Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư
Chương 12:
Túy Ngọa Thiên Hạ
01/01/2023
Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy
“Sức mạnh lực lượng Hỗn độn!”. Trong đầu đột nhiên hiện lên sáu chữ này. Nhưng không chờ Vân Vũ kịp phản ứng,“hưu” một tiếng, ý thức của nàng tức khắc bị hút vào trong một không gian kỳ lạ.
Sau khi thất thần, nàng nhanh chóng hồi thần lại nhìn ra bốn phía, lại thấy một tòa cung điện to lớn nằm bên trong một mảnh sương trắng lượn lờ. Khi Vân Vũ thấy rõ ràng bát tự cổ xưa trên cửa cung điện, trong lòng xẹt qua một tia kinh sợ.
“Hỗn Độn Điện?”. Trời đất được tạo thành từ thời Hồng Hoang (hỗn độn). Tất cả trên thế gian xét đến cùng đều đến từ thời hỗn độn sơ khai… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nàng như thế nào đi đến nơi này?
Đột nhiên, một tiếng nói uy nghiêm mang theo phẫn nộ truyền đến: “ Linh thức của người đã chết cũng dám tự tiện xông vào Hỗn Độn Điện, thật to gan!”. Lời nói vừa ra, một cổ lực lượng cường đại khủng bố liền áp bách lên thân thể Vân Vũ.
Vân Vũ còn chưa hiểu rõ tình huống, đã bị uy áp mạnh mẽ ép quỳ một gối xuống đất. Nàng có chút tức giận, khi nào thì nàng tự tiện xông vào? Nàng tới nơi này như thế nào cũng không biết. “Ngươi là ai? Ra đây.” Quét mắt nhìn bốn phía, lại không thấy bóng người.
“Hừ, bổn tọa chính là Đại tướng bảo hộ Hỗn Độn Điện, sao có thể là người mà bọn đạo chích có thể nhìn thấy. Nhân lúc bổn tọa không tức giận, từ đâu đến đây thì lăn trở về nơi đó.” Vừa dứt lời, cổ uy áp cường đại lại tăng thêm vài phần sức mạnh, giống như muốn ép nàng xuống mặt đất.
Vân Vũ nổi giận. Muốn nàng quỳ còn chưa tính, lại còn muốn nàng nằm sấp xuống, quả thực là khinh người quá đáng. Nghẹn một bụng hỏa khí, nàng cắn răng, sống chết đều muốn chống lại sức mạnh uy áp, cố gắng đứng thẳng người trên mặt đất. “Ngươi đừng quá đáng, đừng tưởng rằng ngươi là đại tướng là có thể khinh người như thế, con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
“Hừ, chỉ bằng ngươi là một sợi linh thức cũng dám dùng khẩu khí như thế kêu gào cùng bổn tọa! Quả thực không biết sống chết.” Giọng nói uy nghiêm rơi xuống, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái roi dài, mang theo tàn nhẫn cùng sức mạnh cường đại đánh thẳng đến Vân Vũ.
Ánh mắt Vân Vũ lạnh lùng, liền muốn nhảy lên tránh đi. Nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, toàn thân không có cách cử động.
" Chát!”.Roi dài hung hăng đánh vào hai chân Vân Vũ, lực lượng cường đại lại mạnh mẽ làm hai đầu gối quỳ xuống đất.
Đáng chết! Vân Vũ nàng còn chưa bao giờ chịu nghẹn khuất như vậy. Nàng kêu lên một tiếng, lại cắn răng, hai tay nắm chặt, lần nữa đứng thẳng người.
“Không nghĩ tới ngươi chẳng những kiêu ngạo, xương cốt còn rất cứng. Tốt, ta đây liền xem xương cốt ngươi cứng, hay là roi ta cứng.” Tiếng nói uy nghiêm vừa dứt, ba đạo roi dài trong không mang theo lực lượng bá đạo đánh thẳng vào Vân Vũ.
“Chát Chát Chát!” Ba roi rơi xuống, Vân Vũ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Có phục hay không? Phục liền quỳ xuống dập đầu cho bổn tọa, bổn tọa tạm tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói uy nghiêm từ không trung truyền đến.
Tay Vân Vũ che ngực, "phốc" phun ra một ngụm máu, kịch liệt đau đớn truyền khắp toàn thân. Nghe vậy, nàng lại ngẩng đầu nhìn người trên không trung tức giận cười lạnh một tiếng.
“Cái bọn đạo chích như ngươi cười cái gì?” Tiếng nói có chút phẫn nộ.
“Cười ngươi là chó do nương ngươi nuôi dưỡng, muốn để người khác quỳ lạy ngươi, sao ngươi không đi lập một cái bia đá để những kẻ tiểu nhân chân chó trung thành sớm tới tế bái ngươi? Tại đây khi dễ tiểu nữ tử như ta, ngươi cũng không cảm thấy mất mặt, không cảm thấy ném mặt mũi mười tám đời tổ tông của ngươi sao?.” Vân Vũ tức giận nói, lập tức đứng lên.
Nơi nào đó trong không trung truyền đến từng trận rung chuyển, hơi thở phẫn nộ tràn ngập khắp nơi, rõ ràng lời nàng nói đã chọc giận hắn.
“Tốt cho một cái miệng lợi hại, tốt, thực sự tốt……”
Lúc này, sương trắng xung quanh càng dày đặc, áp bách cường đại từ bốn phương tám hướng tụ lại, thoáng chốc áp xuống Vân Vũ. Sắc mặt nàng khẽ biến, ngàn vạn áp bách hóa thành trọng lực đè xuống, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều vỡ vụn, thân thể bị uy áp ép nằm bò trên mặt đất.
“Như thế nào? Phục hay là không phục?”
“Phục…… Phục cái rắm.” Muốn nàng phục, nằm mơ.
“Hừ!” Lực áp bách lại lần nữa được tăng thêm.
“Phốc!” Nàng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng vào lúc này, một đạo ánh sáng vàng đột nhiên bắn ra. Ở giữa mày Vân Vũ đột nhiên chậm rãi xuất hiện một cuộn giấy màu vàng.
Khi cuộn giấy màu vàng hoàn toàn xuất hiện, giống như nàng nghe thấy trong không trung truyền đến một giọng nói kinh hỷ. Ngay sau đó, âm thanh kinh ngạc vang lên: “ Cuộn Long Đằng? Ngươi như thế nào có được Cuộn Long Đằng? Còn… còn được Cuộn Long Đằng chấp nhận?”
Cuộn Long Đằng? Khi Vân Vũ nhìn cuộn giấy màu vàng trôi lơ lửng trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động thật mạnh. Kiếp trước không phải nàng chết vì đôi cẩu nam nữ kia muốn đoạt bức hoạ cuộn tròn kia sao?
Kiếp trước, nàng tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng là tìm kiếm cuộn Long Đằng. Truyền thuyết nói Cuộn Long Đằng ghi chép lại thông tin vạn vật cùng bảo tàng từ thời hỗn độn sơ khai đến nay, ai có thể có được cuộn Long Đằng là có thể có được thiên hạ.
Lúc trước người kia mua không tiếc dùng nhiều tiền, muốn nàng từ đối thủ bên kia lấy bằng được vật này mang về. Lại không ngờ rằng đôi cẩu nam nữ kia phản bội, cuộn Long Đằng lại cùng nàng biến mất.
Chẳng lẽ, nàng xuyên qua đến dị thế là bởi vì cuộn Long Đằng? Thông tin mỗi lần hiện lên trong đầu nàng cũng do cuộn Long Đằng cho nàng?
Không đợi Vân Vũ ngờ vực xong, cuộn Long Đằng hiện lên một đạo ánh sáng vàng, áp bách từ bốn phía đè xuống nàng tức khắc biến mất. Ngay sau đó, cánh cổng cung điện đang đóng chặt ầm ầm mở ra.
Cuộn Long Đằng tức khắc hóa thành một đạo ánh sáng vàng, tiến vào trong Hỗn Độn Điện.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Vân Vũ dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, thật giống như nàng vốn nên xuất hiện ở chỗ này, trở thành chủ nhân tòa cung điện kia.
Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.
Vân Vũ đứng dậy đang muốn đi vào, đột nhiên một đạo ánh sáng trắng chợt lóe, liền thấy một người uy vũ cao lớn cằm đầy râu xuất hiện tức khắc chặn cửa lại. “Lại là ngươi?” Vân Vũ dừng bước chân, tức giận liếc nhìn hắn. Mặc dù hắn không lên tiếng, nàng cũng biết hắn chính là đại tướng khi nãy.
" Thân ngươi đã chết, cho dù được cuộn Long Đằng chấp nhận cũng không thể tiến vào Hỗn Độn Điện, chờ khi nào ngươi đủ tư cách lại đến……”. Tiếng nói uy nghiêm không mang theo cảm tình vang lên. Nhưng lần này hắn không Vân Vũ bất kỳ cơ hội nào để mở miệng. Chỉ thấy hắn phất tay một cái, một đạo lực lượng mạnh mẽ tức khắc đánh bay Vân Vũ.
Tên thủ hộ cửa đáng chết, chờ lần sau nàng trở lại, nhất định phải nhổ sạch râu hắn……
Dưới khe nứt trong dung nham, Vân Vũ bị luồng ánh sáng đen gắt gao vây quanh bỗng nhiên mở mắt ra. Khi mở mắt nàng ngẩn ra, trong đầu xuất hiện một loạt chấn động, trong nháy mắt nàng giống như thấy được thời gian ngàn thế luân hồi của chính mình. Giống như thật cũng giống như giả, giống mộng cũng giống hư ảo……Làm nàng cảm thấy những thứ bế tắc lập tức được mở ra, giúp nàng hiểu rõ những chuyện đã phát sinh.
Vừa rồi nàng tiến vào sâu trong ý thức của chính mình, mà Hỏa Long Châu cùng Địa Nguyên Hỏa giúp nàng mở ra cơ duyên đi Hỗn Độn Điện, cuộn Long Đằng giống như người dẫn đường. Nhưng thân thể nàng đã chết nên không được tiến vào Hỗn Độn Điện.
Thật kỳ quái, nếu thân thể nàng đã chết, sao có thể tồn tại giống như người bình thường? Điểm này nàng nghĩ cũng không thông.
Nhưng rất nhanh nàng kinh hỉ phát hiện âm độc trong cơ thể hoàn toàn biến mất, đổi lại là sự xuất hiện của một hạt châu màu hồng kim. Thử vận khí, một sợi hỏa diễm thuần khiết theo linh khí chậm rãi đi khắp kinh mạch trong cơ thể nàng. Cuối cùng hội tụ một chỗ ở đan điền, bị hạt châu màu hồng kim hút vào, sau khi hút vào hạt châu giống như càng thêm trơn nhẵn lấp lánh, bỗng dưng nở rộ ra điểm điểm ánh sáng màu hồng kim.
Vân Vũ mơ hồ cảm thấy hạt châu này ẩn chứa cách tu luyện đấu khí chân chính tại dị thế này. Bởi vì nàng cảm giác được rõ ràng cổ sức mạnh cường hãn của võ sĩ.
Theo linh khí vận chuyển một vòng thiên hậu, Vân Vũ bỗng nhiên phát hiện nàng đã đạt tới…… Ngũ giai võ sĩ sơ kỳ. Liễu Thanh Nguyệt tu luyện ba mươi mấy năm, cũng mới là Tam giai hậu kỳ mà thôi. Nàng vận chuyển linh khí một vòng tiểu chu thiên liền đạt tới Ngũ giai sơ kỳ, đây cái khái niệm gì?
Trong lòng vui vẻ, lần thứ hai Vân Vũ vận chuyển linh khí tuần hoàn, một lần lại một lần, một vòng chu thiên lại một vòng chu thiên. Đáng tiếc, Ngũ giai sơ kỳ giống như là bình cảnh ngăn cản khả năng đột phá trước mắt……
Bên trong dung nham mênh mông, chỉ thấy sau khi ánh sáng đen trong khe nứt biến mất, có một thân ảnh liền từ trong bò ra, lại nhanh nhẹn phóng lên phía trên. “Rầm!” Phá dung nham mà ra, nàng nhảy lên một cái, tức khắc đứng trên bờ nham trì. Vân Vũ hít một hơi thật sâu, cảm thấy tràn đầy sức lực, toàn thân thoải mái nói không nên lời. Nhưng nàng lại không biết, đôi mắt vốn đen nhánh trong veo giờ phút này lại hóa thành màu tím quỷ dị.
“Nha!” Vân Vũ bỗng nhiên kinh hô một tiếng, dưới chân vừa động, thân hình nhảy đến phía sau. Chỉ thấy bên cạnh nham trì, Xích Hỏa Long to lớn đang chiếm cứ một bên.
Trong đôi mắt thú nhìn chằm chằm nàng còn có thể thấy cơn thịnh nộ thích giết chóc: “Nhân loại, ngươi rốt cuộc cũng đi ra, bổn tọa đã chờ ngươi thật lâu.”
Chờ nàng? Đúng rồi, nàng giống như nuốt mất Hỏa Long Châu của nó. Vân Vũ âm thầm liếc mắt bốn phía nhìn hoa ăn thịt người cùng mãng xà, trong lòng cân nhắc hiện tại bản thân có thể đánh thắng được tất cả sao? Thực rõ ràng, hoàn toàn không thể nắm chắc. Hơn nữa, còn có Xích Hỏa Long trước mắt.
Thấy Xích Hỏa Long có bộ dạng tức giận muốn xé xác nàng, Vân Vũ cười haha, vội vàng mở miệng; “Long đại ca, ngươi trước tiên đừng nóng giận, ta có thể tồn tại đi ra chẳng qua chính là muốn cùng ngươi thương lượng vài việc? Vạn chuyện tốt đều cần thương lượng .”
“Xé xác ngươi lấy Hỏa Long Châu ra chính là thương lượng tốt nhất.” Thân thể Xích Hỏa Long vươn lên, nhe răng nanh dữ tợn.
Vân Vũ nhíu mày. “Ngươi xé ta cũng vô dụng, ta không ngại nói thật cho ngươi biết, Hỏa Long Châu của ngươi đã bị ta tiêu hóa.” Vân Vũ âm thầm quét mắt đến lối ra nhỏ ở chỗ xa, nếu dùng toàn lực của nàng hiện tại tiến lên, có thể có cơ hội chạy đi không?
Không có khả năng, đáp án này đã nhanh chóng xuất hiện. Lúc Xích Hỏa Long bay lên hư không, ngửa đầu há miệng phun một cái hỏa cầu về hướng lối ra, tức khắc liền phá hỏng nơi đó. “Hừ, ngươi tiêu hóa Hỏa Long Châu của bổn tọa, bổn tọa liền tiêu hóa ngươi, để mạng lại đây.” Xích Hỏa Long tức giận nhe răng nanh liền đánh thẳng đến hướng Vân Vũ.
Vân Vũ lúc này tiến không được lùi không xong, cao giọng rống một tiếng: “Lão nhân, cứu mạng!”
Một đạo ánh sáng đen bỗng nhiên từ ngực nàng hiện ra. “Phanh!” Hai đạo lực lượng mạnh mẽ chạm vào nhau. Xích Hỏa Long lại lần nữa bị đánh lui, bị đau rống lên đầy tức giận: “Rống rống……”
“Nha đầu, việc này ngươi chính mình tự giải quyết, lão phu một lần lại một lần vì ngươi phá lệ, cứ như vậy lão phu phải chịu trời phạt.” Trong đầu vang lên giọng nói già nua đầy bất đắc dĩ của lão nhân.
Nghe vậy, Vân Vũ không khỏi sửng sốt. “Trời phạt? Nghiêm trọng như vậy?”
“Sức mạnh lực lượng Hỗn độn!”. Trong đầu đột nhiên hiện lên sáu chữ này. Nhưng không chờ Vân Vũ kịp phản ứng,“hưu” một tiếng, ý thức của nàng tức khắc bị hút vào trong một không gian kỳ lạ.
Sau khi thất thần, nàng nhanh chóng hồi thần lại nhìn ra bốn phía, lại thấy một tòa cung điện to lớn nằm bên trong một mảnh sương trắng lượn lờ. Khi Vân Vũ thấy rõ ràng bát tự cổ xưa trên cửa cung điện, trong lòng xẹt qua một tia kinh sợ.
“Hỗn Độn Điện?”. Trời đất được tạo thành từ thời Hồng Hoang (hỗn độn). Tất cả trên thế gian xét đến cùng đều đến từ thời hỗn độn sơ khai… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nàng như thế nào đi đến nơi này?
Đột nhiên, một tiếng nói uy nghiêm mang theo phẫn nộ truyền đến: “ Linh thức của người đã chết cũng dám tự tiện xông vào Hỗn Độn Điện, thật to gan!”. Lời nói vừa ra, một cổ lực lượng cường đại khủng bố liền áp bách lên thân thể Vân Vũ.
Vân Vũ còn chưa hiểu rõ tình huống, đã bị uy áp mạnh mẽ ép quỳ một gối xuống đất. Nàng có chút tức giận, khi nào thì nàng tự tiện xông vào? Nàng tới nơi này như thế nào cũng không biết. “Ngươi là ai? Ra đây.” Quét mắt nhìn bốn phía, lại không thấy bóng người.
“Hừ, bổn tọa chính là Đại tướng bảo hộ Hỗn Độn Điện, sao có thể là người mà bọn đạo chích có thể nhìn thấy. Nhân lúc bổn tọa không tức giận, từ đâu đến đây thì lăn trở về nơi đó.” Vừa dứt lời, cổ uy áp cường đại lại tăng thêm vài phần sức mạnh, giống như muốn ép nàng xuống mặt đất.
Vân Vũ nổi giận. Muốn nàng quỳ còn chưa tính, lại còn muốn nàng nằm sấp xuống, quả thực là khinh người quá đáng. Nghẹn một bụng hỏa khí, nàng cắn răng, sống chết đều muốn chống lại sức mạnh uy áp, cố gắng đứng thẳng người trên mặt đất. “Ngươi đừng quá đáng, đừng tưởng rằng ngươi là đại tướng là có thể khinh người như thế, con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
“Hừ, chỉ bằng ngươi là một sợi linh thức cũng dám dùng khẩu khí như thế kêu gào cùng bổn tọa! Quả thực không biết sống chết.” Giọng nói uy nghiêm rơi xuống, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái roi dài, mang theo tàn nhẫn cùng sức mạnh cường đại đánh thẳng đến Vân Vũ.
Ánh mắt Vân Vũ lạnh lùng, liền muốn nhảy lên tránh đi. Nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, toàn thân không có cách cử động.
" Chát!”.Roi dài hung hăng đánh vào hai chân Vân Vũ, lực lượng cường đại lại mạnh mẽ làm hai đầu gối quỳ xuống đất.
Đáng chết! Vân Vũ nàng còn chưa bao giờ chịu nghẹn khuất như vậy. Nàng kêu lên một tiếng, lại cắn răng, hai tay nắm chặt, lần nữa đứng thẳng người.
“Không nghĩ tới ngươi chẳng những kiêu ngạo, xương cốt còn rất cứng. Tốt, ta đây liền xem xương cốt ngươi cứng, hay là roi ta cứng.” Tiếng nói uy nghiêm vừa dứt, ba đạo roi dài trong không mang theo lực lượng bá đạo đánh thẳng vào Vân Vũ.
“Chát Chát Chát!” Ba roi rơi xuống, Vân Vũ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Có phục hay không? Phục liền quỳ xuống dập đầu cho bổn tọa, bổn tọa tạm tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói uy nghiêm từ không trung truyền đến.
Tay Vân Vũ che ngực, "phốc" phun ra một ngụm máu, kịch liệt đau đớn truyền khắp toàn thân. Nghe vậy, nàng lại ngẩng đầu nhìn người trên không trung tức giận cười lạnh một tiếng.
“Cái bọn đạo chích như ngươi cười cái gì?” Tiếng nói có chút phẫn nộ.
“Cười ngươi là chó do nương ngươi nuôi dưỡng, muốn để người khác quỳ lạy ngươi, sao ngươi không đi lập một cái bia đá để những kẻ tiểu nhân chân chó trung thành sớm tới tế bái ngươi? Tại đây khi dễ tiểu nữ tử như ta, ngươi cũng không cảm thấy mất mặt, không cảm thấy ném mặt mũi mười tám đời tổ tông của ngươi sao?.” Vân Vũ tức giận nói, lập tức đứng lên.
Nơi nào đó trong không trung truyền đến từng trận rung chuyển, hơi thở phẫn nộ tràn ngập khắp nơi, rõ ràng lời nàng nói đã chọc giận hắn.
“Tốt cho một cái miệng lợi hại, tốt, thực sự tốt……”
Lúc này, sương trắng xung quanh càng dày đặc, áp bách cường đại từ bốn phương tám hướng tụ lại, thoáng chốc áp xuống Vân Vũ. Sắc mặt nàng khẽ biến, ngàn vạn áp bách hóa thành trọng lực đè xuống, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều vỡ vụn, thân thể bị uy áp ép nằm bò trên mặt đất.
“Như thế nào? Phục hay là không phục?”
“Phục…… Phục cái rắm.” Muốn nàng phục, nằm mơ.
“Hừ!” Lực áp bách lại lần nữa được tăng thêm.
“Phốc!” Nàng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng vào lúc này, một đạo ánh sáng vàng đột nhiên bắn ra. Ở giữa mày Vân Vũ đột nhiên chậm rãi xuất hiện một cuộn giấy màu vàng.
Khi cuộn giấy màu vàng hoàn toàn xuất hiện, giống như nàng nghe thấy trong không trung truyền đến một giọng nói kinh hỷ. Ngay sau đó, âm thanh kinh ngạc vang lên: “ Cuộn Long Đằng? Ngươi như thế nào có được Cuộn Long Đằng? Còn… còn được Cuộn Long Đằng chấp nhận?”
Cuộn Long Đằng? Khi Vân Vũ nhìn cuộn giấy màu vàng trôi lơ lửng trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động thật mạnh. Kiếp trước không phải nàng chết vì đôi cẩu nam nữ kia muốn đoạt bức hoạ cuộn tròn kia sao?
Kiếp trước, nàng tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng là tìm kiếm cuộn Long Đằng. Truyền thuyết nói Cuộn Long Đằng ghi chép lại thông tin vạn vật cùng bảo tàng từ thời hỗn độn sơ khai đến nay, ai có thể có được cuộn Long Đằng là có thể có được thiên hạ.
Lúc trước người kia mua không tiếc dùng nhiều tiền, muốn nàng từ đối thủ bên kia lấy bằng được vật này mang về. Lại không ngờ rằng đôi cẩu nam nữ kia phản bội, cuộn Long Đằng lại cùng nàng biến mất.
Chẳng lẽ, nàng xuyên qua đến dị thế là bởi vì cuộn Long Đằng? Thông tin mỗi lần hiện lên trong đầu nàng cũng do cuộn Long Đằng cho nàng?
Không đợi Vân Vũ ngờ vực xong, cuộn Long Đằng hiện lên một đạo ánh sáng vàng, áp bách từ bốn phía đè xuống nàng tức khắc biến mất. Ngay sau đó, cánh cổng cung điện đang đóng chặt ầm ầm mở ra.
Cuộn Long Đằng tức khắc hóa thành một đạo ánh sáng vàng, tiến vào trong Hỗn Độn Điện.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Vân Vũ dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, thật giống như nàng vốn nên xuất hiện ở chỗ này, trở thành chủ nhân tòa cung điện kia.
Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.
Vân Vũ đứng dậy đang muốn đi vào, đột nhiên một đạo ánh sáng trắng chợt lóe, liền thấy một người uy vũ cao lớn cằm đầy râu xuất hiện tức khắc chặn cửa lại. “Lại là ngươi?” Vân Vũ dừng bước chân, tức giận liếc nhìn hắn. Mặc dù hắn không lên tiếng, nàng cũng biết hắn chính là đại tướng khi nãy.
" Thân ngươi đã chết, cho dù được cuộn Long Đằng chấp nhận cũng không thể tiến vào Hỗn Độn Điện, chờ khi nào ngươi đủ tư cách lại đến……”. Tiếng nói uy nghiêm không mang theo cảm tình vang lên. Nhưng lần này hắn không Vân Vũ bất kỳ cơ hội nào để mở miệng. Chỉ thấy hắn phất tay một cái, một đạo lực lượng mạnh mẽ tức khắc đánh bay Vân Vũ.
Tên thủ hộ cửa đáng chết, chờ lần sau nàng trở lại, nhất định phải nhổ sạch râu hắn……
Dưới khe nứt trong dung nham, Vân Vũ bị luồng ánh sáng đen gắt gao vây quanh bỗng nhiên mở mắt ra. Khi mở mắt nàng ngẩn ra, trong đầu xuất hiện một loạt chấn động, trong nháy mắt nàng giống như thấy được thời gian ngàn thế luân hồi của chính mình. Giống như thật cũng giống như giả, giống mộng cũng giống hư ảo……Làm nàng cảm thấy những thứ bế tắc lập tức được mở ra, giúp nàng hiểu rõ những chuyện đã phát sinh.
Vừa rồi nàng tiến vào sâu trong ý thức của chính mình, mà Hỏa Long Châu cùng Địa Nguyên Hỏa giúp nàng mở ra cơ duyên đi Hỗn Độn Điện, cuộn Long Đằng giống như người dẫn đường. Nhưng thân thể nàng đã chết nên không được tiến vào Hỗn Độn Điện.
Thật kỳ quái, nếu thân thể nàng đã chết, sao có thể tồn tại giống như người bình thường? Điểm này nàng nghĩ cũng không thông.
Nhưng rất nhanh nàng kinh hỉ phát hiện âm độc trong cơ thể hoàn toàn biến mất, đổi lại là sự xuất hiện của một hạt châu màu hồng kim. Thử vận khí, một sợi hỏa diễm thuần khiết theo linh khí chậm rãi đi khắp kinh mạch trong cơ thể nàng. Cuối cùng hội tụ một chỗ ở đan điền, bị hạt châu màu hồng kim hút vào, sau khi hút vào hạt châu giống như càng thêm trơn nhẵn lấp lánh, bỗng dưng nở rộ ra điểm điểm ánh sáng màu hồng kim.
Vân Vũ mơ hồ cảm thấy hạt châu này ẩn chứa cách tu luyện đấu khí chân chính tại dị thế này. Bởi vì nàng cảm giác được rõ ràng cổ sức mạnh cường hãn của võ sĩ.
Theo linh khí vận chuyển một vòng thiên hậu, Vân Vũ bỗng nhiên phát hiện nàng đã đạt tới…… Ngũ giai võ sĩ sơ kỳ. Liễu Thanh Nguyệt tu luyện ba mươi mấy năm, cũng mới là Tam giai hậu kỳ mà thôi. Nàng vận chuyển linh khí một vòng tiểu chu thiên liền đạt tới Ngũ giai sơ kỳ, đây cái khái niệm gì?
Trong lòng vui vẻ, lần thứ hai Vân Vũ vận chuyển linh khí tuần hoàn, một lần lại một lần, một vòng chu thiên lại một vòng chu thiên. Đáng tiếc, Ngũ giai sơ kỳ giống như là bình cảnh ngăn cản khả năng đột phá trước mắt……
Bên trong dung nham mênh mông, chỉ thấy sau khi ánh sáng đen trong khe nứt biến mất, có một thân ảnh liền từ trong bò ra, lại nhanh nhẹn phóng lên phía trên. “Rầm!” Phá dung nham mà ra, nàng nhảy lên một cái, tức khắc đứng trên bờ nham trì. Vân Vũ hít một hơi thật sâu, cảm thấy tràn đầy sức lực, toàn thân thoải mái nói không nên lời. Nhưng nàng lại không biết, đôi mắt vốn đen nhánh trong veo giờ phút này lại hóa thành màu tím quỷ dị.
“Nha!” Vân Vũ bỗng nhiên kinh hô một tiếng, dưới chân vừa động, thân hình nhảy đến phía sau. Chỉ thấy bên cạnh nham trì, Xích Hỏa Long to lớn đang chiếm cứ một bên.
Trong đôi mắt thú nhìn chằm chằm nàng còn có thể thấy cơn thịnh nộ thích giết chóc: “Nhân loại, ngươi rốt cuộc cũng đi ra, bổn tọa đã chờ ngươi thật lâu.”
Chờ nàng? Đúng rồi, nàng giống như nuốt mất Hỏa Long Châu của nó. Vân Vũ âm thầm liếc mắt bốn phía nhìn hoa ăn thịt người cùng mãng xà, trong lòng cân nhắc hiện tại bản thân có thể đánh thắng được tất cả sao? Thực rõ ràng, hoàn toàn không thể nắm chắc. Hơn nữa, còn có Xích Hỏa Long trước mắt.
Thấy Xích Hỏa Long có bộ dạng tức giận muốn xé xác nàng, Vân Vũ cười haha, vội vàng mở miệng; “Long đại ca, ngươi trước tiên đừng nóng giận, ta có thể tồn tại đi ra chẳng qua chính là muốn cùng ngươi thương lượng vài việc? Vạn chuyện tốt đều cần thương lượng .”
“Xé xác ngươi lấy Hỏa Long Châu ra chính là thương lượng tốt nhất.” Thân thể Xích Hỏa Long vươn lên, nhe răng nanh dữ tợn.
Vân Vũ nhíu mày. “Ngươi xé ta cũng vô dụng, ta không ngại nói thật cho ngươi biết, Hỏa Long Châu của ngươi đã bị ta tiêu hóa.” Vân Vũ âm thầm quét mắt đến lối ra nhỏ ở chỗ xa, nếu dùng toàn lực của nàng hiện tại tiến lên, có thể có cơ hội chạy đi không?
Không có khả năng, đáp án này đã nhanh chóng xuất hiện. Lúc Xích Hỏa Long bay lên hư không, ngửa đầu há miệng phun một cái hỏa cầu về hướng lối ra, tức khắc liền phá hỏng nơi đó. “Hừ, ngươi tiêu hóa Hỏa Long Châu của bổn tọa, bổn tọa liền tiêu hóa ngươi, để mạng lại đây.” Xích Hỏa Long tức giận nhe răng nanh liền đánh thẳng đến hướng Vân Vũ.
Vân Vũ lúc này tiến không được lùi không xong, cao giọng rống một tiếng: “Lão nhân, cứu mạng!”
Một đạo ánh sáng đen bỗng nhiên từ ngực nàng hiện ra. “Phanh!” Hai đạo lực lượng mạnh mẽ chạm vào nhau. Xích Hỏa Long lại lần nữa bị đánh lui, bị đau rống lên đầy tức giận: “Rống rống……”
“Nha đầu, việc này ngươi chính mình tự giải quyết, lão phu một lần lại một lần vì ngươi phá lệ, cứ như vậy lão phu phải chịu trời phạt.” Trong đầu vang lên giọng nói già nua đầy bất đắc dĩ của lão nhân.
Nghe vậy, Vân Vũ không khỏi sửng sốt. “Trời phạt? Nghiêm trọng như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.