Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1752:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Quyết định năm đó, chẳng những giam giữ Cố Phương Phi ở trong hoàng cung cả đời, mà còn khiến hạnh phúc và tương lai cả một đời của Triệu Thành bị hủy hoại.
Đây chính là số phận của bọn họ, còn có những tướng sĩ trước đây đã từng đi theo Cố gia hắn, tuy nói là vẫn bảo toàn được tính mạng, nhưng không ai lấy được thứ gì quan trọng.
Đã nhiều năm như vậy, thế lực của Cố gia trong quân doanh cũng dần dần giảm xuống, mặc dù là có giảm xuống, nhưng nếu Cố Chiêu muốn gây dựng lại cũng không phải khó.
“Mẫu phi… chưa từng nhắc tới chuyện này.” Sở Diệp sống cùng Thục phi nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nghe bà ấy nhắc tới những chuyện đã qua: “Triệu thúc. . . Không ai hỏi người về chuyện Mẫu phi sao?”
Cố Chiêu lắc đầu: "Mẫu phi của con trước khi vào cung đã cùng nói chuyện qua với Triệu Thành một lần, ta cũng không biết rốt cuộc thì hai người bọn họ nói cái gì. Chỉ biết là từ đó về sau, Triệu Thành thì trở về Giang Nam, mấy ngày sau thì Mẫu phi con cũng tiến cung.”
Cố Phương Phi là một cô nương rất có chủ kiến, tuy nhìn bề ngoài trông mỏng manh yếu ớt, nhưng người ta nói bà ấy là giang môn hổ nữ cũng không phải là không có căn cứ.
Mấy trăm năm nay, Cố gia thường xuyên sinh ra các tướng lĩnh, cho dù Cố Phương Phi là nữ nhân, nhưng từ nhỏ đã đọc thuộc binh pháp, đối với chuyện hành quân đánh giặc cũng có quan điểm riêng của mình.
Tuy nhiên, thân là nữ nhân, bà ấy không thể ra chiến trường, những ý kiến đó chỉ có thể chia sẻ với Cố Chiêu.
Sau khi nghe Sở Diệp rơi vào im lặng, hắn nghĩ tới chuyện tình cảm của mình và Thẩm Thanh Hi.
Nếu như vì một lý do gì đó mà không còn cách nào khác Thẩm Thanh Hi phải rời xa mình, Sở Diệp cảm thấy hắn chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Hắn khó có thể tưởng tượng đã qua nhiều năm như vậy, Triệu Thành và Thục phi đã làm như thế nào, chẳng lẽ bọn họ… đêm hôm khuya khoắt nhớ đến nhau sao?
“Mẫu phi và Triệu thúc cũng không dễ dàng gì.” Sở Diệp cuối cùng cũng nói ra được một câu: “Mẫu phi vì Cố gia mà tiến cung, Triệu thúc vì Mẫu phi mà rời quân doanh ẩn cư ở Giang Nam, bọn họ đều là người rất tốt, rất có trách nhiệm.”
Cố Chiêu gật đầu, hai người ngồi ở trong lều tranh không nói gì nữa, một lát sau, Triệu Thành đi tới, bảo bọn họ sang phòng bên cạnh ăn cơm.
“Đều là rau củ ta tự mình trồng, tướng quân và Thất hoàng tử đừng chê cười.” Triệu Thành ngồi trước bàn ăn, cầm lấy một bình rượu: “Đây là rượu hoa quả ta tự cất, cũng không nặng lắm, chúng ta uống đỡ đi."
Sở Diệp nhìn các món ăn trên bàn, có thịt gà và cá, còn có ít thịt thú săn và rau cải, trông rất phong phú.
“Triệu thúc khách sáo rồi.” Sở Diệp vừa nói, tay đang rót nước của Triệu Thành khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Là ta và ông ngoại làm phiền Triệu thúc mới phải.”
Triệu Thành rót rượu cho ba người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Sở Diệp: “Thất hoàng tử khách khí rồi.”
Ông ấy cầm bát lên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Ngươi... ngươi trông rất giống mẹ ngươi, bây giờ bà ấy vẫn khỏe chứ?"
Những chuyện xảy ra trong quá khứ Triệu Thành không bao giờ quên được, đặc biệt là về Cố Phương Phi.
Mỗi lần nghĩ đến ông ấy đều cảm thấy đó là điều tuyệt vời trong cuộc sống của mình, đáng tiếc là… cuối cùng hai người bọn họ cũng không có duyên phận.
Sở Diệp nhìn Cố Chiêu một cái, trầm tư một lúc mới nói: "Rất tốt, bà ấy ở trong cung vẫn bình yên vô sự, không có chuyện gì có thể quấy rầy đến bà ấy."
Triệu Thành gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bà ấy luôn là một người có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể sống tốt."
Cố Chiêu chưa bao giờ dám nhắc đến Cố Phương Phi ở trước mặt Triệu Thành, hôm nay nghe thấy chính miệng ông ấy nhắc đến, lúc này mới thở dài.
Đây chính là số phận của bọn họ, còn có những tướng sĩ trước đây đã từng đi theo Cố gia hắn, tuy nói là vẫn bảo toàn được tính mạng, nhưng không ai lấy được thứ gì quan trọng.
Đã nhiều năm như vậy, thế lực của Cố gia trong quân doanh cũng dần dần giảm xuống, mặc dù là có giảm xuống, nhưng nếu Cố Chiêu muốn gây dựng lại cũng không phải khó.
“Mẫu phi… chưa từng nhắc tới chuyện này.” Sở Diệp sống cùng Thục phi nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nghe bà ấy nhắc tới những chuyện đã qua: “Triệu thúc. . . Không ai hỏi người về chuyện Mẫu phi sao?”
Cố Chiêu lắc đầu: "Mẫu phi của con trước khi vào cung đã cùng nói chuyện qua với Triệu Thành một lần, ta cũng không biết rốt cuộc thì hai người bọn họ nói cái gì. Chỉ biết là từ đó về sau, Triệu Thành thì trở về Giang Nam, mấy ngày sau thì Mẫu phi con cũng tiến cung.”
Cố Phương Phi là một cô nương rất có chủ kiến, tuy nhìn bề ngoài trông mỏng manh yếu ớt, nhưng người ta nói bà ấy là giang môn hổ nữ cũng không phải là không có căn cứ.
Mấy trăm năm nay, Cố gia thường xuyên sinh ra các tướng lĩnh, cho dù Cố Phương Phi là nữ nhân, nhưng từ nhỏ đã đọc thuộc binh pháp, đối với chuyện hành quân đánh giặc cũng có quan điểm riêng của mình.
Tuy nhiên, thân là nữ nhân, bà ấy không thể ra chiến trường, những ý kiến đó chỉ có thể chia sẻ với Cố Chiêu.
Sau khi nghe Sở Diệp rơi vào im lặng, hắn nghĩ tới chuyện tình cảm của mình và Thẩm Thanh Hi.
Nếu như vì một lý do gì đó mà không còn cách nào khác Thẩm Thanh Hi phải rời xa mình, Sở Diệp cảm thấy hắn chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Hắn khó có thể tưởng tượng đã qua nhiều năm như vậy, Triệu Thành và Thục phi đã làm như thế nào, chẳng lẽ bọn họ… đêm hôm khuya khoắt nhớ đến nhau sao?
“Mẫu phi và Triệu thúc cũng không dễ dàng gì.” Sở Diệp cuối cùng cũng nói ra được một câu: “Mẫu phi vì Cố gia mà tiến cung, Triệu thúc vì Mẫu phi mà rời quân doanh ẩn cư ở Giang Nam, bọn họ đều là người rất tốt, rất có trách nhiệm.”
Cố Chiêu gật đầu, hai người ngồi ở trong lều tranh không nói gì nữa, một lát sau, Triệu Thành đi tới, bảo bọn họ sang phòng bên cạnh ăn cơm.
“Đều là rau củ ta tự mình trồng, tướng quân và Thất hoàng tử đừng chê cười.” Triệu Thành ngồi trước bàn ăn, cầm lấy một bình rượu: “Đây là rượu hoa quả ta tự cất, cũng không nặng lắm, chúng ta uống đỡ đi."
Sở Diệp nhìn các món ăn trên bàn, có thịt gà và cá, còn có ít thịt thú săn và rau cải, trông rất phong phú.
“Triệu thúc khách sáo rồi.” Sở Diệp vừa nói, tay đang rót nước của Triệu Thành khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Là ta và ông ngoại làm phiền Triệu thúc mới phải.”
Triệu Thành rót rượu cho ba người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Sở Diệp: “Thất hoàng tử khách khí rồi.”
Ông ấy cầm bát lên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Ngươi... ngươi trông rất giống mẹ ngươi, bây giờ bà ấy vẫn khỏe chứ?"
Những chuyện xảy ra trong quá khứ Triệu Thành không bao giờ quên được, đặc biệt là về Cố Phương Phi.
Mỗi lần nghĩ đến ông ấy đều cảm thấy đó là điều tuyệt vời trong cuộc sống của mình, đáng tiếc là… cuối cùng hai người bọn họ cũng không có duyên phận.
Sở Diệp nhìn Cố Chiêu một cái, trầm tư một lúc mới nói: "Rất tốt, bà ấy ở trong cung vẫn bình yên vô sự, không có chuyện gì có thể quấy rầy đến bà ấy."
Triệu Thành gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bà ấy luôn là một người có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể sống tốt."
Cố Chiêu chưa bao giờ dám nhắc đến Cố Phương Phi ở trước mặt Triệu Thành, hôm nay nghe thấy chính miệng ông ấy nhắc đến, lúc này mới thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.