Chương 616:
Can Đáo Thiên Minh
19/06/2021
Vậy khẳng định phải mang theo một số người có thực lực yếu kém, chẳng qua nếu mang theo thì không biết họ có thể sống sót thành công hay không thôi.
Tuy nhiên chuyện trước mắt cũng đủ để khiến nàng ta cảm thấy khó giải quyết, mấy lão nhân gia này vừa đến đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng với nàng ta, nhưng nàng ta lại là thủ lĩnh của cả tộc, tình hình này quả thực có hơi kỳ quái.
"Mặc dù tòa tháp này là do các đời của nhà các ngươi phụ trách, nhưng đừng quên hiện tại tòa tháp phát sinh dị trạng cũng phải dựa vào chúng ta bầu cử để cho người vào nữa."
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn đám lão già trong tộc, lại nhìn đại trưởng lão vừa nói ra lời hùng tâm tráng trí, nhưng rốt cuộc nàng ta cũng không nói gì, trái lại, tứ trưởng lão lại không kiềm chế được.
"Chuyện lần này phải xem mấy vị đại thánh muốn xử lí như thế nào, ngươi cũng chỉ là tiểu bối, lựa chọn như nào chẳng lẽ không phải dựa vào tám vị đại thánh sao?"
Nghe lời của ông ta, sắc mặt Mỹ Đỗ Toa không kiềm chế được đen như đít nồi, tám đại thánh chó má gì chứ, ở chỗ này cũng chỉ là mấy tên xách dép không theo kịp thôi.
Nhiều năm như thế tám người bọn họ vẫn im hơi bặt tiếng, nếu như có thể thường xuyên xuất hiện làm người chủ trì thì cũng chẳng xảy ra tình cảnh như hiện nay, bế quan cái gì chứ, theo nàng ta nghĩ thì căn bản không hề tồn tại.
Mấy trưởng lão căn bản không hề biết suy nghĩ trong lòng Mỹ Đỗ Toa, nếu không thì mỗi người một câu góp vào cũng đủ để khiến Mỹ Đỗ Toa nghe nhiều tới to đầu.
Vì thế nàng ta dứt khoát ném mọi chuyện cho người bên cạnh phụ trách, người chịu trách nhiệm là một vị trưởng lão phụ trách liên lạc với tòa tháp, nhưng không biết tại sao gần đây tình huống bên đó phát sinh thay đổi liên tục.
"Ngươi ở đây ổn định bọn họ, ta qua bên kia nhìn thử xem, nếu không có vấn đề gì ta sẽ quay lại ngay."
"Ngài nhất định phải làm sao? Chuyện này không tốt cho lắm, nhỡ tới lúc đó bọn họ truy cứu tới cùng thì hai người chúng ta ai cũng không thoát được."
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa cười một tiếng, nàng ta thực sự không hề sợ đám đại trưởng lão truy cứu, chỉ sợ lại chọc thêm chuyện mà thôi.
Bọn họ không muốn giải quyết ở đây chẳng qua cũng vì lúng túng, không biết có đoán được tâm tư nàng ta hay không, nhưng sắc mặt thì cũng đen như đáy nồi rồi.
Chuyện trước mắt xảy ra quá nhanh khiến ai cũng không kịp đề phòng, nhưng cũng không mở miệng nói gì, xem ra có một số chuyện vẫn hiểu được, nhưng hình như không phải lúc này.
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, nam nhân này mỉm cười lắc đầu, xem ra ý này đã định, hiện tại mình nói không phải không có chỗ dùng.
Trái lại cũng không giả thật lẫn lộn, hơn nữa hắn cũng nhìn ra người này thực ra đã có người thương trong lòng.
Nếu hiện tại mình khuyên thì có thể sẽ bị cho rằng đang khuyên bậy, nên so với thế, hắn mong rằng thấy được sự thay đổi, mấy vị trưởng lão ở đây thấy hắn tới thì giống như thấy được cứu tinh, lập tức nhào tới chỗ hắn.
"Thời gian gần đây Mỹ Đỗ Toa luôn gắt gỏng, vừa rồi còn nóng nảy với đám lão già chúng ta. Tình trạng của tòa thấp bên kia như nào chắc ngươi cũng biết rồi, nơi đó không phải một xà nhân bình thường là có thể khống chế được đúng không? Nhưng chúng ta không đồng ý cũng chẳng có ích gì cả."
Nghe được lời này, nam nhân không nhịn được bật cười một tiếng, chính vì không biết xử lí như thế nào nên hắn mới không ngăn cản Mỹ Đỗ Toa.
Trái lại, nếu để mặc cho nàng ta đi giải quyết thì tình trạng có lẽ còn tốt hơn so với suy nghĩ của họ nhiều, thấy nụ cười của Lạc Tư Mạn, đám trưởng lão không nhịn được sự ngạc nhiên.
Phải biết nam nhân này từ trước tới nay lúc nào cũng cười gian xảo cả, chẳng lẽ hắn đang có ý định xấu gì sao?
Mặc dù bình thường hắn ta hay dùng khuôn mặt với biểu cảm như này tiếp xúc với bọn họ, nhưng sống chung với nhau lâu sẽ không tránh khỏi nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng Lạc Tư Mạn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, tựa như có thể nhìn ra được tin tức gì trên mặt bọn họ vậy.
"Chuyện lần này cứ giao cho ta xử lí, yên tâm, ta nhất định sẽ ổn định tình hình.
Dù sao các trưởng lão đã biết lòng nàng ấy không xấu, chỉ sợ xảy ra biến cố khiến nàng ấy phải quyết tâm như vậy thôi."
"Đây cũng là kết cục không tốt cho lắm, nếu hắn ta thực sự muốn ra tay thì tộc của ta nhất định phải chỉnh đốn lại, dù sao để lọt một truyền thừa ra ngoài cũng không phải chuyện tốt."
Lạc Tư Mạn mỉm cười, bày tỏ hiểu ý của họ.
Tuy nhiên chuyện trước mắt cũng đủ để khiến nàng ta cảm thấy khó giải quyết, mấy lão nhân gia này vừa đến đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng với nàng ta, nhưng nàng ta lại là thủ lĩnh của cả tộc, tình hình này quả thực có hơi kỳ quái.
"Mặc dù tòa tháp này là do các đời của nhà các ngươi phụ trách, nhưng đừng quên hiện tại tòa tháp phát sinh dị trạng cũng phải dựa vào chúng ta bầu cử để cho người vào nữa."
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn đám lão già trong tộc, lại nhìn đại trưởng lão vừa nói ra lời hùng tâm tráng trí, nhưng rốt cuộc nàng ta cũng không nói gì, trái lại, tứ trưởng lão lại không kiềm chế được.
"Chuyện lần này phải xem mấy vị đại thánh muốn xử lí như thế nào, ngươi cũng chỉ là tiểu bối, lựa chọn như nào chẳng lẽ không phải dựa vào tám vị đại thánh sao?"
Nghe lời của ông ta, sắc mặt Mỹ Đỗ Toa không kiềm chế được đen như đít nồi, tám đại thánh chó má gì chứ, ở chỗ này cũng chỉ là mấy tên xách dép không theo kịp thôi.
Nhiều năm như thế tám người bọn họ vẫn im hơi bặt tiếng, nếu như có thể thường xuyên xuất hiện làm người chủ trì thì cũng chẳng xảy ra tình cảnh như hiện nay, bế quan cái gì chứ, theo nàng ta nghĩ thì căn bản không hề tồn tại.
Mấy trưởng lão căn bản không hề biết suy nghĩ trong lòng Mỹ Đỗ Toa, nếu không thì mỗi người một câu góp vào cũng đủ để khiến Mỹ Đỗ Toa nghe nhiều tới to đầu.
Vì thế nàng ta dứt khoát ném mọi chuyện cho người bên cạnh phụ trách, người chịu trách nhiệm là một vị trưởng lão phụ trách liên lạc với tòa tháp, nhưng không biết tại sao gần đây tình huống bên đó phát sinh thay đổi liên tục.
"Ngươi ở đây ổn định bọn họ, ta qua bên kia nhìn thử xem, nếu không có vấn đề gì ta sẽ quay lại ngay."
"Ngài nhất định phải làm sao? Chuyện này không tốt cho lắm, nhỡ tới lúc đó bọn họ truy cứu tới cùng thì hai người chúng ta ai cũng không thoát được."
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa cười một tiếng, nàng ta thực sự không hề sợ đám đại trưởng lão truy cứu, chỉ sợ lại chọc thêm chuyện mà thôi.
Bọn họ không muốn giải quyết ở đây chẳng qua cũng vì lúng túng, không biết có đoán được tâm tư nàng ta hay không, nhưng sắc mặt thì cũng đen như đáy nồi rồi.
Chuyện trước mắt xảy ra quá nhanh khiến ai cũng không kịp đề phòng, nhưng cũng không mở miệng nói gì, xem ra có một số chuyện vẫn hiểu được, nhưng hình như không phải lúc này.
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, nam nhân này mỉm cười lắc đầu, xem ra ý này đã định, hiện tại mình nói không phải không có chỗ dùng.
Trái lại cũng không giả thật lẫn lộn, hơn nữa hắn cũng nhìn ra người này thực ra đã có người thương trong lòng.
Nếu hiện tại mình khuyên thì có thể sẽ bị cho rằng đang khuyên bậy, nên so với thế, hắn mong rằng thấy được sự thay đổi, mấy vị trưởng lão ở đây thấy hắn tới thì giống như thấy được cứu tinh, lập tức nhào tới chỗ hắn.
"Thời gian gần đây Mỹ Đỗ Toa luôn gắt gỏng, vừa rồi còn nóng nảy với đám lão già chúng ta. Tình trạng của tòa thấp bên kia như nào chắc ngươi cũng biết rồi, nơi đó không phải một xà nhân bình thường là có thể khống chế được đúng không? Nhưng chúng ta không đồng ý cũng chẳng có ích gì cả."
Nghe được lời này, nam nhân không nhịn được bật cười một tiếng, chính vì không biết xử lí như thế nào nên hắn mới không ngăn cản Mỹ Đỗ Toa.
Trái lại, nếu để mặc cho nàng ta đi giải quyết thì tình trạng có lẽ còn tốt hơn so với suy nghĩ của họ nhiều, thấy nụ cười của Lạc Tư Mạn, đám trưởng lão không nhịn được sự ngạc nhiên.
Phải biết nam nhân này từ trước tới nay lúc nào cũng cười gian xảo cả, chẳng lẽ hắn đang có ý định xấu gì sao?
Mặc dù bình thường hắn ta hay dùng khuôn mặt với biểu cảm như này tiếp xúc với bọn họ, nhưng sống chung với nhau lâu sẽ không tránh khỏi nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng Lạc Tư Mạn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, tựa như có thể nhìn ra được tin tức gì trên mặt bọn họ vậy.
"Chuyện lần này cứ giao cho ta xử lí, yên tâm, ta nhất định sẽ ổn định tình hình.
Dù sao các trưởng lão đã biết lòng nàng ấy không xấu, chỉ sợ xảy ra biến cố khiến nàng ấy phải quyết tâm như vậy thôi."
"Đây cũng là kết cục không tốt cho lắm, nếu hắn ta thực sự muốn ra tay thì tộc của ta nhất định phải chỉnh đốn lại, dù sao để lọt một truyền thừa ra ngoài cũng không phải chuyện tốt."
Lạc Tư Mạn mỉm cười, bày tỏ hiểu ý của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.