Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1784:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
“Bổn vương không có!” Sở Diệp sau khi uống đan dược, dược tính trong cơ thể phần lớn đều bị áp chế, trên người cũng có chút sức lực: “Bản vương nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Thẩm Thanh Hi nhìn khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của Sở Diệp, biết thuốc vừa rồi hắn uống chỉ là tạm thời ức chế tác dụng của thuốc, vì vậy nàng siết chặt tay hắn.
“Đừng kích động, chuyện này ta sẽ không để cho chàng phải chịu thiệt đâu.” Nói xong Thẩm Thanh Hi nhẹ nhàng cười với hắn: “Chúng ta trở về trước đi, Tam Các Bạch cùng Triệu Mục đang đợi ở bên ngoài, nếu Lâm Hàn muốn giữ chúng ta ở lại chỗ này, thậm chí đánh nhau ta cũng sẽ mang người rời khỏi Lâm gia!”
Thẩm Thanh Hi vừa nói xong, trên mặt Lâm phu nhân đã lộ ra vẻ bất an.
Trước đây Lâm Hàn đã từng nói với nàng ta về thế lực đứng sau lưng Thẩm Thanh Hi, hắn ta cũng đã nhiều lần nhắc nhở không được đắc tội với nàng.
Nhưng bây giờ vì chuyện của Lâm Yên Nhiên, lại đắc tội lớn với Thẩm Thanh Hi, nàng ta không biết sau này Lâm gia sẽ phải đối mặt với những chuyện gì.
Lâm phu nhân bị Thẩm Thanh Hi nói như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Thẩm Thanh Hi có thể không phải chỉ tiện mồm nói, lúc Cố Chiêu cùng đạo trưởng Huyền Thanh đến cũng dẫn theo những binh sĩ Tống gia đến.
Chỉ cần Thẩm Thanh Hi ra lệnh một tiếng, những người đó có thể sẽ đánh vào, huống chi là một Lâm gia, cho dù có mười Lâm gia, những người đó cũng không sợ.
"Ngươi. . . Ngươi dám!" Lâm phu nhân lúc này bên ngoài thì cứng rắn còn bên trong đã sợ đến run người, giọng nói có chút run rẩy: “Đây là phủ nha uy nghiêm, ngươi lại dám đánh phủ nha sao!"
Thẩm Thanh Hi cười nói: “Phủ nha dám cho điện hạ uống xuân dược, cho người đánh phủ nha thì có gì sai?”
Trong lúc Lâm phu nhân không biết phải làm sao, Lâm Hàn vội vàng chạy tới.
Hắn ta vừa đi tới, liền cười nói: "Hiểu lầm, nhất định có chút hiểu lầm."
Lâm Hàn từ đầu vẫn nằm trong phòng giả vờ như không biết gì về những chuyện xảy ra ở Lạc Hà Uyển, cho đến khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, sau đó mới vội vàng chạy tới.
"Ngươi ở chỗ này nói bậy bạ cái gì? Còn không mau đi trở về đi!" Lâm hàn mở một đường lui cho Lâm phu nhân, chẳng qua lúc rời đi vẫn là có chút không cam lòng: “Để ta tiễn Điện hạ cùng Đại tiểu thư về."
Lúc này Thẩm Thanh Hi không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Hàn, nàng chỉ muốn mau chóng đưa Sở Diệp về để giúp hắn giải xuân dược ra khỏi người.
"Lâm đại nhân, chuyện này ngài làm thật đúng là..." Thẩm Thanh Hi nhẹ giọng nói, nhưng Lâm Hàn nghe xong lại cảm thấy sợ hãi: “Thật quá đáng! Tốt nhất là ngươi nên cầu mong điện hạ không sao, nếu điện hạ vì chuyện này mà có xảy ra chuyện gì bất lợi, ta nhất định sẽ đạp toàn bộ Lâm gia của ngươi, Thẩm Thanh Hi ta nói được làm được!
Thẩm Thanh Hi đỡ Sở Diệp từ từ đi ra ngoài, đi được vài bước, nàng đột nhiên tháo chiếc vòng trên cổ tay ra: "Đồ Lâm phu nhân tặng, ta không có phúc khí nhận!"
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Thẩm Thanh Hi được đám người Triệu Mục giúp đỡ đỡ Sở Diệp lên xe ngựa.
Cửa xe vừa đóng lại, Sở Diệp đã nắm tay Thẩm Thanh Hi: “Hi nhi, ta thật sự không có làm chuyện có lỗi với nàng, ta không có..."
Thẩm Thanh Hi lấy tay chặn miệng Sở Diệp: “Ta biết, ta tin chàng, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông, ta thực sự tin chàng, tin tình cảm chàng dành cho ta, tin tưởng nhân phẩm cùng ý chí của chàng.”
Sở Diệp gật đầu, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Thẩm Thanh Hi, hắn không khỏi bật cười: “Hi nhi, nàng như vậy làm ta rất vui.”
Thẩm Thanh Hi nhìn khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của Sở Diệp, biết thuốc vừa rồi hắn uống chỉ là tạm thời ức chế tác dụng của thuốc, vì vậy nàng siết chặt tay hắn.
“Đừng kích động, chuyện này ta sẽ không để cho chàng phải chịu thiệt đâu.” Nói xong Thẩm Thanh Hi nhẹ nhàng cười với hắn: “Chúng ta trở về trước đi, Tam Các Bạch cùng Triệu Mục đang đợi ở bên ngoài, nếu Lâm Hàn muốn giữ chúng ta ở lại chỗ này, thậm chí đánh nhau ta cũng sẽ mang người rời khỏi Lâm gia!”
Thẩm Thanh Hi vừa nói xong, trên mặt Lâm phu nhân đã lộ ra vẻ bất an.
Trước đây Lâm Hàn đã từng nói với nàng ta về thế lực đứng sau lưng Thẩm Thanh Hi, hắn ta cũng đã nhiều lần nhắc nhở không được đắc tội với nàng.
Nhưng bây giờ vì chuyện của Lâm Yên Nhiên, lại đắc tội lớn với Thẩm Thanh Hi, nàng ta không biết sau này Lâm gia sẽ phải đối mặt với những chuyện gì.
Lâm phu nhân bị Thẩm Thanh Hi nói như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Thẩm Thanh Hi có thể không phải chỉ tiện mồm nói, lúc Cố Chiêu cùng đạo trưởng Huyền Thanh đến cũng dẫn theo những binh sĩ Tống gia đến.
Chỉ cần Thẩm Thanh Hi ra lệnh một tiếng, những người đó có thể sẽ đánh vào, huống chi là một Lâm gia, cho dù có mười Lâm gia, những người đó cũng không sợ.
"Ngươi. . . Ngươi dám!" Lâm phu nhân lúc này bên ngoài thì cứng rắn còn bên trong đã sợ đến run người, giọng nói có chút run rẩy: “Đây là phủ nha uy nghiêm, ngươi lại dám đánh phủ nha sao!"
Thẩm Thanh Hi cười nói: “Phủ nha dám cho điện hạ uống xuân dược, cho người đánh phủ nha thì có gì sai?”
Trong lúc Lâm phu nhân không biết phải làm sao, Lâm Hàn vội vàng chạy tới.
Hắn ta vừa đi tới, liền cười nói: "Hiểu lầm, nhất định có chút hiểu lầm."
Lâm Hàn từ đầu vẫn nằm trong phòng giả vờ như không biết gì về những chuyện xảy ra ở Lạc Hà Uyển, cho đến khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, sau đó mới vội vàng chạy tới.
"Ngươi ở chỗ này nói bậy bạ cái gì? Còn không mau đi trở về đi!" Lâm hàn mở một đường lui cho Lâm phu nhân, chẳng qua lúc rời đi vẫn là có chút không cam lòng: “Để ta tiễn Điện hạ cùng Đại tiểu thư về."
Lúc này Thẩm Thanh Hi không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Hàn, nàng chỉ muốn mau chóng đưa Sở Diệp về để giúp hắn giải xuân dược ra khỏi người.
"Lâm đại nhân, chuyện này ngài làm thật đúng là..." Thẩm Thanh Hi nhẹ giọng nói, nhưng Lâm Hàn nghe xong lại cảm thấy sợ hãi: “Thật quá đáng! Tốt nhất là ngươi nên cầu mong điện hạ không sao, nếu điện hạ vì chuyện này mà có xảy ra chuyện gì bất lợi, ta nhất định sẽ đạp toàn bộ Lâm gia của ngươi, Thẩm Thanh Hi ta nói được làm được!
Thẩm Thanh Hi đỡ Sở Diệp từ từ đi ra ngoài, đi được vài bước, nàng đột nhiên tháo chiếc vòng trên cổ tay ra: "Đồ Lâm phu nhân tặng, ta không có phúc khí nhận!"
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Thẩm Thanh Hi được đám người Triệu Mục giúp đỡ đỡ Sở Diệp lên xe ngựa.
Cửa xe vừa đóng lại, Sở Diệp đã nắm tay Thẩm Thanh Hi: “Hi nhi, ta thật sự không có làm chuyện có lỗi với nàng, ta không có..."
Thẩm Thanh Hi lấy tay chặn miệng Sở Diệp: “Ta biết, ta tin chàng, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông, ta thực sự tin chàng, tin tình cảm chàng dành cho ta, tin tưởng nhân phẩm cùng ý chí của chàng.”
Sở Diệp gật đầu, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Thẩm Thanh Hi, hắn không khỏi bật cười: “Hi nhi, nàng như vậy làm ta rất vui.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.