Chương 655:
Can Đáo Thiên Minh
04/07/2021
"Không ổn!"
Chín tên kiêu tử đang vọt lên đối diện với cảnh tượng hơn năm ngàn Cố Thiếu Dương đồng thời xuất kiếm.
Khoảng hư không nơi bọn hắn đứng hóa thành một tấm gương cực lớn, không kịp phản ứng, mặt kính đã đột ngột vỡ nát.
"Phụt phụt phụt. . ."
Ít nhất có năm người bị trọng thương dưới một kiếm này, miệng phun máu tươi tung toé bay ngược ra ngoài. Trên người mỗi người bọn họ đều xuất hiện từng vết thương dữ tợn hình dáng bị kiếm cắt qua.
"Kẻ này sao có thể lĩnh ngộ nhiều pháp tắc áo nghĩa như vậy? !"
"Ngay cả không gian pháp tắc áo nghĩa cũng lĩnh ngộ đến mức tinh thâm như thế, thật quá kinh khủng!"
Chín người đều vô cùng kinh hãi!
Bắc Minh Giác hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay một lần nữa nhanh chóng đan xen như hồ điệp bay xuyên qua bụi hoa, đánh ra từng vệt cấm chế chi quang.
Nhưng không đợi cấm chế của hắn hoàn toàn hình thành, hư ảnh của một chiếc đỉnh cực lớn liền lao ra, hoàn toàn đánh vỡ cấm chế của hắn.
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Lạc Hồng Văn vẻ mặt lạnh lùng, hai đầu lông mày tràn đầy lửa giận.
Trước đó bị Bắc Minh Giác gài bẫy một lần, lúc này đang muốn đánh hắn để trút nỗi hận trong lồng ngực.
Vương Binh nằm trong tay Lạc Hồng Văn, sắc mặt Bắc Minh Giác cũng không nhịn được mà hơi biến đổi.
"Bắc Minh huynh, ta tới giúp ngươi!"
Một tiếng quát ầm ầm vang lên.
Cửu Thái tử Tự Tể của Đại Vũ Hoàng Triều hét lớn một tiếng, dự định đi tới cùng Bắc Minh Giác vây công Lạc Hồng Văn.
Dù sao, Vương Binh mới là mục tiêu chân chính của bọn hắn.
Nhưng Tự Tể còn chưa đi ra nổi một bước, một bóng người đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn, ngăn trở đường đi của hắn.
"Muốn giúp Bắc Minh Giác ư? Vẫn nên bảo vệ tốt chính ngươi trước đi."
Cố Thiếu Dương mặt không thay đổi lạnh lùng nhìn Tự Tể, khí chất trên người rét lạnh thấu xương thật giống như con gió lạnh lẽo xuyên qua núi băng vạn năm thổi tới.
Sắc mặt Tự Tể lập tức đại biến, vô ý thức lui lại.
Cố Thiếu Dương cũng đã lấn thêm một bước, bỏ kiếm dùng quyền, không giữ lại chút nào hoàn toàn bạo phát ra bát tinh chi lực.
Trong vòng trăm trượng chính là thiên hạ của võ giả luyện thể, dùng kiếm cũng không đáng sợ bằng dùng nắm đấm!
"Ầm!"
Cố Thiếu Dương mạnh mẽ đánh ra một quyền. Trên nắm tay trắng nõn ngưng tụ từng vệt đen như mực, đó là từng vết rách hư không đen như mực liên tục chuyển động.
Tự Tể dồn hết toàn lực đánh trả một chưởng.
Nhưng chưởng lực bao hàm ít nhất một loại pháp tắc và loại áo nghĩa diễn sinh thứ ba của hắn đối mặt với nắm tay của Cố Thiếu Dương lại dễ dàng đánh tan như bọt biển.
Bàn tay Tự Tể không có gì che chắn trực tiếp đụng mạnh với nắm đấm của Cố Thiếu Dương.
Lập tức phát ra âm thanh như rơm khô đứt gãy.
Cánh tay Tự Tể liên tiếp gãy thành từng khúc, bị Cố Thiếu Dương dùng một quyền trực tiếp đánh lõm vào trong lồng ngực.
Tình cảnh kia quá mức doạ người quá mức kinh khủng, đám kiêu tử ở xung quanh nhìn thấy đều run rẩy mí mắt, trái tim phát lạnh, trong lúc nhất thời không dám đi tới.
Bọn hắn cuối cùng cũng kiến thức đến cái gì gọi là phong thái vô thượng một quyền phá vạn pháp của võ giả luyện thể.
Đứng trước mặt lực lượng cơ thể tuyệt đối mà thuần túy, ngay cả pháp tắc áo nghĩa cũng phải cúi đầu chịu thua, không có thứ gì là không thể đánh vỡ!
"Đáng chết!"
Tự Tể sớm đã không còn vẻ phong thần anh tuấn trước đó, tay cụt lõm vào trong ngực, cả người vô cùng chật vật.
Hắn nhanh chóng lui lại, Cố Thiếu Dương lại dùng Phù Quang Lược Ảnh.
Mặc dù không có lấy được thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng lĩnh ngộ hư không pháp tắc làm tốc độ tăng thêm cũng đủ để tốc độ của hắn không chậm hơn ai.
Cố Thiếu Dương lại đánh ra một quyền.
Lực chấn ép khiến tất cả đều chấn động thành vô số gợn sóng , bất kỳ vật gì kiên cố đến đâu ở trước mặt lực lượng này đều trở nên mềm nhũn, bất lực.
Một quyền này, Cố Thiếu Dương đánh vào bụng dưới của Tự Tể.
"Ầm!"
Toàn bộ nửa người dưới của Tự Tể trực tiếp vỡ vụn, chỉ còn lại nửa người trên bỏ chạy trong hư không.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Tự Tể hoảng sợ muốn chết, khuôn mặt trắng bệch tái nhợt.
Thân là Cửu Thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều, hắn đã bao giờ phải chịu tổn thương cùng vũ nhục đến như thế.
Nỗi sợ hãi chiếm cứ nội tâm của hắn, bình sinh lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận được tử vong đang từng bước tới gần.
"Ta là Cửu Thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều, phụ hoàng ta chính là cường giả Thần Tôn cảnh! Ngươi không thể giết ta! Ngươi không dám giết ta!"
Tự Tể điên cuồng hét to, khàn cả giọng gào lên với Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương mặt không biểu tình, sát ý vùn vụt tăng lên.
Quyền thứ ba đánh ra!
"Ầm!"
Một quyền này trực tiếp ấn lên trán Tự Tể.
Giọng nói điên cuồng của Tự Tể bỗng nhiên im bặt, cả người ngẩn ra.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đột ngột nổ tung.
Hóa thành một đống sương máu tung tóe. Lại trực tiếp bị một quyền này của Cố Thiếu Dương đánh thành bột mịn.
"Trời đất ơi. . ."
Tất cả kiêu tử ở đây nhìn thấy vậy đều hít sâu một hơi.
Cửu Thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều, Tự Tể. . . Chết rồi? !
Bị tên Thiên Tôn cảnh trước mặt này, dùng ba quyền đánh đến chết!
Ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có!
Tên này, còn là người sao? !
Rõ ràng chính là một tên quái vật khoác da người, yêu ma!
Cố Thiếu Dương giết Tự Tể, sát ý ngập trời, ánh mắt lạnh như băng đảo qua xung quan, bễ nghễ toàn trường.
Mỗi một người bị ánh mắt của hắn quét qua đều vô ý thức mà nhanh chóng lùi lại một khoảng lớn. Cố Thiếu Dương đối với bọn hắn chẳng khác nào hồng thủy mãnh thú.
Chín tên kiêu tử Chân Thần cảnh đỉnh phong, bị một Thiên Tôn cảnh dọa cho thành cái dạng này, nói ra cũng không ai tin!
Hoang đường cực điểm, lại thật sự đã xảy ra ngay tại đây!
"Bốn nhịp hô hấp. . ."
Cố Thiếu Dương cúi đầu tự nói, sau đó nhìn sang Lạc Hồng Văn đang đứng một bên vẫn đang u mê nhìn hắn, bình thản mở miệng: "Lạc huynh, vẫn còn sáu nhịp hô hấp, ngươi còn chịu đựng được không?"
Lạc Hồng Văn như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần từ chuyện Cố Thiếu Dương giết Tự Tể, vội vã gật đầu: "Yên tâm, ta chịu đựng được!"
Nói xong, lại vung lên chiếc đỉnh nhỏ công kích Bắc Minh Giác.
Cố Thiếu Dương gật nhẹ đầu, thân hình cùng lúc đó đã lặng yên không một tiếng động biến mất như màn nước rồi.
Bảy tên kiêu tử còn lại lập tức cực kỳ hoảng sợ.
"A!"
Nhưng đã chậm rồi! Một người trong số đó phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, đám người đột ngột quay đầu.
Vừa hay nhìn thấy Cố Thiếu Dương đánh ra một quyền trực tiếp đánh nát đầu hắn, sau đó cả người lại biến mất không thấy đâu.
Những người còn lại lập tức như lâm đại địch, liều mạng đề phòng.
Nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn cản Cố Thiếu Dương tiếp tục chém giết.
Tự Tể là nhân vật số hai trong số chín người, chỉ đứng sau Bắc Minh Giác. Ngay cả hắn cũng chết dưới ba quyền của Cố Thiếu Dương, những người còn lại. . .
Nhiều nhất hai quyền!
Một khi bị Cố Thiếu Dương lấn đến gần trong phạm vi trăm trượng, chính là sống chết đã định!
"Ầm!"
Trong hư không lại tuôn ra một trận mưa máu.
Lạnh lẽo. . Băng giá lạnh lẽo đến thấu xương.
Lan tràn trong lòng mỗi một tên kiêu tử còn lại.
Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, vây giết Lạc Hồng Văn cướp đoạt Vương Binh lại rơi vào kết cục như thế này.
Bị một Vương cảnh nửa đường giết ra làm lật đổ thế cục, không chỉ thế, ngay cả thân phận thợ săn và con mồi cũng bị đổi chỗ.
Bọn hắn thành đối tượng bị săn giết!
"Quái vật! Tên này là quái vật!"
Một tên kiêu tử không chịu được áp lực cực lớn trong chịu, khóc lóc hét lên một tiếng, nhanh chóng rút lui ra khỏi chiến đoàn, đồng thời trong miệng cũng hô lên: "Chuyện này ta không tiếp tục tham gia nữa! Các vị, ta xin phép đi trước!"
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà liều mạng trốn chạy.
Có người thứ nhất, liền có người thứ hai. . .
Bóng dáng xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn dữ dằn hung lệ của Cố Thiếu Dương trực tiếp đánh tan lòng tin của bọn hắn.
Bây giờ những người này chỉ muốn chạy, chạy cách xa quái vật Cố Thiếu Dương này.
Còn mục đích ban đầu, Vương Binh ư?
Không quan tâm! Vương Binh cũng cần phải có mạng để dùng!
Đối đầu với nhân vật yêu ma như vậy, cho dù tay cầm Vương Binh. . . Sợ rằng cũng bị chém rơi đầu thôi!
Chín tên kiêu tử đang vọt lên đối diện với cảnh tượng hơn năm ngàn Cố Thiếu Dương đồng thời xuất kiếm.
Khoảng hư không nơi bọn hắn đứng hóa thành một tấm gương cực lớn, không kịp phản ứng, mặt kính đã đột ngột vỡ nát.
"Phụt phụt phụt. . ."
Ít nhất có năm người bị trọng thương dưới một kiếm này, miệng phun máu tươi tung toé bay ngược ra ngoài. Trên người mỗi người bọn họ đều xuất hiện từng vết thương dữ tợn hình dáng bị kiếm cắt qua.
"Kẻ này sao có thể lĩnh ngộ nhiều pháp tắc áo nghĩa như vậy? !"
"Ngay cả không gian pháp tắc áo nghĩa cũng lĩnh ngộ đến mức tinh thâm như thế, thật quá kinh khủng!"
Chín người đều vô cùng kinh hãi!
Bắc Minh Giác hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay một lần nữa nhanh chóng đan xen như hồ điệp bay xuyên qua bụi hoa, đánh ra từng vệt cấm chế chi quang.
Nhưng không đợi cấm chế của hắn hoàn toàn hình thành, hư ảnh của một chiếc đỉnh cực lớn liền lao ra, hoàn toàn đánh vỡ cấm chế của hắn.
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Lạc Hồng Văn vẻ mặt lạnh lùng, hai đầu lông mày tràn đầy lửa giận.
Trước đó bị Bắc Minh Giác gài bẫy một lần, lúc này đang muốn đánh hắn để trút nỗi hận trong lồng ngực.
Vương Binh nằm trong tay Lạc Hồng Văn, sắc mặt Bắc Minh Giác cũng không nhịn được mà hơi biến đổi.
"Bắc Minh huynh, ta tới giúp ngươi!"
Một tiếng quát ầm ầm vang lên.
Cửu Thái tử Tự Tể của Đại Vũ Hoàng Triều hét lớn một tiếng, dự định đi tới cùng Bắc Minh Giác vây công Lạc Hồng Văn.
Dù sao, Vương Binh mới là mục tiêu chân chính của bọn hắn.
Nhưng Tự Tể còn chưa đi ra nổi một bước, một bóng người đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn, ngăn trở đường đi của hắn.
"Muốn giúp Bắc Minh Giác ư? Vẫn nên bảo vệ tốt chính ngươi trước đi."
Cố Thiếu Dương mặt không thay đổi lạnh lùng nhìn Tự Tể, khí chất trên người rét lạnh thấu xương thật giống như con gió lạnh lẽo xuyên qua núi băng vạn năm thổi tới.
Sắc mặt Tự Tể lập tức đại biến, vô ý thức lui lại.
Cố Thiếu Dương cũng đã lấn thêm một bước, bỏ kiếm dùng quyền, không giữ lại chút nào hoàn toàn bạo phát ra bát tinh chi lực.
Trong vòng trăm trượng chính là thiên hạ của võ giả luyện thể, dùng kiếm cũng không đáng sợ bằng dùng nắm đấm!
"Ầm!"
Cố Thiếu Dương mạnh mẽ đánh ra một quyền. Trên nắm tay trắng nõn ngưng tụ từng vệt đen như mực, đó là từng vết rách hư không đen như mực liên tục chuyển động.
Tự Tể dồn hết toàn lực đánh trả một chưởng.
Nhưng chưởng lực bao hàm ít nhất một loại pháp tắc và loại áo nghĩa diễn sinh thứ ba của hắn đối mặt với nắm tay của Cố Thiếu Dương lại dễ dàng đánh tan như bọt biển.
Bàn tay Tự Tể không có gì che chắn trực tiếp đụng mạnh với nắm đấm của Cố Thiếu Dương.
Lập tức phát ra âm thanh như rơm khô đứt gãy.
Cánh tay Tự Tể liên tiếp gãy thành từng khúc, bị Cố Thiếu Dương dùng một quyền trực tiếp đánh lõm vào trong lồng ngực.
Tình cảnh kia quá mức doạ người quá mức kinh khủng, đám kiêu tử ở xung quanh nhìn thấy đều run rẩy mí mắt, trái tim phát lạnh, trong lúc nhất thời không dám đi tới.
Bọn hắn cuối cùng cũng kiến thức đến cái gì gọi là phong thái vô thượng một quyền phá vạn pháp của võ giả luyện thể.
Đứng trước mặt lực lượng cơ thể tuyệt đối mà thuần túy, ngay cả pháp tắc áo nghĩa cũng phải cúi đầu chịu thua, không có thứ gì là không thể đánh vỡ!
"Đáng chết!"
Tự Tể sớm đã không còn vẻ phong thần anh tuấn trước đó, tay cụt lõm vào trong ngực, cả người vô cùng chật vật.
Hắn nhanh chóng lui lại, Cố Thiếu Dương lại dùng Phù Quang Lược Ảnh.
Mặc dù không có lấy được thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng lĩnh ngộ hư không pháp tắc làm tốc độ tăng thêm cũng đủ để tốc độ của hắn không chậm hơn ai.
Cố Thiếu Dương lại đánh ra một quyền.
Lực chấn ép khiến tất cả đều chấn động thành vô số gợn sóng , bất kỳ vật gì kiên cố đến đâu ở trước mặt lực lượng này đều trở nên mềm nhũn, bất lực.
Một quyền này, Cố Thiếu Dương đánh vào bụng dưới của Tự Tể.
"Ầm!"
Toàn bộ nửa người dưới của Tự Tể trực tiếp vỡ vụn, chỉ còn lại nửa người trên bỏ chạy trong hư không.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Tự Tể hoảng sợ muốn chết, khuôn mặt trắng bệch tái nhợt.
Thân là Cửu Thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều, hắn đã bao giờ phải chịu tổn thương cùng vũ nhục đến như thế.
Nỗi sợ hãi chiếm cứ nội tâm của hắn, bình sinh lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận được tử vong đang từng bước tới gần.
"Ta là Cửu Thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều, phụ hoàng ta chính là cường giả Thần Tôn cảnh! Ngươi không thể giết ta! Ngươi không dám giết ta!"
Tự Tể điên cuồng hét to, khàn cả giọng gào lên với Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương mặt không biểu tình, sát ý vùn vụt tăng lên.
Quyền thứ ba đánh ra!
"Ầm!"
Một quyền này trực tiếp ấn lên trán Tự Tể.
Giọng nói điên cuồng của Tự Tể bỗng nhiên im bặt, cả người ngẩn ra.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đột ngột nổ tung.
Hóa thành một đống sương máu tung tóe. Lại trực tiếp bị một quyền này của Cố Thiếu Dương đánh thành bột mịn.
"Trời đất ơi. . ."
Tất cả kiêu tử ở đây nhìn thấy vậy đều hít sâu một hơi.
Cửu Thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều, Tự Tể. . . Chết rồi? !
Bị tên Thiên Tôn cảnh trước mặt này, dùng ba quyền đánh đến chết!
Ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có!
Tên này, còn là người sao? !
Rõ ràng chính là một tên quái vật khoác da người, yêu ma!
Cố Thiếu Dương giết Tự Tể, sát ý ngập trời, ánh mắt lạnh như băng đảo qua xung quan, bễ nghễ toàn trường.
Mỗi một người bị ánh mắt của hắn quét qua đều vô ý thức mà nhanh chóng lùi lại một khoảng lớn. Cố Thiếu Dương đối với bọn hắn chẳng khác nào hồng thủy mãnh thú.
Chín tên kiêu tử Chân Thần cảnh đỉnh phong, bị một Thiên Tôn cảnh dọa cho thành cái dạng này, nói ra cũng không ai tin!
Hoang đường cực điểm, lại thật sự đã xảy ra ngay tại đây!
"Bốn nhịp hô hấp. . ."
Cố Thiếu Dương cúi đầu tự nói, sau đó nhìn sang Lạc Hồng Văn đang đứng một bên vẫn đang u mê nhìn hắn, bình thản mở miệng: "Lạc huynh, vẫn còn sáu nhịp hô hấp, ngươi còn chịu đựng được không?"
Lạc Hồng Văn như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần từ chuyện Cố Thiếu Dương giết Tự Tể, vội vã gật đầu: "Yên tâm, ta chịu đựng được!"
Nói xong, lại vung lên chiếc đỉnh nhỏ công kích Bắc Minh Giác.
Cố Thiếu Dương gật nhẹ đầu, thân hình cùng lúc đó đã lặng yên không một tiếng động biến mất như màn nước rồi.
Bảy tên kiêu tử còn lại lập tức cực kỳ hoảng sợ.
"A!"
Nhưng đã chậm rồi! Một người trong số đó phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, đám người đột ngột quay đầu.
Vừa hay nhìn thấy Cố Thiếu Dương đánh ra một quyền trực tiếp đánh nát đầu hắn, sau đó cả người lại biến mất không thấy đâu.
Những người còn lại lập tức như lâm đại địch, liều mạng đề phòng.
Nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn cản Cố Thiếu Dương tiếp tục chém giết.
Tự Tể là nhân vật số hai trong số chín người, chỉ đứng sau Bắc Minh Giác. Ngay cả hắn cũng chết dưới ba quyền của Cố Thiếu Dương, những người còn lại. . .
Nhiều nhất hai quyền!
Một khi bị Cố Thiếu Dương lấn đến gần trong phạm vi trăm trượng, chính là sống chết đã định!
"Ầm!"
Trong hư không lại tuôn ra một trận mưa máu.
Lạnh lẽo. . Băng giá lạnh lẽo đến thấu xương.
Lan tràn trong lòng mỗi một tên kiêu tử còn lại.
Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, vây giết Lạc Hồng Văn cướp đoạt Vương Binh lại rơi vào kết cục như thế này.
Bị một Vương cảnh nửa đường giết ra làm lật đổ thế cục, không chỉ thế, ngay cả thân phận thợ săn và con mồi cũng bị đổi chỗ.
Bọn hắn thành đối tượng bị săn giết!
"Quái vật! Tên này là quái vật!"
Một tên kiêu tử không chịu được áp lực cực lớn trong chịu, khóc lóc hét lên một tiếng, nhanh chóng rút lui ra khỏi chiến đoàn, đồng thời trong miệng cũng hô lên: "Chuyện này ta không tiếp tục tham gia nữa! Các vị, ta xin phép đi trước!"
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà liều mạng trốn chạy.
Có người thứ nhất, liền có người thứ hai. . .
Bóng dáng xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn dữ dằn hung lệ của Cố Thiếu Dương trực tiếp đánh tan lòng tin của bọn hắn.
Bây giờ những người này chỉ muốn chạy, chạy cách xa quái vật Cố Thiếu Dương này.
Còn mục đích ban đầu, Vương Binh ư?
Không quan tâm! Vương Binh cũng cần phải có mạng để dùng!
Đối đầu với nhân vật yêu ma như vậy, cho dù tay cầm Vương Binh. . . Sợ rằng cũng bị chém rơi đầu thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.