Chương 630:
Can Đáo Thiên Minh
26/06/2021
Nhưng càng như thế càng chứng minh bọn họ có suy nghĩ khác biệt. Mặc dù trong chuyện này không thấy có khác biệt gì lớn nhưng cứ tình trạng như này, hắn thấy được một số phiền toái đang tới gần rồi.
Nếu nói lần trước có người đảm bảo trước thì hiện tại hắn chỉ một thân một mình.
Vì thế, Cố Thiếu Dương nhìn sang phía Triệu Ngữ Yên, ra hiệu cho nàng chắn một chút ánh mắt của những người xung quanh.
“Không biết thứ này có hữu dụng với ngươi hay không.”
Sau đó hắn rút từ tay áo một mảnh giấy nhỏ, cận thận đọc nội dung bên trong xong liền nhanh chóng đốt tiêu huỷ.
Thấy bộ dáng của hắn, “Lưu Vân Đại Đế” hơi nheo mắt lại, không biết hắn ta lấy đâu ra tự tin tới mức có thể nghĩ rằng chỉ cần một trang giấy là đánh bại được lão.
Nhưng không ai ngờ tới Cố Thiếu Dương đã sớm nhớ kĩ nội dung trên giấy vào đầu. Đầu tiên hắn thiêu huỷ nó là để chắc chắn thắng lợi trong tay, biết kế tiếp nên làm như thế nào mới là cách xử lí tốt nhất.
Sau đó, một cầu lửa xuất hiện trên bàn tay hắn, nhưng nhiệt độ này khiến hắn biết rõ đó không phải Tam Muội Chân Hoả như trên tờ giấy viết.
Có lẽ hắn phải tìm kiếm ra nguồn lửa ở đây, lửa hắn phóng ra chỉ lớn hơn lửa bình thường một chút. Thứ khác biệt duy nhất là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Đây cũng là một cách không tệ, nếu nắm giữ được hoàn toàn trong tay thì sẽ trở thành trở giúp lớn, thật ra hắn cũng chỉ vừa tìm được ở cửa ải luyện đan lần trước.
Lúc đó để duy trì ngọn lửa hắn đã nắm giữ được một số kĩ xảo, chỉ là có một số lúc hắn không đủ chắc chắn để dùng tới.
Hơn nữa hắn cũng đoán được một số thứ, nếu lần trước hắn tiếp tục trì hoãn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hắn đã cẩn thận chu đáo như vậy rồi, đừng nói sẽ xuất hiện phiền toái, ngay cả một sơ hở cũng không có.
Nghĩ tới đây Cố Thiếu Dương liền đánh liều một lần. Sau đó, gương mặt vốn ít biểu lộ cảm xúc trở nên nghiêm túc hơn, tựa như đang phải xử lí chuyện gì rất phiền toái.
“Lưu Vân Đại Đế” híp mắt cười, tựa như đang chế giễu hành động của hắn. Nhưng không ai biết rằng lửa mà Cố Thiếu Dương đạt được ít nhất cũng hữu dụng ở nơi này.
Nhưng trước mắt có một số chuyện nằm ngoài phạm vi suy đoán của hắn, vì thế muốn làm gì cũng phải cân nhắc thật kĩ.
Không thể tuỳ tiện cho rằng nó sẽ như ban đầu được, hơn nữa hắn cũng đoán được những phiền phức khác.
“Lưu Vân Đại Đế” ra tay ở đây cũng không cần quá cố kị, thậm chí còn có cảm giác đang oán trách, mà chính hắn lại đang nằm ở thế bị động.
Nhưng Cố Thiếu Dương biết rõ trong lòng, cơ chế của toà tháp mà lần trước Triệu Ngữ Yên đã nói cho hắn biết hắn vẫn nhớ rõ.
Vì thế hiện tại hắn nắm rất chắc trong tay, thật ra nếu hắn không có cách nào cả. Nếu đối phương thật sự quấy nhiễu hắn thì chắc chắn đối phương sẽ gặp phải một chút biến cố. Thế nên đối phương sẽ không tuỳ tiện bước tới, lại càng không chủ động ra tay, dù sao đối phương vẫn rõ ràng tình huống ở trong toà tháp hơn cả hắn.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng vội vàng hơn.
Nhưng nếu hắn cứ mãi trốn tránh công kích của “Lưu Vân Đại Đế” thì không phải càng chứng minh bản thân mình e ngại đối phương hay sao?
Nhỡ tới lúc đó đối phương cảm giác được thì tai ương ngập đầu. Vì thế hắn phải vãn hồi lại thời gian.
Hy vọng có thể tìm được thời gian thích hợp để nói, nhưng hiện tại Cố Thiếu Dương lại giải được gút mắc những chuyện khác.
Mà hiện tại Lưu Vân Đại Đế đã xuất thủ, nếu vậy đừng trách hắn chơi trò tiểu nhân, dù sao đó cũng được coi là hắn đang phấn đấu.
Ngay lập tức hắn thấy Lưu Vân Đại Đế phi tới nơi hắn đứng. Cố Thiếu Dương vội vàng gọi Triệu Ngữ Yên ra trợ giúp, không ngờ bên trong hỗn loạn nhưng bên ngoài lại cực kì yên tĩnh.
Không ai nghĩ tới chuyện này, trong lúc đó, Tát Lạc, Khắc Lý Tư Đề và Na Tháp Toa lần lượt vào được toà tháp.
Lúc này, Khắc Lý Tư Đề không ngừng nhìn vào bên trong toà tháp, tựa như rất lo lắng với tình trạng bên trong. Nhưng Tát Lạt đứng bên cạnh lại vỗ vai hắn ta trấn an.
“Yên tâm, lần này có Mỹ Đỗ Toa và Na Tháp Toa trấn thủ, không chắc đã tới lượt chúng ta đâu.”
Nghe vậy, Na Tháp Toa lập tức trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặc cực kì không tình nguyện.
“Ngươi đừng có nói bừa, ta gọi các ngươi tới đây là để hỗ trợ, bớt giở trò phủi sạch quan hệ đi.”
Nếu nói lần trước có người đảm bảo trước thì hiện tại hắn chỉ một thân một mình.
Vì thế, Cố Thiếu Dương nhìn sang phía Triệu Ngữ Yên, ra hiệu cho nàng chắn một chút ánh mắt của những người xung quanh.
“Không biết thứ này có hữu dụng với ngươi hay không.”
Sau đó hắn rút từ tay áo một mảnh giấy nhỏ, cận thận đọc nội dung bên trong xong liền nhanh chóng đốt tiêu huỷ.
Thấy bộ dáng của hắn, “Lưu Vân Đại Đế” hơi nheo mắt lại, không biết hắn ta lấy đâu ra tự tin tới mức có thể nghĩ rằng chỉ cần một trang giấy là đánh bại được lão.
Nhưng không ai ngờ tới Cố Thiếu Dương đã sớm nhớ kĩ nội dung trên giấy vào đầu. Đầu tiên hắn thiêu huỷ nó là để chắc chắn thắng lợi trong tay, biết kế tiếp nên làm như thế nào mới là cách xử lí tốt nhất.
Sau đó, một cầu lửa xuất hiện trên bàn tay hắn, nhưng nhiệt độ này khiến hắn biết rõ đó không phải Tam Muội Chân Hoả như trên tờ giấy viết.
Có lẽ hắn phải tìm kiếm ra nguồn lửa ở đây, lửa hắn phóng ra chỉ lớn hơn lửa bình thường một chút. Thứ khác biệt duy nhất là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Đây cũng là một cách không tệ, nếu nắm giữ được hoàn toàn trong tay thì sẽ trở thành trở giúp lớn, thật ra hắn cũng chỉ vừa tìm được ở cửa ải luyện đan lần trước.
Lúc đó để duy trì ngọn lửa hắn đã nắm giữ được một số kĩ xảo, chỉ là có một số lúc hắn không đủ chắc chắn để dùng tới.
Hơn nữa hắn cũng đoán được một số thứ, nếu lần trước hắn tiếp tục trì hoãn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hắn đã cẩn thận chu đáo như vậy rồi, đừng nói sẽ xuất hiện phiền toái, ngay cả một sơ hở cũng không có.
Nghĩ tới đây Cố Thiếu Dương liền đánh liều một lần. Sau đó, gương mặt vốn ít biểu lộ cảm xúc trở nên nghiêm túc hơn, tựa như đang phải xử lí chuyện gì rất phiền toái.
“Lưu Vân Đại Đế” híp mắt cười, tựa như đang chế giễu hành động của hắn. Nhưng không ai biết rằng lửa mà Cố Thiếu Dương đạt được ít nhất cũng hữu dụng ở nơi này.
Nhưng trước mắt có một số chuyện nằm ngoài phạm vi suy đoán của hắn, vì thế muốn làm gì cũng phải cân nhắc thật kĩ.
Không thể tuỳ tiện cho rằng nó sẽ như ban đầu được, hơn nữa hắn cũng đoán được những phiền phức khác.
“Lưu Vân Đại Đế” ra tay ở đây cũng không cần quá cố kị, thậm chí còn có cảm giác đang oán trách, mà chính hắn lại đang nằm ở thế bị động.
Nhưng Cố Thiếu Dương biết rõ trong lòng, cơ chế của toà tháp mà lần trước Triệu Ngữ Yên đã nói cho hắn biết hắn vẫn nhớ rõ.
Vì thế hiện tại hắn nắm rất chắc trong tay, thật ra nếu hắn không có cách nào cả. Nếu đối phương thật sự quấy nhiễu hắn thì chắc chắn đối phương sẽ gặp phải một chút biến cố. Thế nên đối phương sẽ không tuỳ tiện bước tới, lại càng không chủ động ra tay, dù sao đối phương vẫn rõ ràng tình huống ở trong toà tháp hơn cả hắn.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng vội vàng hơn.
Nhưng nếu hắn cứ mãi trốn tránh công kích của “Lưu Vân Đại Đế” thì không phải càng chứng minh bản thân mình e ngại đối phương hay sao?
Nhỡ tới lúc đó đối phương cảm giác được thì tai ương ngập đầu. Vì thế hắn phải vãn hồi lại thời gian.
Hy vọng có thể tìm được thời gian thích hợp để nói, nhưng hiện tại Cố Thiếu Dương lại giải được gút mắc những chuyện khác.
Mà hiện tại Lưu Vân Đại Đế đã xuất thủ, nếu vậy đừng trách hắn chơi trò tiểu nhân, dù sao đó cũng được coi là hắn đang phấn đấu.
Ngay lập tức hắn thấy Lưu Vân Đại Đế phi tới nơi hắn đứng. Cố Thiếu Dương vội vàng gọi Triệu Ngữ Yên ra trợ giúp, không ngờ bên trong hỗn loạn nhưng bên ngoài lại cực kì yên tĩnh.
Không ai nghĩ tới chuyện này, trong lúc đó, Tát Lạc, Khắc Lý Tư Đề và Na Tháp Toa lần lượt vào được toà tháp.
Lúc này, Khắc Lý Tư Đề không ngừng nhìn vào bên trong toà tháp, tựa như rất lo lắng với tình trạng bên trong. Nhưng Tát Lạt đứng bên cạnh lại vỗ vai hắn ta trấn an.
“Yên tâm, lần này có Mỹ Đỗ Toa và Na Tháp Toa trấn thủ, không chắc đã tới lượt chúng ta đâu.”
Nghe vậy, Na Tháp Toa lập tức trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặc cực kì không tình nguyện.
“Ngươi đừng có nói bừa, ta gọi các ngươi tới đây là để hỗ trợ, bớt giở trò phủi sạch quan hệ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.