Chương 699:
Can Đáo Thiên Minh
30/07/2021
Sau đó hắn mang theo gương mặt đen nhẻm như đáy nồi thu dọn đồ rời khỏi đây, có lẽ tình hình không hề đơn giản như hắn đã nghĩ.
Nhưng không thể không kể đến, nhờ có Duy Nạp Tư nên họ mới có được một số trợ giúp nhất định. Dù sao vẫn có chuyển biến mà không ai ngờ trước được.
“Ngươi xem việc cái đinh này rớt xuống có thể là đang nhắc nhở chúng ta chuyện gì đó phải không?”
Trong lúc Cố Thiếu Dương còn chưa kịp nói ra suy đoán của mình thì mặt đất bắt đầu rung động. Hắn vội vàng đỡ tay lên vách tường để giữ thăng bằng.
Thấy Mỹ Đỗ Toa suýt thì ngã xuống đất, hắn nhanh chóng đưa tay kéo nàng ta lại. Nhưng hắn không ngờ cái tay còn lại của nàng ta đã được Duy Nạp Tư kéo. Tình hình trước mắt khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy rùng mình, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã phát hiện ra một chuyện.
Hoá ra mấy cái đinh ở cổ hắn ta đã bị rơi mất, nhưng rơi ở chỗ nào thì hắn không biết.
Trước mắt hắn chỉ còn lại Duy Nạp Tư nguyên vẹn, điều này khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy rất bất ngờ, mà đồng thời hắn cũng nghĩ ra được một số điều.
Nếu lúc đó hắn có thể kéo được người này ra ngoài thì tình cảnh này sẽ chẳng xảy ra, chẳng lẽ nguyên nhân đã sớm bày ra trước mắt hắn rồi hay sao.
Cố Thiếu Dương cẩn thận nhìn chăm chú đối phương, chỉ sợ bản thân lơ là một chút sẽ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Tới khi Mỹ Đỗ Toa tiến lên cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn Duy Nạp Tư. Còn hắn ta không biết hai người tại sao lại nhìn mình, nên chỉ gãi đầu cười trừ.
“Ta không biết tại sao ta lại biến thành bộ dạng như thế này, ta cũng rất ngạc nhiên.”
Lời của hắn ta khiến Cố Thiếu Dương khác bất ngờ, dù sao trong quá trình này hắn cũng chứng kiến một số chuyện, nếu không khác với suy nghĩ của hắn thì căn bản cũng chỉ là nói năng linh tinh.
Sau dư chấn, bọn họ chỉ bị đẩy tới gần ba sơn động khác nhau, còn lại một số người vẫn ở vị trí cũ quan sát mọi người tìm đường sinh.
Na Tháp Toa cũng mang theo khuôn mặt khó chịu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ta chứng kiến câu chuyện máu chó như này. Còn mấy cái đinh dưới chân cũng xuất hiện sau khi Duy Nạp Tư tách ra khỏi cả bọn.
Hoá ra giữa đường họ bị một tên nam nhân đưa đi, hơn nữa còn vừa hôn mê vừa đánh nhau một trận ra trò với hai người tiểu Hắc và tiểu Bạch.
Vì thế trước mặt hai người, cả đám tỏ ra cảnh giác đề phòng. Mà hai người kia thì tỏ vẻ chẳng quan tâm, giống như hai người bọn họ không hề có liên quan gì tới chuyện này vậy.
Nhưng qua chuyện này hắn cũng chú ý tới một số điểm, cùng một công dẫn dắt phiền toái, tại sao hắn lại không suy tính lại chứ?
“Tên nam nhân đó đưa chúng ta tới một nơi đặt cơ quan rất kì lạ, khi cơ quan đó hoạt động, âm thanh nổ lên tựa như đang chế tạo thứ gì đó. Nhưng lúc chúng ta cúi đầu nhìn xuống thì không thấy thứ gì đặc biệt cả, hình như chỉ là nham thạch trong sơn động thôi.”
Lời này khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy kinh ngạc, nơi hắn từng đi qua kia đúng thật có nham thạch, nhưng vị trí nơi đó đơn giản hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Đi vào thì dễ, đi ra thì khó.
Nhưng không thể không kể đến, nhờ có Duy Nạp Tư nên họ mới có được một số trợ giúp nhất định. Dù sao vẫn có chuyển biến mà không ai ngờ trước được.
“Ngươi xem việc cái đinh này rớt xuống có thể là đang nhắc nhở chúng ta chuyện gì đó phải không?”
Trong lúc Cố Thiếu Dương còn chưa kịp nói ra suy đoán của mình thì mặt đất bắt đầu rung động. Hắn vội vàng đỡ tay lên vách tường để giữ thăng bằng.
Thấy Mỹ Đỗ Toa suýt thì ngã xuống đất, hắn nhanh chóng đưa tay kéo nàng ta lại. Nhưng hắn không ngờ cái tay còn lại của nàng ta đã được Duy Nạp Tư kéo. Tình hình trước mắt khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy rùng mình, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã phát hiện ra một chuyện.
Hoá ra mấy cái đinh ở cổ hắn ta đã bị rơi mất, nhưng rơi ở chỗ nào thì hắn không biết.
Trước mắt hắn chỉ còn lại Duy Nạp Tư nguyên vẹn, điều này khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy rất bất ngờ, mà đồng thời hắn cũng nghĩ ra được một số điều.
Nếu lúc đó hắn có thể kéo được người này ra ngoài thì tình cảnh này sẽ chẳng xảy ra, chẳng lẽ nguyên nhân đã sớm bày ra trước mắt hắn rồi hay sao.
Cố Thiếu Dương cẩn thận nhìn chăm chú đối phương, chỉ sợ bản thân lơ là một chút sẽ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Tới khi Mỹ Đỗ Toa tiến lên cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn Duy Nạp Tư. Còn hắn ta không biết hai người tại sao lại nhìn mình, nên chỉ gãi đầu cười trừ.
“Ta không biết tại sao ta lại biến thành bộ dạng như thế này, ta cũng rất ngạc nhiên.”
Lời của hắn ta khiến Cố Thiếu Dương khác bất ngờ, dù sao trong quá trình này hắn cũng chứng kiến một số chuyện, nếu không khác với suy nghĩ của hắn thì căn bản cũng chỉ là nói năng linh tinh.
Sau dư chấn, bọn họ chỉ bị đẩy tới gần ba sơn động khác nhau, còn lại một số người vẫn ở vị trí cũ quan sát mọi người tìm đường sinh.
Na Tháp Toa cũng mang theo khuôn mặt khó chịu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ta chứng kiến câu chuyện máu chó như này. Còn mấy cái đinh dưới chân cũng xuất hiện sau khi Duy Nạp Tư tách ra khỏi cả bọn.
Hoá ra giữa đường họ bị một tên nam nhân đưa đi, hơn nữa còn vừa hôn mê vừa đánh nhau một trận ra trò với hai người tiểu Hắc và tiểu Bạch.
Vì thế trước mặt hai người, cả đám tỏ ra cảnh giác đề phòng. Mà hai người kia thì tỏ vẻ chẳng quan tâm, giống như hai người bọn họ không hề có liên quan gì tới chuyện này vậy.
Nhưng qua chuyện này hắn cũng chú ý tới một số điểm, cùng một công dẫn dắt phiền toái, tại sao hắn lại không suy tính lại chứ?
“Tên nam nhân đó đưa chúng ta tới một nơi đặt cơ quan rất kì lạ, khi cơ quan đó hoạt động, âm thanh nổ lên tựa như đang chế tạo thứ gì đó. Nhưng lúc chúng ta cúi đầu nhìn xuống thì không thấy thứ gì đặc biệt cả, hình như chỉ là nham thạch trong sơn động thôi.”
Lời này khiến Cố Thiếu Dương cảm thấy kinh ngạc, nơi hắn từng đi qua kia đúng thật có nham thạch, nhưng vị trí nơi đó đơn giản hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Đi vào thì dễ, đi ra thì khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.