Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1756:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
"Hi nhi, kể từ lúc chúng ta nhận được tin tức cho đến nay, sau này chúng ta có thể sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm." Sở Diệp suy nghĩ về những gì mà Cố Chiêu đã nói trên đường đi, tổ tiên Lam gia là võ tướng, vậy thì rõ ràng trong tay hắn ta sẽ có một nhóm thuộc hạ thuộc quyền chỉ huy của hắn ta: “Nếu như… Nếu như có thể, ta hy vọng nàng có thể bình an quay về Thẩm gia ở kinh thành chờ ta có được không?”
Sở Diệp thực sự lo lắng, hắn sợ Thẩm Thanh Hi không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như vậy thì cả đời này hắn sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
Ai ngờ sau khi nghe xong lời của hắn, Thẩm Thanh Hi chỉ lắc đầu: “Sở Diệp, từ khi ta cùng chàng đến Giang Nam, ta chưa từng nghĩ đến việc nửa đường quay về kinh thành.”
Nàng hiểu suy nghĩ của Sở Diệp, nhưng chính vì hiểu nên Thẩm Thanh Hi mới không muốn rời đi.
Tình hình ở Giang Nam sẽ còn rất nguy hiểm, nhưng liệu tình hình ở kinh thành sẽ khiến người ta yên tâm được sao?
“Sở Diệp, như chúng ta đã nói, cho dù Giang Nam có xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt, chàng không thể biết được sau này có nguy hiểm gì không, mà đã bắt ta quay về kinh thành được.” Thẩm Thanh Hi khẽ thở dài: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không rời đi."
Sở Diệp cũng không thể nào làm khó dễ cho Thẩm Thanh Hi được, sau khi nàng nói xong những lời này, hắn chỉ thở dài nặng nề, dùng giọng điệu cưng chiều nói: "Nàng đó, nàng nói ta nên làm gì với nàng đây?"
Thẩm Thanh Hi khẽ cười: “Vậy chàng đừng bắt ta rời Giang Nam quay về kinh thành nữa. Ký lai chi tắc an nhiên, sau này dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, như vậy ta mới yên tâm có biết không?"
Sở Diệp không nói nữa, ngược lại càng nắm tay Thẩm Thanh Hi chặt hơn.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Hi lại nhẹ giọng nói: "Được rồi, chàng cũng đi tắm đi, sau đó đi theo giúp đỡ Cố tướng quân hoặc Đạo trưởng Huyền Thanh. Ta nghĩ chàng cũng muốn thảo luận thêm với bọn họ về tình hình ở Giang Nam có đúng không?”
Sở Diệp không phản bác, chỉ là gật đầu với Thẩm Thanh Hi: "Vậy thì nàng nên nghỉ ngơi sớm đi, ta thật sự cần phải sắp xếp ổn thỏa tình hình ở Giang Nam này một chút. Cũng nên có chút thay đổi mới được."
Sau khi Sở Diệp rời đi, Thẩm Thanh Hi cũng ngồi một mình trong phòng rơi vào im lặng.
Từ ngày trọng sinh đến nay, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, trước đây nàng có thể thắng rất nhiều chuyện bởi vì nàng đã biết trước mọi thứ.
Nhưng bây giờ thì khác, mọi thứ không còn giống như kiếp trước, dường như tất cả mọi chuyện phát triển cũng lệch so với trí nhớ của nàng.
Thẩm Thanh Hi biết nếu nàng muốn giành chiến thắng một lần nữa, thì thật sự phải dựa vào đầu óc, nàng đã cùng Sở Diệp đến Giang Nam, vậy thì nhất định phải hoàn thành thật tốt kế hoạch.
Cùng lúc đó, trong phủ Thành Vương phủ ở kinh thành, Sở Kỳ đang ngồi trong sảnh, vẻ mặt tức giận: "Còn chưa tìm ra được con tiện nhân đó sao?"
Dù thế nào đi nữa hắn ta cũng chưa bao giờ ngờ được rằng Thẩm Thanh Nhu lại có thể trốn ra khỏi vương phủ, đối với hắn ta, đây chính là một sự xấu hổ không thể diễn tả được.
Trước khi trở thành tiểu thiếp của hắn ta, Thẩm Thanh Nhu đã tư thông cùng với một người đàn ông khác mà hắn ta không hề hay biết gì về việc đó, nhặt đôi giày mà người khác xỏ rách về dùng.
Bây giờ lại cấu kết với thị vệ trong phủ lén lút chạy ra khỏi phủ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì hắn ta làm gì còn mặt mũi ở kinh thành nữa chứ?
“Tâu điện hạ, không thấy.” Thân tín của Sở Kỳ đều được phái đi tìm Thẩm Thanh Nhu, lúc này bọn họ đang quỳ rạp trên mặt đất, lo lắng nói: “Hạ thần đã tìm khắp kinh thành và các vùng lân cận, nhưng vẫn không có, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Thẩm di nương.”
Hai tay Sở Kỳ nắm chặt vào tay vịn của ghế, Triệu Tử Lan thấy vậy cũng mở miệng an ủi: “Vương gia bớt giận, tức giận không tốt cho cơ thể của người đâu.”
Sở Diệp thực sự lo lắng, hắn sợ Thẩm Thanh Hi không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như vậy thì cả đời này hắn sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
Ai ngờ sau khi nghe xong lời của hắn, Thẩm Thanh Hi chỉ lắc đầu: “Sở Diệp, từ khi ta cùng chàng đến Giang Nam, ta chưa từng nghĩ đến việc nửa đường quay về kinh thành.”
Nàng hiểu suy nghĩ của Sở Diệp, nhưng chính vì hiểu nên Thẩm Thanh Hi mới không muốn rời đi.
Tình hình ở Giang Nam sẽ còn rất nguy hiểm, nhưng liệu tình hình ở kinh thành sẽ khiến người ta yên tâm được sao?
“Sở Diệp, như chúng ta đã nói, cho dù Giang Nam có xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt, chàng không thể biết được sau này có nguy hiểm gì không, mà đã bắt ta quay về kinh thành được.” Thẩm Thanh Hi khẽ thở dài: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không rời đi."
Sở Diệp cũng không thể nào làm khó dễ cho Thẩm Thanh Hi được, sau khi nàng nói xong những lời này, hắn chỉ thở dài nặng nề, dùng giọng điệu cưng chiều nói: "Nàng đó, nàng nói ta nên làm gì với nàng đây?"
Thẩm Thanh Hi khẽ cười: “Vậy chàng đừng bắt ta rời Giang Nam quay về kinh thành nữa. Ký lai chi tắc an nhiên, sau này dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, như vậy ta mới yên tâm có biết không?"
Sở Diệp không nói nữa, ngược lại càng nắm tay Thẩm Thanh Hi chặt hơn.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Hi lại nhẹ giọng nói: "Được rồi, chàng cũng đi tắm đi, sau đó đi theo giúp đỡ Cố tướng quân hoặc Đạo trưởng Huyền Thanh. Ta nghĩ chàng cũng muốn thảo luận thêm với bọn họ về tình hình ở Giang Nam có đúng không?”
Sở Diệp không phản bác, chỉ là gật đầu với Thẩm Thanh Hi: "Vậy thì nàng nên nghỉ ngơi sớm đi, ta thật sự cần phải sắp xếp ổn thỏa tình hình ở Giang Nam này một chút. Cũng nên có chút thay đổi mới được."
Sau khi Sở Diệp rời đi, Thẩm Thanh Hi cũng ngồi một mình trong phòng rơi vào im lặng.
Từ ngày trọng sinh đến nay, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, trước đây nàng có thể thắng rất nhiều chuyện bởi vì nàng đã biết trước mọi thứ.
Nhưng bây giờ thì khác, mọi thứ không còn giống như kiếp trước, dường như tất cả mọi chuyện phát triển cũng lệch so với trí nhớ của nàng.
Thẩm Thanh Hi biết nếu nàng muốn giành chiến thắng một lần nữa, thì thật sự phải dựa vào đầu óc, nàng đã cùng Sở Diệp đến Giang Nam, vậy thì nhất định phải hoàn thành thật tốt kế hoạch.
Cùng lúc đó, trong phủ Thành Vương phủ ở kinh thành, Sở Kỳ đang ngồi trong sảnh, vẻ mặt tức giận: "Còn chưa tìm ra được con tiện nhân đó sao?"
Dù thế nào đi nữa hắn ta cũng chưa bao giờ ngờ được rằng Thẩm Thanh Nhu lại có thể trốn ra khỏi vương phủ, đối với hắn ta, đây chính là một sự xấu hổ không thể diễn tả được.
Trước khi trở thành tiểu thiếp của hắn ta, Thẩm Thanh Nhu đã tư thông cùng với một người đàn ông khác mà hắn ta không hề hay biết gì về việc đó, nhặt đôi giày mà người khác xỏ rách về dùng.
Bây giờ lại cấu kết với thị vệ trong phủ lén lút chạy ra khỏi phủ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì hắn ta làm gì còn mặt mũi ở kinh thành nữa chứ?
“Tâu điện hạ, không thấy.” Thân tín của Sở Kỳ đều được phái đi tìm Thẩm Thanh Nhu, lúc này bọn họ đang quỳ rạp trên mặt đất, lo lắng nói: “Hạ thần đã tìm khắp kinh thành và các vùng lân cận, nhưng vẫn không có, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Thẩm di nương.”
Hai tay Sở Kỳ nắm chặt vào tay vịn của ghế, Triệu Tử Lan thấy vậy cũng mở miệng an ủi: “Vương gia bớt giận, tức giận không tốt cho cơ thể của người đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.