Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1753:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Đã nhiều năm như vậy như áy náy mà Cố Chiêu dành cho Triệu Thành vẫn không thay đổi: “Triệu Thành, ngươi có hận ta và Cố Phương Phi không?”
Hết lần này tới lần khác ông ấy gặp hai cha con Cố gia bọn họ, tiền đồ tốt đẹp đều bị hủy hoại một cách vô ích.
Triệu Thành ngẩn ra một chút, sau đó sảng khoái cười nói: "Tướng quân, ngài nói cái gì vậy? Ta làm sao có thể trách ngài cùng tiểu thư được chứ?"
Những gì ông ấy nói đều là sự thật, năm đó không trách họ, bây giờ lại càng không, đối với Triệu Thành mà nói, có thể gặp được phụ tử Cố Chiêu và Cố Phương Phi, chính là may mắn lớn nhất của ông ấy.
"Tướng quân, có thể gặp được ngài và tiểu thư là may mắn lớn nhất của ta." Triệu Thành nghiêm túc nhìn Cố Chiêu, vẻ mặt lúc ông ấy nói chuyện không có lấy một chút giả dối: "Nếu không phải nhờ tướng quân, có lẽ ta đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể trách ngài được cơ chứ?”
Triệu Thành càng nói như vậy, Cố Chiêu càng cảm thấy xấu hổ với ông ấy. Cố Chiêu thở dài một cái, trên mặt hiện lên vẻ khó tả.
"Triệu Thành, năm đó Phương Phi vào cung sở dĩ cũng là vì Cố gia." Cố Chiêu mỗi lần nghĩ tới cuộc sống của nữ nhi mình trong cung lại cảm thấy cực kỳ khó chịu: “Cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, quả thật nó cũng không dễ dàng gì.”
Vốn Cố Chiêu cũng không định nói ra những lời này, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy cảm thấy vẫn nên nói những chuyện này cho Triệu Thành biết.
“Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kỵ với Cố gia, vậy nên cũng không thích Phương Phi, lại càng không thích Diệp nhi.” Cố Chiêu nói xong, nặng nề thở dài: “Ta biết năm đó ngươi thích Phương Phi, ngay cả Phương Phi cũng có tình ý với ngươi, nhưng biết làm sao được… Phương Phi thân là người Cố gia, nó cũng là thân bất do kỷ, cuối cùng cũng chỉ có thể khiến ngươi phải tủi thân.”
Triệu Thành cũng đã sớm biết Cố Phương Phi thân bất do kỷ, lúc đầu ông ấy cũng không hoàn toàn ủng hộ quyết định tiến cung của bà ấy, nhưng lại không thể can thiệp quá nhiều vào quyết định của bà ấy.
Trong lòng Triệu Thành, cho dù Cố Phương Phi có làm gì đi nữa, ông ấy cũng sẽ ủng hộ.
Hôm nay nghe thấy từ miệng Cố Chiêu chuyện Cố Phương Phi sống không được tốt, Triệu Thành vẫn thấy đau lòng.
"Nàng..." Lúc Triệu Thành nhắc tới Cố Phương Phi, trong lời nói vẫn có chút do dự nói: "Nàng ấy là một người tốt như vậy, cả đời này không nên sống trong đau khổ."
Trong lòng của Triệu Thành, Cố Phương Phi là một cô nương lương thiện và tốt bụng nhất trên đời này, ông ấy nghĩ cho dù bà ấy có ở bên ai, cho dù bà ấy có chọn cuộc sống như thế nào, cũng nên có được cuộc sống tốt đẹp.
Ai biết cuộc sống trong cung của bà ấy không tốt chút nào, điều này khiến Triệu Thành vô cùng đau khổ khó chịu.
"Đế vương từ xưa đến nay đều bạc tình, hơn nữa trong lòng Hoàng thương vẫn còn có chút kiêng kỵ đối với Cố gia, làm sao có thể đối xử tốt với Phương Phi được đây?" Cố Chiêu cảm thấy lẽ ra ngay từ đầu ông ấy nên nhận ra rằng Long Tông Đế không thể nào đối xử tốt với Cố Phương Phi được, cuối cùng vẫn là do ông ấy hy vọng quá nhiều: “Ta vốn tưởng rằng chỉ cần giao nộp binh quyền, là có thể đổi lấy được hạnh phúc của Phương Phi, cùng cùng cũng chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều.”
Cố Chiêu vừa nói xong cũng nặng nề thở dài, ông ấy quay đầu nhìn Sở Diệp đang đứng ở bên ngoài trong mắt lại hiện lên một tia ấm áp.
"May mắn thay, vẫn đứa nhỏ Diệp nhi này, nó rất có hiếu với Phương Phi." Lòng hiếu thảo của Sở Diệp đối với Cố Phương Phi là niềm an ủi lớn nhất của Cố Chiêu: "Nếu Diệp nhi đối xử không tốt với Phương Phi, vậy thì ta cảm thấy rất hối hận.”
Triệu Thành gật đầu: "Chỉ cần Thất hoàng tử đối đãi thật lòng với nàng, tướng quân có thể an tâm rồi. Thuộc hạ... không mong gì hơn, chỉ cần tiểu thư có thể hạnh phúc cả đời đó là điều vui mừng lớn nhất.”
Hết lần này tới lần khác ông ấy gặp hai cha con Cố gia bọn họ, tiền đồ tốt đẹp đều bị hủy hoại một cách vô ích.
Triệu Thành ngẩn ra một chút, sau đó sảng khoái cười nói: "Tướng quân, ngài nói cái gì vậy? Ta làm sao có thể trách ngài cùng tiểu thư được chứ?"
Những gì ông ấy nói đều là sự thật, năm đó không trách họ, bây giờ lại càng không, đối với Triệu Thành mà nói, có thể gặp được phụ tử Cố Chiêu và Cố Phương Phi, chính là may mắn lớn nhất của ông ấy.
"Tướng quân, có thể gặp được ngài và tiểu thư là may mắn lớn nhất của ta." Triệu Thành nghiêm túc nhìn Cố Chiêu, vẻ mặt lúc ông ấy nói chuyện không có lấy một chút giả dối: "Nếu không phải nhờ tướng quân, có lẽ ta đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể trách ngài được cơ chứ?”
Triệu Thành càng nói như vậy, Cố Chiêu càng cảm thấy xấu hổ với ông ấy. Cố Chiêu thở dài một cái, trên mặt hiện lên vẻ khó tả.
"Triệu Thành, năm đó Phương Phi vào cung sở dĩ cũng là vì Cố gia." Cố Chiêu mỗi lần nghĩ tới cuộc sống của nữ nhi mình trong cung lại cảm thấy cực kỳ khó chịu: “Cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, quả thật nó cũng không dễ dàng gì.”
Vốn Cố Chiêu cũng không định nói ra những lời này, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy cảm thấy vẫn nên nói những chuyện này cho Triệu Thành biết.
“Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kỵ với Cố gia, vậy nên cũng không thích Phương Phi, lại càng không thích Diệp nhi.” Cố Chiêu nói xong, nặng nề thở dài: “Ta biết năm đó ngươi thích Phương Phi, ngay cả Phương Phi cũng có tình ý với ngươi, nhưng biết làm sao được… Phương Phi thân là người Cố gia, nó cũng là thân bất do kỷ, cuối cùng cũng chỉ có thể khiến ngươi phải tủi thân.”
Triệu Thành cũng đã sớm biết Cố Phương Phi thân bất do kỷ, lúc đầu ông ấy cũng không hoàn toàn ủng hộ quyết định tiến cung của bà ấy, nhưng lại không thể can thiệp quá nhiều vào quyết định của bà ấy.
Trong lòng Triệu Thành, cho dù Cố Phương Phi có làm gì đi nữa, ông ấy cũng sẽ ủng hộ.
Hôm nay nghe thấy từ miệng Cố Chiêu chuyện Cố Phương Phi sống không được tốt, Triệu Thành vẫn thấy đau lòng.
"Nàng..." Lúc Triệu Thành nhắc tới Cố Phương Phi, trong lời nói vẫn có chút do dự nói: "Nàng ấy là một người tốt như vậy, cả đời này không nên sống trong đau khổ."
Trong lòng của Triệu Thành, Cố Phương Phi là một cô nương lương thiện và tốt bụng nhất trên đời này, ông ấy nghĩ cho dù bà ấy có ở bên ai, cho dù bà ấy có chọn cuộc sống như thế nào, cũng nên có được cuộc sống tốt đẹp.
Ai biết cuộc sống trong cung của bà ấy không tốt chút nào, điều này khiến Triệu Thành vô cùng đau khổ khó chịu.
"Đế vương từ xưa đến nay đều bạc tình, hơn nữa trong lòng Hoàng thương vẫn còn có chút kiêng kỵ đối với Cố gia, làm sao có thể đối xử tốt với Phương Phi được đây?" Cố Chiêu cảm thấy lẽ ra ngay từ đầu ông ấy nên nhận ra rằng Long Tông Đế không thể nào đối xử tốt với Cố Phương Phi được, cuối cùng vẫn là do ông ấy hy vọng quá nhiều: “Ta vốn tưởng rằng chỉ cần giao nộp binh quyền, là có thể đổi lấy được hạnh phúc của Phương Phi, cùng cùng cũng chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều.”
Cố Chiêu vừa nói xong cũng nặng nề thở dài, ông ấy quay đầu nhìn Sở Diệp đang đứng ở bên ngoài trong mắt lại hiện lên một tia ấm áp.
"May mắn thay, vẫn đứa nhỏ Diệp nhi này, nó rất có hiếu với Phương Phi." Lòng hiếu thảo của Sở Diệp đối với Cố Phương Phi là niềm an ủi lớn nhất của Cố Chiêu: "Nếu Diệp nhi đối xử không tốt với Phương Phi, vậy thì ta cảm thấy rất hối hận.”
Triệu Thành gật đầu: "Chỉ cần Thất hoàng tử đối đãi thật lòng với nàng, tướng quân có thể an tâm rồi. Thuộc hạ... không mong gì hơn, chỉ cần tiểu thư có thể hạnh phúc cả đời đó là điều vui mừng lớn nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.