Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1785:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Sở Diệp vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, nắm chặt tay nàng nói: "Vừa rồi nàng nói với Lâm phu nhân, nếu ta xảy ra chuyện gì, nàng sẽ san phẳng Lâm gia. Hi nhi, đến bây giờ ta mới biết nàng lại nguyện ý vì ta mà làm nhiều như vậy."
Cũng không thể trách Sở Diệp lại nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hi luôn là một người điềm tĩnh, hầu như không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài.
Ngay cả Sở Diệp cũng hiếm khi thấy nàng mất bình tĩnh, vì vậy khi nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của Thẩm Thanh Hi ở Lâm gia, hắn cảm thấy vui mừng và phấn khích không thể tả được.
Điều này cho thấy trong lòng Thẩm Thanh Hi, hắn vẫn rất quan trọng, quan trọng đến mức nàng vì hắn mà sẵn sàng nổi giận.
Nghe Sở Diệp nói vậy, trên mặt Thẩm Thanh Hi lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Hóa ra Sở Diệp sẽ vui mừng vì điều này, điều mà Thẩm Thanh Hi thực sự không ngờ tới.
“Cái này thì có gì vui chứ?” Thẩm Thanh Hi cười tủm tỉm: “Trước đây chàng luôn bảo vệ ta, bây giờ ta sẽ bảo vệ chàng.”
Ta sẽ bảo vệ chàng, những lời đơn giản như vậy cũng khiến trong lòng Sở Diệp cảm động không thể diễn tả bằng lời.
Từ khi sinh ra đến giờ, chỉ có Thục phi mới bảo vệ hắn như vậy, không ngờ Thẩm Thanh Hi cũng nói muốn bảo vệ hắn.
Vì những lời này, Sở Diệp vô thức nắm chặt tay Thẩm Thanh Hi hơn một chút: “Hi Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ để nàng phải thất vọng.”
Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Ta biết, chàng vẫn luôn tốt với a, chính vì chàng tốt với ta nên ta mới đối xử tốt với chàng.”
Xe ngựa dừng lại, hai người vẫn đang nói chuyện: “Đại tiểu thư, chúng ta tới rồi."
Thẩm Thanh Hi nhảy xuống xe ngựa trước, quay lại đỡ Sở Diệp xuống.
“ Mời Cố tướng quân và đạo trưởng Huyền Thanh qua đây nói chuyện.” Thẩm Thanh Hi đỡ Sở Diệp đi vào sân, đồng thời dặn dò Bạch Chỉ: “Có chuyện quan trọng mời hai vị đến đây bàn bạc.”
Thẩm Thanh Hi đỡ lấy Sở Diệp, đi nhanh tới gian phòng Sở Diệp ở: “Xuân dược trên người chàng mới chỉ là tạm thời áp chế, còn phải chẩn đoán chính xác cho chàng, mới có thể xác định nên dùng biện pháp gì để giải trừ nó.”
Thực ra phương phát tốt nhất để giải trừ xuân dược trên người Sở Diệp đó chính là có quan hệ xác thịt với một cô nương nào đó, nhưng Thẩm Thanh Hi... cảm thấy hơi xấu hổ khi nói những điều này với hắn.
“Được, ta tin nàng.” Sở Diệp đối với Thẩm Thanh Hi không có bất kỳ nghi ngờ nào, nàng nói làm gì thì làm theo: “Ta tin nàng sẽ không để ta xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Thanh Hi gật đầu, cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện như thế này thực sự rất tốt.
Nàng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Sở Diệp: “Thật ra thì có một phương pháp tốt nhất, nhưng mà..."
“Hi Nhi, ta biết nàng muốn nói gì, nhưng ta không muốn làm như vậy.” Bây giờ Sở Diệp đã biết mình trúng xuân dược, đương nhiên cũng biết lời Thẩm Thanh Hi định nói: “Vì ta yêu nàng, ta sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương nàng, ta biết nàng sẵn sàng làm tất cả vì ta, nhưng ta không muốn, ta muốn... cho nàng một hôn lễ thật hoành tráng, rồi động phòng hoa chúc trong căn phòng của chúng ta, nàng biết không?"
Thẩm Thanh Hi cảm động gật đầu: “Ừ, ta hiểu. Nhưng chàng yên tâm, ta nhất định có thể lấy xuân dược ra khỏi cơ thể chàng.”
Sở Diệp đang định nói cái gì đó, thì Cố Chiêu và Đạo trưởng Huyền Thanh đẩy cửa bước vào: “Diệp nhi, con tìm chúng ta có chuyện gì không?"
Cũng không thể trách Sở Diệp lại nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hi luôn là một người điềm tĩnh, hầu như không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài.
Ngay cả Sở Diệp cũng hiếm khi thấy nàng mất bình tĩnh, vì vậy khi nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của Thẩm Thanh Hi ở Lâm gia, hắn cảm thấy vui mừng và phấn khích không thể tả được.
Điều này cho thấy trong lòng Thẩm Thanh Hi, hắn vẫn rất quan trọng, quan trọng đến mức nàng vì hắn mà sẵn sàng nổi giận.
Nghe Sở Diệp nói vậy, trên mặt Thẩm Thanh Hi lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Hóa ra Sở Diệp sẽ vui mừng vì điều này, điều mà Thẩm Thanh Hi thực sự không ngờ tới.
“Cái này thì có gì vui chứ?” Thẩm Thanh Hi cười tủm tỉm: “Trước đây chàng luôn bảo vệ ta, bây giờ ta sẽ bảo vệ chàng.”
Ta sẽ bảo vệ chàng, những lời đơn giản như vậy cũng khiến trong lòng Sở Diệp cảm động không thể diễn tả bằng lời.
Từ khi sinh ra đến giờ, chỉ có Thục phi mới bảo vệ hắn như vậy, không ngờ Thẩm Thanh Hi cũng nói muốn bảo vệ hắn.
Vì những lời này, Sở Diệp vô thức nắm chặt tay Thẩm Thanh Hi hơn một chút: “Hi Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ để nàng phải thất vọng.”
Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Ta biết, chàng vẫn luôn tốt với a, chính vì chàng tốt với ta nên ta mới đối xử tốt với chàng.”
Xe ngựa dừng lại, hai người vẫn đang nói chuyện: “Đại tiểu thư, chúng ta tới rồi."
Thẩm Thanh Hi nhảy xuống xe ngựa trước, quay lại đỡ Sở Diệp xuống.
“ Mời Cố tướng quân và đạo trưởng Huyền Thanh qua đây nói chuyện.” Thẩm Thanh Hi đỡ Sở Diệp đi vào sân, đồng thời dặn dò Bạch Chỉ: “Có chuyện quan trọng mời hai vị đến đây bàn bạc.”
Thẩm Thanh Hi đỡ lấy Sở Diệp, đi nhanh tới gian phòng Sở Diệp ở: “Xuân dược trên người chàng mới chỉ là tạm thời áp chế, còn phải chẩn đoán chính xác cho chàng, mới có thể xác định nên dùng biện pháp gì để giải trừ nó.”
Thực ra phương phát tốt nhất để giải trừ xuân dược trên người Sở Diệp đó chính là có quan hệ xác thịt với một cô nương nào đó, nhưng Thẩm Thanh Hi... cảm thấy hơi xấu hổ khi nói những điều này với hắn.
“Được, ta tin nàng.” Sở Diệp đối với Thẩm Thanh Hi không có bất kỳ nghi ngờ nào, nàng nói làm gì thì làm theo: “Ta tin nàng sẽ không để ta xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Thanh Hi gật đầu, cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện như thế này thực sự rất tốt.
Nàng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Sở Diệp: “Thật ra thì có một phương pháp tốt nhất, nhưng mà..."
“Hi Nhi, ta biết nàng muốn nói gì, nhưng ta không muốn làm như vậy.” Bây giờ Sở Diệp đã biết mình trúng xuân dược, đương nhiên cũng biết lời Thẩm Thanh Hi định nói: “Vì ta yêu nàng, ta sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương nàng, ta biết nàng sẵn sàng làm tất cả vì ta, nhưng ta không muốn, ta muốn... cho nàng một hôn lễ thật hoành tráng, rồi động phòng hoa chúc trong căn phòng của chúng ta, nàng biết không?"
Thẩm Thanh Hi cảm động gật đầu: “Ừ, ta hiểu. Nhưng chàng yên tâm, ta nhất định có thể lấy xuân dược ra khỏi cơ thể chàng.”
Sở Diệp đang định nói cái gì đó, thì Cố Chiêu và Đạo trưởng Huyền Thanh đẩy cửa bước vào: “Diệp nhi, con tìm chúng ta có chuyện gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.