Chương 631:
Can Đáo Thiên Minh
27/06/2021
Tát Lạc thấy đối phương đột nhiên quở trách hắn, không nhịn được nhún vai, khuôn mặt tỏ ra bất đắc dĩ, sau đó nhìn sang Lạc Tư Mạn.
“Không ngờ hắn còn có thể ở cạnh ngừoi xấu tính như ngươi lâu thế, ta còn tưởng tên nhóc đó làm việc không bao lâu sẽ tức giận mà bỏ đi chứ. Nhìn cái dáng nóng nảy này của ngươi là biết ngay tại sao không ai dám thân cận, chắc chẳng ai muốn lửa bén lên người mình cả.”
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa dở tính tình cực xấu của mình ra, đứng dậy, muốn xông tới lí luận với hắn ta một lúc nhưng lại bị Lạc Tư Mạn bên cạnh ngăn cản.
“Đừng nói gì với hắn cả, ngươi đừng quên chúng ta tới đây là vì vật kia.”
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa mới cố nén cục tức vào, nàng ta không ngờ đối phương lại có thể mồm mép được như thế, vì vậy chạy sang chỗ Khắc Lý Tư Đề.
Nói ra bản thân đang buồn chán, đối phương không thể chống lại nụ cười của nàng ta, sau đó cũng nhanh chóng tỏ ra thản nhiên.
Tuy nhiên sau khi mọi ngừoi thương lượng xong, cuối cùng vẫn quyết định tiến vào toà tháp. Dĩ nhiên Khắc Lý Tư Đề cũng không quên mắng Tát Lạc một trận.
Lúc này Mỹ Đỗ Toa mới hài lòng rời đi, bộ dáng của nàng ta khiến những người đứng đằng sau phải dở khóc dở cười. Dù sao đối với những người khác mà nói thì nàng ta cũng coi như là một loại phiền toái rồi, chứ nói gì tới những thứ khác.
“Tiếp theo chúng ta phải thanh trừ được hết những năng lượng tràn ra ngoài tòa tháp, nếu đã quá lâu thì sẽ rất phiền phức.”
Nghe vậy, mọi người đều trở nên do dự, cuối cùng cũng gật đầu. Duy chỉ có Mỹ Đỗ Toa là muốn dùng phương thức khác để kiềm chế năng lượng đang tràn ra ngoài, cũng như dọn dẹp sạch sẽ những phiền phức về sau.
Nhưng bọn họ không biết trong tòa tháp này còn có người hay không. Dù sao những việc mà họ do dự hầu như đều không khác lắm so với dự đoán ban đầu.
Việc của nàng ta là phải liên tục quan sát toàn bộ quá trình, có lẽ đó cũng chính là phiền toái nhưng đồng thời nàng ta cũng đoán được những điều đối lập.
“Hiện tại ai cũng nghĩ tìm được cái gọi là truyền thừa, nhưng ta không giống vậy. Ta cũng chẳng tới đây vì bảo vật nào cả, ta tới vì mục đích duy nhất đó là có thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến.”
Cố Thiếu Dương buồn bực nói, hoàn cảnh ở đây khiến hắn hít thở không thông. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào hay là cân nhắc thế nào chăng nữa thì Cố Thiếu Dương vẫn xách Thất Tinh Long Uyên đi lên tầng thứ năm.
Lưu Văn đại đế giả kia đã xử lý xong, Chỉ bằng một kiếm cuối cùng, kết hợp với khẩu quyết để phát động.
Mỗi tầng đều đào hết sạch thể lực của hắn, nên khi lên tới tầng thứ tư, rồi lại tầng thứ năm đã khiến Cố Thiếu Dương mồ hôi đầm đìa.
Thậm chí cả người đều mệt lả, nhưng hắn không có cách nào để thoát khỏi được cả. Lúc này, Cố Thiếu Dương nhìn về phía u hồn vẫn còn lởn vởn ở trong góc, nếu hắn đoán không sai thì toà tháp vẫn tiếp tục vận hành.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới tòa tháp trấn áp Lưu Văn đại đế lại khiến ông ta xuất được linh hồn của mình ra, thậm chí hắn còn rất bất ngờ nhưng lại không hề do dự.
”Lần này có thể tiêu diệt được tàn hồn của Lưu Văn đại đế đã chứng tỏ năng lực của ngươi đã mạnh hơn rất nhiều rồi.”
“Tăng lên thì có lợi gì cơ chứ? Chẳng lẽ ta có thể đánh bại được Mỹ Đỗ Ta hay sao? Mục đích chính của ta không phải chỉ đơn giản như vậy.”
Nghe được lời này Mỹ Đỗ Toa không khỏi bật cười, không ngờ hắn ta lại có chí hướng cao tới vậy. Tuy nhiên vì hắn nói ra miệng nên nàng ta đã nghĩ tới chuyện khác.
Có lẽ ngay từ đầu Cố Thiếu Dương đã là một ẩn số không thể hóa giải thì sao, nhưng nàng ta cũng không nói gì cả.
Giải thích quá nhiều cũng không tốt, đặc biệt là Tát Lạc và Khắc Lý Tư Đề đang chuẩn bị bắt tay cùng tìm ra phương hướng.
Không nói tới chuyện năng lượng này có màu vàng như ánh sáng, mà trong lúc bọn họ đi qua, có một số năng lượng màu vàng ấy đã tụ tập lại hình thành một quả cầu to như nắm đấm muốn đối kháng lại với họ.
Dù tám người bọn họ có được năng lực của đại thánh thì cũng không thể đưa được những quả cầu năng lượng ấy và nơi vốn dĩ của chúng.
Cả tám người đều biết rõ trong lòng nếu hiện tại còn do dự thì chắc chắn sẽ trở thành phiền phức. Trong lúc này Cố Thiếu Dương cũng đoán được một số chuyện khác.
Tại sao trước đó Lưu Vân đại đế không nói cho hắn chuyện này. Có lẽ là sợ hắn không tới đây, không thể tiếp tục sứ mệnh của ông ta nữa.
“Không ngờ hắn còn có thể ở cạnh ngừoi xấu tính như ngươi lâu thế, ta còn tưởng tên nhóc đó làm việc không bao lâu sẽ tức giận mà bỏ đi chứ. Nhìn cái dáng nóng nảy này của ngươi là biết ngay tại sao không ai dám thân cận, chắc chẳng ai muốn lửa bén lên người mình cả.”
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa dở tính tình cực xấu của mình ra, đứng dậy, muốn xông tới lí luận với hắn ta một lúc nhưng lại bị Lạc Tư Mạn bên cạnh ngăn cản.
“Đừng nói gì với hắn cả, ngươi đừng quên chúng ta tới đây là vì vật kia.”
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa mới cố nén cục tức vào, nàng ta không ngờ đối phương lại có thể mồm mép được như thế, vì vậy chạy sang chỗ Khắc Lý Tư Đề.
Nói ra bản thân đang buồn chán, đối phương không thể chống lại nụ cười của nàng ta, sau đó cũng nhanh chóng tỏ ra thản nhiên.
Tuy nhiên sau khi mọi ngừoi thương lượng xong, cuối cùng vẫn quyết định tiến vào toà tháp. Dĩ nhiên Khắc Lý Tư Đề cũng không quên mắng Tát Lạc một trận.
Lúc này Mỹ Đỗ Toa mới hài lòng rời đi, bộ dáng của nàng ta khiến những người đứng đằng sau phải dở khóc dở cười. Dù sao đối với những người khác mà nói thì nàng ta cũng coi như là một loại phiền toái rồi, chứ nói gì tới những thứ khác.
“Tiếp theo chúng ta phải thanh trừ được hết những năng lượng tràn ra ngoài tòa tháp, nếu đã quá lâu thì sẽ rất phiền phức.”
Nghe vậy, mọi người đều trở nên do dự, cuối cùng cũng gật đầu. Duy chỉ có Mỹ Đỗ Toa là muốn dùng phương thức khác để kiềm chế năng lượng đang tràn ra ngoài, cũng như dọn dẹp sạch sẽ những phiền phức về sau.
Nhưng bọn họ không biết trong tòa tháp này còn có người hay không. Dù sao những việc mà họ do dự hầu như đều không khác lắm so với dự đoán ban đầu.
Việc của nàng ta là phải liên tục quan sát toàn bộ quá trình, có lẽ đó cũng chính là phiền toái nhưng đồng thời nàng ta cũng đoán được những điều đối lập.
“Hiện tại ai cũng nghĩ tìm được cái gọi là truyền thừa, nhưng ta không giống vậy. Ta cũng chẳng tới đây vì bảo vật nào cả, ta tới vì mục đích duy nhất đó là có thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến.”
Cố Thiếu Dương buồn bực nói, hoàn cảnh ở đây khiến hắn hít thở không thông. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào hay là cân nhắc thế nào chăng nữa thì Cố Thiếu Dương vẫn xách Thất Tinh Long Uyên đi lên tầng thứ năm.
Lưu Văn đại đế giả kia đã xử lý xong, Chỉ bằng một kiếm cuối cùng, kết hợp với khẩu quyết để phát động.
Mỗi tầng đều đào hết sạch thể lực của hắn, nên khi lên tới tầng thứ tư, rồi lại tầng thứ năm đã khiến Cố Thiếu Dương mồ hôi đầm đìa.
Thậm chí cả người đều mệt lả, nhưng hắn không có cách nào để thoát khỏi được cả. Lúc này, Cố Thiếu Dương nhìn về phía u hồn vẫn còn lởn vởn ở trong góc, nếu hắn đoán không sai thì toà tháp vẫn tiếp tục vận hành.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới tòa tháp trấn áp Lưu Văn đại đế lại khiến ông ta xuất được linh hồn của mình ra, thậm chí hắn còn rất bất ngờ nhưng lại không hề do dự.
”Lần này có thể tiêu diệt được tàn hồn của Lưu Văn đại đế đã chứng tỏ năng lực của ngươi đã mạnh hơn rất nhiều rồi.”
“Tăng lên thì có lợi gì cơ chứ? Chẳng lẽ ta có thể đánh bại được Mỹ Đỗ Ta hay sao? Mục đích chính của ta không phải chỉ đơn giản như vậy.”
Nghe được lời này Mỹ Đỗ Toa không khỏi bật cười, không ngờ hắn ta lại có chí hướng cao tới vậy. Tuy nhiên vì hắn nói ra miệng nên nàng ta đã nghĩ tới chuyện khác.
Có lẽ ngay từ đầu Cố Thiếu Dương đã là một ẩn số không thể hóa giải thì sao, nhưng nàng ta cũng không nói gì cả.
Giải thích quá nhiều cũng không tốt, đặc biệt là Tát Lạc và Khắc Lý Tư Đề đang chuẩn bị bắt tay cùng tìm ra phương hướng.
Không nói tới chuyện năng lượng này có màu vàng như ánh sáng, mà trong lúc bọn họ đi qua, có một số năng lượng màu vàng ấy đã tụ tập lại hình thành một quả cầu to như nắm đấm muốn đối kháng lại với họ.
Dù tám người bọn họ có được năng lực của đại thánh thì cũng không thể đưa được những quả cầu năng lượng ấy và nơi vốn dĩ của chúng.
Cả tám người đều biết rõ trong lòng nếu hiện tại còn do dự thì chắc chắn sẽ trở thành phiền phức. Trong lúc này Cố Thiếu Dương cũng đoán được một số chuyện khác.
Tại sao trước đó Lưu Vân đại đế không nói cho hắn chuyện này. Có lẽ là sợ hắn không tới đây, không thể tiếp tục sứ mệnh của ông ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.