Chương 645:
Can Đáo Thiên Minh
01/07/2021
“Chắc chắn nơi bọn họ đi vào chính là nơi ta bị phong ấn, nhưng nếu ngươi muốn tìm truyền thừa của ta thì chỉ có thể đi vào nơi đó, hơn nữa còn không được để cho họ phát hiện ra tung tích của ngươi.
Nếu không ngươi mà bị tóm được thì sẽ rất phiền phức, nói không chừng cô nàng vừa được đưa đi kia cũng bị bọn họ lôi trở lại.”
Nghe được lời này, Tát Lạc đánh tròng mắt, đúng thế, nhỡ Triệu Ngữ Yên có thể trốn được, hơn nữa còn bị bọn họ áp giải giấu ở một nơi khác thì không phải là sẽ khác so với suy nghĩ của hắn hay sao. Nhưng lúc này họ đang cần Cố Thiếu Dương tìm được vị trí của người kia, không ngờ Triệu Ngữ Yên vừa đi cũng không buồn quay đầu lại.
Cũng đã tới cùng hoang mạc này rồi, điều này khiến hắn có chút khó chịu. Tuy nhiên người bên cạnh hắn nhìn cũng không thấy được gương mặt đơ này xuất hiện bất kì vẻ mặt nào khác cả.
“Ngươi nên yên tâm đi, chuyện ta đồng ý thì ta sẽ làm được, hy vọng sao khi vào sơn động này ngươi vẫn có thể lựa chọn kiên định như cũ, tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho chúng ta.”
Tát Lạc hơi gật đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc. Không biết vì sao mỗi lần Mỹ Đỗ Toa nhìn thấy hắn đều cảm thấy phiền muộn trong lòng, thậm chí còn không biết nói gì cho phải. Còn Na Tháp Toa lúc này lại uốn éo thân mình mềm mại như rắn nước tới gần nàng.
“Thân thể nhỏ nhắn này của ngươi không tệ, nếu không muốn ở đây cùng ta thì ngươi có thể rời khỏi địa bàn tộc xà nhân. Dù sao ngươi cũng đã đi cùng chúng ta tới cấm địa rồi, muốn rời đi cũng không dễ đâu đúng không?”
“Nhưng các ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần tìm được thứ các ngươi muốn là sẽ để ta rời đi.”
Nghe được lời này, nữ nhân trước mặt chỉ mỉm cười, tỏ ra rất ngây thơ.
Còn Cố Thiếu Dương thì không phản bác, chờ rồi sẽ biết ai mới là vương giả thực sự.
Có Lưu Vân Đại Đế ở đây, hắn sẽ nhanh chóng tìm được cách thoát khỏi bọn họ, vì thế liền kéo tay của Tát Lạc lại.
“Ta muốn đi vệ sinh, ngươi đi cùng ta đi để tránh ta chạy mất.”
Thấy hắn chủ động như vậy Tát Lạc cũng cảm thấy kì quái. Nhưng nghĩ tới chuyện người này không thể đánh lại tám vị Đại Thánh nên hắn mới mới thành thật như vậy.
Đây cũng là chuyện tốt, ít nhất là tốt hơn lúc vào trong sơn động người liền chạy trốn, đỡ khiến hắn phải tốn nhiều công sức đi túm.
“Không ngờ ngươi lại chủ động như vậy, thế ta cũng sẽ không khách khí nữa.”
Nghe được lời này, đối phương cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ dùng giọng điệu này nói với mình.
Nhưng ngay khi hắn ta đi cùng tới góc khuất liền bị đánh ngất xỉu, đợi tới lúc tỉnh táo lại mới cảm thấy vùng trán cực kì đau đớn, sắc mặt không nhịn được mà đen như đáy nồi.
Đường đường là một trong tám vị Đại Thánh lại bị một tên không có danh tiếng ám toán, đổi thành ai cũng không nhịn được.
Sau đó hắn dùng đá truyền tin gọi mấy người khác tới, nhưng lại phát hiện họ đã tới được nơi phong ấn Lưu Vân Đại Đế.
Nhìn dấu chân bên cạnh đã biến mất, hắn hơi đổi sắc mặt, sau đó lấy đá truyền tin cho mọi người không được tới nơi này.
Nếu không ngươi mà bị tóm được thì sẽ rất phiền phức, nói không chừng cô nàng vừa được đưa đi kia cũng bị bọn họ lôi trở lại.”
Nghe được lời này, Tát Lạc đánh tròng mắt, đúng thế, nhỡ Triệu Ngữ Yên có thể trốn được, hơn nữa còn bị bọn họ áp giải giấu ở một nơi khác thì không phải là sẽ khác so với suy nghĩ của hắn hay sao. Nhưng lúc này họ đang cần Cố Thiếu Dương tìm được vị trí của người kia, không ngờ Triệu Ngữ Yên vừa đi cũng không buồn quay đầu lại.
Cũng đã tới cùng hoang mạc này rồi, điều này khiến hắn có chút khó chịu. Tuy nhiên người bên cạnh hắn nhìn cũng không thấy được gương mặt đơ này xuất hiện bất kì vẻ mặt nào khác cả.
“Ngươi nên yên tâm đi, chuyện ta đồng ý thì ta sẽ làm được, hy vọng sao khi vào sơn động này ngươi vẫn có thể lựa chọn kiên định như cũ, tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho chúng ta.”
Tát Lạc hơi gật đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc. Không biết vì sao mỗi lần Mỹ Đỗ Toa nhìn thấy hắn đều cảm thấy phiền muộn trong lòng, thậm chí còn không biết nói gì cho phải. Còn Na Tháp Toa lúc này lại uốn éo thân mình mềm mại như rắn nước tới gần nàng.
“Thân thể nhỏ nhắn này của ngươi không tệ, nếu không muốn ở đây cùng ta thì ngươi có thể rời khỏi địa bàn tộc xà nhân. Dù sao ngươi cũng đã đi cùng chúng ta tới cấm địa rồi, muốn rời đi cũng không dễ đâu đúng không?”
“Nhưng các ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần tìm được thứ các ngươi muốn là sẽ để ta rời đi.”
Nghe được lời này, nữ nhân trước mặt chỉ mỉm cười, tỏ ra rất ngây thơ.
Còn Cố Thiếu Dương thì không phản bác, chờ rồi sẽ biết ai mới là vương giả thực sự.
Có Lưu Vân Đại Đế ở đây, hắn sẽ nhanh chóng tìm được cách thoát khỏi bọn họ, vì thế liền kéo tay của Tát Lạc lại.
“Ta muốn đi vệ sinh, ngươi đi cùng ta đi để tránh ta chạy mất.”
Thấy hắn chủ động như vậy Tát Lạc cũng cảm thấy kì quái. Nhưng nghĩ tới chuyện người này không thể đánh lại tám vị Đại Thánh nên hắn mới mới thành thật như vậy.
Đây cũng là chuyện tốt, ít nhất là tốt hơn lúc vào trong sơn động người liền chạy trốn, đỡ khiến hắn phải tốn nhiều công sức đi túm.
“Không ngờ ngươi lại chủ động như vậy, thế ta cũng sẽ không khách khí nữa.”
Nghe được lời này, đối phương cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ dùng giọng điệu này nói với mình.
Nhưng ngay khi hắn ta đi cùng tới góc khuất liền bị đánh ngất xỉu, đợi tới lúc tỉnh táo lại mới cảm thấy vùng trán cực kì đau đớn, sắc mặt không nhịn được mà đen như đáy nồi.
Đường đường là một trong tám vị Đại Thánh lại bị một tên không có danh tiếng ám toán, đổi thành ai cũng không nhịn được.
Sau đó hắn dùng đá truyền tin gọi mấy người khác tới, nhưng lại phát hiện họ đã tới được nơi phong ấn Lưu Vân Đại Đế.
Nhìn dấu chân bên cạnh đã biến mất, hắn hơi đổi sắc mặt, sau đó lấy đá truyền tin cho mọi người không được tới nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.