Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư
Chương 18:
Túy Ngọa Thiên Hạ
12/01/2023
Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy
Thật không hổ là Vân lão thái gia, ngay cả người trong hoàng tộc cũng phải cho ba phần thể diện. Phải biết rằng người đột phá đến Đại võ sĩ tại Chu vương triều rất ít, cho dù là cao thủ hoàng thất đột phá đến Đại võ sĩ tuyệt đối không vượt qua mười người.
Dưới tiếng quát của Vân Kỳ, toàn bộ linh đường đều lâm vào một mảnh yên lặng. “Hai người các ngươi cùng ta đi vào phòng.” Ánh mắt nghiêm túc sau khi nhìn Vân Linh Thủ lại nhìn về phía Vân Vũ đang ngồi trên đất. Không biết vì sao, khi hắn nhìn Vân Vũ đáy mắt hiện lên một tia sâu thẳm khó lường lẫn cả hoảng hốt, còn thấy được một tia mừng thầm kỳ lạ.
Mừng thầm? Hắn sao lại mừng thầm? Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì? Vân Vũ cau mày lại nhìn y. Không cho nàng có thời gian nghiêm túc quan sát, Vân Kỳ liền phất tay xoay người dường như vô cùng tức giận đi vào nội viện.
“Ngươi chờ cho ta!” Vân Linh Thủy phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Vũ, xoay người liền lập tức đi vào.
Chờ? Trong lòng Vân Vũ cười lạnh, nàng còn chờ cùng nàng ta tính thù cũ nợ mới, cũng không biết là ai chờ ai.
……
Trong gian phòng tại nội viện.
Lúc này Vân Kỳ ngồi phía trên chủ vị, đứng ở trong phòng trừ Vân Linh Thủy còn có Vân Thanh Nhi.
Khi Vân Vũ chậm rãi từ cửa đi vào đồng tử Vân Thanh Nhi co rụt lại, khiếp sợ không dứt: “Ngươi, ngươi như thế nào còn chưa chết?”. Lại một câu tương tự Vân Linh Thủy vang lên.
Sau khi Vân Vũ đi vào không còn hèn mọn sợ hãi khi nãy, nhưng vẫn suy yếu ngẩng đầu gọi một tiếng: “Gia gia!”
Ánh mắt Vân Kỳ nhìn nàng có chút cổ quái, gương mặt nghiêm túc lại ẩn một tia ý cười: “Đã bệnh nghiêm trọng như vậy liền ngồi xuống nói chuyện.” Xem ra lão nhân đã nhìn ra điểm kỳ lạ.
Sau khi Vân Kỳ dứt lời lại làm Vân Linh Thủy đứng một bên buồn bực. Các nàng đều đứng, dựa vào cái gì tiện nhân kia có thể ngồi xuống?. “Gia gia……” Vân Linh Thủy bất mãn gọi một tiếng, hưng dưới ánh mắt nghiêm túc sắc bén của Vân Kỳ nàng ta nào dám làm càn.
So với bất mãn của Vân Linh Thủy, lúc này sắc mặt Vân Thanh Nhi lại lúc xanh lúc tím, giống như nhìn thấy đồ vật đáng sợ kinh khủng. Nàng ta vẫn còn sống? Sao có thể? Tình cảnh ngày đó ở cấm địa có lẽ người khác không biết, nhưng nàng lại tận mắt nhìn thấy hoa ăn thịt người đầy răng nanh rõ ràng cắn nuốt nàng ta. Nhưng hiện tại nàng ta……Kinh hãi, ngạc nhiên,…… Trong ánh mắt nàng hiện lên cảm xúc biến hóa liên tục, vô cùng đặc sắc.
Trong lòng Vân Vũ lạnh lùng cười, tất nhiên không quên ngày đó nàng ta không tiếc dùng điều kiện trao đổi cùng Liễu Thanh Nguyệt, nhất định muốn lấy tính mạng nàng. Những việc này, nàng không thể quên. “Lục tỷ! Sao tỷ cùng Tam tỷ đều nói ta đã chết?”
“Ngươi sao có thể còn sống? Không có khả năng, ngày đó ở cấm địa ta rõ ràng thấy ngươi bị hoa ăn thịt người gặm……”. Câu nói kế tiếp bất ngờ dừng lại. Vân Thanh Nhi bỗng nhiên che miệng, giống như không dám nói ra điều gì đó. Hóa ra việc ngày đó, Liễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi cũng không nói lại rõ ràng. Cũng chỉ nói Vân Vũ tự tiện xông vào cấm địa, các nàng lo lắng đi theo vào đến cửa động lại nghe được tiếng Vân Vũ kêu thảm thiết, sau đó liền không dám đi vào.
Trên chủ vị đôi mắt Vân lão thái gia hơi híp lại, tức khắc hiểu rõ sự việc ngày đó các nàng còn có điểm che giấu.“Thanh Nhi, nói rõ ràng tình cảnh ngày đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Ánh mắt Vân Kỳ hiện lên tức giận, bàn tay vỗ mạnh trên bàn một cái, ngay cả bàn trà cùng mặt đất đều có chút bị chấn động.
Thân thể Vân Thanh Nhi bỗng nhiên run lên, sắc mặt trắng xanh: “Gia, gia gia, ta……”. Việc ngày ngày đó Liễu Thanh Nguyệt căn dặn tuyệt đối không thể nói cho Vân lão thái gia biết, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng hiện tại……
Vân Linh Thủy cũng bị hoảng sợ, nói: “Gia gia, việc này nương ta không phải đã nói rõ ràng sao, là tiện nhân kia tự mình xông vào cấm địa, nương ta cùng lục muội là có lòng tốt muốn đi ngăn cản nàng đâm đầu vào chỗ chết.”
Tốt bụng muốn đi ngăn cản nàng? Trong lòng Vân Vũ buồn cười, xem ra những người này muốn vu hại cho nàng.“Gia gia, người cũng không cần tức giận, lần này ta có thể từ trong cấm địa trở ra đúng là phải đa tạ đại nương, để tỏ lòng biết ơn nên hôm nay ta mới cố ý tới bái tế đại nương một chút……” Lúc này, nàng đang ngồi trên ghế đột nhiên mở miệng. Tiéng nói vẫn suy yếu như trước nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác nhau.
Nghe vậy Vân Kỳ vốn đang tức giận đột nhiên nhướng mày nhìn về phía nàng: “ Ý ngươi là đại nương ngươi đã cứu ngươi?”
“Gia gia nói đúng nhưng chỉ đúng một nửa.”
" Chỉ đúng một nửa?”
“Đúng vậy, nàng phóng phi tiêu kịch độc vào người ta, lại vô tình kích phát mười mấy năm âm độc trong cơ thể này, ngay cả hoa ăn thịt người cũng bị độc trên người ta độc chết, ta còn có thể lấy độc trị độc sống sót đi khỏi cấm địa. Gia gia, người nói ta mạng lớn có phải hay không? Hết thảy đều phải đa tạ ân tình của đại nương chăng?”. Lúc này Vân Vũ cong khóe môi cười lạnh, không chút né tránh ánh mắt sắc bén đang tìm tòi nghiên cứu của Vân lão thái gia.
Ý của nàng trong lời nói, cũng không cần phải nói trắng ra sự thật hôm đó. Vân Kỳ sống một bó tuổi, sớm thành lão hồ ly sao có thể nghe không hiểu.
Chỉ là ẩn ý trong lời nàng nói làm hắn kinh hãi. Trúng âm độc mười mấy năm? Nha đầu này cũng chỉ mười lăm tuổi, tuy rằng nàng không được sủng ái nhưng nói như thế nào cũng là huyết mạch Vân gia, nhưng có người hạ độc nàng mười mấy năm? Có thể hạ độc mười mấy năm không phải người trong Vân phủ tuyệt đối không làm được. Liễu Thanh Nguyệt lại giấu giếm việc xảy ra ở cấm địa, dùng độc tiêu hạ sát thủ với một nữ hài tử, đây tuyệt đối là việc đương gia chủ mẫu không nên làm. Dưới tình huống như vậy, nếu hắn còn có thể không rõ trắng đen trong đó như vậy sống thật uổng phí.
Tay hắn nắm thật chặt, dùng sức nện lên bàn trà. “Phanh!” Một tiếng vang lớn phát ra, bàn trà bị nổ tung vỡ nát.
Vân Linh Thủy cùng Vân Thanh Nhi đồng thời khiếp sợ, liên tiếp lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Vân Kỳ đột nhiên tức giận.
“Gia, gia gia, ngươi đừng nghe phế vật kia nói bậy, nương ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.” Vân Linh Thủy vội vàng sốt ruột giải thích.
Vân Thanh Nhi cũng gật đầu phụ họa: “Gia gia, là tiểu tiện nhân này nói hươu nói vượn. Ngày đó ta cùng đại nương ở bên nhau, căn bản không nhìn thấy đại nương phóng phi tiêu độc vào nàng ta, đều là tiện nhân này vu oan hãm hại chúng ta, người cũng không thể tin lời tiện nhân này nói……”. Thấy Vân Kỳ tức giận như thế, nàng ta liền nghĩ do lời nói của Vân Vũ gây ra. Lại không biết các nàng một câu tiểu tiện nhân, hai câu phế vật, lời nói chanh chua đanh đá ngược lại làm trong lòng Vân Kỳ càng thêm tức giận.
Vân Kỳ hắn từ trước đến nay sống quang minh lỗi lạc, tuy không phải người tốt nhưng tuyệt đối đỉnh thiên lập địa. Nhưng hai người trước mắt thật là tôn nữ của hắn sao?. Theo như lời Vân Vũ nói, các nàng đối nàng ( Vân Vũ) quất roi cắt da thịt vô cùng tàn nhẫn, xem ra đã từng phát sinh. Tức giận hiện lên trong đáy mắt hắn, phất tay một cái, một lực lượng cường đại trực tiếp đem Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy trong phòng đánh bay ra ngoài viện.
Sau tiếng kêu sợ hãi của Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy, cửa phòng khách trực tiếp bị đóng lại. Trong phòng truyền ra giọng nói phẫn nộ của Vân Kỳ: “Các ngươi chính là đồ hỗn trướng, từng người cút về phòng đóng cửa ăn năn cho ta. Nếu lần sau ta lại nghe được lời nói chanh chua của các ngươi, xem ta có phế đi các ngươi hay không, cút……”
Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy xoa xoa mông bị ngã đau, mày nhíu chặt liếc nhau, chỗ sâu trong đáy mắt đều xuất hiện âm ngoan tức giận. Gia gia tin vào lời tiểu tiện nhân Vân Vũ nói?. “Tiện nhân đáng chết, cũng dám ở trước mặt gia gia khua môi múa mép, sớm muộn gì ta cũng cắt đầu lưỡi của nàng ta……” Vân Linh Thủy tức giận cắn răng nói.
Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.
“Đáng giận……”. Đáy mắt Vân Thanh Nhi hiện lên sát khí oán độc, tay nắm thật chặt nói: “Gia gia tin lời tiện nhân kia nói, về sau chúng ta liền không dám ngẩng đầu trước mặt gia gia, Tam tỷ chúng ta tuyệt đối không thể buông tha nàng như vậy.”
“Tiện nhân kia……”
“Phanh!”. Trong phòng lại là truyền đến một tiếng vang.“Các ngươi còn chưa cút trở về phòng, có phải hiện tại muốn ta phế các ngươi hay không?”. Giọng nói tức giận của Vân Kỳ truyền ra.
Sắc mặt Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy biến đổi. Tức khắc chỉ có thể nghẹn một bụng hỏa khí, vội vàng đứng dậy bước nhanh rời đi.
Trong phòng!
“Tiểu nha đầu! Thế nào? Gia gia không làm con thất vọng chứ?”. Giọng nói khi nãy còn rất tức giận nhưng lúc này mang theo một tia ý cười. Chỉ thấy, biểu cảm đứng đắn nghiêm túc trên mặt Vân Kỳ đã đổi thành gương mặt tươi cười, ánh mắt mang theo tia sáng kỳ dị nhìn Vân Vũ ngồi trên ghế.
Dáng vẻ này nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn kinh ngạc rớt cằm. Vân Kỳ trong mắt người khác đều là hình tượng nghiêm túc sắc bén, bao lâu mới thể có thể nhìn thấy hắn cười quỷ dị như vậy.
Vân Vũ nhướng mày, trên mặt không cảm xúc, dưới đáy lòng lại có chút kinh sợ. Vốn tưởng rằng lão nhân có thể nhìn ra nàng giả ốm yếu, nhưng xem thái độ của hắn lúc này giống như nhìn thấu thực lực nàng cố che giấu. Nếu không tia sáng kỳ lạ trong mắt hắn không có khả năng mang theo một chút ngạc nhiên cùng vui mừng..
“Gia gia nói đùa, ta có thể thất vọng cái gì chứ. Nhà này, gia gia người là lớn nhất, ta chẳng qua là một thứ nữ phế vật ốm yếu không được sủng ái trong nhà mà thôi, sống hay chết còn phải xem sắc mặt gia gia cùng tỷ muội lẫn tâm tình các nô bộc”. Vân Vũ cũng không giả dạng ốm yếu, lạnh lùng cười nói.
Mày Vân Kỳ nhíu lại, đáy mắt chợt lóe sắc bén: “Xem ra nô bộc trong phủ đều đã quên bổn phận của mình, chút nữa gia gia cho người chỉnh đốn nô bộc, những nha đầu không hiểu chuyện kia đều cho các nàng trở về phòng tự kiểm điểm bản thân. Gia gia lập tức sai hạ nhân dọn dẹp Ninh Viện thật tốt, tôn nữ của Vân Kỳ ta sao có thể ở trong phòng nhỏ sau núi.”
Sau một loạt lời nói, Vân Vũ tự nhiên hiểu được ý tứ lấy lòng trong lời hắn nói. Kỳ thật ngay từ đầu nàng cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với lão nhân này, vì nàng thật khinh thường đi giao thiệp cùng người Vân gia.
Nhưng Vân Kỳ lại uyển chuyển bộc lộ thái độ, làm nàng không khỏi cau mày. Tác phong cao thấp của một người trừ bỏ thực lực, còn có một chút cơ trí.
Lão hồ ly Vân Kỳ cái gì cũng chưa vạch trần, lại trong nháy mắt đem lập trường cùng quan hệ của hắn với nàng nói rõ ràng. Làm nàng cảm thấy nàng chính là tiểu thư Vân phủ, tôn nữ của hắn, bất luận kẻ nào đều không được khi dễ. Không thể không làm nàng cảm thấy lão nhân này khôn khéo.
“Sau núi khá tốt, khả năng bị hạ độc cũng ít đi, cho dù bị hạ độc tính mệnh cũng có thể kéo dài, gia gia người nói đúng không?” Vân Vũ cười lạnh nhạt nhìn về phía hắn.
Vân Kỳ cau mày, những người đó ẩn nấp trong Vân phủ, thậm chí ngay cả con cháu Vân gia đều muốn mưu hại, làm hắn thầm giận trong lòng. Nhưng hiện giờ muốn hành động điều tra trong Vân phủ lại không dễ dàng. Nha đầu này nói rõ muốn hắn quấy đục nước trong Vân phủ, còn nàng ở bên ngoài đợi cá sa lưới.
“Nha đầu, có gia gia ở đây cho dù vứt bỏ mạng già này cũng nhất định bảo vệ con bình an.” Vân Kỳ cũng không đáp lại, mà là nghiêm túc hứa hẹn bởi vì hắn thực sự tin tưởng, nha đầu này tuyệt đối sẽ cho Vân gia sau này một kinh hỉ thật lớn.
Tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn ra thực lực của nha đầu này, nhưng từ trên người nàng hắn cảm giác được một cổ hơi thở quỷ dị nguy hiểm chưa từng thấy. Hai ngày trước khi hắn tiến vào cấm địa, tuy không dám đi vào nhưng cũng hiểu được tình huống bên trong, thật sự làm hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy kinh ngạc. Nha đầu này có thể từ cấm địa đi ra, sao có thể giống lời nói đơn giản của nàng. Trước khi nha đầu này quật khởi phải lập tức đem nàng về gia tộc, miễn cho về sau nàng càng cường đại sẽ thoát khỏi Vân gia rời đi.
Đối với ý tứ muốn mượn sức của Vân Kỳ nàng có chút buồn cười, cũng không phản cảm nhưng đối Vân gia nàng thật không có hứng thú. Nhưng lần này muốn lấy được " Hoa trăm tuổi” vẫn cần thân phận tiểu thư Vân gia. “Gia gia, người đã nói như vậy ta làm tôn nữ cũng không thể bất hiếu, ta dọn đến Ninh Viện là được. Nhưng ta nghe nói ba ngày sau hoàng tộc sẽ tổ chức săn bắn, ta là tiểu thư Vân gia chắc cũng có thể tham gia đúng không?”
Nghe được lời nói của nàng, Vân Kỳ tức khắc hiểu rõ ý tứ sâu xa hôm nay trở lại của nha đầu này, cười nheo mắt lại: “Đương nhiên, chờ lát nữa gia gia sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.”
" Được, ta liền trở lại sau núi.”
Thấy Vân Vũ đứng dậy, Vân Kỳ vội nói; “Nha đầu, không bồi gia gia ngồi một chút sao?”
Vân Vũ ngước mắt, cười như không cười nói: “Gia gia không phải nói muốn chỉnh đốn trên dưới Vân gia sao? Ta liền không quấy rầy, chờ sau khi ngài chỉnh đốn xong, ngày mai ta lại từ sau núi dọn đến Ninh Viện.” Nói xong, Vân Vũ liền xoay người rời đi, thời khắc mở cửa bước ra phòng khách toàn bộ hơi thở giống như trong nháy mắt hóa thành ốm yếu nhu nhược. Rõ ràng không thay đổi nhiều lắm nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
Vân Kỳ ngồi trên chủ vị nhìn theo thân ảnh “Ốm yếu” rời đi, trong lòng thầm than, nghĩ thầm: “Nha đầu này giả bộ còn rất giống, vừa rồi nếu không phải mình nghiêm túc quan sát, phát hiện đáy mắt nàng động sát khí chỉ sợ cũng không phát hiện được nàng giả " ốm yếu" , đúng là kinh hỉ.”
Bất quá lại suy nghĩ : “ Nha đầu kia không phải giả bộ mười mấy năm chứ? Nếu là như vậy thật quá nguy hiểm.” Xem ra, hắn phải chỉnh đốn trên dưới Vân gia thật tốt, nếu không những tôn nữ kiêu ngạo kia chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết. Ngay khi Vân Vũ vừa rời đi, lão thái gia lớn giọng rống lên: “Người đâu, lập tức gọi Ngô Cương tới cho ta.”
……
Đêm khuya.
Vân Vũ nằm trên giường bị phá hỏng bỗng chốc mở mắt ra, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.
Có người! Ngoài phòng, trừ gió thổi vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng đối với sát thủ am hiểu ẩn núp trong đêm đen, bất kỳ âm thanh gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi hai tai nhạy bén của nàng. Vân Vũ phất tay buông mành cửa sổ, lặng yên không một tiếng động xuống giường, ẩn mình trốn trong góc tối.
Chỉ chốc lát! Cửa phòng đóng chặt bỗng truyền đến tiếng động rất nhỏ, nhìn thoáng qua thanh gỗ chắn cửa đã bị phá gãy.Thanh âm cũng không lớn, không phải người nhạy cảm căn bản sẽ không nghe được.
Cạch……Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, âm thanh giống như tiếng gió vô tình thổi qua, không làm người chú ý. Ngay sau đó, liền thấy hai thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động đi vào.
Hai người đều ăn ý nhìn qua căn phòng, nhà gỗ nhỏ cũng không lớn, vừa nhìn liền có thể quan sát hết. Cũng chưa chú ý tới thân ảnh nhỏ nhắn nép mình trong bóng tối cạnh góc giường. Hai đạo ánh sáng lạnh chợt lóe nhanh như quỷ mị, thân ảnh bọn họ không chút chần chờ vung đao thẳng về hướng giường nhỏ..
Nhưng hai người lập tức nhíu mày, động tác rõ ràng dừng lại, phất tay đẩy mành giường ra phát hiện trên giường không có một bóng người. “Người đâu?”
“Như thế nào? Các ngươi tìm ta sao?”.
Một giọng nói đạm mạc nhẹ nhàng như mây bất ngờ truyền vào tai hai bọn họ. Thân hình hai người đột nhiên cứng đờ, nhưng hành động cầm đao đâm tới mục tiêu lại vô cùng nhanh.
Động tác cùng phản ứng kia đều là tiêu chuẩn mà sát thủ cần phải có. Xem ra hai người đều không phải là thị vệ mà là sát thủ! Nhưng bàn về sát thủ, ai có thể so được cùng tổ tông sát thủ đến từ thế kỷ 21?
Thật không hổ là Vân lão thái gia, ngay cả người trong hoàng tộc cũng phải cho ba phần thể diện. Phải biết rằng người đột phá đến Đại võ sĩ tại Chu vương triều rất ít, cho dù là cao thủ hoàng thất đột phá đến Đại võ sĩ tuyệt đối không vượt qua mười người.
Dưới tiếng quát của Vân Kỳ, toàn bộ linh đường đều lâm vào một mảnh yên lặng. “Hai người các ngươi cùng ta đi vào phòng.” Ánh mắt nghiêm túc sau khi nhìn Vân Linh Thủ lại nhìn về phía Vân Vũ đang ngồi trên đất. Không biết vì sao, khi hắn nhìn Vân Vũ đáy mắt hiện lên một tia sâu thẳm khó lường lẫn cả hoảng hốt, còn thấy được một tia mừng thầm kỳ lạ.
Mừng thầm? Hắn sao lại mừng thầm? Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì? Vân Vũ cau mày lại nhìn y. Không cho nàng có thời gian nghiêm túc quan sát, Vân Kỳ liền phất tay xoay người dường như vô cùng tức giận đi vào nội viện.
“Ngươi chờ cho ta!” Vân Linh Thủy phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Vũ, xoay người liền lập tức đi vào.
Chờ? Trong lòng Vân Vũ cười lạnh, nàng còn chờ cùng nàng ta tính thù cũ nợ mới, cũng không biết là ai chờ ai.
……
Trong gian phòng tại nội viện.
Lúc này Vân Kỳ ngồi phía trên chủ vị, đứng ở trong phòng trừ Vân Linh Thủy còn có Vân Thanh Nhi.
Khi Vân Vũ chậm rãi từ cửa đi vào đồng tử Vân Thanh Nhi co rụt lại, khiếp sợ không dứt: “Ngươi, ngươi như thế nào còn chưa chết?”. Lại một câu tương tự Vân Linh Thủy vang lên.
Sau khi Vân Vũ đi vào không còn hèn mọn sợ hãi khi nãy, nhưng vẫn suy yếu ngẩng đầu gọi một tiếng: “Gia gia!”
Ánh mắt Vân Kỳ nhìn nàng có chút cổ quái, gương mặt nghiêm túc lại ẩn một tia ý cười: “Đã bệnh nghiêm trọng như vậy liền ngồi xuống nói chuyện.” Xem ra lão nhân đã nhìn ra điểm kỳ lạ.
Sau khi Vân Kỳ dứt lời lại làm Vân Linh Thủy đứng một bên buồn bực. Các nàng đều đứng, dựa vào cái gì tiện nhân kia có thể ngồi xuống?. “Gia gia……” Vân Linh Thủy bất mãn gọi một tiếng, hưng dưới ánh mắt nghiêm túc sắc bén của Vân Kỳ nàng ta nào dám làm càn.
So với bất mãn của Vân Linh Thủy, lúc này sắc mặt Vân Thanh Nhi lại lúc xanh lúc tím, giống như nhìn thấy đồ vật đáng sợ kinh khủng. Nàng ta vẫn còn sống? Sao có thể? Tình cảnh ngày đó ở cấm địa có lẽ người khác không biết, nhưng nàng lại tận mắt nhìn thấy hoa ăn thịt người đầy răng nanh rõ ràng cắn nuốt nàng ta. Nhưng hiện tại nàng ta……Kinh hãi, ngạc nhiên,…… Trong ánh mắt nàng hiện lên cảm xúc biến hóa liên tục, vô cùng đặc sắc.
Trong lòng Vân Vũ lạnh lùng cười, tất nhiên không quên ngày đó nàng ta không tiếc dùng điều kiện trao đổi cùng Liễu Thanh Nguyệt, nhất định muốn lấy tính mạng nàng. Những việc này, nàng không thể quên. “Lục tỷ! Sao tỷ cùng Tam tỷ đều nói ta đã chết?”
“Ngươi sao có thể còn sống? Không có khả năng, ngày đó ở cấm địa ta rõ ràng thấy ngươi bị hoa ăn thịt người gặm……”. Câu nói kế tiếp bất ngờ dừng lại. Vân Thanh Nhi bỗng nhiên che miệng, giống như không dám nói ra điều gì đó. Hóa ra việc ngày đó, Liễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi cũng không nói lại rõ ràng. Cũng chỉ nói Vân Vũ tự tiện xông vào cấm địa, các nàng lo lắng đi theo vào đến cửa động lại nghe được tiếng Vân Vũ kêu thảm thiết, sau đó liền không dám đi vào.
Trên chủ vị đôi mắt Vân lão thái gia hơi híp lại, tức khắc hiểu rõ sự việc ngày đó các nàng còn có điểm che giấu.“Thanh Nhi, nói rõ ràng tình cảnh ngày đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Ánh mắt Vân Kỳ hiện lên tức giận, bàn tay vỗ mạnh trên bàn một cái, ngay cả bàn trà cùng mặt đất đều có chút bị chấn động.
Thân thể Vân Thanh Nhi bỗng nhiên run lên, sắc mặt trắng xanh: “Gia, gia gia, ta……”. Việc ngày ngày đó Liễu Thanh Nguyệt căn dặn tuyệt đối không thể nói cho Vân lão thái gia biết, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng hiện tại……
Vân Linh Thủy cũng bị hoảng sợ, nói: “Gia gia, việc này nương ta không phải đã nói rõ ràng sao, là tiện nhân kia tự mình xông vào cấm địa, nương ta cùng lục muội là có lòng tốt muốn đi ngăn cản nàng đâm đầu vào chỗ chết.”
Tốt bụng muốn đi ngăn cản nàng? Trong lòng Vân Vũ buồn cười, xem ra những người này muốn vu hại cho nàng.“Gia gia, người cũng không cần tức giận, lần này ta có thể từ trong cấm địa trở ra đúng là phải đa tạ đại nương, để tỏ lòng biết ơn nên hôm nay ta mới cố ý tới bái tế đại nương một chút……” Lúc này, nàng đang ngồi trên ghế đột nhiên mở miệng. Tiéng nói vẫn suy yếu như trước nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác nhau.
Nghe vậy Vân Kỳ vốn đang tức giận đột nhiên nhướng mày nhìn về phía nàng: “ Ý ngươi là đại nương ngươi đã cứu ngươi?”
“Gia gia nói đúng nhưng chỉ đúng một nửa.”
" Chỉ đúng một nửa?”
“Đúng vậy, nàng phóng phi tiêu kịch độc vào người ta, lại vô tình kích phát mười mấy năm âm độc trong cơ thể này, ngay cả hoa ăn thịt người cũng bị độc trên người ta độc chết, ta còn có thể lấy độc trị độc sống sót đi khỏi cấm địa. Gia gia, người nói ta mạng lớn có phải hay không? Hết thảy đều phải đa tạ ân tình của đại nương chăng?”. Lúc này Vân Vũ cong khóe môi cười lạnh, không chút né tránh ánh mắt sắc bén đang tìm tòi nghiên cứu của Vân lão thái gia.
Ý của nàng trong lời nói, cũng không cần phải nói trắng ra sự thật hôm đó. Vân Kỳ sống một bó tuổi, sớm thành lão hồ ly sao có thể nghe không hiểu.
Chỉ là ẩn ý trong lời nàng nói làm hắn kinh hãi. Trúng âm độc mười mấy năm? Nha đầu này cũng chỉ mười lăm tuổi, tuy rằng nàng không được sủng ái nhưng nói như thế nào cũng là huyết mạch Vân gia, nhưng có người hạ độc nàng mười mấy năm? Có thể hạ độc mười mấy năm không phải người trong Vân phủ tuyệt đối không làm được. Liễu Thanh Nguyệt lại giấu giếm việc xảy ra ở cấm địa, dùng độc tiêu hạ sát thủ với một nữ hài tử, đây tuyệt đối là việc đương gia chủ mẫu không nên làm. Dưới tình huống như vậy, nếu hắn còn có thể không rõ trắng đen trong đó như vậy sống thật uổng phí.
Tay hắn nắm thật chặt, dùng sức nện lên bàn trà. “Phanh!” Một tiếng vang lớn phát ra, bàn trà bị nổ tung vỡ nát.
Vân Linh Thủy cùng Vân Thanh Nhi đồng thời khiếp sợ, liên tiếp lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Vân Kỳ đột nhiên tức giận.
“Gia, gia gia, ngươi đừng nghe phế vật kia nói bậy, nương ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.” Vân Linh Thủy vội vàng sốt ruột giải thích.
Vân Thanh Nhi cũng gật đầu phụ họa: “Gia gia, là tiểu tiện nhân này nói hươu nói vượn. Ngày đó ta cùng đại nương ở bên nhau, căn bản không nhìn thấy đại nương phóng phi tiêu độc vào nàng ta, đều là tiện nhân này vu oan hãm hại chúng ta, người cũng không thể tin lời tiện nhân này nói……”. Thấy Vân Kỳ tức giận như thế, nàng ta liền nghĩ do lời nói của Vân Vũ gây ra. Lại không biết các nàng một câu tiểu tiện nhân, hai câu phế vật, lời nói chanh chua đanh đá ngược lại làm trong lòng Vân Kỳ càng thêm tức giận.
Vân Kỳ hắn từ trước đến nay sống quang minh lỗi lạc, tuy không phải người tốt nhưng tuyệt đối đỉnh thiên lập địa. Nhưng hai người trước mắt thật là tôn nữ của hắn sao?. Theo như lời Vân Vũ nói, các nàng đối nàng ( Vân Vũ) quất roi cắt da thịt vô cùng tàn nhẫn, xem ra đã từng phát sinh. Tức giận hiện lên trong đáy mắt hắn, phất tay một cái, một lực lượng cường đại trực tiếp đem Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy trong phòng đánh bay ra ngoài viện.
Sau tiếng kêu sợ hãi của Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy, cửa phòng khách trực tiếp bị đóng lại. Trong phòng truyền ra giọng nói phẫn nộ của Vân Kỳ: “Các ngươi chính là đồ hỗn trướng, từng người cút về phòng đóng cửa ăn năn cho ta. Nếu lần sau ta lại nghe được lời nói chanh chua của các ngươi, xem ta có phế đi các ngươi hay không, cút……”
Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy xoa xoa mông bị ngã đau, mày nhíu chặt liếc nhau, chỗ sâu trong đáy mắt đều xuất hiện âm ngoan tức giận. Gia gia tin vào lời tiểu tiện nhân Vân Vũ nói?. “Tiện nhân đáng chết, cũng dám ở trước mặt gia gia khua môi múa mép, sớm muộn gì ta cũng cắt đầu lưỡi của nàng ta……” Vân Linh Thủy tức giận cắn răng nói.
Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.
“Đáng giận……”. Đáy mắt Vân Thanh Nhi hiện lên sát khí oán độc, tay nắm thật chặt nói: “Gia gia tin lời tiện nhân kia nói, về sau chúng ta liền không dám ngẩng đầu trước mặt gia gia, Tam tỷ chúng ta tuyệt đối không thể buông tha nàng như vậy.”
“Tiện nhân kia……”
“Phanh!”. Trong phòng lại là truyền đến một tiếng vang.“Các ngươi còn chưa cút trở về phòng, có phải hiện tại muốn ta phế các ngươi hay không?”. Giọng nói tức giận của Vân Kỳ truyền ra.
Sắc mặt Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy biến đổi. Tức khắc chỉ có thể nghẹn một bụng hỏa khí, vội vàng đứng dậy bước nhanh rời đi.
Trong phòng!
“Tiểu nha đầu! Thế nào? Gia gia không làm con thất vọng chứ?”. Giọng nói khi nãy còn rất tức giận nhưng lúc này mang theo một tia ý cười. Chỉ thấy, biểu cảm đứng đắn nghiêm túc trên mặt Vân Kỳ đã đổi thành gương mặt tươi cười, ánh mắt mang theo tia sáng kỳ dị nhìn Vân Vũ ngồi trên ghế.
Dáng vẻ này nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn kinh ngạc rớt cằm. Vân Kỳ trong mắt người khác đều là hình tượng nghiêm túc sắc bén, bao lâu mới thể có thể nhìn thấy hắn cười quỷ dị như vậy.
Vân Vũ nhướng mày, trên mặt không cảm xúc, dưới đáy lòng lại có chút kinh sợ. Vốn tưởng rằng lão nhân có thể nhìn ra nàng giả ốm yếu, nhưng xem thái độ của hắn lúc này giống như nhìn thấu thực lực nàng cố che giấu. Nếu không tia sáng kỳ lạ trong mắt hắn không có khả năng mang theo một chút ngạc nhiên cùng vui mừng..
“Gia gia nói đùa, ta có thể thất vọng cái gì chứ. Nhà này, gia gia người là lớn nhất, ta chẳng qua là một thứ nữ phế vật ốm yếu không được sủng ái trong nhà mà thôi, sống hay chết còn phải xem sắc mặt gia gia cùng tỷ muội lẫn tâm tình các nô bộc”. Vân Vũ cũng không giả dạng ốm yếu, lạnh lùng cười nói.
Mày Vân Kỳ nhíu lại, đáy mắt chợt lóe sắc bén: “Xem ra nô bộc trong phủ đều đã quên bổn phận của mình, chút nữa gia gia cho người chỉnh đốn nô bộc, những nha đầu không hiểu chuyện kia đều cho các nàng trở về phòng tự kiểm điểm bản thân. Gia gia lập tức sai hạ nhân dọn dẹp Ninh Viện thật tốt, tôn nữ của Vân Kỳ ta sao có thể ở trong phòng nhỏ sau núi.”
Sau một loạt lời nói, Vân Vũ tự nhiên hiểu được ý tứ lấy lòng trong lời hắn nói. Kỳ thật ngay từ đầu nàng cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với lão nhân này, vì nàng thật khinh thường đi giao thiệp cùng người Vân gia.
Nhưng Vân Kỳ lại uyển chuyển bộc lộ thái độ, làm nàng không khỏi cau mày. Tác phong cao thấp của một người trừ bỏ thực lực, còn có một chút cơ trí.
Lão hồ ly Vân Kỳ cái gì cũng chưa vạch trần, lại trong nháy mắt đem lập trường cùng quan hệ của hắn với nàng nói rõ ràng. Làm nàng cảm thấy nàng chính là tiểu thư Vân phủ, tôn nữ của hắn, bất luận kẻ nào đều không được khi dễ. Không thể không làm nàng cảm thấy lão nhân này khôn khéo.
“Sau núi khá tốt, khả năng bị hạ độc cũng ít đi, cho dù bị hạ độc tính mệnh cũng có thể kéo dài, gia gia người nói đúng không?” Vân Vũ cười lạnh nhạt nhìn về phía hắn.
Vân Kỳ cau mày, những người đó ẩn nấp trong Vân phủ, thậm chí ngay cả con cháu Vân gia đều muốn mưu hại, làm hắn thầm giận trong lòng. Nhưng hiện giờ muốn hành động điều tra trong Vân phủ lại không dễ dàng. Nha đầu này nói rõ muốn hắn quấy đục nước trong Vân phủ, còn nàng ở bên ngoài đợi cá sa lưới.
“Nha đầu, có gia gia ở đây cho dù vứt bỏ mạng già này cũng nhất định bảo vệ con bình an.” Vân Kỳ cũng không đáp lại, mà là nghiêm túc hứa hẹn bởi vì hắn thực sự tin tưởng, nha đầu này tuyệt đối sẽ cho Vân gia sau này một kinh hỉ thật lớn.
Tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn ra thực lực của nha đầu này, nhưng từ trên người nàng hắn cảm giác được một cổ hơi thở quỷ dị nguy hiểm chưa từng thấy. Hai ngày trước khi hắn tiến vào cấm địa, tuy không dám đi vào nhưng cũng hiểu được tình huống bên trong, thật sự làm hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy kinh ngạc. Nha đầu này có thể từ cấm địa đi ra, sao có thể giống lời nói đơn giản của nàng. Trước khi nha đầu này quật khởi phải lập tức đem nàng về gia tộc, miễn cho về sau nàng càng cường đại sẽ thoát khỏi Vân gia rời đi.
Đối với ý tứ muốn mượn sức của Vân Kỳ nàng có chút buồn cười, cũng không phản cảm nhưng đối Vân gia nàng thật không có hứng thú. Nhưng lần này muốn lấy được " Hoa trăm tuổi” vẫn cần thân phận tiểu thư Vân gia. “Gia gia, người đã nói như vậy ta làm tôn nữ cũng không thể bất hiếu, ta dọn đến Ninh Viện là được. Nhưng ta nghe nói ba ngày sau hoàng tộc sẽ tổ chức săn bắn, ta là tiểu thư Vân gia chắc cũng có thể tham gia đúng không?”
Nghe được lời nói của nàng, Vân Kỳ tức khắc hiểu rõ ý tứ sâu xa hôm nay trở lại của nha đầu này, cười nheo mắt lại: “Đương nhiên, chờ lát nữa gia gia sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.”
" Được, ta liền trở lại sau núi.”
Thấy Vân Vũ đứng dậy, Vân Kỳ vội nói; “Nha đầu, không bồi gia gia ngồi một chút sao?”
Vân Vũ ngước mắt, cười như không cười nói: “Gia gia không phải nói muốn chỉnh đốn trên dưới Vân gia sao? Ta liền không quấy rầy, chờ sau khi ngài chỉnh đốn xong, ngày mai ta lại từ sau núi dọn đến Ninh Viện.” Nói xong, Vân Vũ liền xoay người rời đi, thời khắc mở cửa bước ra phòng khách toàn bộ hơi thở giống như trong nháy mắt hóa thành ốm yếu nhu nhược. Rõ ràng không thay đổi nhiều lắm nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
Vân Kỳ ngồi trên chủ vị nhìn theo thân ảnh “Ốm yếu” rời đi, trong lòng thầm than, nghĩ thầm: “Nha đầu này giả bộ còn rất giống, vừa rồi nếu không phải mình nghiêm túc quan sát, phát hiện đáy mắt nàng động sát khí chỉ sợ cũng không phát hiện được nàng giả " ốm yếu" , đúng là kinh hỉ.”
Bất quá lại suy nghĩ : “ Nha đầu kia không phải giả bộ mười mấy năm chứ? Nếu là như vậy thật quá nguy hiểm.” Xem ra, hắn phải chỉnh đốn trên dưới Vân gia thật tốt, nếu không những tôn nữ kiêu ngạo kia chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết. Ngay khi Vân Vũ vừa rời đi, lão thái gia lớn giọng rống lên: “Người đâu, lập tức gọi Ngô Cương tới cho ta.”
……
Đêm khuya.
Vân Vũ nằm trên giường bị phá hỏng bỗng chốc mở mắt ra, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.
Có người! Ngoài phòng, trừ gió thổi vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng đối với sát thủ am hiểu ẩn núp trong đêm đen, bất kỳ âm thanh gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi hai tai nhạy bén của nàng. Vân Vũ phất tay buông mành cửa sổ, lặng yên không một tiếng động xuống giường, ẩn mình trốn trong góc tối.
Chỉ chốc lát! Cửa phòng đóng chặt bỗng truyền đến tiếng động rất nhỏ, nhìn thoáng qua thanh gỗ chắn cửa đã bị phá gãy.Thanh âm cũng không lớn, không phải người nhạy cảm căn bản sẽ không nghe được.
Cạch……Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, âm thanh giống như tiếng gió vô tình thổi qua, không làm người chú ý. Ngay sau đó, liền thấy hai thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động đi vào.
Hai người đều ăn ý nhìn qua căn phòng, nhà gỗ nhỏ cũng không lớn, vừa nhìn liền có thể quan sát hết. Cũng chưa chú ý tới thân ảnh nhỏ nhắn nép mình trong bóng tối cạnh góc giường. Hai đạo ánh sáng lạnh chợt lóe nhanh như quỷ mị, thân ảnh bọn họ không chút chần chờ vung đao thẳng về hướng giường nhỏ..
Nhưng hai người lập tức nhíu mày, động tác rõ ràng dừng lại, phất tay đẩy mành giường ra phát hiện trên giường không có một bóng người. “Người đâu?”
“Như thế nào? Các ngươi tìm ta sao?”.
Một giọng nói đạm mạc nhẹ nhàng như mây bất ngờ truyền vào tai hai bọn họ. Thân hình hai người đột nhiên cứng đờ, nhưng hành động cầm đao đâm tới mục tiêu lại vô cùng nhanh.
Động tác cùng phản ứng kia đều là tiêu chuẩn mà sát thủ cần phải có. Xem ra hai người đều không phải là thị vệ mà là sát thủ! Nhưng bàn về sát thủ, ai có thể so được cùng tổ tông sát thủ đến từ thế kỷ 21?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.