Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1794:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Sở Diệp quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hi, mỉm cười nhìn nàng: “Yên tâm, ta không sao.”
Thẩm Thanh Hi hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Sở Diệp, nàng chỉ hơi lo lắng mà thôi.
“Thật không ngờ Lâm Hàn lại làm chuyện như vậy.” Thẩm Thanh Hi nặng nề thở dài: “Chuyện này chàng tính xử lý thế nào?”
Sở Diệp nhìn hoa cỏ trong sân đung đưa trong gió, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cảm thấy chuyện này tạm thời không nên có động thái gì, miễn cho bứt dây động rừng.”
Nếu Lâm Hàn có thể ra tay với hắn, chắn chắn có người nào đó đứng sau lưng hắn ta.
Nếu không, nhiều lương thực và tiền bạc lại vô cớ biến mất ở Giang Nam như vậy, suốt hai ngày vừa qua Sở DIệp luôn suy nghĩ về chuyện này, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy án binh bất động là thượng sách.
Rốt cuộc sau lưng Lâm Hàn có người hay không, bây giờ hắn chưa điều tra được, nếu tùy tiện ra tay, rất có thể sẽ khiến người kia bị dọa mà bỏ chạy.
Cứ như vậy, bọn họ muốn tìm người đứng đằng sau lại càng khó hơn.
Thẩm Thanh Hi nghe Sở Diệp nói xong thì im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nàng cũng hiểu Sở Diệp muốn làm gì, nàng gật đầu nói: "Đúng vậy, người đứng sau Lâm Hàn là ai chúng ta không thể biết được, nếu như không điều tra thật kỹ, chúng ta cùng lắm chỉ có thể bắt được một con tốt là Lâm hàn, còn người sau lưng hắn ta thì không có cách nào biết được.”
Thấy Thẩm Thanh Hi hiểu ý mình, Sở Diệp mới thả lỏng một chút: “Đúng vậy, chuyện này chúng ta nên tính toán cẩn thận, nếu không bứt dây động rừng thì rất khó bắt được rắn.”
Hai người không nói gì thêm nữa, chỉ đứng cạnh nhau trên hành lang nhìn về phía trước.
Cố Chiêu cùng Đạo trưởng Huyền Thanh vừa ra khỏi phòng, liền thấy hai người bọn họ im lặng đứng: “Bọn họ rất xứng đôi có đúng không?"
Cố Chiêu đối với việc Sở Diệp ở bên cạnh Thẩm Thanh Hi hết sức tán đồng.
Ông ấy cũng đã giao nộp binh quyền lên trên, Cố gia mặc dù còn chút thế lực, nhưng bề ngoài lại như không có gì.
Thẩm Thanh Hi thì khác, cô không những có Thẩm gia mà còn có Tống gia chống lưng, hơn nữa, thế gia mới nổi ở kinh thành Lâm Như Phong cũng làm con rể của Thẩm gia,Đại lý tự khanh trần gia lại còn liên hôn với Tống gia, Vệ quốc công thế tử phu nhân lại là khuê mật của Thẩm Thanh Hi, có thể tưởng tượng, nếu sau này Sở Diệp mở lời, chỉ dựa vào thế lực của Thẩm Thanh Hi cũng đủ để giúp đỡ hắn vững mạnh.
Mặc dù nói trong hôn nhân không nên tính toán lợi ích nhiều quá, nhưng nếu tìm được một nương tử tốt như vậy, ai lại không muốn?
Đạo trưởng Huyền Thanh vẫn không thể nhìn rõ thân phận của Thẩm Thanh Hi, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc như vậy, ông ta có thể chắc chắn một điều, Thẩm Thanh Hi đối với Sở Diệp là thật lòng.
Chỉ cần như vậy là đủ, những thứ như lá số tử vi có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
"Ừm, hai người rất xứng đôi." Đạo trưởng Huyền Thanh gật đầu, ông ta có thể nói như vậy, đã nói nên là ông ta hoàn toàn chấp nhận Thẩm Thanh Hi: “Thanh Hi đối với Diệp nhi là thật lòng. Không ngờ Thẩm Hoài cáo già như vậy lại có thể sinh ra một nữ nhi trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Cố Chiêu ngẩn ra, sau đó cười tủm tỉm nói: "Ngươi đừng quên, trên người nàng còn mang một nửa huyết mạch của Tống gia. Tống Ngu Sơn chính là hết sức trọng tình trọng nghĩa, nữ nhi do ông ấy sinh ra cũng đều giống như vậy.”
Thẩm Thanh Hi hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Sở Diệp, nàng chỉ hơi lo lắng mà thôi.
“Thật không ngờ Lâm Hàn lại làm chuyện như vậy.” Thẩm Thanh Hi nặng nề thở dài: “Chuyện này chàng tính xử lý thế nào?”
Sở Diệp nhìn hoa cỏ trong sân đung đưa trong gió, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cảm thấy chuyện này tạm thời không nên có động thái gì, miễn cho bứt dây động rừng.”
Nếu Lâm Hàn có thể ra tay với hắn, chắn chắn có người nào đó đứng sau lưng hắn ta.
Nếu không, nhiều lương thực và tiền bạc lại vô cớ biến mất ở Giang Nam như vậy, suốt hai ngày vừa qua Sở DIệp luôn suy nghĩ về chuyện này, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy án binh bất động là thượng sách.
Rốt cuộc sau lưng Lâm Hàn có người hay không, bây giờ hắn chưa điều tra được, nếu tùy tiện ra tay, rất có thể sẽ khiến người kia bị dọa mà bỏ chạy.
Cứ như vậy, bọn họ muốn tìm người đứng đằng sau lại càng khó hơn.
Thẩm Thanh Hi nghe Sở Diệp nói xong thì im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nàng cũng hiểu Sở Diệp muốn làm gì, nàng gật đầu nói: "Đúng vậy, người đứng sau Lâm Hàn là ai chúng ta không thể biết được, nếu như không điều tra thật kỹ, chúng ta cùng lắm chỉ có thể bắt được một con tốt là Lâm hàn, còn người sau lưng hắn ta thì không có cách nào biết được.”
Thấy Thẩm Thanh Hi hiểu ý mình, Sở Diệp mới thả lỏng một chút: “Đúng vậy, chuyện này chúng ta nên tính toán cẩn thận, nếu không bứt dây động rừng thì rất khó bắt được rắn.”
Hai người không nói gì thêm nữa, chỉ đứng cạnh nhau trên hành lang nhìn về phía trước.
Cố Chiêu cùng Đạo trưởng Huyền Thanh vừa ra khỏi phòng, liền thấy hai người bọn họ im lặng đứng: “Bọn họ rất xứng đôi có đúng không?"
Cố Chiêu đối với việc Sở Diệp ở bên cạnh Thẩm Thanh Hi hết sức tán đồng.
Ông ấy cũng đã giao nộp binh quyền lên trên, Cố gia mặc dù còn chút thế lực, nhưng bề ngoài lại như không có gì.
Thẩm Thanh Hi thì khác, cô không những có Thẩm gia mà còn có Tống gia chống lưng, hơn nữa, thế gia mới nổi ở kinh thành Lâm Như Phong cũng làm con rể của Thẩm gia,Đại lý tự khanh trần gia lại còn liên hôn với Tống gia, Vệ quốc công thế tử phu nhân lại là khuê mật của Thẩm Thanh Hi, có thể tưởng tượng, nếu sau này Sở Diệp mở lời, chỉ dựa vào thế lực của Thẩm Thanh Hi cũng đủ để giúp đỡ hắn vững mạnh.
Mặc dù nói trong hôn nhân không nên tính toán lợi ích nhiều quá, nhưng nếu tìm được một nương tử tốt như vậy, ai lại không muốn?
Đạo trưởng Huyền Thanh vẫn không thể nhìn rõ thân phận của Thẩm Thanh Hi, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc như vậy, ông ta có thể chắc chắn một điều, Thẩm Thanh Hi đối với Sở Diệp là thật lòng.
Chỉ cần như vậy là đủ, những thứ như lá số tử vi có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
"Ừm, hai người rất xứng đôi." Đạo trưởng Huyền Thanh gật đầu, ông ta có thể nói như vậy, đã nói nên là ông ta hoàn toàn chấp nhận Thẩm Thanh Hi: “Thanh Hi đối với Diệp nhi là thật lòng. Không ngờ Thẩm Hoài cáo già như vậy lại có thể sinh ra một nữ nhi trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Cố Chiêu ngẩn ra, sau đó cười tủm tỉm nói: "Ngươi đừng quên, trên người nàng còn mang một nửa huyết mạch của Tống gia. Tống Ngu Sơn chính là hết sức trọng tình trọng nghĩa, nữ nhi do ông ấy sinh ra cũng đều giống như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.