Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Chương 19:

Túy Ngọa Thiên Hạ

15/01/2023

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Khóe miệng Vân Vũ khẽ cong cười lạnh lùng, khi hai thanh đao đâm tới lập tức hơi nghiêng người sang một bên, hai đạo ngân châm sắc lạnh từ giữa ngón tay bắn thẳng vào động mạch cổ của hai hắc y nhân.

Đau đớn rất nhỏ làm hai gã sát thủ hơi nhíu mày nhưng động tác lao đến cũng chưa từng dừng lại. Trong nháy mắt khi sắp đánh vào đầu Vân Vũ, hành động của hai người đột nhiên dừng lại. Vào một khắc này, gương mặt dưới lớp mặt nạ của cả hai hiện lên một tia kinh ngạc. Sao lại thế này? Toàn thân bọn họ đều giống như bị hóa đá, hoàn toàn không thể động đậy.

“Là ai sai các ngươi tới?”. Lúc này Vân Vũ mới chậm rãi từ trong góc tối đi ra, mắt lạnh liếc nhìn bọn họ.

Hai gã hắc y nhân vừa thấy Vân Vũ vóc dáng nhỏ xinh gầy yếu, mày nhíu lại. Đây chính là mục tiêu của bọn họ trong đêm nay, phế vật ốm yếu trong truyền thuyết sao?. Chỉ là thiếu nữ trước mắt có hơi thở cực lạnh làm bọn họ đều cảm thấy run sợ một cách khó hiểu, nàng ta thật là phế vật bệnh tật kia chăng?. Không có khả năng! Nếu không lấy thực lực sát thủ tứ giai của bọn họ, sao có thể rơi vào tình huống hiện tại?

“Ngươi là ai? Sao lại ở trong phòng cửu tiểu thư Vân gia?”. Một hắc y nhân trong đó lạnh lùng mở miệng. Xem ra, bọn họ tin tưởng suy nghĩ trong lòng chính mình, thiếu nữ trước mắt tuyệt đối không có khả năng là phế vật cửu tiểu thư Vân gia.

Vân Vũ lạnh lùng cười: “Các ngươi đều nói nơi này là phòng cửu tiểu thư Vân gia, đêm hôm khuya khoắt tại nơi này không phải cửu tiểu thư trong miệng các ngươi thì còn ai vào đây?”

“Ngươi? Hừ, cửu tiểu thư Vân gia trời sinh là phế vật ốm yếu, sao ngươi có thể là nàng ta? Chẳng lẽ ngươi là thích khách cửu tiểu thư mời đến? Ngươi thuộc phân đà ( bang phái) nào? Chúng ta là Thiên Long Đà, nếu không muốn gây chuyện tốt nhất lập tức đem cửu tiểu thư Vân gia giao ra đây.”

Thích khách?. Thích khách: Am hiểu ám sát, ẩn nấp tìm hiểu tin tức giống như sát thủ, luôn sinh hoạt trong bóng tối. Phân chia cấp bậc cũng giống võ sĩ. Hai thích khách này tự nhận có thực lực tứ giai, cấp bậc thật ra không thấp. Có thể thấy được người phái ra thích khách bậc này có tâm muốn giết bằng được Vân Vũ.

“Thiên Long Đà sao?”. Vân Vũ nhướng mày, trong lòng âm thầm ghi nhớ: “ Không biết là người phương nào phái các ngươi tới ám sát cửu tiểu thư?”

“Hừ, việc của Thiên Long Đà chúng ta còn không tới lượt ngươi tới hỏi, thức thời lập tức thả chúng ta. Nếu không, đừng trách chúng ta không niệm tình cùng là thích khách mà giết ngươi”. Thích khách bên tay phải hừ lạnh một tiếng lạnh nhạt nói, kinh ngạc trong ánh mắt đã thay bằng kiêu ngạo. Xem ra Thiên Long Đà còn có chút địa vị.

Vân Vũ nghe vậy ánh mắt chợt lóe, khóe miệng cong lên: “ Muốn giết chết ta sao? Thiên Long Đà các ngươi còn rất mạnh miệng, hửm? Thế nào, các ngươi cho rằng chỉ bằng các ngươi cùng sáu người mai phục bên ngoài là làm được chăng?”

Ánh mắt hai gã thích khách trở nên lạnh lẽo, nàng ta thật sự biết bên ngoài còn có người của bọn họ sao?. Thiên Long Đà phái ra tổng cộng tám người, toàn bộ đều là cao thủ tứ giai trở lên, nhưng bọn họ đều không đặt phế vật bệnh tật vào mắt nên khinh thường đồng loạt ra tay, cũng chỉ cho hai người tiến vào động thủ. Lại chưa từng nghĩ đến thiếu nữ gầy yếu trước mắt có thể phát hiện bọn họ, ngay cả số người cũng nắm chắc. “Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”. Thích khách bên tay trái ánh mắt âm lãnh nhìn nàng.



“Các ngươi không phải nói ta là thích khách sao?” Vân Vũ cong môi cười, nhàn nhã tự tại nói: “Vân Vũ ta đây cũng từng là…… Thích khách!”

Vân Vũ? Chẳng lẽ nàng thật sự là cửu tiểu thư Vân gia?. Đồng tử hai gã thích khách co rụt lại, một cảm giác nguy cơ đang đến gần dâng lên trong nháy mắt, vừa vận linh lực vừa định phát ra tín hiệu cho đồng bọn bên ngoài. Nhưng ngay lập tức một đạo ánh sáng lạnh đâm tới, hai cây ngân châm thoáng chốc đâm vào á huyệt (huyệt gây mất tiếng nói) của bọn họ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ của bọn họ, vào lúc này ánh mắt nàng nhìn phía ngoài phòng, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một tia thích giết chóc. “Yên tâm, trước khi ta chưa có được đáp áp ta muốn biết, các ngươi vẫn sẽ an toàn. Chỉ là đầu của sáu người bên ngoài ta liền thu hoạch trước.” Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, một nụ cười khát máu chậm rãi nở rộ. Trong đêm tối là thế giới của bọn họ (thích khách), nhưng cũng là nơi giết chóc nàng thích nhất từ trước đến nay.

Chân nhẹ nhàng di chuyển, đi đến cửa sổ phòng phía sau không một tiếng động nhảy ra, giống như bóng ma hòa vào đêm tối. Trong bụi cỏ ngoài phòng có sáu người chia ra ẩn núp xung quanh.

Vân Vũ từ bên phải đi tới, tay cầm một thanh đoản kiếm sắc bén, thân hình khẽ cong, từng chút từng chút đi tới gần mục tiêu. Thích khách đều một thân y phục đen giống như hòa vào trong đêm tối, đáng tiếc trong bụi cỏ màu xanh lục màu đen lại có vẻ đối lập.

Dường như nghe được phía sau có tiếng động rất nhỏ giống tiếng gió thổi, một người hắc y nhân theo bản năng quay đầu. Ngay lúc hắc y nhân quay lại, khóe miệng Vân Vũ khẽ cười lạnh, thân hình nhỏ xinh như bóng ma đánh tới, một tay khống chế miệng mũi hắn, đoản kiếm trong tay kia đã cắt đứt yết hầu. Tên hắc y nhân trừng to mắt, không kịp kêu một tiếng liền không còn hơi thở.

Cũng không chần chờ, thân ảnh nàng lại lần nữa đi đến mục tiêu khác. “Hự……”. Một tiếng hít khí nhẹ nhàng vang lên trong đêm. Ánh sáng lạnh chợt lóe, lại một người hắc y nhân trợn tròn hai mắt nhìn Vân Vũ cắt đứt hắn yết hầu hắn, trong ánh mắt hiện lên sợ hãi. Người này, từ khi nào tới gần hắn? Đáng tiếc, đáp án này hắn chỉ có thể đến địa ngục suy ngẫm lại.

Bóng người màu đen thoáng qua, một kiếm lấy một mạng, gió nổi lên thổi đến trong bụi cỏ cũng chỉ dư lại nhàn nhạt mùi máu tươi.

Đêm tối đen như mực. Thân ảnh nhỏ gầy hòa vào đêm tối giống như ác quỷ tới từ địa ngục, không cho con mồi phản ứng liền bị nàng không một tiếng động thu hoạch tánh mạng.

Năm người! Nhìn hắc y nhân trừng lớn mắt tắt thở nằm bên cạnh, đáy mắt nàng hiện lên hưng phấn khát máu, ngay sau đó thân hình thoáng một cái lại biến mất khỏi bụi cỏ dưới bóng đêm đen kịt. Không có tiếng gió thổi, tiếng côn trùng cũng ngừng lại, tại một khắc này mọi thứ dưới bầu trời đêm đều an tĩnh một cách kỳ lạ.

“Nhè nhẹ……”. Không có ai đáp lại, im lặng, quá mức an tĩnh…… Người thích khách cuối cùng ẩn nấp trong bụi cỏ bên tảng đá sắc mặt có chút sợ hãi. Bởi vì tín hiệu hắn phát ra giống như đá chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào, giống như đồng bạn tách ra ẩn nấp xung quanh đều biến mất, ngay cả hai gã thích khách tiến vào trong phòng kia cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ, họ thật sự đã xảy ra chuyện?

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.

Chỉ là hắn không cảm nhận được sát khí cùng động tĩnh bốn phía. Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ là một phế vật ốm yếu lại không phải cao thủ, không đến mức sẽ xảy ra chuyện gì mới đúng! Nhưng tin tức phát ra lại hoàn toàn không có hồi âm. Loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng phát sinh, trừ phi họ gặp bất trắc.



Hắc y nhân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Bọn họ đều là thích khách có thực lực tứ giai trở lên, chẳng lẽ sau núi này còn ẩn nấp một thích khách mạnh hơn so với bọn hắn? Nhưng đột nhiên lại từ bỏ suy nghĩ đó vì một thứ nữ phế vật tuyệt đối không có năng lực mời đến cao thủ thích khách mạnh hơn bọn họ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Gió nhẹ nhàng thổi qua, một mùi máu tươi chậm rãi thuận gió truyền đến. Đồng tử tên thích khách cuối cùng bỗng nhiên co rụt lại, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ. Mùi máu tươi? Chẳng lẽ những người khác thật sự đều gặp bất trắc? Thân thể đang ẩn núp tức khắc đứng dậy.

“ Ngươi muốn đi tìm người sao?”. Lúc này, tiếng nói lạnh băng như ma quỷ đoạt mạng lại đột nhiên từ phía sau hắn vang lên.

Trong lòng hắc y nhân lập tức kinh sợ, nhanh chóng xoay người, trường kiếm trong tay liền đâm tới nơi phát ra âm thanh. Nhưng chưa kịp đánh tới, thân ảnh nhỏ xinh lại lao đến bên cạnh hắn, ánh sáng lạnh trên đoản kiếm chợt lóe, lập tức máu tươi từ yết hầu chảy ra đầm đìa. Tất cả hành động đều dừng lại trong tức khắc. Hắc y nhân trừng lớn mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ gầy yếu, trong ánh mắt đều là kinh hãi cùng không dám tin. Cứ tưởng rằng sẽ là một cao thủ, lại chưa từng nghĩ đến người không tiếng động tới gần hắn lại là một thiếu nữ gầy yếu như vậy.

“Không cần đi tìm, các ngươi lập tức là có thể đoàn tụ cùng nhau.” Khóe miệng Vân Vũ tươi cười khát máu, chỗ sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa lạnh lùng thích giết chóc làm người không rét mà run.

Đoàn tụ? Xem ra, những người khác thật sự đã gặp tình cảnh giống hắn! Nàng rốt cuộc là ai? Yết hầu bị cắt đứt, máu tươi không ngừng chảy ra, đồng tử hắc y nhân co lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giống như đến chết cũng không cam lòng nhắm mắt. “Phanh!” Thân thể thẳng tắp ngã ra phía sau. Đến chết hắn cũng không rõ bọn họ rốt cuộc đã chọc đến người nào?

Đêm nay bọn họ cũng chỉ tới giải quyết một phế vật ốm yếu mà thôi. Chỉ là phế vật kia có chết hay không còn chưa biết, nhưng tám tứ giai thích khách trở lên như bọn họ liền chết không rõ ràng……Nhưng nếu biết người giết bọn họ chính là kẻ bọn họ khinh thường động thủ " phế vật cửu tiểu thư ốm yếu của Vân gia", liệu bọn họ có kinh hách đến bò từ trong địa ngục ra ngoài không?

Lưu loát cắt đứt đầu khỏi sáu cổ thi thể, lại đem thi thể ném xuống sau vách núi, Vân Vũ mới mang theo sáu cái đầu xoay người trở về trong nhà gỗ nhỏ. “Phanh!” Sáu cái đầu bị vứt đến chân hai hai gã thích khách đang đứng im. Phất tay một cái, nàng tức khắc giải á huyệt cho bọn họ. “Hiện tại tự các ngươi trả lời câu hỏi của ta? Hay là ta phải động thủ làm các ngươi mở miệng?”. Nàng cười lạnh nhìn hai thích khách đang vạn phần sợ hãi.

Sáu cái đầu? Toàn bộ sáu người đều bị giết? “Ngươi…… Ngươi giết chúng ta đi, dù sao nhiệm vụ thất bại, chúng ta trở về cũng phải chết.”

“Phải vậy không?”. Môi Vân Vũ khẽ nhếch, nâng lên thanh đoản kiếm nhiễm vết máu nhẹ nhàng thưởng thức, cười nói: “Nhưng ta đã nói trước khi các ngươi chưa trả lời vấn đề của ta, ta sẽ không cho các ngươi chết.”

“Hừ, có bản lĩnh liền giết chúng ta, ngươi đừng nghĩ từ trong miệng chúng ta biết được điều gì.” Thích khách bên tay phải cắn răng nói.

Vân Vũ nghiền ngẫm cười: “Đủ cứng rắn, ta thật ra thích loại người như các ngươi, nhưng các ngươi có lẽ không biết, so với giết người kỳ thật ta càng thích tự mình dụng hình bức cung, mỗi lần vừa nhớ tới ta liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào…… Các ngươi muốn nghe hay không, trước kia ta đã làm gì khiến những kẻ ngoan cường kia ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta?”

P/s: Đến Tết nên khá bận rộn vì vậy chương sẽ lên chậm hơn bình thường nha mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook