Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1755:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
“Nhiều năm như vậy, kinh thành lại mặc kệ cho Giang Nam phát triển như vậy, thật đúng là khiến tài nguyên rơi vào tay người ngoài.” Sở Diệp không kìm lòng được mà cảm thán một câu: “Cái này đúng là xứng với câu thả hổ về rừng mà.”
Cố Chiêu thở dài: “Tổ tiên Lâm gia là võ tướng, lúc trước nắm quyền ở Giang Nam, Thái tổ vì muốn thu phục Giang Nam nên mới cho phép Lâm gia mang quân đến đóng tại Giang Nam. Chỉ cần Giang Nam không tạo phản, hàng năm nộp đủ thuế đúng thời hạn, hình thành sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện cai quản và phát triển ở Giang Nam, sau một thời gian dài, cũng đã hình thành nên tình hình ở Giang Nam như bây giờ.”
Nói trắng ra là, chính triều đình đã cho Giang Nam được sự tự do lớn nhất, nhưng Lâm gia cũng không lấy làm cảm kích cùng tín nhiệm triều đình, ngược lại càng ngày càng vô lễ.
Cho tới hôm nay ở trăm họ ở Giang Nam cũng chỉ biết đến Lâm gia ở Giang Nam, chứ không biết triều đình cũng rất chiếu cố bọn họ.
Trong lòng Sở Diệp bây giờ cũng có chút ngổn ngang, cũng không biết phải xử lý chuyện ở Giang Nam như thế nào cho phải: “Ông ngoại, vậy tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?”
Cố Chiêu im lặng một lúc mới khẽ nói: “Cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải quay về trước đã. Chuyện như vậy cũng phải tìm được chứng cứ chính xác, nếu không sẽ không lay chuyển được Lâm gia.”
Ông cháu bọn họ nhanh chóng quay về ngôi nhà ở Giang Nam mà Sở Diệp đã mua, Thẩm Thanh Hi ra tiếp đón, khẽ mỉm cười: “Đi ra ngoài lâu như vậy có bị mệt không? Ta đã nấu sẵn nước nóng cho chàng, tướng quân cùng điện hạ hãy đi tắm trước đi.”
Cố Chiêu gật đầu: “Cũng được.”
Sở Diệp không lên tiếng, mà ngồi xuống một chiếc ghế. Thẩm Thanh Hi rót cho hắn một chén trà: “Sắc mặt chàng nặng nề như vậy, có phải đã gặp chuyện gì đó rồi đúng không?”
Sở Diệp kéo tay Thẩm Thanh Hi đứng qua một bên, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hi nhi, chỉ sợ tình hình ở Giang Nam so với tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng hơn.” Sở Diệp kể chuyện thăm dò tin tức ở chỗ Triệu Thành nói qua một lần: “Lâm Hàn đơn giản là quá to gan lớn mật, làm xằng làm bậy, hắn ta ở Giang Nam đã nói một thì sẽ không có hai.”
Trong lòng Thẩm Thanh Hi thầm nghĩ, khó trách kiếp trước Sở Kỳ dùng một người Hầu tước lên ngồi vị trí đó mới có thể lôi kéo được sự ủng hộ của lâm hàn. Hóa ra còn có một nguyên nhân khác.
“Chuyện như vậy cũng không nói dối được, chỉ cần chúng ta tìm người ra ngoài thăm dò tình hình một chút đương nhiên cũng biết được.” Thẩm Thanh Hi im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Diệp: “Vương gia có tính toán gì không? Nếu điều tra chuyện Giang Nam đến cùng, trước tiên có nên tìm bằng được tung tích của Thái tư cùng Tam hoàng tử không?”
Sở Diệp nghĩ đến chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy muộn phiền: “Trước khi đến, phụ hoàng để ta điều tra rõ ràng tình hình lũ lụt ở Giang Nam hàng năm, hàng năm vào lúc Giang Nam bị lũ lụt triều đình sẽ cấp xuống cho một lượng lớn bạc và lương thực, mỗi năm vào thời điểm đó Giang Nam thường thiếu bạc và lương thực. Phụ hoàng đối với chuyện lần này chắc chắn cũng sẽ có sự nghi ngờ, ch nên mới để ta điều tra rõ những chuyện này đến cùng.”
Thẩm Thanh Hi suy nghĩ, không do dự mà nhìn thẳng về phía Sở Diệp: “Dù sao chúng ta cũng đã đến Giang Nam, chàng làm gì thì hãy làm luôn đi, ta cũng sẽ ở bên hỗ trợ chàng.
Sở Diệp nắm chặt tay nàng, giờ phút này không biết nên nói gì cho phải.
Từ trước khi gặp Thẩm Thanh Hi cho đến bây giờ, bên cạnh Sở Diệp cũng chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào khác, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ nào với những người phụ nữ khác.
Hắn không biết những người phụ nữ khác như thế nào, hắn chỉ biết Thẩm Thanh Hi nhất định sẽ không giống như vậy.
Có thể gặp được nàng, chính là may mắn lớn nhất của hắn, Sở Diệp muốn cả đời này đều có thể chăm sóc lo lắng cho Thẩm Thanh Hi.
Cố Chiêu thở dài: “Tổ tiên Lâm gia là võ tướng, lúc trước nắm quyền ở Giang Nam, Thái tổ vì muốn thu phục Giang Nam nên mới cho phép Lâm gia mang quân đến đóng tại Giang Nam. Chỉ cần Giang Nam không tạo phản, hàng năm nộp đủ thuế đúng thời hạn, hình thành sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện cai quản và phát triển ở Giang Nam, sau một thời gian dài, cũng đã hình thành nên tình hình ở Giang Nam như bây giờ.”
Nói trắng ra là, chính triều đình đã cho Giang Nam được sự tự do lớn nhất, nhưng Lâm gia cũng không lấy làm cảm kích cùng tín nhiệm triều đình, ngược lại càng ngày càng vô lễ.
Cho tới hôm nay ở trăm họ ở Giang Nam cũng chỉ biết đến Lâm gia ở Giang Nam, chứ không biết triều đình cũng rất chiếu cố bọn họ.
Trong lòng Sở Diệp bây giờ cũng có chút ngổn ngang, cũng không biết phải xử lý chuyện ở Giang Nam như thế nào cho phải: “Ông ngoại, vậy tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?”
Cố Chiêu im lặng một lúc mới khẽ nói: “Cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải quay về trước đã. Chuyện như vậy cũng phải tìm được chứng cứ chính xác, nếu không sẽ không lay chuyển được Lâm gia.”
Ông cháu bọn họ nhanh chóng quay về ngôi nhà ở Giang Nam mà Sở Diệp đã mua, Thẩm Thanh Hi ra tiếp đón, khẽ mỉm cười: “Đi ra ngoài lâu như vậy có bị mệt không? Ta đã nấu sẵn nước nóng cho chàng, tướng quân cùng điện hạ hãy đi tắm trước đi.”
Cố Chiêu gật đầu: “Cũng được.”
Sở Diệp không lên tiếng, mà ngồi xuống một chiếc ghế. Thẩm Thanh Hi rót cho hắn một chén trà: “Sắc mặt chàng nặng nề như vậy, có phải đã gặp chuyện gì đó rồi đúng không?”
Sở Diệp kéo tay Thẩm Thanh Hi đứng qua một bên, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hi nhi, chỉ sợ tình hình ở Giang Nam so với tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng hơn.” Sở Diệp kể chuyện thăm dò tin tức ở chỗ Triệu Thành nói qua một lần: “Lâm Hàn đơn giản là quá to gan lớn mật, làm xằng làm bậy, hắn ta ở Giang Nam đã nói một thì sẽ không có hai.”
Trong lòng Thẩm Thanh Hi thầm nghĩ, khó trách kiếp trước Sở Kỳ dùng một người Hầu tước lên ngồi vị trí đó mới có thể lôi kéo được sự ủng hộ của lâm hàn. Hóa ra còn có một nguyên nhân khác.
“Chuyện như vậy cũng không nói dối được, chỉ cần chúng ta tìm người ra ngoài thăm dò tình hình một chút đương nhiên cũng biết được.” Thẩm Thanh Hi im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Diệp: “Vương gia có tính toán gì không? Nếu điều tra chuyện Giang Nam đến cùng, trước tiên có nên tìm bằng được tung tích của Thái tư cùng Tam hoàng tử không?”
Sở Diệp nghĩ đến chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy muộn phiền: “Trước khi đến, phụ hoàng để ta điều tra rõ ràng tình hình lũ lụt ở Giang Nam hàng năm, hàng năm vào lúc Giang Nam bị lũ lụt triều đình sẽ cấp xuống cho một lượng lớn bạc và lương thực, mỗi năm vào thời điểm đó Giang Nam thường thiếu bạc và lương thực. Phụ hoàng đối với chuyện lần này chắc chắn cũng sẽ có sự nghi ngờ, ch nên mới để ta điều tra rõ những chuyện này đến cùng.”
Thẩm Thanh Hi suy nghĩ, không do dự mà nhìn thẳng về phía Sở Diệp: “Dù sao chúng ta cũng đã đến Giang Nam, chàng làm gì thì hãy làm luôn đi, ta cũng sẽ ở bên hỗ trợ chàng.
Sở Diệp nắm chặt tay nàng, giờ phút này không biết nên nói gì cho phải.
Từ trước khi gặp Thẩm Thanh Hi cho đến bây giờ, bên cạnh Sở Diệp cũng chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào khác, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ nào với những người phụ nữ khác.
Hắn không biết những người phụ nữ khác như thế nào, hắn chỉ biết Thẩm Thanh Hi nhất định sẽ không giống như vậy.
Có thể gặp được nàng, chính là may mắn lớn nhất của hắn, Sở Diệp muốn cả đời này đều có thể chăm sóc lo lắng cho Thẩm Thanh Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.