Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1759:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Thẩm Hoài cũng không phải đồ ngốc, Sở Kỳ đã tìm đến cửa nhà, chứng tỏ là muốn tìm cách giải quyết.
Nếu không, hắn ta cũng không cần đến Tướng Phủ nói nhiều lời như vậy.
Sở Kỳ nhìn Thẩm Hoài, trong lòng thầm nguyền rủa con cáo già, nhưng vẫn cau mày nói ra những lời muốn nói.
"Thẩm tướng quân cũng biết Thẩm Thanh Nhu tự vào vương phủ, tuy rằng ta đối xử với ả ta không tốt bằng Vương phi, nhưng cũng chưa từng đối xử tệ với ả ta." Sở Kỳ giỏi nhất là giả vờ vô tội, lúc hắn ta nói những lời này còn không khỏi thở dài: “Sau khi ả ta mang thai, ta còn hứa với ả ta, chỉ cần ả ta có thể sinh con an toàn, ta sẽ nói với phụ thân để ả ta làm tiểu thiếp, ta cũng hứa sẽ để ả ta nuôi con một mình. Ai mà biết sau lưng ta ả ta lại lén lút đi gặp kẻ người hầu Lý Kim Huy đó, Thẩm tướng quân nói, rốt cuộc chuyện này ai mới là người quá đáng chứ?"
Sau khi nghe những lời Sở Kỳ nói, Thẩm Hoài cũng biết rằng Thẩm Thanh Nhu đã gây ra quá nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ, nói đến những chuyện này cũng không còn có ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì Thẩm Thanh Nhu cũng đã bỏ trốn khỏi vương phủ rồi, cho dù ả ta không làm gì sai, chỉ dựa vào sự việc này bị bại lộ, nhà họ Thẩm sẽ mang tiếng xấu, tương lai sẽ rất khó bàn chuyện cưới xin trong nhà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài đành phải nhìn Sở Kỳ cười áy náy: “Điện hạ bình tĩnh, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của điện hạ. Chúng ta. . . Chúng ta từ từ thảo luận, tiếp theo nên làm như thế nào, điện hạ nói đúng không?"
Sở Kỳ đến tìm Thẩm Hoài là vì chuyện này, hiện tại Thẩm Hoài có thể chủ động nói ra, hắn ta đương nhiên đồng ý.
Sở Kỳ nhướng mày, nhìn Thẩm Hoài bình tĩnh nói: "Vậy y của Thẩm tướng quân như thế nào?”
Nếu không phải phải vì chuyện của Thẩm Thanh Nhu ảnh hưởng đến mình, Sở Kỳ cũng lười không thèm hỏi.
Thẩm Hoài yên lặng suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Sở Kỳ, nói từng chữ một: “Bất kể Thanh Nhu đã làm chuyện gì sai trái, nhưng việc nàng sinh con trai cho điện hạ là sự thật, điện hạ nói có đúng hay không?"
Sở Kỳ không hiểu Thẩm Hoài nói điều này là có ý gì, nhưng hắn ta phải thừa nhận rằng những gì ông ta nói là đúng.
Hắn ta bất đắc dĩ gật đầu: “Thẩm tướng nói rất đúng. Chính vì chuyện này mà sau khi xảy ra chuyện, ta mới đến nhà Thẩm tướng quân để thương lượng. Nếu không... ta đã mất bình tĩnh từ lâu rồi."
Thẩm Hoài gật đầu, đứng dậy hành lễ với Sở Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười: "Đa tạ điện hạ vẫn đồng ý suy nghĩ đến thể diện của hai nhà, không làm chuyện kích động."
Sở dĩ Sở Kỳ kiên trì đến bây giờ không phải vì lợi ích của nhà họ Thẩm, mà phần lớn là vì danh tiếng của chính hắn ta.
Bây giờ nghe Thẩm Hoài nói như vậy, hắn ta cũng không có phản bác.
Thẩm Hoài hành lễ xong, liền ngồi trở lại trên ghế: “Có nhiều người biết Thanh Nhu xuất phủ không?”
Sở Kỳ lắc đầu: “Chuyện mất mặt như vậy làm sao ta có thể cho truyển ra ngoài được?”
Thẩm Hoài ra vẻ hiểu biết gật đầu: “Nếu không có nhiều người biết chuyện này, chỉ cần Điện hạ bịt miệng những kẻ biết chuyện trong phủ, tuyên bố Thanh Nhu sau khi sinh vì thân thể suy yếu mà qua đời là được. Điện hạ cảm thấy thế nào?"
Sở Kỳ không ngờ Thẩm Hoài lại nghĩ ra ý tưởng như vậy, vì vậy cau mày nói: “Thẩm tướng quân có ý gì?”
"Giả vờ như nàng đã chết." Thẩm Hoài có thể hiểu được tại sao Sở Kỳ lo lắng: “Chỉ cần chúng ta tuyên bố rằng Thanh Nhu đã chết, cho dù sau này nàng có xuất hiện trên đời này nữa hay không, thì trên đời này sẽ không còn người nào tên là Thẩm Thanh Nhu nữa, có được không?”
Nếu không, hắn ta cũng không cần đến Tướng Phủ nói nhiều lời như vậy.
Sở Kỳ nhìn Thẩm Hoài, trong lòng thầm nguyền rủa con cáo già, nhưng vẫn cau mày nói ra những lời muốn nói.
"Thẩm tướng quân cũng biết Thẩm Thanh Nhu tự vào vương phủ, tuy rằng ta đối xử với ả ta không tốt bằng Vương phi, nhưng cũng chưa từng đối xử tệ với ả ta." Sở Kỳ giỏi nhất là giả vờ vô tội, lúc hắn ta nói những lời này còn không khỏi thở dài: “Sau khi ả ta mang thai, ta còn hứa với ả ta, chỉ cần ả ta có thể sinh con an toàn, ta sẽ nói với phụ thân để ả ta làm tiểu thiếp, ta cũng hứa sẽ để ả ta nuôi con một mình. Ai mà biết sau lưng ta ả ta lại lén lút đi gặp kẻ người hầu Lý Kim Huy đó, Thẩm tướng quân nói, rốt cuộc chuyện này ai mới là người quá đáng chứ?"
Sau khi nghe những lời Sở Kỳ nói, Thẩm Hoài cũng biết rằng Thẩm Thanh Nhu đã gây ra quá nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ, nói đến những chuyện này cũng không còn có ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì Thẩm Thanh Nhu cũng đã bỏ trốn khỏi vương phủ rồi, cho dù ả ta không làm gì sai, chỉ dựa vào sự việc này bị bại lộ, nhà họ Thẩm sẽ mang tiếng xấu, tương lai sẽ rất khó bàn chuyện cưới xin trong nhà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài đành phải nhìn Sở Kỳ cười áy náy: “Điện hạ bình tĩnh, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của điện hạ. Chúng ta. . . Chúng ta từ từ thảo luận, tiếp theo nên làm như thế nào, điện hạ nói đúng không?"
Sở Kỳ đến tìm Thẩm Hoài là vì chuyện này, hiện tại Thẩm Hoài có thể chủ động nói ra, hắn ta đương nhiên đồng ý.
Sở Kỳ nhướng mày, nhìn Thẩm Hoài bình tĩnh nói: "Vậy y của Thẩm tướng quân như thế nào?”
Nếu không phải phải vì chuyện của Thẩm Thanh Nhu ảnh hưởng đến mình, Sở Kỳ cũng lười không thèm hỏi.
Thẩm Hoài yên lặng suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Sở Kỳ, nói từng chữ một: “Bất kể Thanh Nhu đã làm chuyện gì sai trái, nhưng việc nàng sinh con trai cho điện hạ là sự thật, điện hạ nói có đúng hay không?"
Sở Kỳ không hiểu Thẩm Hoài nói điều này là có ý gì, nhưng hắn ta phải thừa nhận rằng những gì ông ta nói là đúng.
Hắn ta bất đắc dĩ gật đầu: “Thẩm tướng nói rất đúng. Chính vì chuyện này mà sau khi xảy ra chuyện, ta mới đến nhà Thẩm tướng quân để thương lượng. Nếu không... ta đã mất bình tĩnh từ lâu rồi."
Thẩm Hoài gật đầu, đứng dậy hành lễ với Sở Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười: "Đa tạ điện hạ vẫn đồng ý suy nghĩ đến thể diện của hai nhà, không làm chuyện kích động."
Sở dĩ Sở Kỳ kiên trì đến bây giờ không phải vì lợi ích của nhà họ Thẩm, mà phần lớn là vì danh tiếng của chính hắn ta.
Bây giờ nghe Thẩm Hoài nói như vậy, hắn ta cũng không có phản bác.
Thẩm Hoài hành lễ xong, liền ngồi trở lại trên ghế: “Có nhiều người biết Thanh Nhu xuất phủ không?”
Sở Kỳ lắc đầu: “Chuyện mất mặt như vậy làm sao ta có thể cho truyển ra ngoài được?”
Thẩm Hoài ra vẻ hiểu biết gật đầu: “Nếu không có nhiều người biết chuyện này, chỉ cần Điện hạ bịt miệng những kẻ biết chuyện trong phủ, tuyên bố Thanh Nhu sau khi sinh vì thân thể suy yếu mà qua đời là được. Điện hạ cảm thấy thế nào?"
Sở Kỳ không ngờ Thẩm Hoài lại nghĩ ra ý tưởng như vậy, vì vậy cau mày nói: “Thẩm tướng quân có ý gì?”
"Giả vờ như nàng đã chết." Thẩm Hoài có thể hiểu được tại sao Sở Kỳ lo lắng: “Chỉ cần chúng ta tuyên bố rằng Thanh Nhu đã chết, cho dù sau này nàng có xuất hiện trên đời này nữa hay không, thì trên đời này sẽ không còn người nào tên là Thẩm Thanh Nhu nữa, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.