Ta Đánh Bắt Hải Sản Ở Trên Đảo Hoang
Chương 37:
Ngọc Sơn Li
15/09/2024
Vân Thanh không thể tin nổi.
Trước khi ra ngoài cậu đã đi vệ sinh một lần, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó, mèo đen nhỏ đã ăn hết bánh mì sao?
Không chỉ ăn hết, mà còn giấu mình trong thùng, giấu rất kín kẽ.
Vân Thanh vừa khóc vừa cười: "Nhóc này đúng là thành tinh rồi."
Mèo đen nhỏ đứng trên mặt đất, không có phản ứng, dường như không hiểu gì.
Vân Thanh cười lắc đầu, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh. Nước biển dính trên người không thoải mái, tiện thể tắm rửa luôn.
Sau khi thay đồ, Vân Thanh chuyển hết hải sản trong thùng ra ngoài, lau khô nước trên xương mực, rồi đặt "thuốc cầm máu" này lên bệ cửa sổ để phơi khô.
Long nhãn tươi hái về vẫn còn dính với những cành cây nhỏ mảnh, Vân Thanh lấy một cái giỏ, từ từ lặc quả bỏ vào.
Vừa nhặt Vân Thanh vừa nghĩ, long nhãn là loại trái cây mùa hè, qua mùa hè thì không ăn được nữa, nhưng nếu phơi khô thành long nhãn khô thì có thể bảo quản lâu dài.
"Bộp."
Bỗng nhiên có một tiếng động nhỏ kéo Vân Thanh trở về thực tại.
Vân Thanh vô thức quay đầu lại nhìn, rồi đôi mắt sáng như nho đen khẽ mở to.
Cậu vừa thấy gì?
Một con mèo đang "bóc vỏ" long nhãn để ăn!
Nó bóc vỏ rất khéo léo, vỏ long nhãn tươi rất giòn, chỉ cần bóp nhẹ là mở ra.
Mèo đen nhỏ dùng chân trước đạp lên quả long nhãn, dùng sức đè mạnh, bóp vỏ quả long nhãn mở ra một nửa, thịt long nhãn bên trong như một nụ hoa đã nở một nửa.
Chú mèo đen thông minh cúi đầu, dễ dàng gắp miếng thịt long nhãn ra khỏi vỏ.
Vân Thanh sững sờ.
Mèo, mèo ăn long nhãn sao?
Vân Thanh trước đây từng nuôi một con mèo tam thể ba năm, nhưng chưa bao giờ thấy tình huống này… được rồi, có thể là do Hoa Đoàn Tử ăn lén mà cậu không biết.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Vân Thanh, mèo đen nhỏ liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.
Miếng thịt long nhãn lớn hơn viên bi lọt vào miệng mèo đen nhỏ, nhai chưa đến hai cái thì chỉ còn lại một hạt long nhãn.
Nó thậm chí còn biết hạt long nhãn không ăn được, sau đó nó nhổ hạt ra.
Vân Thanh: "??!"
Vân Thanh lại một lần nữa cảm thấy mèo đen nhỏ mà mình nhặt về không bình thường.
Quá thông minh.
Thông minh hơn Hoa Đoàn Tử nhiều!
Ăn xong một quả, Vân Tiểu Thanh lại chộp lấy một quả long nhãn khác.
Bóp một quả, ăn một quả, rất quy củ, rõ ràng là ăn thật chứ không phải đùa giỡn.
Trước khi ra ngoài cậu đã đi vệ sinh một lần, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó, mèo đen nhỏ đã ăn hết bánh mì sao?
Không chỉ ăn hết, mà còn giấu mình trong thùng, giấu rất kín kẽ.
Vân Thanh vừa khóc vừa cười: "Nhóc này đúng là thành tinh rồi."
Mèo đen nhỏ đứng trên mặt đất, không có phản ứng, dường như không hiểu gì.
Vân Thanh cười lắc đầu, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh. Nước biển dính trên người không thoải mái, tiện thể tắm rửa luôn.
Sau khi thay đồ, Vân Thanh chuyển hết hải sản trong thùng ra ngoài, lau khô nước trên xương mực, rồi đặt "thuốc cầm máu" này lên bệ cửa sổ để phơi khô.
Long nhãn tươi hái về vẫn còn dính với những cành cây nhỏ mảnh, Vân Thanh lấy một cái giỏ, từ từ lặc quả bỏ vào.
Vừa nhặt Vân Thanh vừa nghĩ, long nhãn là loại trái cây mùa hè, qua mùa hè thì không ăn được nữa, nhưng nếu phơi khô thành long nhãn khô thì có thể bảo quản lâu dài.
"Bộp."
Bỗng nhiên có một tiếng động nhỏ kéo Vân Thanh trở về thực tại.
Vân Thanh vô thức quay đầu lại nhìn, rồi đôi mắt sáng như nho đen khẽ mở to.
Cậu vừa thấy gì?
Một con mèo đang "bóc vỏ" long nhãn để ăn!
Nó bóc vỏ rất khéo léo, vỏ long nhãn tươi rất giòn, chỉ cần bóp nhẹ là mở ra.
Mèo đen nhỏ dùng chân trước đạp lên quả long nhãn, dùng sức đè mạnh, bóp vỏ quả long nhãn mở ra một nửa, thịt long nhãn bên trong như một nụ hoa đã nở một nửa.
Chú mèo đen thông minh cúi đầu, dễ dàng gắp miếng thịt long nhãn ra khỏi vỏ.
Vân Thanh sững sờ.
Mèo, mèo ăn long nhãn sao?
Vân Thanh trước đây từng nuôi một con mèo tam thể ba năm, nhưng chưa bao giờ thấy tình huống này… được rồi, có thể là do Hoa Đoàn Tử ăn lén mà cậu không biết.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Vân Thanh, mèo đen nhỏ liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.
Miếng thịt long nhãn lớn hơn viên bi lọt vào miệng mèo đen nhỏ, nhai chưa đến hai cái thì chỉ còn lại một hạt long nhãn.
Nó thậm chí còn biết hạt long nhãn không ăn được, sau đó nó nhổ hạt ra.
Vân Thanh: "??!"
Vân Thanh lại một lần nữa cảm thấy mèo đen nhỏ mà mình nhặt về không bình thường.
Quá thông minh.
Thông minh hơn Hoa Đoàn Tử nhiều!
Ăn xong một quả, Vân Tiểu Thanh lại chộp lấy một quả long nhãn khác.
Bóp một quả, ăn một quả, rất quy củ, rõ ràng là ăn thật chứ không phải đùa giỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.