Ta Đánh Bắt Hải Sản Ở Trên Đảo Hoang
Chương 36:
Ngọc Sơn Li
15/09/2024
Nhìn thấy gì, Vân Thanh sững sờ.
"Long nhãn?"
Vân Thanh ngay lập tức quên mất nỗi đau trên đầu.
Cậu thấy trên cây cao treo một chùm trái giống như nho, nhưng so với nho, loại quả tròn nhỏ này có màu nâu nhạt, thoạt nhìn, giống như cây này sinh ra những viên ngọc trang trí.
Với nhiều người miền Nam, quả long nhãn không xa lạ chút nào.
Mùa hè ăn long nhãn thật tuyệt, chỉ cần dùng ba ngón tay bóp nhẹ, quả long nhãn giòn tan sẽ "póc" một cái mở ra, lộ ra thịt quả trong suốt ngọt ngào bên trong.
Điều quan trọng nhất là ngọt!
Ở nơi hoàn toàn không có đồ ăn vặt này, muốn tìm một chút vị ngọt để thưởng thức thật khó khăn.
Vân Thanh nhanh chóng đặt thùng xuống, với tay chộp lấy bụng của mèo đen nhỏ, nhanh chóng nhấc nó khỏi vai.
"Mèo đen nhỏ, nhóc ở đây chờ ba, ba đi hái trái cây."
Vân Thanh cởi áo khoác ra, nhanh chóng biến nó thành một cái "túi", cầm lấy túi chuẩn bị leo lên cây.
Khi còn nhỏ, Vân Thanh là vua của bọn trẻ, xuống suối bắt cá, trèo cây lấy trứng chim, không việc gì là không làm.
Mà còn lớn lên đẹp đẽ, mắt to, da trắng, giống như một cậu bé trong tranh dân gian, lại thêm vì ăn không đủ no nên hơi gầy yếu. Điều này dẫn đến khi cậu cùng đi chơi với bọn trẻ, cùng lăn lộn trong bùn mà về, những đứa trẻ khác thì bị mắng, bị mắng là nghịch ngợm, bị mắng là không nghe lời, bị mắng… dẫn dắt Vân Tiểu Thanh đi làm việc xấu.
Bạn nhỏ: Ủa, rõ ràng là Vân Tiểu Thanh bày trò mà!
Vân Thanh nhanh nhẹn leo lên cây, đầu tiên vươn tay tới chùm long nhãn gần mặt nhất.
Long nhãn phát triển rất tốt, quả to và đầy đặn, không có lỗ sâu.
Vân Thanh hái hai chùm, nghĩ ngợi một chút, leo lên cao hơn rồi hái thêm một chùm nữa.
Ba chùm long nhãn trong tay, Vân Thanh liền trèo xuống.
Dù sao ở đây không có ai, cây cũng không chạy đi đâu, cứ ăn xong số này rồi hãy hái thêm.
Tay trái cầm thùng đỏ, tay phải cầm long nhãn, trên vai có một chú mèo đen nhỏ, Vân Thanh mang theo thành quả trở về.
Khi về đến nhà an toàn, Vân Thanh sửng sốt khi phát hiện trong đĩa không còn bánh mì!
Trong đĩa đặt bánh mì, chỉ còn lại một ít vụn bánh mì.
Nếu không có mấy vụn bánh mì đó, Vân Thanh đã nghi ngờ không biết mình có đặt bánh mì ở đó hay không.
"Mèo đen nhỏ, em ăn hết bánh mì rồi à?"
Vân Thanh định với tay nhấc con mèo lên, nhưng mèo đen nhỏ phản ứng nhanh, nhanh chóng nhảy xuống khỏi vai Vân Thanh.
"Long nhãn?"
Vân Thanh ngay lập tức quên mất nỗi đau trên đầu.
Cậu thấy trên cây cao treo một chùm trái giống như nho, nhưng so với nho, loại quả tròn nhỏ này có màu nâu nhạt, thoạt nhìn, giống như cây này sinh ra những viên ngọc trang trí.
Với nhiều người miền Nam, quả long nhãn không xa lạ chút nào.
Mùa hè ăn long nhãn thật tuyệt, chỉ cần dùng ba ngón tay bóp nhẹ, quả long nhãn giòn tan sẽ "póc" một cái mở ra, lộ ra thịt quả trong suốt ngọt ngào bên trong.
Điều quan trọng nhất là ngọt!
Ở nơi hoàn toàn không có đồ ăn vặt này, muốn tìm một chút vị ngọt để thưởng thức thật khó khăn.
Vân Thanh nhanh chóng đặt thùng xuống, với tay chộp lấy bụng của mèo đen nhỏ, nhanh chóng nhấc nó khỏi vai.
"Mèo đen nhỏ, nhóc ở đây chờ ba, ba đi hái trái cây."
Vân Thanh cởi áo khoác ra, nhanh chóng biến nó thành một cái "túi", cầm lấy túi chuẩn bị leo lên cây.
Khi còn nhỏ, Vân Thanh là vua của bọn trẻ, xuống suối bắt cá, trèo cây lấy trứng chim, không việc gì là không làm.
Mà còn lớn lên đẹp đẽ, mắt to, da trắng, giống như một cậu bé trong tranh dân gian, lại thêm vì ăn không đủ no nên hơi gầy yếu. Điều này dẫn đến khi cậu cùng đi chơi với bọn trẻ, cùng lăn lộn trong bùn mà về, những đứa trẻ khác thì bị mắng, bị mắng là nghịch ngợm, bị mắng là không nghe lời, bị mắng… dẫn dắt Vân Tiểu Thanh đi làm việc xấu.
Bạn nhỏ: Ủa, rõ ràng là Vân Tiểu Thanh bày trò mà!
Vân Thanh nhanh nhẹn leo lên cây, đầu tiên vươn tay tới chùm long nhãn gần mặt nhất.
Long nhãn phát triển rất tốt, quả to và đầy đặn, không có lỗ sâu.
Vân Thanh hái hai chùm, nghĩ ngợi một chút, leo lên cao hơn rồi hái thêm một chùm nữa.
Ba chùm long nhãn trong tay, Vân Thanh liền trèo xuống.
Dù sao ở đây không có ai, cây cũng không chạy đi đâu, cứ ăn xong số này rồi hãy hái thêm.
Tay trái cầm thùng đỏ, tay phải cầm long nhãn, trên vai có một chú mèo đen nhỏ, Vân Thanh mang theo thành quả trở về.
Khi về đến nhà an toàn, Vân Thanh sửng sốt khi phát hiện trong đĩa không còn bánh mì!
Trong đĩa đặt bánh mì, chỉ còn lại một ít vụn bánh mì.
Nếu không có mấy vụn bánh mì đó, Vân Thanh đã nghi ngờ không biết mình có đặt bánh mì ở đó hay không.
"Mèo đen nhỏ, em ăn hết bánh mì rồi à?"
Vân Thanh định với tay nhấc con mèo lên, nhưng mèo đen nhỏ phản ứng nhanh, nhanh chóng nhảy xuống khỏi vai Vân Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.