Chương 644:
Can Đáo Thiên Minh
30/06/2021
Tát Lạc và Khắc Lý Tư Đề đứng phía sau loé mắt lên, lập tức xông vào lôi nàng ta sang một bên, mà nàng ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Muốn do dự cũng không có cơ hội, trái lại còn phải hứng chịu quấy nhiễu, còn thứ trước mắt lại cứ xa dần.
Mặc dù nàng ta đã nghĩ tới một chút phương diện, nhưng ở thời điểm hiện tại lại không thể giải quyết thuận lợi như đã nghĩ, hơn nữa còn có một số yếu tố làm hạn chế cách thức của mọi người.
Hơn nữa, trong thời điểm này bọn hắn cũng đoán được họ sẽ không thể thẳng tiến mãi được, cho nên hiện mới phải tự ra tay chớp lấy thời cơ.
Dĩ nhiên đó cũng chỉ là dự đoán sơ bộ của hắn, chuyện tiếp theo chính là phải xử lí những phiền toái này cho thích đáng.
Nhưng có lẽ hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, ít nhất Mỹ Đỗ Toa chính là một trong số những phiền phức trong đó, nếu nàng ta không gây nhiễu với hắn thì càng tốt hơn.
Dù sao thực lực của hắn và nàng ta vẫn có sự chênh lệch lớn, nếu thực lực của hắn phát huy đúng lúc thì cũng sẽ không xảy ra phiền toái. Hắn chỉ sợ tới lúc đó, mọi chuyện sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.
“Nếu vậy thì đại nghiệp chấn hưng tộc xà nhân sẽ rơi vào vai của ngươi, tới lúc đó ta hi vọng các ngươi sẽ tìm tới chỗ ta, cũng đừng chịu thua quá nhanh.”
Nghe được lời này, Mỹ Đỗ Toa không nhịn được nhíu mày, không ngờ đối phương lại có thể nói ra được loại lời gây mất hứng như vậy.
Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy lời của Tát Lạc nói không phải không có đạo lý, dù sao trước đó nàng ta cũng gây ra một số chuyện gây tới phiền phức cho hắn.
Đó cũng là điều hợp tình hợp lý, nhưng trạng thái đó lại khiến nàng ta vội vàng không kịp chuẩn bị, mà chuyện nên cân nhắc cũng dần xuất hiện, thời điểm nàng ta cần ra tay cũng đã tới.
Còn phía Cố Thiếu Dương, hắn đang nhìn chăm chú khu rừng phía sau, rốt cuộc đâu mới là nơi phong ấn Lưu Vân Đại Đế.
Nhưng Mỹ Đỗ Toa đột nhiên thò đầu ra khiến hắn sợ hết hồn, sau đó liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Mặc dù bị giật mình nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn giữ nguyên không đổi, bộ dáng của hắn khiến Lưu Vân Đại Đế phải nhếch miệng.
“Không ngờ ngươi lại là tên vô vị như vậy, ta còn tưởng có thể hù doạ ngươi, không ngờ ngươi lại mang bộ mặt tê liệt vô vị như mấy quả trên cái cây đằng kia.”
Nghe được lời của ông ta, Cố Thiếu Dương hơi đen mặt, hắn không ngờ lão ngoan đồng này lại có thể nói ra được mấy lời như vậy.
Có lẽ đây chính là cảnh tượng mà hắn chưa từng dự liệu tới, dĩ nhiên mục tiêu vẫn khiến hắn cảm thấy đột ngột, không cần nghĩ cũng chủ động ra tay đánh.
Vì thế chỉ đành bắt đầu từ Mỹ Đỗ Toa, hắn muốn xem thử người này có bản lĩnh như thế nào mà có thể ngồi lên cái ghế thủ lĩnh, chắc chắn không có khả năng được để cử lên. Dù sao thì tộc xà nhân cũng không ngốc tới nỗi chọn một thứ phế vật lên nắm quyền.
Nhưng một luồng hơi thở áp bách đột nhiên lan khắp sơn động khiến hắn vội vàng không kịp chuẩn bị trước. Chuyện lúc trước đã không còn quan trọng nữa, nhưng chắc chắn sẽ không hề đơn giản.
Hơn nữa lúc đó Lưu Vân Đại Đế còn cố ý dặn dò hắn mấy câu.
Muốn do dự cũng không có cơ hội, trái lại còn phải hứng chịu quấy nhiễu, còn thứ trước mắt lại cứ xa dần.
Mặc dù nàng ta đã nghĩ tới một chút phương diện, nhưng ở thời điểm hiện tại lại không thể giải quyết thuận lợi như đã nghĩ, hơn nữa còn có một số yếu tố làm hạn chế cách thức của mọi người.
Hơn nữa, trong thời điểm này bọn hắn cũng đoán được họ sẽ không thể thẳng tiến mãi được, cho nên hiện mới phải tự ra tay chớp lấy thời cơ.
Dĩ nhiên đó cũng chỉ là dự đoán sơ bộ của hắn, chuyện tiếp theo chính là phải xử lí những phiền toái này cho thích đáng.
Nhưng có lẽ hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, ít nhất Mỹ Đỗ Toa chính là một trong số những phiền phức trong đó, nếu nàng ta không gây nhiễu với hắn thì càng tốt hơn.
Dù sao thực lực của hắn và nàng ta vẫn có sự chênh lệch lớn, nếu thực lực của hắn phát huy đúng lúc thì cũng sẽ không xảy ra phiền toái. Hắn chỉ sợ tới lúc đó, mọi chuyện sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.
“Nếu vậy thì đại nghiệp chấn hưng tộc xà nhân sẽ rơi vào vai của ngươi, tới lúc đó ta hi vọng các ngươi sẽ tìm tới chỗ ta, cũng đừng chịu thua quá nhanh.”
Nghe được lời này, Mỹ Đỗ Toa không nhịn được nhíu mày, không ngờ đối phương lại có thể nói ra được loại lời gây mất hứng như vậy.
Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy lời của Tát Lạc nói không phải không có đạo lý, dù sao trước đó nàng ta cũng gây ra một số chuyện gây tới phiền phức cho hắn.
Đó cũng là điều hợp tình hợp lý, nhưng trạng thái đó lại khiến nàng ta vội vàng không kịp chuẩn bị, mà chuyện nên cân nhắc cũng dần xuất hiện, thời điểm nàng ta cần ra tay cũng đã tới.
Còn phía Cố Thiếu Dương, hắn đang nhìn chăm chú khu rừng phía sau, rốt cuộc đâu mới là nơi phong ấn Lưu Vân Đại Đế.
Nhưng Mỹ Đỗ Toa đột nhiên thò đầu ra khiến hắn sợ hết hồn, sau đó liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Mặc dù bị giật mình nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn giữ nguyên không đổi, bộ dáng của hắn khiến Lưu Vân Đại Đế phải nhếch miệng.
“Không ngờ ngươi lại là tên vô vị như vậy, ta còn tưởng có thể hù doạ ngươi, không ngờ ngươi lại mang bộ mặt tê liệt vô vị như mấy quả trên cái cây đằng kia.”
Nghe được lời của ông ta, Cố Thiếu Dương hơi đen mặt, hắn không ngờ lão ngoan đồng này lại có thể nói ra được mấy lời như vậy.
Có lẽ đây chính là cảnh tượng mà hắn chưa từng dự liệu tới, dĩ nhiên mục tiêu vẫn khiến hắn cảm thấy đột ngột, không cần nghĩ cũng chủ động ra tay đánh.
Vì thế chỉ đành bắt đầu từ Mỹ Đỗ Toa, hắn muốn xem thử người này có bản lĩnh như thế nào mà có thể ngồi lên cái ghế thủ lĩnh, chắc chắn không có khả năng được để cử lên. Dù sao thì tộc xà nhân cũng không ngốc tới nỗi chọn một thứ phế vật lên nắm quyền.
Nhưng một luồng hơi thở áp bách đột nhiên lan khắp sơn động khiến hắn vội vàng không kịp chuẩn bị trước. Chuyện lúc trước đã không còn quan trọng nữa, nhưng chắc chắn sẽ không hề đơn giản.
Hơn nữa lúc đó Lưu Vân Đại Đế còn cố ý dặn dò hắn mấy câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.