Chương 742:
Can Đáo Thiên Minh
13/09/2021
“Nói đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần là thứ ta có thì ta có thể đưa ngươi hét, nhưng điều kiện là ngươi phải mang ta ra ngoài mà không phải là bò ta giữa đường.”
Cố Thiếu Dương nheo mắt dò xét, sau đó hơi gật đầu, dù sao hắn cũng đang cần một viên dược hoàn.
Mà trên người đối phương lại không có thứ này, nhưng Cố Thiếu Dương là người chỉ huy ở đây. Vì thế hắn dùng sức mạnh dung hợp thành một viên đan dược.
Nhìn viên đan dược đen thùi lùi hình tròn kia, đối phương hơi nhíu mày. Nói thật, Phù Nhược Sát hắn phiêu đãng ở nơi này lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ từng thấy loại đan dược kì quái như vậy.
Nhưng hắn Cố Thiếu Dương biết hiện tại không thể lãng phí thời gian ở nơi này, huống chi hắn còn biết tới một số chuyện khác.
Cho dù bây giờ hắn phóng tín hiệu khiến bọn hắn tiêu biến đi, nhưng nếu hắn khôi phục được thực lực thì đây chắc chắn đã trở thành chuyện không thể thay đổi.
Vì thế Cố Thiếu Dương phất tay, ra hiệu Phù Nhược Sát tới gần, hắn kề sát mặt vào lỗ tai của Phù Nhược Sát nói con đường duy nhất có thể rời đi cho tên này,
Điều này Triệu Ngữ Yên đã từng đề cập với hắn rồi, nhưng Cố Thiếu Dương không có ý định lợi dụng nàng ta. Có lẽ Phù Nhược Sát đã hạ quyết tâm muốn đi rồi, không bằng nhân dịp này mượn hoa dâng phật đi.
“Ngươi chắc chắn đường này có thể đi chứ?”
“Ngươi cứ yên tâm, nếu không thể rời khỏi đây thì ta cũng chẳng thành thật ngồi đây chờ đợi làm gì.”
Lời của hắn khiến đối phương có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng đối với Cố Thiếu Dương thì hắn đang đánh cược, nếu Triệu Ngữ Yên lại lừa hắn thì đây chính là thời khắc kết thúc quan hệ của hai người.
Mà hắn cũng nguyện ý tin tưởng nàng ta thêm một lần nữa.
Phù Nhược Sát chuẩn bị rời đi thì thấy Cố Thiếu Dương vẫn thảnh thơi ngồi một chỗ, không nhịn được cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
“Chẳng lẽ ngươi không đi cùng ta sao?”
“Ta còn một chuyện chưa giải quyết xong với hắn, chắc chắn hắn sẽ tới tìm ta gây phiền phức tiếp nên ta không thể bỏ qua cho hắn được. Còn nữa, nếu giờ ngươi không đi thì sẽ có người xuất hiện kéo dài thời gian đấy.”
Sau đó Phù Nhược Sát nhìn hắn đầy cảm kích, rồi quay người chạy mất. Lúc Man Ma đuổi tới thì nơi này chỉ còn lại Cố Thiếu Dương.
Còn người vừa khiêu khích hắn đã đã chạy mất tích, vừa vặn một tên lâu la hay nịnh hót cũng xông lên đuổi theo.
“Xem ra đã có người tự xưng anh dũng vô địch ở lại cản cho một tên loạn thần tặc tử chạy mất, cũng không tự soi gương xem bản thân có bao nhiêu bản lĩnh mà dám chạy tới đây kêu gào.”
Nghe được lời nói, Cố Thiếu Dương chậm rãi mở mắt, sau đó nhíu mày nhìn vào tên đang lải nhải.
Vung tay lên định công kích từ xa, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một vấn đề, đối với Cố Thiếu Dương thì chiêu này mang rất nhiều sức mạnh của hắn, nhưng khi gặp phải chuyện khác thì lại không đơn giản như thế.
Nhưng khi Man Ma thấy tràng cảnh này cũng không dám quá đà, nhanh chóng sai lâu la bên cạnh đưa hắn lên tế đàn.
Mấy tên xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám chủ động bước ra ngoài, chúng không muốn trở thành vong hồn dưới lưỡi dao, làm gì có ai muốn đứng ra chịu chết.
“Sao đám các ngươi có thể nhát gan như vậy, không nhớ câu nói nuôi quân mấy năm dụng quân một lần à, các ngươi sợ như vậy là muốn ta trực tiếp xử tử các ngươi đúng không!”
Cố Thiếu Dương nheo mắt dò xét, sau đó hơi gật đầu, dù sao hắn cũng đang cần một viên dược hoàn.
Mà trên người đối phương lại không có thứ này, nhưng Cố Thiếu Dương là người chỉ huy ở đây. Vì thế hắn dùng sức mạnh dung hợp thành một viên đan dược.
Nhìn viên đan dược đen thùi lùi hình tròn kia, đối phương hơi nhíu mày. Nói thật, Phù Nhược Sát hắn phiêu đãng ở nơi này lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ từng thấy loại đan dược kì quái như vậy.
Nhưng hắn Cố Thiếu Dương biết hiện tại không thể lãng phí thời gian ở nơi này, huống chi hắn còn biết tới một số chuyện khác.
Cho dù bây giờ hắn phóng tín hiệu khiến bọn hắn tiêu biến đi, nhưng nếu hắn khôi phục được thực lực thì đây chắc chắn đã trở thành chuyện không thể thay đổi.
Vì thế Cố Thiếu Dương phất tay, ra hiệu Phù Nhược Sát tới gần, hắn kề sát mặt vào lỗ tai của Phù Nhược Sát nói con đường duy nhất có thể rời đi cho tên này,
Điều này Triệu Ngữ Yên đã từng đề cập với hắn rồi, nhưng Cố Thiếu Dương không có ý định lợi dụng nàng ta. Có lẽ Phù Nhược Sát đã hạ quyết tâm muốn đi rồi, không bằng nhân dịp này mượn hoa dâng phật đi.
“Ngươi chắc chắn đường này có thể đi chứ?”
“Ngươi cứ yên tâm, nếu không thể rời khỏi đây thì ta cũng chẳng thành thật ngồi đây chờ đợi làm gì.”
Lời của hắn khiến đối phương có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng đối với Cố Thiếu Dương thì hắn đang đánh cược, nếu Triệu Ngữ Yên lại lừa hắn thì đây chính là thời khắc kết thúc quan hệ của hai người.
Mà hắn cũng nguyện ý tin tưởng nàng ta thêm một lần nữa.
Phù Nhược Sát chuẩn bị rời đi thì thấy Cố Thiếu Dương vẫn thảnh thơi ngồi một chỗ, không nhịn được cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
“Chẳng lẽ ngươi không đi cùng ta sao?”
“Ta còn một chuyện chưa giải quyết xong với hắn, chắc chắn hắn sẽ tới tìm ta gây phiền phức tiếp nên ta không thể bỏ qua cho hắn được. Còn nữa, nếu giờ ngươi không đi thì sẽ có người xuất hiện kéo dài thời gian đấy.”
Sau đó Phù Nhược Sát nhìn hắn đầy cảm kích, rồi quay người chạy mất. Lúc Man Ma đuổi tới thì nơi này chỉ còn lại Cố Thiếu Dương.
Còn người vừa khiêu khích hắn đã đã chạy mất tích, vừa vặn một tên lâu la hay nịnh hót cũng xông lên đuổi theo.
“Xem ra đã có người tự xưng anh dũng vô địch ở lại cản cho một tên loạn thần tặc tử chạy mất, cũng không tự soi gương xem bản thân có bao nhiêu bản lĩnh mà dám chạy tới đây kêu gào.”
Nghe được lời nói, Cố Thiếu Dương chậm rãi mở mắt, sau đó nhíu mày nhìn vào tên đang lải nhải.
Vung tay lên định công kích từ xa, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một vấn đề, đối với Cố Thiếu Dương thì chiêu này mang rất nhiều sức mạnh của hắn, nhưng khi gặp phải chuyện khác thì lại không đơn giản như thế.
Nhưng khi Man Ma thấy tràng cảnh này cũng không dám quá đà, nhanh chóng sai lâu la bên cạnh đưa hắn lên tế đàn.
Mấy tên xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám chủ động bước ra ngoài, chúng không muốn trở thành vong hồn dưới lưỡi dao, làm gì có ai muốn đứng ra chịu chết.
“Sao đám các ngươi có thể nhát gan như vậy, không nhớ câu nói nuôi quân mấy năm dụng quân một lần à, các ngươi sợ như vậy là muốn ta trực tiếp xử tử các ngươi đúng không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.