Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Chương 13:

Túy Ngọa Thiên Hạ

03/01/2023

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

“Vạn vật đều có quy luật tuần hoàn, một khi phá vỡ hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nha đầu, ngươi có thể nuốt Hỏa Long Châu cùng Địa Nguyên Hỏa đều không có việc gì chứng tỏ cơ duyên của ngươi rất lớn, nhưng thân thể ngươi đã chết lại còn có thể tồn tại cũng đã vi phạm quy luật thế gian. Nếu ngươi có thể rời khỏi nơi này, nhớ kỹ việc quan trọng nhất chính là nghĩ cách giúp thân thể sống lại, đi ngược lại sẽ có hậu quả như thế nào lão phu cũng không biết.”

Nghe được những lời lão nhân nói, mày Vân Vũ cau lại. Nhưng lúc này!

Xích Hỏa Long lại phẫn nộ đánh thẳng đến nàng, tức giận rống to. “Nhân loại……”

Vân Vũ hồi thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Xích Hỏa Long đang công kích tới, lập tức động thân, thân hình bỗng nhiên nhảy lên lao thẳng tới Xích Hỏa Long. Trước khi Xích Hỏa Long há miệng cắn xé, nàng đột nhiên mạnh mẽ xoay người bay lên phía trên thân rồng. Khi Xích Hỏa Long còn chưa kịp phản ứng nàng đi thẳng đến ngồi trên cổ rồng, vận khí trong đan điền, một đạo đấu khí màu tím xuất hiện, vung quyền hung hăng đánh lên đầu rồng.

“Rống rống……” Rồng ăn đau rống từng tiếng. Mắt rồng tức giận đỏ bừng, kịch liệt vọt đến không trung, thân thể không ngừng quay cuồng muốn ném Vân Vũ đang cưỡi trên người nó xuống.“ Nhân loại đáng giận, bổn tọa muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”

Vân Vũ nheo đôi mắt lạnh, một tay gắt gao nắm chặt sừng rồng, một tay lại hung hăng đấm từng quyền xuống đầu rồng, hét lên: “Ngươi mới đáng giận, cùng ngươi thương lượng ngươi không chịu, một hai muốn bị đánh, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác cho ta, nếu không ta liền rút gân rồng của ngươi.”

Nhớ năm đó, phim truyền hình Na Tra đại náo Long Cung chiếu cảnh Long Vương mạnh mẽ rút gân Long Tam Thái Tử, hiện tại Vân Vũ nàng cũng trình diễn một cảnh như thế. Nói đến cũng kỳ quái, điều này làm cho nàng cảm thấy rất hưng phấn.

Nhưng Xích Hỏa Long rốt cuộc là nhân vật tàn nhẫn. Thấy như thế nào cũng không ném Vân Vũ ra được, thoáng chốc vọt người hung hãn đánh thẳng tới vách tường, giống như không đem nàng đâm cho máu thịt vỡ nát thề không bỏ qua.

Loại tàn nhẫn này thật hợp với khẩu vị của Vân Vũ. Vận dụng lực phòng ngự trong cơ thể, sống chết đều nắm chặt đầu rồng, một quyền lại một quyền mạnh mẽ đánh xuống đầu nó. Nàng muốn nhìn xem là nó tàn nhẫn, hay nàng tàn nhẫn?

“Phanh phanh phanh……”. Toàn bộ địa cung, bị thân rồng to lớn đâm vào vang lên từng tiếng bang bang, khắp nơi núi rung đất chuyển.

“Rống rống……”. Tiếng rồng rống đầy phẫn nộ truyền đi từng hồi. Hoa ăn thịt người, mãng xà nhìn một người một rồng liều mạng giao chiến, tất cả nhanh chóng rời đi địa cung ngầm, tránh cho tai bay vạ gió.

Trên mặt đất!

Đã qua hai mươi mấy ngày từ lần trời mây thay đổi, động đất lần trước. Cứ cho rằng đã bình yên vô sự, nhưng đột nhiên đất dưới cấm địa lại truyền đến từng trận rung chuyển cùng tiếng rồng ngâm phẫn nộ.

Thị vệ canh giữ bên ngoài cửa đá cấm địa sắc mặt biến đổi, thiếu chút nữa sợ tới mức chân mềm nhũn. “Yêu long lại va chạm cấm địa, ta…ta đi bẩm báo lão thái gia, các ngươi ở lại trấn thủ.”

“Mau đi……”

Một người hộ vệ vừa run vừa nói, lại nhanh chóng cất bước chạy đến viện của Vân Kỳ. Những thị vệ khác ở lại mỗi người rút đại đao ra, đổ mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm cửa đá chặn lối ra cấm địa.

Hóa ra trải qua lần trước, Vân lão thái gia biết không thể che giấu được nên liền đem việc cấm địa Vân phủ giam giữ yêu long bẩm báo hoàng thất. Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết, lời đồn đãi khắp nơi .

Sự tích yêu long năm đó tạo nghiệt cũng bị truyền đến ồn ào huyên náo, làm người nghe được tâm run sợ. Hoàng thất vì vậy còn phái không ít cấm vệ quân đóng quân bên ngoài Vân gia, đề phòng yêu long phá cấm địa mà ra.

Nếu so sánh với bên ngoài, người trong Vân phủ lại càng kinh hồn táng đảm, lo lắng có một ngày không cẩn thận yêu long liền phá cấm địa đi ra, việc thứ nhất nó làm là huyết tẩy toàn bộ Vân phủ. Dù như thế nào, người giam giữ nó mấy trăm năm trước cũng là triệu hoán sư Vân phủ. Yêu long là hung thú cường hãn lại là loài ghi hận lâu nhất.

Trong một viện an tĩnh tại phía Bắc phủ đệ. Vân Kỳ cùng ba vị trưởng lão mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị thong thả chơi cờ. Đột nhiên, tiếng mặt đất rung động cùng rồng ngâm truyền đến, sắc mặt bốn người lại thay đổi.

“Yêu long rốt cuộc muốn thế nào? Trong một tháng đã tạo ra hai lần động tĩnh lớn, chẳng lẽ muốn phá phong ấn mà ra?”. Gương mặt tam trưởng lão có chút trắng, nhíu mày tức giận nói.

Đại trưởng lão từ trên ghế đứng dậy, nhíu mày nói: “Không có khả năng, vị sư tổ triệu hoán sư của Vân gia chúng ta năm đó ở cấm địa hạ khế ước ngàn năm giam giữ, đến thời gian ngàn năm phải hơn hơn ba trăm năm nữa, yêu long dù có bản lĩnh lớn cũng không có khả năng ở thời điểm này phá cấm địa mới đúng.”

“Có lẽ khoảng thời gian trước có người tự tiện xông vào cấm địa chọc giận nó.” Nhị trưởng lão lạnh lùng mở miệng.

Vân Kỳ bên cạnh nhíu mày: “Mặc kệ nguyên nhân gì đều là người trong Vân gia, các ngươi cũng đừng ở đây ngươi một câu ta một câu, mau cùng đi xem. Nếu không được, chúng ta liền cùng ra tay trấn áp.”

Trong lòng Vân Kỳ cảm thấy đuối lý, người tự tiện xông vào cấm địa nói như thế nào cũng là nhi tức cùng tôn nữ của hắn. Nếu bởi vì nguyên nhân này làm yêu long phá phong ấn ra, vậy hắn liền thành tội nhân thiên cổ.

Tâm lý của hắn sao ba vị trưởng lão có thể không biết. Nhưng theo lời hắn đều là người trong Vân gia, lúc này thật sự không phải thời điểm hưng sư vấn tội. Không đợi thị vệ tới bẩm báo, bốn người liền đứng dậy đi về hướng cấm địa. Lúc này cấm vệ quân bên ngoài cũng dũng mãnh tiến vào Vân phủ, đi thẳng đến cấm địa……

Tình huống bên ngoài người bên trong không biết, nhưng tình huống bên trong người bên ngoài lại càng không biết.

“Phanh!” Lại một lần dùng toàn lực va chạm vào vách tường. Rốt cuộc lần này thân rồng lớn từ giữa không trung rơi xuống đất.



Vân Vũ lúc này cũng vô cùng chật vật, quần áo trên người rách nát, máu chảy đầm đìa, đây là tình cảnh khi nàng có lực phòng ngự bảo hộ. Huyết long dưới thân nàng lại không có nhiều tổn thương, da vảy của nó đao thương bất nhập, dùng sức đâm vào cũng chỉ xuất hiện mấy vệt đỏ. Nhưng nó dùng sức đâm mạnh vào tường khiến chính mình choáng váng, điểm này thật ra có chút hài hước.

Vân Vũ thở hổn hển, cũng không còn sức lực vung quyền đánh nó, nhưng vẫn nắm chặt lông trên cổ nó, thở dốc nói: “Ngươi ngừng lại ngừng lại đi, ta cũng cần hít thở.”

“Ngươi……Ta chưa từng gặp qua nhân loại khó chơi như ngươi.” Xích Hỏa Long nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe vậy khóe miệng Vân Vũ cong lên, cười nói: “Đa tạ khích lệ, nhưng ta cũng chưa từng thấy qua một con rồng tàn nhẫn như ngươi, điểm này ta rất thưởng thức.” Sự thật dù kiếp trước hay kiếp này nàng cũng chỉ gặp qua một mình nó mà thôi.

Xích Hỏa Long khịt mũi khinh thường, nhưng tâm tình giống như lại tốt hơn một chút, nói:“Lão tử đối với thưởng thức của ngươi cũng không hiếm lạ, đừng tưởng rằng nói lời hay lão tử sẽ buông tha ngươi.” Ban đầu tự xưng bổn tọa, hiện giờ xưng lão tử, có thể thấy được cảm xúc của nó thay đổi.

Vân Vũ không để bụng, lại tò mò hỏi: “ Long lão ca, sao ngươi lại bị nhốt ở đây? Nhìn ngươi trưởng thành rất uy vũ, thực lực lại cường hãn như vậy, nơi này cũng chỉ là địa cung nhỏ sao có thể giam cầm ngươi được?”. Tuy rằng nàng từ trong cuộn Long Đằng biết được nó bị triệu hoán sư Vân gia giam giữ. Nhưng nàng lại không hiểu, đến tột cùng triệu hoán sư có năng lực gì? Có thể đem nó nhốt ở nơi này mấy trăm năm.

Nói đến triệu hoán sư, Xích Hỏa Long lại tức giận: “Hừ, đáng giận! Lúc trước nếu không phải hắn dùng mánh khoé tính kế, lão tử sao lại bị hắn lừa nhốt vào nơi quỷ quái này? Chờ ngày nào đó lão tử đi ra ngoài, việc đầu tiên làm chính là xé hắn thành mảnh nhỏ ăn vào bụng.” Nghe thấy tiếng nghiến răng vang lên, liền biết nó có bao nhiêu phẫn nộ. Nhưng mấy trăm năm đã qua, chỉ sợ lão nhân gia đã sớm hóa thành một đống xương cốt.

“ Sao phải chờ ngày đó? Hiện tại trực tiếp lao ra ngoài không phải được rồi sao?” Vân Vũ tiếp tục dò xét.

Hai mắt Xích Hỏa Long bốc lên lửa giận: “Ngươi cho rằng lão tử không muốn đi ra sao, nhưng tên triệu hồi sư kia làm lão tử cùng địa cung thiết lập khế ước ngàn năm. Cho dù lão tử phá hủy nơi này, lão tử cũng phải bị nhốt ở đây một ngàn năm.”

Nghe nó nói,trong lòng Vân Vũ chấn động, kinh ngạc vô cùng. Khế ước ngàn năm? Đó chính là năng lực của triệu hoán sư sao? Ở trong trí nhớ, triệu hoán sư gần như đã trở thành truyền kỳ. Bởi vì trên toàn bộ Thần Châu đại lục đã có mấy trăm năm không xuất hiện triệu hoán sư, do đó có không ít người cảm thấy triệu hoán sư chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Hiện giờ trong lòng Vân Vũ lại nóng lên, có một loại cảm giác chưa từng trải qua. Nếu, nàng cũng có thể trở thành triệu hoán sư, vậy……Khi ý tưởng này mới xuất hiện trong đầu, giọng nói già nua lại truyền đến: “Nha đầu, ngươi muốn trở thành triệu hoán sư cũng không phải không có khả năng, nhưng vấn đề là cơ thể ngươi……”

“Có phải chỉ cần cơ thể ta sống lại là có thể trở thành triệu hoán sư?” Vân Vũ nhịn không được tim đập nhanh, hai mắt sáng lên hỏi.

“Ta chưa nói nhất định, chỉ nói có khả năng.”

“Có khả năng đó chính là có khả năng, có khả năng như vậy nhất định thành!”. Cho dù không có khả năng nàng cũng muốn biến nó thành có khả năng, nhưng trước tiên phải rời khỏi nơi này.

Linh cảm Vân Vũ chợt lóe, vươn tay vỗ vỗ đầu rồng: “Này long lão ca, nếu ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi này đi ra ngoài, ngươi định báo đáp ta như thế nào?”

“Ngươi có cách giúp ta rời khỏi nơi này?” Đầu rồng ngẩng cao lên, đương nhiên cũng không nhìn thấy Vân Vũ cưỡi ở trên cổ nó. Nhưng Xích Hỏa Long lại cười như khinh thường:“Tiểu nha đầu, không phải lão tử khinh thường ngươi, nhưng chỉ bằng ngươi còn không đủ để ta nhét kẽ răng, ngươi còn muốn giúp ta đi ra ngoài? Đừng nên nói đùa.”

“Ngươi đừng quan tâm ta có thể giúp ngươi hay không, ngươi chỉ cần trả lời ngươi có muốn thoát khỏi đây không?” Vân Vũ lại xoa đầu nó dò hỏi.

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.

Xích Hỏa Long bất mãn quay đầu, tức giận mở miệng: “Đương nhiên muốn, ai lại nguyện ý bị nhốt ở nơi quỷ quái này.”

Vân Vũ lập tức cười; “Ngươi muốn đi khỏi đây là tốt rồi, như vậy liền thả ta đi ra ngoài.”

“Thả ngươi đi ra ngoài?” Xích Hỏa Long trừng mắt, tiếng nói lại âm trầm.

Vân Vũ vươn tay vỗ đầu nó: “Ta nói ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy? Ngươi cũng nói ta không đủ nhét kẽ răng, vậy sao ngươi không thả ta đi ra ngoài, chờ ta trở thành triệu hoán sư sẽ trở về cứu ngươi!”

“Rống!” Xích Hỏa Long rống một tiếng, gầm lên đầy tức giận: “Nhân loại ngươi xem lão tử là kẻ ngốc? Thả ngươi đi ra ngoài, ngươi còn quay trở về sao? Ngươi nuốt Hỏa Long Châu của ta, ngươi cảm thấy ta có thể thả ngươi đi sao?”

Mặt Vân Vũ trầm xuống, vung tay lên lại dùng sức đánh vào trên đầu nó: “Ngươi không phải ngốc, ngươi chính là một con rồng rất ngu xuẩn, ngươi cảm thấy tại sao ta có thể nuốt Hỏa Long Châu cùng Địa Nguyên Hỏa mà vẫn có thể tồn tại? Tại sao ta sử dụng được lực lượng vu thuật? Vì cái gì ta cưỡi trên người của ngươi đánh với ngươi? Nếu ta không nắm chắc còn dám cùng ngươi đánh nhau?”. Vừa nói xong, lại đấm vào đầu nó một quyền.

Xích Hỏa Long nổi giận, vọt người quay cuồng giữa không trung: “Ngươi đừng đánh vào đầu ta, có tin lão tử lập tức ăn ngươi không?”.

Vân Vũ cũng không chịu uy hiếp, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đánh vào đầu nó, mở miệng quát: “Vậy ngươi có tin bổn cô nương lập tức đánh ngươi đến khi đầu thấy đầu sao không?”

“Ngươi……”

“Ta cái gì mà ta, ngươi đúng là một con rồng ngu xuẩn, thân mình dài đầu óc lại ngắn, khó trách bị nhốt mấy trăm năm. Nếu ngươi còn muốn bị giam mấy trăm năm, vậy ngươi liền tiếp tục cùng ta kêu gào. Nếu ngươi muốn sớm một chút được rời khỏi đây, vậy liền đưa ta đi ra ngoài, để ta nhanh chóng trở thành triệu hoán sư trở về giúp ngươi giải trừ khế ước giam giữ, trả lại tự do cho ngươi.”

Cũng không biết có phải bị khí thế của nàng trấn trụ hay không, nó có chút động tâm trước lời nàng nói. Xích Hỏa Long nghi ngờ dừng thân rồng: “ Đây đều là do ngươi nói, dựa vào cái gì lão tử phải tin ngươi?”

“Chỉ bằng ta lấy danh nghĩa triệu hồi sư trong tương lai hứa hẹn với người, ngươi hẳn biết rõ lấy danh nghĩa triệu hoán sư hứa hẹn tuyệt không thể đổi ý.” Kỳ thật Vân Vũ cũng nói bậy bạ. Nào biết, một câu của nàng lại trở thành sự thật.



Lấy danh nghĩa triệu hoán sư hứa hẹn cũng giống như thiết lập khế ước, nếu như không hoàn thành sẽ bị khế ước phản phệ. Cho nên triệu hoán sư từ trước đến nay không dễ dàng hứa hẹn, một khi hứa hẹn liền tuyệt không bao giờ đổi ý.

Đương nhiên điều này Vân Vũ cũng không biết. Trong lòng chỉ nghĩ muốn lừa Xích Hỏa Long thả nàng ra.

Xích Hỏa Long do dự một lát mới mở miệng; “Được! Ngươi lấy danh nghĩa triệu hoán sư hứa hẹn vậy bổn tọa liền tin ngươi một lần. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi dám lừa bổn tọa, chờ đến khi bổn tọa đi ra ngoài, bổn tọa chẳng những muốn ngươi chết không có chỗ chôn, còn muốn làm cho cả Vân gia chôn cùng ngươi.”

Đối với nàng người Vân gia có chết hay không nàng thật sự không quan tâm. Nhưng hiện tại lập tức gật đầu: “Yên tâm, bất quá trước đó ngươi phải giúp ta một việc nhỏ.”

" Giúp cái gì?”

“Một việc nhỏ mà thôi, chính là mượn một ít máu của ngươi……”

Máu ma thú trong rừng rậm sau núi cũng không bổ dưỡng bằng long huyết không phải sao? Vân Vũ tuy hiện tại không biết cách nào có thể làm cơ thể nàng sống lại, nhưng uống máu thú ít nhất có thể giữ được thân hình.

Sau đó dù Xích Hỏa Long không cam tâm tình nguyện, Vân Vũ vẫn ghé vào trên người nó uống đến nửa dạ dày mới đứng dậy.

“Ngươi đến tột cùng có phải nhân loại hay không?” Đôi mắt lạnh lẽo của Xích Hỏa Long dường như mang theo ghét bỏ liếc nhìn Vân Vũ đang xoa khóe miệng.

“Ngươi nói thử xem?”

“Quái vật.” Vốn dĩ Xích Hỏa Long còn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, hiện giờ lại càng thêm tin tưởng.

Vân Vũ nhún vai, vừa định mở miệng……

“Tê tê……”. Ngoài cửa cung điện, đột nhiên hoa ăn thịt người cùng mãng xà đều xao động.

“Có người xâm nhập địa cung?” Xích Hỏa Long lập tức có chút hưng phấn, thân rồng bay lên cuộn lại trên không cung điện: “ Không có ngươi làm thức ăn ngược lại tự có người đưa tới cửa.” Nó chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bên trong điện cùng dung trì, nếu không chỉ sợ nó đã sớm lao ra .

Có người xâm nhập? Vân Vũ nhướng mày, dưới chân vừa động liền bước ra bên ngoài.

“Này tiểu nha đầu, nhớ rõ hứa hẹn của ngươi.”

“Yên tâm! Chờ ta trở lại.” Nàng vẫy vẫy tay, tiêu sái tự nhiên rời đi.

Chỉ là Vân Vũ như thế nào cũng không ngờ được, khi nàng ra khỏi cung điện lại nhìn thấy nam nhân chân đạp trên hoa ăn thịt người cùng mãng xà chậm rãi đi tới, khiến nàng kinh ngạc ngây ngẩn cả người.

Là hắn! Vẫn một thân bạch y, một đầu tóc bạc tung bay, gương mặt tuấn mỹ đến rung động lòng người, chỉ là trong đôi mắt đen như mực đã không còn tà mị, được thay thế bởi tia sáng thích giết chóc. Giống như giết chóc chính là bản tính thuộc về hắn.

Vân Vũ sững sờ, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, nhìn hắn mang một thân lạnh lẽo thích giết chóc từng bước đi về hướng nàng. Hắn…… Sao lại đến đây?

“Vật nhỏ, về sau ta phải đem nàng trông chừng thật tốt mới được.” Giọng nói từ tính nhiễm một tia cảm xúc không rõ nhẹ nhàng truyền tới.

Vân Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, người đã bị hắn ôm vào trong lòng ngực. Sau khi kịp phản ứng, nàng dùng tay đẩy hắn ra khỏi người mình, nhíu mày nhìn về phía hắn. “Sao ngươi lại tới nơi này?”

Đáy mắt ẩn chứa thích giết chóc của Long Khuynh Tà lại thay bằng tà mị lười biếng, hắn cong khóe miệng: “Nghe nói nữ nhân của ta bị ném vào cấm địa, sao vi phu có thể không tiến vào? Nhưng hiện tại xem nàng giống như còn khá tốt, xem ra là ta lo lắng vô ích.”

Nghe vậy, Vân Vũ có chút buồn bực. Người nam nhân này, có phải mỗi lần gặp nàng đều không đứng đắn như vậy không?

Hoa ăn thịt người cùng mãng xà bốn phía tụ lại ngày càng nhiều.

“Chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này lại nói sau.” Long Khuynh Tà nói xong, liền vươn tay ôm nàng. Cũng không quan tâm nàng có nguyện ý hay không, mang theo nàng xoay người đi tới hướng rời khỏi cấm địa.

Vốn định tránh khỏi cái ôm của hắn, chỉ là khi nhìn thấy thi thể hoa ăn thịt người cùng mãng xà bị hắn chặt đứt trên đường đi, nàng không khỏi sửng sốt, lúc này mới hiểu rõ hắn một đường giết chóc tiến vào cũng chỉ vì tìm nàng! Vì cái gì? Tại sao hắn muốn làm như vậy?

Cảm giác được nam nhân ôm chặt bảo hộ trong ngực, mùi hương cơ thể trên người y không quá quen thuộc tràn vào mũi làm tim Vân Vũ đập lỡ nửa nhịp, sâu trong đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm vừa quen thuộc lại xa lạ. Nhưng nàng lại không dám lưu luyến. Cái cảm giác ấm áp làm người mê luyến giống như độc dược, sẽ làm bản thân lún vào bùn sâu, càng thêm không thể cứu vãn.

Kiếp trước bị ái nhân phản bội làm tâm nàng vỡ tan thành mảnh nhỏ, kiếp này nàng đã sớm không có tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook