Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1760:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Sở dĩ Thẩm Hoài nói như vậy là bởi vì ông ta cho rằng mục đích Sở Kỳ đến Thẩm gia cũng chỉ vì một chuyện như vậy.
Bây giờ Thẩm Thanh Nhu đã chạy ra khỏi vương phủ, nhưng không một ai biết khi nào ả ta sẽ quay lại.
Ngay cả khi Thẩm Thanh Nhu không quay lại, nếu ả ta bên ngoài nói những điều xằng bậy và vu khống Sở Kỳ, danh tiếng của Sở Kỳ sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ, với tư cách là cha của Thẩm Thanh Nhu, ông ta đã chủ động đưa ra giải pháp là thông báo Thẩm Thanh Thu Đã qua đời, sau ngày hôm đó, bất kể người bên ngoài kia có phải là Thẩm Thanh Nhu hay không, sẽ không chút liên quan gì đến Thẩm gia và Thành Vương phủ nữa.
Thấy Sở Kỳ không nói gì, Thẩm Hoài tiếp tục: " Lúc này chúng ta tuyên cáo rằng nàng đã chết, bất kể sau này người xuất hiện có phải Thẩm Thanh Nhu hay không, Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không thừa nhận, ta hy vọng điện hạ có thể yên tâm về chuyện này."
Không thể không nói, Thẩm Hoài giải thích như vậy, rất gây ấn tượng với Sở Kỳ.
Trên đường đến đây, hắn ta cũng nghĩ đến việc dứt khoát tung tin Thẩm Thanh Nhu đã chết, nhưng lại lo lắng nếu như một ngày nào đó Thẩm Thanh Nhu xuất hiện, Thẩm gia lại thừa nhận thân phận của ả ta.
Vậy thì tuyên bố về cái chết của hắn ta sẽ trở thành một câu chuyện cười, không ngờ Thẩm Hoài lại chủ động đưa ra biện pháp như vậy, trong lòng Sở Kỳ rất hài lòng.
“Cái này là Thẩm tướng quân tự mình nói ra đó.” Sở Kỳ mặc dù trong lòng nguyện ý, nhưng trên mặt vẫn thể hiện không có vui vẻ gì: “Đừng để đến sau này Thẩm tướng quân lại nói, ta ép Thẩm gia đưa ra quyết định như vậy."
Thẩm Hoài vội vàng xua tay: “Điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, Thanh Nhu sau khi làm chuyện như vậy không còn là nữ nhi của nhà họ Thẩm ta, khoảng thời gian này đã khiến điện hạ gặp phiền phức, hi vọng điện hạ sẽ lượng thứ, không để bụng."
Sở Kỳ ban đầu muốn lôi kéo Thẩm Hoài, nhưng sau một vài lần tiếp xúc, hắn ta nhận ra rằng Thẩm Hoài giống như một con lươn, trơn tuột không dễ dàng để thu phục được ông ta như vậy.
Hơn nữa, mục đích đến Thẩm gia hôm nay của hắn ta đã đạt được, vì vậy hắn ta cũng không ở lại nữa.
“Vì Thẩm tướng quân đã quyết định như vậy, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy Thẩm tướng quân nữa.” Sở Kỳ nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài: “Ta chỉ hy vọng Thẩm tướng quân có thể nhớ kỹ những gì ta đã nói hôm nay."
Thấy hắn ta đứng dậy, Thẩm Hoài cũng vội vàng đứng lên: "Ta đi tiễn điện hạ."
Sau khi tiễn Sở Kỳ đi, Thẩm Hoài suy nghĩ một chút liền trực tiếp đi Chỉ Thủy Cư, vốn là muốn cùng Thẩm Thanh Hi thảo luận thêm chuyện này, nhưng nghĩ đến việc nàng đã đi theo Sở Diệp đến Giang Nam, Thẩm Hoài trực tiếp đi gặp lão phu nhân.
“Mẫu thân.” Lúc Thẩm Hoài đến Chỉ Thủy Cư, lão phu nhân đang cùng Hứa ma ma thắp hương: “Con trai có một số chuyện muốn nói với mẫu thân.”
Hứa ma ma nghe thấy vậy lập tức đứng dậy và rời đi. Lão phu nhân không ngẩng đầu lên mà mở miệng: “Nếu như có lời muốn nói, vậy thì ngồi xuống nói đi."
Sau khi Thẩm Hoài ngồi xuống, ông ta nói qua về vấn đề của Thẩm Thanh Nhu: “Con trai đã bàn bạc với Nhị hoàng tử, chuyện này nên kết thúc bằng cái chết của Thanh Nhu. Nghiệp chướng này ... thực sự đã gây rắc rối cho Thẩm gia chúng ta!"
Lão phu nhân để Thẩm Hoài nói xong chuyện của Thẩm Thanh Nhu mới ngẩng đầu lên: “ Lúc đầu ta không đồng ý việc con nuôi con của Hồ thị, bây giờ đã nếm trái đắng chưa?”
Lúc trước Thẩm Hoài muốn giúp Hồ thị, lão phu nhân cũng phản đối, nhưng Thẩm Hoài nhất quyết làm theo ý của mình nên cuối cùng bà cũng chỉ còn cách từ bỏ.
Ai ngờ bà chỉ mềm lòng một lúc lại dẫn đến thảm họa như vậy: “Quên đi, chuyện này... con thấy thích hợp thì làm."
Bây giờ Thẩm Thanh Nhu đã chạy ra khỏi vương phủ, nhưng không một ai biết khi nào ả ta sẽ quay lại.
Ngay cả khi Thẩm Thanh Nhu không quay lại, nếu ả ta bên ngoài nói những điều xằng bậy và vu khống Sở Kỳ, danh tiếng của Sở Kỳ sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ, với tư cách là cha của Thẩm Thanh Nhu, ông ta đã chủ động đưa ra giải pháp là thông báo Thẩm Thanh Thu Đã qua đời, sau ngày hôm đó, bất kể người bên ngoài kia có phải là Thẩm Thanh Nhu hay không, sẽ không chút liên quan gì đến Thẩm gia và Thành Vương phủ nữa.
Thấy Sở Kỳ không nói gì, Thẩm Hoài tiếp tục: " Lúc này chúng ta tuyên cáo rằng nàng đã chết, bất kể sau này người xuất hiện có phải Thẩm Thanh Nhu hay không, Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không thừa nhận, ta hy vọng điện hạ có thể yên tâm về chuyện này."
Không thể không nói, Thẩm Hoài giải thích như vậy, rất gây ấn tượng với Sở Kỳ.
Trên đường đến đây, hắn ta cũng nghĩ đến việc dứt khoát tung tin Thẩm Thanh Nhu đã chết, nhưng lại lo lắng nếu như một ngày nào đó Thẩm Thanh Nhu xuất hiện, Thẩm gia lại thừa nhận thân phận của ả ta.
Vậy thì tuyên bố về cái chết của hắn ta sẽ trở thành một câu chuyện cười, không ngờ Thẩm Hoài lại chủ động đưa ra biện pháp như vậy, trong lòng Sở Kỳ rất hài lòng.
“Cái này là Thẩm tướng quân tự mình nói ra đó.” Sở Kỳ mặc dù trong lòng nguyện ý, nhưng trên mặt vẫn thể hiện không có vui vẻ gì: “Đừng để đến sau này Thẩm tướng quân lại nói, ta ép Thẩm gia đưa ra quyết định như vậy."
Thẩm Hoài vội vàng xua tay: “Điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, Thanh Nhu sau khi làm chuyện như vậy không còn là nữ nhi của nhà họ Thẩm ta, khoảng thời gian này đã khiến điện hạ gặp phiền phức, hi vọng điện hạ sẽ lượng thứ, không để bụng."
Sở Kỳ ban đầu muốn lôi kéo Thẩm Hoài, nhưng sau một vài lần tiếp xúc, hắn ta nhận ra rằng Thẩm Hoài giống như một con lươn, trơn tuột không dễ dàng để thu phục được ông ta như vậy.
Hơn nữa, mục đích đến Thẩm gia hôm nay của hắn ta đã đạt được, vì vậy hắn ta cũng không ở lại nữa.
“Vì Thẩm tướng quân đã quyết định như vậy, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy Thẩm tướng quân nữa.” Sở Kỳ nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài: “Ta chỉ hy vọng Thẩm tướng quân có thể nhớ kỹ những gì ta đã nói hôm nay."
Thấy hắn ta đứng dậy, Thẩm Hoài cũng vội vàng đứng lên: "Ta đi tiễn điện hạ."
Sau khi tiễn Sở Kỳ đi, Thẩm Hoài suy nghĩ một chút liền trực tiếp đi Chỉ Thủy Cư, vốn là muốn cùng Thẩm Thanh Hi thảo luận thêm chuyện này, nhưng nghĩ đến việc nàng đã đi theo Sở Diệp đến Giang Nam, Thẩm Hoài trực tiếp đi gặp lão phu nhân.
“Mẫu thân.” Lúc Thẩm Hoài đến Chỉ Thủy Cư, lão phu nhân đang cùng Hứa ma ma thắp hương: “Con trai có một số chuyện muốn nói với mẫu thân.”
Hứa ma ma nghe thấy vậy lập tức đứng dậy và rời đi. Lão phu nhân không ngẩng đầu lên mà mở miệng: “Nếu như có lời muốn nói, vậy thì ngồi xuống nói đi."
Sau khi Thẩm Hoài ngồi xuống, ông ta nói qua về vấn đề của Thẩm Thanh Nhu: “Con trai đã bàn bạc với Nhị hoàng tử, chuyện này nên kết thúc bằng cái chết của Thanh Nhu. Nghiệp chướng này ... thực sự đã gây rắc rối cho Thẩm gia chúng ta!"
Lão phu nhân để Thẩm Hoài nói xong chuyện của Thẩm Thanh Nhu mới ngẩng đầu lên: “ Lúc đầu ta không đồng ý việc con nuôi con của Hồ thị, bây giờ đã nếm trái đắng chưa?”
Lúc trước Thẩm Hoài muốn giúp Hồ thị, lão phu nhân cũng phản đối, nhưng Thẩm Hoài nhất quyết làm theo ý của mình nên cuối cùng bà cũng chỉ còn cách từ bỏ.
Ai ngờ bà chỉ mềm lòng một lúc lại dẫn đến thảm họa như vậy: “Quên đi, chuyện này... con thấy thích hợp thì làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.