Chương 670: Câu Đố La Bàn
Can Đáo Thiên Minh
09/07/2021
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương liền biết ý tứ của Triệu Ngữ Yên, con đường này khẳng định rất nguy hiểm.
“Không bằng như này đi, chúng ta chia thành hai đường, mấy người các ngươi dựa vào đường ban đầu mà về, còn ta và Triệu Ngữ Yên thì đi theo con đường kia.”
“Sao có thể được, vốn dĩ năm người ở chung một chỗ đã không an toàn rồi, ngươi còn muốn tách chúng ta ra sao?”
Trước mắt lúc này Triệu Ngữ Yên cũng gật đầu, dù sao tình cảnh hiện tại đúng thực là như thế, nếu như nói bọn hắn cứ tiếp tục ở đây tranh luận thứ tự trước sau thì không hợp lý cho lắm.
Hơn nữa ở thời điểm này Cố Thiếu Dương cũng biết một ít phương hướng, cái la bàn trong tay hắn nhất định có chỗ hữu dụng, tuy nhiên hắn không biết điểm xuất phát cụ thể là ở hướng nào.
Nhưng không phải hắn nói hai ba câu thì mọi người sẽ hiểu, đặc biệt là trên mặt la bàn còn có mấy chỗ đánh dấu đặc thù, nếu như có thể quay lại sơn động lần trước nhìn lại hai bức họa kia thì may ra có thể hiểu được mấy chỗ đánh dấu.
Cuối cùng mọi người vẫn đồng ý với ý kiến của hắn, mấy người đứng tại chỗ chỉnh đốn lại hành trang một chút rồi rời đi. Trước khi đi Cố Thiếu Dương vẫn không quên nhìn về hướng của Mật Thất.
Muốn nhìn xem tên áo đen kia có bước ra từ chỗ đó không, nhưng lại cảm thấy chưa hả giận nên dứt khoát đẩy tảng đá lớn bên cạnh ngăn ở cửa mật thất.
Nhìn bộ dáng ấu trĩ của Cố Thiếu Dương, Triệu Ngữ Yên không nhịn được giật khóe miệng.
Nếu tên áo đen kia có thể thoát khỏi mật thất thì chứng minh hắn chỉ trốn ở ngoài, chưa đi sâu vào bên trong, dù sao ở ngoại vi xung quanh cũng không có thay đổi gì, chỉ cần có thể nhớ kĩ thông đạo là tùy thời có thể rời khỏi được.
Tuy nhiên trong mắt của hắn lại khiến bản thân khắc sâu mấy phần nghi ngờ, không chắc tên áo đen kia có thể đi ra ngoài, thậm chí tên đó còn có khả năng bị giam lại trong đó.
Dù sao nếu tên đó xuất hiện ở ngoài sơn động sẽ mang tới rất nhiều phiền toái lớn, nhưng mặc kệ nói thế nào thì trường hợp nào cũng là chuyện tốt với Cố Thiếu Dương.
Trì hoãn được hành động của tên áo đen đồng nghĩa với việc ngăn được cơ hội trao đổi tin tức của tên đó với người áo trắng, ít hay nhiều thì Cố Thiếu Dương hắn vẫn chiếm được tiện nghi.
Thế là Cố Thiếu Dương không nói hai lời quay lại khu vực lần trước, sau đó một giây tiếp đã thấy trên người Khắc Lý Tư Đề có một con dấu, hắn hiếu kỳ lôi nó đến dưới ánh mặt trời xem xét, cẩn thận nhìn con dấu kia.
“Ngươi xem có giống mặt viên trân châu mà lần trước chúng ta thấy không?”
Nghe được lời này, mấy người còn lại tiến tới xem, không nghĩ tới quả nhiên rất giống, không chỉ giống như đúc, mà thậm chí, hoa văn trên đó gần như đúc từ một khuôn ra.
Hiện tại khiến Cố Thiếu Dương gấp gáp chưa kịp chuẩn bị, Thất Tinh Long Uyên trong tay đột nhiên phát ra tiếng vang.
Trái lại, Cố Thiếu Dương đột nhiên trở nên phòng bị, kiếm của hắn phát ra âm thanh thường có hai trường hợp, hoặc là gặp nguy hiểm, hoặc là gặp người quen.
Bất luận cái gì đối với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt, dù sao hắn cũng là người thoát khỏi khu vực kia, tuy nhiên thuận theo pháp tắc ngũ hành mới là thượng sách.
Có thể kìm hãm tất cả mọi vật ở đây, dĩ nhiên bề mặt da lông của Ngũ Hành Cố Thiếu Dương cũng hiểu hơn một chút, không phải Băng Đống thuật cũng nằm trong số đó hay sao? Theo đó, tiếng gió gào thét kia càng ngày càng tiến tới gần…
“Không bằng như này đi, chúng ta chia thành hai đường, mấy người các ngươi dựa vào đường ban đầu mà về, còn ta và Triệu Ngữ Yên thì đi theo con đường kia.”
“Sao có thể được, vốn dĩ năm người ở chung một chỗ đã không an toàn rồi, ngươi còn muốn tách chúng ta ra sao?”
Trước mắt lúc này Triệu Ngữ Yên cũng gật đầu, dù sao tình cảnh hiện tại đúng thực là như thế, nếu như nói bọn hắn cứ tiếp tục ở đây tranh luận thứ tự trước sau thì không hợp lý cho lắm.
Hơn nữa ở thời điểm này Cố Thiếu Dương cũng biết một ít phương hướng, cái la bàn trong tay hắn nhất định có chỗ hữu dụng, tuy nhiên hắn không biết điểm xuất phát cụ thể là ở hướng nào.
Nhưng không phải hắn nói hai ba câu thì mọi người sẽ hiểu, đặc biệt là trên mặt la bàn còn có mấy chỗ đánh dấu đặc thù, nếu như có thể quay lại sơn động lần trước nhìn lại hai bức họa kia thì may ra có thể hiểu được mấy chỗ đánh dấu.
Cuối cùng mọi người vẫn đồng ý với ý kiến của hắn, mấy người đứng tại chỗ chỉnh đốn lại hành trang một chút rồi rời đi. Trước khi đi Cố Thiếu Dương vẫn không quên nhìn về hướng của Mật Thất.
Muốn nhìn xem tên áo đen kia có bước ra từ chỗ đó không, nhưng lại cảm thấy chưa hả giận nên dứt khoát đẩy tảng đá lớn bên cạnh ngăn ở cửa mật thất.
Nhìn bộ dáng ấu trĩ của Cố Thiếu Dương, Triệu Ngữ Yên không nhịn được giật khóe miệng.
Nếu tên áo đen kia có thể thoát khỏi mật thất thì chứng minh hắn chỉ trốn ở ngoài, chưa đi sâu vào bên trong, dù sao ở ngoại vi xung quanh cũng không có thay đổi gì, chỉ cần có thể nhớ kĩ thông đạo là tùy thời có thể rời khỏi được.
Tuy nhiên trong mắt của hắn lại khiến bản thân khắc sâu mấy phần nghi ngờ, không chắc tên áo đen kia có thể đi ra ngoài, thậm chí tên đó còn có khả năng bị giam lại trong đó.
Dù sao nếu tên đó xuất hiện ở ngoài sơn động sẽ mang tới rất nhiều phiền toái lớn, nhưng mặc kệ nói thế nào thì trường hợp nào cũng là chuyện tốt với Cố Thiếu Dương.
Trì hoãn được hành động của tên áo đen đồng nghĩa với việc ngăn được cơ hội trao đổi tin tức của tên đó với người áo trắng, ít hay nhiều thì Cố Thiếu Dương hắn vẫn chiếm được tiện nghi.
Thế là Cố Thiếu Dương không nói hai lời quay lại khu vực lần trước, sau đó một giây tiếp đã thấy trên người Khắc Lý Tư Đề có một con dấu, hắn hiếu kỳ lôi nó đến dưới ánh mặt trời xem xét, cẩn thận nhìn con dấu kia.
“Ngươi xem có giống mặt viên trân châu mà lần trước chúng ta thấy không?”
Nghe được lời này, mấy người còn lại tiến tới xem, không nghĩ tới quả nhiên rất giống, không chỉ giống như đúc, mà thậm chí, hoa văn trên đó gần như đúc từ một khuôn ra.
Hiện tại khiến Cố Thiếu Dương gấp gáp chưa kịp chuẩn bị, Thất Tinh Long Uyên trong tay đột nhiên phát ra tiếng vang.
Trái lại, Cố Thiếu Dương đột nhiên trở nên phòng bị, kiếm của hắn phát ra âm thanh thường có hai trường hợp, hoặc là gặp nguy hiểm, hoặc là gặp người quen.
Bất luận cái gì đối với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt, dù sao hắn cũng là người thoát khỏi khu vực kia, tuy nhiên thuận theo pháp tắc ngũ hành mới là thượng sách.
Có thể kìm hãm tất cả mọi vật ở đây, dĩ nhiên bề mặt da lông của Ngũ Hành Cố Thiếu Dương cũng hiểu hơn một chút, không phải Băng Đống thuật cũng nằm trong số đó hay sao? Theo đó, tiếng gió gào thét kia càng ngày càng tiến tới gần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.