Chương 620:
Can Đáo Thiên Minh
22/06/2021
Thật là khiến mọi người cảm thấy đã mắt, nhưng sau khi thông qua cửa ải luyện đan thì ở lối ra lại xuất hiện một cái vòng xoáy lớn.
Ban đầu Cố Thiếu Dương cũng không cảm nhận được, nhưng Triệu Ngữ Yên ở bên cạnh lại cảm nhận được động tĩnh, vì thế nhanh chóng kéo tay của hắn.
Dù sao cũng là một người hiểu biết thâm sâu về ảo cảnh ở nơi này, nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được thay đổi ở đây, theo cử động kì lạ của nàng ta, Cố Thiếu Dương cũng nhận thức được phiền toái đang tới gần.
Nhưng họ vừa chuẩn bị rời khỏi nơi này thì đột nhiên bị vòng xoáy kia hút vào, sau đó họ bị truyền tống tới một vị trí kì lạ. Khung cảnh xung quanh khiến hai người cảm thấy bất ngờ không thôi, cảnh tượng nơi này chợt thoáng như cưỡi ngựa xem hoa khiến hắn cảm thấy ảo não không thôi.
Sau khi hắn hoàn hồn lại thì phát hiện lại chạm mặt bọn Thiện Tâm lần nữa, dĩ nhiên còn có cả Phù Nhược Sát và Man Ma nhưng không hề thấy Tuân Vô Pháp đâu.
"Sao các ngươi lại ở đây?"
"Ngươi nói thì hay lắm, ngươi rơi từ trên trời xuống đè lên người ta ta còn chưa than phiền đâu, sao ngươi dám nói ta trước."
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương chỉ nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi sang bên cạnh, thấy bộ dáng lạnh nhạt của hắn, mọi người không có ý kiến gì, chỉ rập khuôn đi theo.
"Tiểu tử ngươi đừng có quá đáng, dù gì cũng chúng ta cũng vừa cứu ngươi một mạng đấy."
Man Ma đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nhưng Cố Thiếu Dương chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ trợn mắt nhìn một cái liền mau chóng xoay người rời đi, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Đi được một lúc thì hắn quay đầu lại, phát hiện đám người kia không hề đuổi theo phía sau.
Điều này khiến hắn khá bất ngờ, vì dựa theo tác phong trước đây của họ thì nhất định sẽ đuổi theo. Nhưng tình hình hiện tại khiến hắn cảm thấy rất kì lạ, sau đó người đối diện trực tiếp lựa chọn hành động.
Trước mặt có một con đường chưa rõ, hắn cảm nhận được nơi đây có hơi thở nguy hiểm, mà đúng lúc hắn phải đi qua con đường này, hắn chắc chắn phải quyết định sớm.
Chẳng qua theo hắn biết thì con đường này nhất định không dễ đi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã nghĩ đúng, những người đó cũng không hề đi theo sau hắn.
Mà con đường này lại rộng mở trước mặt hắn, giống như họ có thể biết rằng con đường hắn phải đi như thế nào vậy.
"Đã nói chờ một chút rồi mà, chúng ta sẽ chỉ đường cho ngươi, ngươi xem ngươi chạy nhanh như thế làm cái gì, làm như chúng ta ăn ngươi không bằng."
Ánh mắt Cố Thiếu Dương dừng lại trên người tên Man Ma lắm mồm kia, mặc dù từ trước tới giờ hắn và tên này chưa từng liên hệ gì với nhau nhưng cũng coi như là một trong tám vị Đại Thánh, sẽ không có chuyện nói linh tin tình báo cho người khác được.
Vì thế hắn nghi ngờ cũng không phải là không có lý do, không có lửa làm sao có khói, mà tên Man Ma này lại rất hợp mắt hắn.
Ánh mắt đó không giống như đang nhìn con mồi mà giống nhìn một kẻ đáng thương hơn, thậm chí ngay cả một chút thương hại hay thương tiếc cũng không thấy, ánh mắt đó giống như con rối bị điều khiển, bộ dáng đó cũng khiến Cố Thiếu Dương không thể không đề phòng.
Nhìn xung quanh một vòng, không thấy tòa tháp cao nơi Mỹ Đỗ Toa canh gác kia đâu, chỉ thấy con đường đi tới ngọn núi tuyết, chẳng lẽ lối đi này dẫn tới nơi đó sao...
Mặc dù hắn không thể đoán được, nhưng khi nghĩ tới tình trạng sau này thì hắn vẫn phải tìm ra cách xử lý thích đáng, hơn nữa cũng phải phù hợp với điều kiện của hắn.
Nếu hắn có thể ra được quyết định đúng đắn thì cũng không tới nỗi rơi vào bước đường này, vì thế hắn rất lo lắng cho mọi chuyện, mà trong lòng hắn cũng có sẵn một cán cân, chẳng qua hắn vẫn chưa muốn mở miệng.
"Ngươi nhìn ngọn núi tuyết kia đi, các ngươi vừa ra từ nơi đó sao?"
Man Ma lắc đầu, bày tỏ bản thân chưa từng tới gần đó, ở xung quanh ngọn núi tuyết đó có rất nhiều địa phương tà môn ngoại đạo khác, trước mắt ai cũng rơi vào ưu tư của riêng mình.
Còn Phù Nhược Sát bên cạnh không hề mang theo bộ dạng điên cuồng như trước đây nữa, trái lại hắn ta trở nên bình thường và yên tĩnh. Một màn trước mắt khiến Cố Thiếu Dương kinh ngạc không thôi.
Hiện tại ở đây có cả Phòng Như Ngọc và Thiện Tâm, nhưng Triệu Ngữ Yên luôn đi bên cạnh hắn đột nhiên không thấy, chẳng lẽ sau khi rời khỏi tòa tháp thì nàng ta sẽ chủ động biến mất sao?
Tình huống trước mắt khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy khó khăn không thôi, nhưng khi hắn giơ nắm đấm ra thì hắn đột nhiên phát hiện bản thân hình như đã sơ suất.
Không biết tại sao khi hắn vừa ra tay thì Man Ma trực tiếp xông lên, thuận tiện kéo hắn đi theo họ.
Mặc dù không biết họ định làm gì, nhưng tốc độ này hình như quá nhanh, không phải vừa rồi hắn ta mới nói nơi đó không an toàn sao?
Ban đầu Cố Thiếu Dương cũng không cảm nhận được, nhưng Triệu Ngữ Yên ở bên cạnh lại cảm nhận được động tĩnh, vì thế nhanh chóng kéo tay của hắn.
Dù sao cũng là một người hiểu biết thâm sâu về ảo cảnh ở nơi này, nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được thay đổi ở đây, theo cử động kì lạ của nàng ta, Cố Thiếu Dương cũng nhận thức được phiền toái đang tới gần.
Nhưng họ vừa chuẩn bị rời khỏi nơi này thì đột nhiên bị vòng xoáy kia hút vào, sau đó họ bị truyền tống tới một vị trí kì lạ. Khung cảnh xung quanh khiến hai người cảm thấy bất ngờ không thôi, cảnh tượng nơi này chợt thoáng như cưỡi ngựa xem hoa khiến hắn cảm thấy ảo não không thôi.
Sau khi hắn hoàn hồn lại thì phát hiện lại chạm mặt bọn Thiện Tâm lần nữa, dĩ nhiên còn có cả Phù Nhược Sát và Man Ma nhưng không hề thấy Tuân Vô Pháp đâu.
"Sao các ngươi lại ở đây?"
"Ngươi nói thì hay lắm, ngươi rơi từ trên trời xuống đè lên người ta ta còn chưa than phiền đâu, sao ngươi dám nói ta trước."
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương chỉ nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi sang bên cạnh, thấy bộ dáng lạnh nhạt của hắn, mọi người không có ý kiến gì, chỉ rập khuôn đi theo.
"Tiểu tử ngươi đừng có quá đáng, dù gì cũng chúng ta cũng vừa cứu ngươi một mạng đấy."
Man Ma đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nhưng Cố Thiếu Dương chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ trợn mắt nhìn một cái liền mau chóng xoay người rời đi, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Đi được một lúc thì hắn quay đầu lại, phát hiện đám người kia không hề đuổi theo phía sau.
Điều này khiến hắn khá bất ngờ, vì dựa theo tác phong trước đây của họ thì nhất định sẽ đuổi theo. Nhưng tình hình hiện tại khiến hắn cảm thấy rất kì lạ, sau đó người đối diện trực tiếp lựa chọn hành động.
Trước mặt có một con đường chưa rõ, hắn cảm nhận được nơi đây có hơi thở nguy hiểm, mà đúng lúc hắn phải đi qua con đường này, hắn chắc chắn phải quyết định sớm.
Chẳng qua theo hắn biết thì con đường này nhất định không dễ đi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã nghĩ đúng, những người đó cũng không hề đi theo sau hắn.
Mà con đường này lại rộng mở trước mặt hắn, giống như họ có thể biết rằng con đường hắn phải đi như thế nào vậy.
"Đã nói chờ một chút rồi mà, chúng ta sẽ chỉ đường cho ngươi, ngươi xem ngươi chạy nhanh như thế làm cái gì, làm như chúng ta ăn ngươi không bằng."
Ánh mắt Cố Thiếu Dương dừng lại trên người tên Man Ma lắm mồm kia, mặc dù từ trước tới giờ hắn và tên này chưa từng liên hệ gì với nhau nhưng cũng coi như là một trong tám vị Đại Thánh, sẽ không có chuyện nói linh tin tình báo cho người khác được.
Vì thế hắn nghi ngờ cũng không phải là không có lý do, không có lửa làm sao có khói, mà tên Man Ma này lại rất hợp mắt hắn.
Ánh mắt đó không giống như đang nhìn con mồi mà giống nhìn một kẻ đáng thương hơn, thậm chí ngay cả một chút thương hại hay thương tiếc cũng không thấy, ánh mắt đó giống như con rối bị điều khiển, bộ dáng đó cũng khiến Cố Thiếu Dương không thể không đề phòng.
Nhìn xung quanh một vòng, không thấy tòa tháp cao nơi Mỹ Đỗ Toa canh gác kia đâu, chỉ thấy con đường đi tới ngọn núi tuyết, chẳng lẽ lối đi này dẫn tới nơi đó sao...
Mặc dù hắn không thể đoán được, nhưng khi nghĩ tới tình trạng sau này thì hắn vẫn phải tìm ra cách xử lý thích đáng, hơn nữa cũng phải phù hợp với điều kiện của hắn.
Nếu hắn có thể ra được quyết định đúng đắn thì cũng không tới nỗi rơi vào bước đường này, vì thế hắn rất lo lắng cho mọi chuyện, mà trong lòng hắn cũng có sẵn một cán cân, chẳng qua hắn vẫn chưa muốn mở miệng.
"Ngươi nhìn ngọn núi tuyết kia đi, các ngươi vừa ra từ nơi đó sao?"
Man Ma lắc đầu, bày tỏ bản thân chưa từng tới gần đó, ở xung quanh ngọn núi tuyết đó có rất nhiều địa phương tà môn ngoại đạo khác, trước mắt ai cũng rơi vào ưu tư của riêng mình.
Còn Phù Nhược Sát bên cạnh không hề mang theo bộ dạng điên cuồng như trước đây nữa, trái lại hắn ta trở nên bình thường và yên tĩnh. Một màn trước mắt khiến Cố Thiếu Dương kinh ngạc không thôi.
Hiện tại ở đây có cả Phòng Như Ngọc và Thiện Tâm, nhưng Triệu Ngữ Yên luôn đi bên cạnh hắn đột nhiên không thấy, chẳng lẽ sau khi rời khỏi tòa tháp thì nàng ta sẽ chủ động biến mất sao?
Tình huống trước mắt khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy khó khăn không thôi, nhưng khi hắn giơ nắm đấm ra thì hắn đột nhiên phát hiện bản thân hình như đã sơ suất.
Không biết tại sao khi hắn vừa ra tay thì Man Ma trực tiếp xông lên, thuận tiện kéo hắn đi theo họ.
Mặc dù không biết họ định làm gì, nhưng tốc độ này hình như quá nhanh, không phải vừa rồi hắn ta mới nói nơi đó không an toàn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.