Chương 669: Danh Sách
Can Đáo Thiên Minh
09/07/2021
Chẳng lẽ là để nắm giữ một số thuộc hạ đã chạy trốn của Lưu Vân Đại Đế sao? Nếu là như vậy thì hết thảy đều phải thanh lý sạch sẽ.
Nhưng một số chuyện mà ngay cả hắn cũng làm không do dự, dù sao nhìn theo từng góc độ thì luôn có một số chuyện nằm ngoài dự tính.
Dĩ nhiên đối với Cố Thiếu Dương thì cũng có khả năng có vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như chuyện bị điểm huyệt trên đường, tuy nhiên hắn cũng không hề phản kháng chuyện này.
“Ngươi nói con đường thông tới mật thất này các ngươi đã từng đi qua sao?”
“Không phải là chúng ta, chỉ có mình ta thôi. Mỗi một tân thủ lĩnh trước khi được kế thừa sẽ được đưa vào trong mật thất này, hơn nữa phải thông qua khảo nghiệm cửu tử nhất sinh mới coi như qua khảo nghiệm.
Có thể ra khỏi nơi này mới được xem là người thừa kế chân chính, nếu không phải thực lực ở nơi này khác nhau thì thủ lĩnh xà nhân ở nơi này dù không có gì cũng không nghèo nàn như đám nhân loại các người.“
Nghe thấy lời này, Cố Thiếu Dương tự động bỏ qua giọng điệu khinh thường của người kia, mặc dù như thế hắn cũng không nói gì, nhưng Triệu Ngữ Yên ở bên cạnh đã tiến tới, lấy một quyển sách ra.
“Đây là danh sách những người dưới trướng hắn, trước khi Lưu Vân Đại Đế bị phong ấn đã truyền lại năm người chúng ta danh sách này, mà ta chỉ là một người hầu thân cận của năm người thừa kế trong tòa tháp, nhưng điều kiện tiên quyết là năm người đó phải sống sót đi ra ngoài.“
Nghe thấy lời này khiến những người đang nóng lòng đột nhiên không kịp chuẩn bị, phải biết chuyến đi lần này hung hiểm vạn phần, chính bản thân mình còn muốn năm lần bảy lượt lâm vào nguy hiểm kìa.
Họ liều mạng cũng đều phải bỏ mạng lại ở đây, Cố Thiếu Dương hiện tại không đồng ý với hắn, thậm chí là đang do dự không ngừng.
Trong khoảng khắc này, chưa chắc đủ để cân nhắc tới con đường đó, nhất là khi Tát Lạc và Khắc Lý Tư Đề đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Bản thân hắn trước tiên vẫn nên điều chỉnh lại kế sách, mặc dù tại thời điểm này hắn lại có suy nghĩ phất tay cho qua chuyện để chủ động tìm tám vị đại thánh trở về.
“Ngươi nhất định phải làm như thế sao ? Có lẽ sẽ làm mất rất nhiều thời gian của ngươi.“
“Không có lựa chọn nào khác cả, càng không thể chờ tới lúc ngàn cân treo sợi tóc mới bắt đầu ôm chân phật được, suy nghĩ kĩ vẫn cảm thấy hơi khó tin đặc biệt là trong thời khắc này.
Điều ngươi nghĩ tới khẳng định còn nhiều hơn điều mà ta đoán, chẳng thà chúng ta trực tiếp cứu người trở về còn hơn là chờ gặp phải những biến cố không đáng có.“
Nghe mấy lời này, thật ra những người bên cạnh cũng rất cảm động, dù sao trước kia chưa từng xảy ra tình trạng như này chứ đừng nói đến hình ảnh hiện tại.
Tuy nhiên Cố Thiếu Dương lại có thể dự đoán được một số việc, nếu bọn hắn thật sự trở lại chỗ cũ thì nhất định phải đi qua cạm bẫy mà tên áo đen và áo trắng kia tạo ra.
Mà trước đó họ thuận lợi thoát ra được cũng là nhờ đi qua một con đường tắt, trên đường lại không đụng phải nguy hiểm gì, nếu không thì ngay cả Thiên Vương tới cũng không cứu được mấy cái mạng quèn của họ.
Đúng lúc này, Cố Thiếu Dương nhìn về phía Triệu Ngữ Yên, hy vọng hắn có thể chỉ cho bản thân một con đường sáng, dù chỉ là một lối tắt thì hắn cũng có thể thành công được.
“Lối đi ra ngoài trái lại cũng có, chỉ là nếu quay lại chỗ kia có thể sẽ đụng phải một vài thứ…“
Nhưng một số chuyện mà ngay cả hắn cũng làm không do dự, dù sao nhìn theo từng góc độ thì luôn có một số chuyện nằm ngoài dự tính.
Dĩ nhiên đối với Cố Thiếu Dương thì cũng có khả năng có vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như chuyện bị điểm huyệt trên đường, tuy nhiên hắn cũng không hề phản kháng chuyện này.
“Ngươi nói con đường thông tới mật thất này các ngươi đã từng đi qua sao?”
“Không phải là chúng ta, chỉ có mình ta thôi. Mỗi một tân thủ lĩnh trước khi được kế thừa sẽ được đưa vào trong mật thất này, hơn nữa phải thông qua khảo nghiệm cửu tử nhất sinh mới coi như qua khảo nghiệm.
Có thể ra khỏi nơi này mới được xem là người thừa kế chân chính, nếu không phải thực lực ở nơi này khác nhau thì thủ lĩnh xà nhân ở nơi này dù không có gì cũng không nghèo nàn như đám nhân loại các người.“
Nghe thấy lời này, Cố Thiếu Dương tự động bỏ qua giọng điệu khinh thường của người kia, mặc dù như thế hắn cũng không nói gì, nhưng Triệu Ngữ Yên ở bên cạnh đã tiến tới, lấy một quyển sách ra.
“Đây là danh sách những người dưới trướng hắn, trước khi Lưu Vân Đại Đế bị phong ấn đã truyền lại năm người chúng ta danh sách này, mà ta chỉ là một người hầu thân cận của năm người thừa kế trong tòa tháp, nhưng điều kiện tiên quyết là năm người đó phải sống sót đi ra ngoài.“
Nghe thấy lời này khiến những người đang nóng lòng đột nhiên không kịp chuẩn bị, phải biết chuyến đi lần này hung hiểm vạn phần, chính bản thân mình còn muốn năm lần bảy lượt lâm vào nguy hiểm kìa.
Họ liều mạng cũng đều phải bỏ mạng lại ở đây, Cố Thiếu Dương hiện tại không đồng ý với hắn, thậm chí là đang do dự không ngừng.
Trong khoảng khắc này, chưa chắc đủ để cân nhắc tới con đường đó, nhất là khi Tát Lạc và Khắc Lý Tư Đề đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Bản thân hắn trước tiên vẫn nên điều chỉnh lại kế sách, mặc dù tại thời điểm này hắn lại có suy nghĩ phất tay cho qua chuyện để chủ động tìm tám vị đại thánh trở về.
“Ngươi nhất định phải làm như thế sao ? Có lẽ sẽ làm mất rất nhiều thời gian của ngươi.“
“Không có lựa chọn nào khác cả, càng không thể chờ tới lúc ngàn cân treo sợi tóc mới bắt đầu ôm chân phật được, suy nghĩ kĩ vẫn cảm thấy hơi khó tin đặc biệt là trong thời khắc này.
Điều ngươi nghĩ tới khẳng định còn nhiều hơn điều mà ta đoán, chẳng thà chúng ta trực tiếp cứu người trở về còn hơn là chờ gặp phải những biến cố không đáng có.“
Nghe mấy lời này, thật ra những người bên cạnh cũng rất cảm động, dù sao trước kia chưa từng xảy ra tình trạng như này chứ đừng nói đến hình ảnh hiện tại.
Tuy nhiên Cố Thiếu Dương lại có thể dự đoán được một số việc, nếu bọn hắn thật sự trở lại chỗ cũ thì nhất định phải đi qua cạm bẫy mà tên áo đen và áo trắng kia tạo ra.
Mà trước đó họ thuận lợi thoát ra được cũng là nhờ đi qua một con đường tắt, trên đường lại không đụng phải nguy hiểm gì, nếu không thì ngay cả Thiên Vương tới cũng không cứu được mấy cái mạng quèn của họ.
Đúng lúc này, Cố Thiếu Dương nhìn về phía Triệu Ngữ Yên, hy vọng hắn có thể chỉ cho bản thân một con đường sáng, dù chỉ là một lối tắt thì hắn cũng có thể thành công được.
“Lối đi ra ngoài trái lại cũng có, chỉ là nếu quay lại chỗ kia có thể sẽ đụng phải một vài thứ…“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.