Chương 692:
Can Đáo Thiên Minh
22/07/2021
Mặc dù hắn ta nói như vậy nhưng Cố Thiếu Dương vẫn ung dung nhìn hắn ta. Bị giam trong mật thất không có nghĩa hắn ta mất tay mất chân, không thể tạo ra vài chuyện đặc biệt.
Nhưng dựa theo ý nghĩ này của hắn tỉ mỉ nghĩ kĩ lại thì hình như hắn ta không hề có cơ hội tiếp xúc với tám vị Đại Thánh, dù sao mấy người kia đều trực tiếp hôn mê bát tỉnh.
Còn tên áo đen này tận lúc tám vị Đại Thánh biến mất mới xuất hiện, nhưng sao hắn có thể chừa lỗ hổng cho tên này đào xới đâu.
Mặc kệ như thế nào, nếu hắn không tìm được hung thủ đứng đằng sau thì người làm ra chuyện này nhất định là tên áo đen kia, cho dù hắn muốn tẩy trắng thì cũng phải đưa ra bằng chứng xác thực.
Mà đối phương hình như cũng nhận ra được Cố Thiếu Dương không nghe giải thích, vì thế thở dài một hơi, xách kiếm trong tay lao đến. Tuy nhiên mục tiêu lần này không phải Cố Thiếu Dương mà là Duy Nạp Tư bên cạnh hắn.
Sao Mỹ Đỗ Toa có thể để nàng bị thương tổn tiếp được, vì thế trực tiếp lách người lên đỡ kiếm, mà tên áo đen cũng không phụ sự kì vọng, nhìn hướng có vẻ sẽ đâm lên người Mỹ Đỗ Toa.
Mũi kiếm vừa vặn đâm trúng bả vai nàng ta, chỉ cách đầu tim một chút xíu. Nhưng từ góc nhìn của Cố Thiếu Dương thì tên áo đen đó đã cắm thanh kiếm lên ngực của Mỹ Đỗ Toa.
Điều này khiến hắn tức điên lên, lập tức tóm Thất Tinh Long Uyên đuổi theo, thuần thục đè ngã tên áo đen xuống mặt đất.
Nhưng vẫn sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh, tên áo trắng kia vậy mà lại tới đây kiểm tra, mà tình hình này hắn ta cũng phải cân nhắc xem bản thân có bản lĩnh gì không đã?
Vì thế hắn đặt Thất Tinh Long Uyên xuống đất, nghiêm trang nhìn đối phương.
Nam nhân kia trái lại không dám động, ở đây còn có tên áo đen, nhưng hiện tại hắn ta (tên áo đen) còn đang lẩm bẩm trong miệng.
“Ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian trên người ta, thanh kiếm này của ngươi là kiếm tốt, ta đánh không lại, tiểu Bạch cũng đánh không lại, nhưng hình như tình hình của bằng hữu ngươi không tốt cho lắm.
Nếu ta đoán không lầm thì nàng ta trúng thuật nhiếp hồn, lại tà thuật này trừ ngươi của Miêu tộc biết ra thì chỉ còn lại Lưu Vân Đại Đế, trừ phi bản thể của nàng ta phải còn sống.”
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới hàng giả lần trước, nếu hắn ta tương tự với Lưu Vân Đại Đế thì hẳn tà thuật này cũng biết.
Mà hiện tại hắn cũng dần hiểu được mọi chuyện, đại khái giống như đúc với cách nghĩ của hắn.
Giống như những phương diện khác không hề có chút tiến triển nào, nhưng chính hắn cũng đang do dự, hi vọng có thể móc nối các tình tiết với nhau.
“Ý ngươi là Lưu Vân Đại Đế vẫn còn sống?”
“Ngươi đừng có làm khó đễ tiểu Hắc, nếu chúng ta biết thì đã sớm chạy đi với hắn rồi, tội gì phải đứng đây lắc lư trước mặt ngươi.”
Nghe vậy, Cố Thiếu Dương híp mắt nhìn người đứng đằng sau, nhưng lúc này Mỹ Đỗ Toa đã kéo áo của hắn.
“Cẩn thận, chúng ta còn chưa tìm được mọi người đâu, nên tiết kiệm thời gian hội hợp với họ đi.”
Cố Thiếu Dương thở dài một hơi, sau đó đồng ý.
Nhưng dựa theo ý nghĩ này của hắn tỉ mỉ nghĩ kĩ lại thì hình như hắn ta không hề có cơ hội tiếp xúc với tám vị Đại Thánh, dù sao mấy người kia đều trực tiếp hôn mê bát tỉnh.
Còn tên áo đen này tận lúc tám vị Đại Thánh biến mất mới xuất hiện, nhưng sao hắn có thể chừa lỗ hổng cho tên này đào xới đâu.
Mặc kệ như thế nào, nếu hắn không tìm được hung thủ đứng đằng sau thì người làm ra chuyện này nhất định là tên áo đen kia, cho dù hắn muốn tẩy trắng thì cũng phải đưa ra bằng chứng xác thực.
Mà đối phương hình như cũng nhận ra được Cố Thiếu Dương không nghe giải thích, vì thế thở dài một hơi, xách kiếm trong tay lao đến. Tuy nhiên mục tiêu lần này không phải Cố Thiếu Dương mà là Duy Nạp Tư bên cạnh hắn.
Sao Mỹ Đỗ Toa có thể để nàng bị thương tổn tiếp được, vì thế trực tiếp lách người lên đỡ kiếm, mà tên áo đen cũng không phụ sự kì vọng, nhìn hướng có vẻ sẽ đâm lên người Mỹ Đỗ Toa.
Mũi kiếm vừa vặn đâm trúng bả vai nàng ta, chỉ cách đầu tim một chút xíu. Nhưng từ góc nhìn của Cố Thiếu Dương thì tên áo đen đó đã cắm thanh kiếm lên ngực của Mỹ Đỗ Toa.
Điều này khiến hắn tức điên lên, lập tức tóm Thất Tinh Long Uyên đuổi theo, thuần thục đè ngã tên áo đen xuống mặt đất.
Nhưng vẫn sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh, tên áo trắng kia vậy mà lại tới đây kiểm tra, mà tình hình này hắn ta cũng phải cân nhắc xem bản thân có bản lĩnh gì không đã?
Vì thế hắn đặt Thất Tinh Long Uyên xuống đất, nghiêm trang nhìn đối phương.
Nam nhân kia trái lại không dám động, ở đây còn có tên áo đen, nhưng hiện tại hắn ta (tên áo đen) còn đang lẩm bẩm trong miệng.
“Ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian trên người ta, thanh kiếm này của ngươi là kiếm tốt, ta đánh không lại, tiểu Bạch cũng đánh không lại, nhưng hình như tình hình của bằng hữu ngươi không tốt cho lắm.
Nếu ta đoán không lầm thì nàng ta trúng thuật nhiếp hồn, lại tà thuật này trừ ngươi của Miêu tộc biết ra thì chỉ còn lại Lưu Vân Đại Đế, trừ phi bản thể của nàng ta phải còn sống.”
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới hàng giả lần trước, nếu hắn ta tương tự với Lưu Vân Đại Đế thì hẳn tà thuật này cũng biết.
Mà hiện tại hắn cũng dần hiểu được mọi chuyện, đại khái giống như đúc với cách nghĩ của hắn.
Giống như những phương diện khác không hề có chút tiến triển nào, nhưng chính hắn cũng đang do dự, hi vọng có thể móc nối các tình tiết với nhau.
“Ý ngươi là Lưu Vân Đại Đế vẫn còn sống?”
“Ngươi đừng có làm khó đễ tiểu Hắc, nếu chúng ta biết thì đã sớm chạy đi với hắn rồi, tội gì phải đứng đây lắc lư trước mặt ngươi.”
Nghe vậy, Cố Thiếu Dương híp mắt nhìn người đứng đằng sau, nhưng lúc này Mỹ Đỗ Toa đã kéo áo của hắn.
“Cẩn thận, chúng ta còn chưa tìm được mọi người đâu, nên tiết kiệm thời gian hội hợp với họ đi.”
Cố Thiếu Dương thở dài một hơi, sau đó đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.