịp phản ứng.
Nghe được phụ thân không có việc gì, Ban Họa lập tức yên tâm lại, nàng quất ra roi bên hông, đi đến trước cổng chính Mộc lâu nho nhỏ, chân hung hăng đạp vài cái lên cửa, cửa gỗ bị đá rung rinh, Ban Họa quay đầu nói với hộ vệ: " Phá cửa cho ta!"
Cửa bị phá xong, Ban Họa mang theo mấy hộ vệ xông tới.
Mọi người thấy đại môn rách rưới, còn có tư thế hộ vệ Ban gia nghiêm túc, thì có chút sợ hãi.
Đỗ Cửu nuốt một ngụm nước bọt, một bên nhìn đại môn bị phá vỡ, một bên nhìn Bá gia eo nhỏ nhà mình, nếu như đá lên người Bá gia, Bá gia tay chân lèo khèo, chịu được sao?
"Nhìn ta làm gì?" Dung Hà xuống ngựa: "Phái người đi báo quan."
"Vâng." Đỗ Cửu đối với người phủ Bá gia tương lai kính sợ vô hạn.
"Bá phụ. " Dung Hà đi đến bên người Ban Hoài: "Người không bị kinh sợ chứ?"
"Ta không sao." Lúc này Ban Hoài đã kịp phản ứng, ông nhìn chậu hoa to lớn trên mặt đất, nhịn không được chảy mồ hôi lạnh cả người, nếu nó đập lên người ông, mạng này của ông chỉ sợ sẽ phải nghỉ chơi rồi.
Dung Hà để hộ vệ bảo vệ hiện trường, thuận tiện nhìn đất một chút, đất xốp bị quăng xuống không kết lại, chậu hoa nhìn cũng rất mới, không giống như đã dùng lâu.
Làm vườn cũng rất thú vị, hoa khác biệt, phải dùng chậu khác biệt. Hoa bị rơi xuống này không đáng tiền, khắp nơi có thể thấy được, như đào tuỳ tiện ngoài ruộng vào, nhưng chậu gốm này phải tốn cả trăm đồng mới mua được. Đối với phần lớn người bình thường mà nói, đều không nỡ tốn nhiều tiền mua một chậu hoa như vậy.
"Bá phụ, chúng ta có thể mời quan viên Đại Lý Tự tới. " Dung Hà vuốt hoa trong chậu, đứng người lên ôm quyền nói với Ban Hoài: " Chuyện này có khả năng không phải ngoài ý muốn, mà là mưu sát."
"Cái gì?" Ban Hoài kinh ngạc nhìn Dung Hà: "Ta là một hoàn khố chơi bời lêu lổng, những người này giết ta làm gì?"
Dung Hà:...
Y phát hiện người Ban gia nói chuyện, hình như tương đối không để tâm.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện này cũng không thể phớt lờ. " Dung Hà nhịn không được may mắn, may mà vừa rồi bá phụ nhìn thoáng qua phía họ, sau đó quay đầu đi bên này, không thì hôm nay chỉ có máu tươi tại chỗ.
Nghĩ đến tình cảm giữa Ban Họa và người nhà, trong lòng Dung Hà khẽ run, không dám suy nghĩ nếu như ám sát thành công sẽ có hậu quả gì.
"Bành!"
Trong Mộc lâu truyền ra tiếng vang, Dung Hà lo lắng Ban Họa xảy ra chuyện, nhấc chân muốn vào Mộc lâu, kết quả bị Ban Hoài đưa tay ngăn cản.
"Quân Phách à. " Ban Hoài vội ho một tiếng: "Việc này giao cho Họa Họa là được, con không cần đi. Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng mà sau khi tức giận lên, làm việc có chút không nhẹ không nặng, con..."
"Á!"
Trong Mộc lâu truyền ra tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân, Ban Hoài run rẩy theo. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của con rể tương lai, Ban Hoài gượng cười hai tiếng, quay đầu như không thấy bất cứ một thứ gì.
Rất nhanh trong Mộc lâu lại truyền tới tiếng binh khí giao thoa, Dung Hà thấy bên trong động võ, mình lại bị Ban Hoài lôi kéo, liền nói với Đỗ Cửu: "Ngươi vào xem."
"Vâng." Thần sắc Đỗ Cửu ngưng trọng lách qua đất và chậu hoa, bước nhanh chạy vào.
Bách tính xem náo nhiệt bốn phía càng ngày càng nhiều, rất nhanh người bộ binh nha môn Kinh Thành cũng tới, thấy một lần có nhiều người xem náo nhiệt như vậy, liền kéo một sợi dây thừng vây Mộc lâu nho nhỏ này lại. Quan viên cầm đầu nhìn thấy Ban Hoài đã cảm thấy đau đầu, đang chuẩn bị đi chào ông, liền nghe tiếng la như giết heo, dọa bả vai hắn nhịn không được run lên theo.
"Bên trong..." Quan viên ôm quyền với Ban Hoài: "Xin hỏi Quốc Công gia, bên trong là hộ vệ quý phủ à?"
Ban Hoài nhẹ gật đầu, không nói gì.
Thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới, quan viên rụt cổ lại cảm khái, hộ vệ phủ Tĩnh Đình Công thật không hổ xuất thân võ tướng, thủ đoạn bắt người xấu cũng khác người, bắt thích khách thôi, mà khiến người không biết còn tưởng rằng có người mổ heo trong lâu.
Đỗ Cửu chạy vào Mộc lâu rồi, nhìn thấy sau quầy có hai nam nhân, nhìn giống như là chưởng quỹ và hầu bàn, hắn xoay người sờ mạch đập hai người, trong lòng thở dài một hơi, người còn sống.
Mà Mộc lâu này hẳn là nhiều năm rồi, giẫm dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Đỗ Cửu mới vừa đi tới góc, chỉ thấy một người lăn xuống, hắn tránh sang bên cạnh, người này đâm vào góc trên tường, phát ra tiếng va đập nặng nề, chân run lên hai lần rồi không có động tĩnh.
Hắn ngồi xổm người xuống nhìn lòng bàn tay của người này một chút, gan bàn tay có vết chai, cánh tay rắn chắc hữu lực, hẳn là người thường hay khuân vác hoặc dùng vũ khí, nhưng vết bẩn y phục trên người cũ nát, không giống thích khách chuyên nghiệp. Người này máu me đầy mặt, mặt sưng phù đến không thể nhìn, cũng không biết vốn dài ngắn ra sao, thấy người còn chưa chết, người nha môn cũng tới, Đỗ Cửu liền không tiếp tục quản hắn ta.
Trên lầu còn có động tĩnh truyền đến, có thể thấy được thích khách hẳn không phải là một người, hắn đi đến lầu thì thấy cách đầu cầu thang không xa nằm một nam nhân, bộ dáng so với tên nằm ở góc cầu thang không khác mấy, y phục rách tung toé, còn có dấu vết bị roi quất.
Nghĩ đến roi, hắn liền hít một hơi khí lạnh.
Đưa mắt bốn bên, hắn thấy Ban Họa hung hăng quất một roi vào tên nam nhân áo xám □□, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân này còn chưa kết thúc, đã bị Ban Họa hung hăng giẫm trên mặt đất, chân dùng sức đạp vào bộ vị không thể nói của nam nhân.
Không biết nam nhân này có phải vì quá đau mà ngất đi, khuôn mặt đan xen trắng xanh, không lên tiếng.
Giống như còn chưa hết giận, Ban Họa lại đá trên nam nhân trên mặt đất này một cước, quay đầu nhìn về phía thích khách duy nhất còn có thể nói chuyện tại hiện trường, hất roi lên, đầu roi linh động như rắn, cuốn lấy cổ thích khách.
"Nói, ai phái ngươi tới?!" Hai mắt Ban Họa đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên hộ vệ này, trên mặt không còn bộ dáng cười híp mắt như xưa.
Đỗ Cửu nhịn không được dừng bước lại, trong lòng hơi bất an, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy bộ dáng bây giờ của Phúc Nhạc Quận Chúa có chút không thích hợp.
Thích khách bắt lấy cổ mình, mặt đỏ bừng lên, một chữ cũng nói không nên lời.
"Không nói đúng không. " Ban Họa hất roi lên, roi buông lỏng khỏi cổ thích khách, thích khách quay người muốn chạy, nhưng bị một tên hộ vệ của Ban Họa đạp trở về.
Ban Hoạ xách người từ dưới đất lên, nghiêm nghị nói: "Ai bảo ngươi động vào người nhà của ta?! Ngươi có thể không nói, nhưng ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời vì chuyện hôm nay ngươi đã làm."
"Ta, ta nói!" Thích khách này nhìn không hề giống tử sĩ, nhìn thấy ba đồng bạn khác bộ dáng thê thảm, hắn ta đã sớm sợ hãi, hiện tại chỉ cầu có thể chết thống khoái: "Chúng ta chỉ là lưu manh đầu đường, gần đây Kinh Thành cai thuốc, thời gian chúng ta sống không tốt lắm, nên nhận chút việc. Ta chỉ lấy tiền làm việc, trừ hoạ cho người, những thứ khác không liên quan đến chúng ta! Nửa canh giờ trước có người nói cho chúng ta biết, để chúng ta ở chỗ này chờ một lão gia phú quý mặc áo bào màu sáng, cưỡi hắc mã, dẫn không ít hộ vệ đi ngoài, chỉ cần được chuyện liền cho chúng ta một trăm lạng vàng."
" Lão gia phú quý?" Ban Họa cười lạnh: "Đường đường là mạng Quốc Công gia chỉ đáng giá một trăm lạng vàng? Đừng dùng lý do này lừa ta!"
Từ khi thấy những giấc mơ kỳ quái kia, không cho người nhà xảy ra chuyện là ranh giới cuối cùng của Ban Họa, chỉ cần người nhà bình an, coi như bị tịch thu nhà cũng không phải chuyện khó tiếp nhận, chí ít mọi người trong nhà cũng còn sống tốt. Nhưng vậy mà bây giờ có người muốn ám sát người nhà của nàng, lý trí trong đầu nàng lập tức biến mất toàn bộ.
Nghĩ đến vừa rồi phụ thân có khả năng mất mạng trước mắt mình, Ban Họa liền hận không thể nghiền nát những này người từng chút một, để bọn họ dở sống dở chết, ai quản nữ nhân quý tộc nhất định phải thế nào, ai quản người khác nhìn nàng thế nào?
Miệng vạn người trong thiên hạ, cũng không quan trọng bằng người nhà của nàng.
Đi ông nội ngươi đó!
"Quốc, Quốc Công gia?!" Thích khách một mặt tuyệt vọng, bọn họ ám sát vậy mà là Quốc Công gia? Không phải nói, chỉ là một phú thương sao? Người cố chủ kia còn nói, chỉ cần bọn họ ám sát thành công, sẽ phái người đưa bọn họ đi phía nam, để bọn họ né tránh quan phủ truy xét.
Bọn họ bị lừa sao?
Toàn thân thích khách co quắp, sau một lúc lâu điên cuồng hét lớn: "Ta đồng ý nói, ta đống ý nói ra tất cả, mong quý nhân tha mạng."
"Ngươi nói." Ban Họa ném hắn ta trên mặt đất, nhìn roi trên tay mình dính đầy máu, ném roi tới trên bàn. Hộ vệ của nàng xoay người nhặt roi lên, im ắng lui sang một bên.
Thích khách nói chuyện đã xảy ra một năm một mười, chủ quan chính là mấy ngày trước có người tìm tới bọn họ, muốn bọn họ giết một người. Đến hôm nay, người kia đến nói cho bọn họ, có thể động thủ, đồng thời còn nói rõ cho bọn họ đối tượng ám sát mặc y phục gì, đặc thù thân thể là gì.
Bọn họ đều là lưu manh tầng dưới chót, không có cơ hội tiếp xúc với quý nhân ghê gớm gì, cho nên cầm tiền đặt cọc liền trốn ở Mộc lâu. Kế hoạch mấy người ám sát lúc đối tượng đi qua, dùng chậu hoa đập chết hắn.
Phương pháp này hơi đần chút, nhưng lại rất hữu dụng. Bọn họ cẩn thận tính toán, nếu như người bị đập chết, phản ứng đầu tiên của mọi người là vây quanh xem, sau đó mới đi tìm người trong lâu. Người Kinh Thành đều thích xem náo nhiệt, lúc này chắc chắn có rất nhiều người chạy vào trong lâu, bọn họ có thể thừa dịp này tìm một chỗ trốn đi, chờ người vào càng ngày càng nhiều, bọn họ liền có thể giả bộ như người xem náo nhiệt gạt ra, mặc cho ai cũng không thể phát hiện bọn họ.
Nhưng bọn hắn nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới lão gia phú quý này vận khí tốt như vậy, chỉ cách tầm một bước, hết lần này tới lần khác lại đột nhiên quay đầu rời đi. Nhưng chậu hoa bọn họ đã đẩy ra, ngay cả đổi ý cũng không kịp. Những hộ vệ này phản ứng cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, liền rút đao vây lại tại chỗ, người xem náo nhiệt ngay cả cạnh cửa cũng không lọt.
Sớm biết đây không phải lão gia có tiền bình thường, mà đường đường là Quốc Công gia, dù cho họ ngàn vàng, họ cũng không dám làm loại chuyện cỏn con này.
"Quận Chúa. " Đỗ Cửu lo lắng Phúc Nhạc Quận Chúa tức giận quá, khiến người duy nhất có thể nói chuyện cũng đánh hôn mê, lấy hết dũng khí đi tới: " Người nha môn đã đến, đang ở dưới lầu."
"Chuyện này người nha môn xử lý không được, trực tiếp báo Đại Lý Tự. " Ban Họa lấy khăn tay ra lau tay sạch sẽ, giọng lạnh đến doạ người: "Chuyện này nhất định tra được rõ ràng, nếu người Đại Lý Tự không tra được, ta sẽ đi vào cung cầu Hoàng Thượng."
Đỗ Cửu đang muốn trả lời, đầu bậc thang có tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân này Đỗ Cửu rất quen thuộc, là tiếng động tiêu sái của Bá gia.
Y thấy đầy đất bừa bộn, còn có búi tóc Phúc Nhạc Quận Chúa tán loạn, cảm giác bất an trong lòng càng nặng.
Bá gia... Nhìn thấy những cảnh này, đối đãi làm sao với Phúc Nhạc Quận Chúa đây?
Nữ tử mạnh mẽ thế gian không ít, nhưng người ngoan lệ như vậy, thì có mấy ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.